Tại một khu rừng nọ, khi các chú chim đang hót líu lo trên bầu trời và các tán cây hoa anh đào rực rỡ không bao giờ tàn thì một tiếng hét chói tai làm mấy chú chim tội nghiệp giật mình đứng tim và ngã nhào.
"Ahhhhh!"
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, lao nhanh xuyên qua những tán cây trước khi bị đám dây leo quấn lấy, giảm bớt lực rơi. Dù vậy, hắn vẫn không tránh khỏi một cú va chạm "Rầm" xuống đất. Đất bụi bay mù mịt, và hắn nằm đó, rên rỉ.
- "Ôi... khuôn mặt đẹp trai của tôi..." Hắn từ từ bò dậy, xoa mặt đau đớn và cố gắng trấn tĩnh lại sau cú ngã tử thần. Mắt hắn lướt qua khung cảnh xung quanh, một khu rừng xa lạ, hoang dại nhưng tràn ngập các tán cây hoa anh đào rực rỡ đem lại cảm giác vừa choáng ngợp vừa sợ hãi rồi hắn bắt đầu hồi tưởng lại lí do hắn bị rơi.
- "Lúc đó... mình đang trên đường mua bánh Su kem...Tự nhiên giữa đường có một cánh cửa lớn hiện ra, với màu sắc đỏ đậm ở khung cửa và cánh cửa đôi có màu đen tuyền đính các vòng vàng lên, nhưng lại có các mảnh bùa chú toàn các ký tự thổ tả gì lạ hoắc. Cứ tưởng là cánh cửa thần kỳ của Doraemon, nên mở ra chơi bước vô cứ ngỡ gặp tiên cảnh, ai dè... bị thả từ trên trời rơi xuống thế này!" Hắn lắc đầu, vẫn chưa hết choáng.
Cú rơi làm cơ thể hắn đau nhức và bị rung chấn mạnh, nhưng khi dần hồi phục, hắn cố gắng hít một hơi sâu để ổn định lại cảm xúc. Hắn nhận ra rằng mình đang ở một nơi hoàn toàn khác lạ với những tán cây hoa anh đào héo tàn 1 cách lạ thường dù rõ ràng là khi rơi xuống hắn vẫn thấy rõ ràng màu hồng đặc trưng đó.
- "Giờ thì sao đây? Mình phải tìm đường thoát ra khỏi chỗ quái quỷ này đã! dù hoa có đẹp đấy nhưng mà cứ thấy sao sao ý" Hắn tự nhủ, cố gắng giữ vững tinh thần giữa sự bối rối và hoảng loạn. Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển khi 1 cái cây chết héo sống dậy ngay bên cạnh hắn và tấn công hắn.
Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân hắn bắt đầu rung chuyển dữ dội. Từ một góc tối trong rừng, một cái cây khô héo, quái dị, đột nhiên sống dậy. Những cành cây sắc nhọn của nó vươn ra tấn công hắn.
- "Ahhhhh!" Hắn hét lên hoảng loạn khi thấy mình không còn là chính mình nữa. Cơ thể hắn dần bị một sức mạnh vô hình biến nhỏ lại, biến thành một đứa trẻ nhỏ. Nhưng chính nhờ sự biến đổi kỳ lạ này mà hắn đã may mắn tránh được cú đâm chí tử từ cành cây sắc bén chỉ trong gang tấc khi nó chỉ cần hắn cao hơn chút xíu là bị tiễn lên trời rồi. Trước khi hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một quả cầu lửa trắng đen lớn lao xuống từ bầu trời, đánh trúng cái cây quái dị. Thiêu cháy cái cây kì dị thành tro ngay lập tức, biến mất không để lại dấu vết.
Warshen còn chưa kịp hoàn hồn thì từ trên cao vang lên một giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm.
- "Ôi trời ơi, sao lại có một đứa bé ở đây?" Giọng nói như đến từ không trung, vang vọng trong bầu không khí tĩnh lặng nhưng cũng chỉ mang tính chất thăm dò.
Warshen ngước lên, nhưng chỉ thấy một ánh hào quang chói lóa bao phủ người vừa xuất hiện. Ánh sáng quá rực rỡ khiến hắn không thể nhìn trực tiếp, đành phải giơ tay che mắt, chỉ thấy mờ mờ bóng dáng cao lớn của người đó giữa làn sáng chói.
Dù trong lòng đầy thắc mắc, Warshen không thể rời mắt khi ánh hào quang dần tan biến. Trước mắt hắn là một người phụ nữ xinh đẹp đến mức mê hồn, vóc dáng đầy đặn mặc trên mình bộ Kimono lụa tôn lên vẻ đẹp của cô. Trên đầu cô là đôi tai cáo vểnh lên đầy cảnh giác, và quanh cô là chín chiếc đuôi trắng muốt ve vẩy, tạo ra một hình ảnh vừa bí ẩn vừa quyến rũ. Đôi mắt đỏ rực của cô nhìn thẳng vào Warshen, dịu dàng nhưng cũng không kém phần sắc bén, như thể muốn đọc thấu tâm can hắn.
- (Chết tiệt, ai mà đẹp đến thế? Nhưng ánh mắt của cô ta nhìn mình cứ như đang xé toạc tâm trí mình ra vậy...) Warshen rùng mình trong suy nghĩ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Đúng lúc hắn đang loay hoay tìm cách phản ứng, một chấn động khác lại xảy ra. Mặt đất lại rung chuyển dữ dội dưới chân, khiến Warshen mất thăng bằng và loạng choạng.
Ngay lập tức, những cây anh đào khô héo trong khu rừng đồng loạt bật gốc, đứng dậy như thể có linh hồn, và lao tới tấn công người phụ nữ trên không trung. Nhưng chỉ với một cái phất tay nhẹ nhàng, cô đã dễ dàng tiêu diệt hết những cành cây sắc nhọn đang lao tới, tan thành tro bụi trong không khí.
Warshen đứng giữa vòng nguy hiểm, nhận ra mình có thể bị cuốn vào bất cứ lúc nào. Nỗi sợ cùng với ý tưởng ôm đùi phú bà khiến hắn cố bật khóc nức nở, giống như một đứa trẻ thực sự. Tiếng khóc vang lên khiến người phụ nữ thoáng giật mình. Dù đang trong tình huống căng thẳng, khi nghe tiếng khóc của Warshen, cô không thể không mềm lòng giảm sự cảnh giác và lạnh lùng xuống. Ánh mắt sắc bén của cô dịu lại, ánh lên chút thương cảm. Ngay sau đó thì lũ cây kì dị đã để ý đến Warshen và bắt đầu di chuyển tới hắn, không chần chừ, cô nhanh chóng lao vút xuống rồi sử dụng 9 chiếc đuôi bảo vệ hắn khỏi những cành cây sắc nhọn đang tiếp cận và khi cô tới gần hắn thì lại nhẹ nhàng bế hắn lên.
- "Nào, đừng khóc nữa nhóc, có ta ở đây thì an toàn rồi. Mà sao nhóc lại ở đây nhìn thương quá chắc là bị dọa sợ rồi ? Bị lạc à hay là...?" Tuy nhiên, khi bế hắn lên cô lại dần nghĩ đến khả năng hắn bị bỏ rơi. Vì khi bế Warshen lên, cô không thể cảm nhận dòng chảy hay dư âm năng lượng tâm linh từ hắn, cô nhíu mày. Vì năng lượng tâm linh này là thứ mà tất cả mọi người đều sở hữu, nhưng chỉ những người có tư chất đặc biệt mới có thể phát triển và sử dụng để diệt quỷ quái. Người không có tư chất sẽ chỉ là dân thường. Warshen hoàn toàn không có dấu vết nào cho thấy tiềm năng, điều này khiến cô nghĩ rằng hắn bị bỏ rơi khi chỉ mới ở độ tuổi mầm non.
Tuy nhiên, dòng suy nghĩ của cô sớm bị cắt ngang khi những cây anh đào quái dị mà cô vừa tiêu diệt bắt đầu tự hồi phục, các cành cây nối liền lại, trở nên hung hãn hơn và tiếp tục lao tới.
- "Lại là chúng…" Cô thì thầm, ánh mắt sắc bén trở lại, sẵn sàng cho đợt tấn công kế tiếp nhưng vì lo sợ sức mạnh của cô làm tổn thương Warshen nên cô đổi ý. Cô bay lên cao hơn vẫn ôm hắn vào lòng và bay trở về Hiệp hội của mình.
(Hehe, an toàn rồi...) Hắn nghĩ thầm trong lòng, cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể cô. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khi hắn tựa mặt vào bộ ngực mềm mại của cô điều mà trước khi xuyên không cả đời hắn cũng chưa từng có cảm giác này, cảm giác yên bình và thư giãn trong lúc mọi thứ xung quanh vẫn đang hỗn loạn bởi các đợt tấn công dù chúng dễ dàng bị né tránh.
Giữa không trung, gió thổi nhẹ nhàng, mang theo hương thơm của hoa anh đào. Warshen nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh giữa bão tố. Cảm giác an toàn, được che chở làm hắn tạm quên đi mọi nỗi lo lắng và hoảng sợ vừa trải qua.
Sau một lúc bay lượn giữa không trung, cuối cùng họ cũng đáp xuống một khuôn viên rộng lớn, đầy vẻ uy nghiêm và tráng lệ.
Warshen mở mắt, cảm thấy choáng ngợp trước tòa nhà lớn với kiến trúc tinh xảo, nơi ánh sáng mặt trời chiếu rọi, tạo ra những hình ảnh lung linh trên các bức tường.
Một ánh hào quang rực rỡ bao quanh b cô, khiến hắn cảm thấy sự uy nghiêm và quyền lực tỏa ra từ cô. Khi họ bước vào bên trong, ánh mắt của các trưởng lão và đệ tử tinh anh lập tức đổ dồn về phía họ, tò mò và nghi ngờ.
Khi họ đáp xuống đất, những tiếng gọi cung kính vang lên: "Thánh chủ đã về!"
Điều này làm Warshen chợt nhận ra phần nào địa vị cao quý của cô.
Một người phụ nữ vĩ đại, đứng đầu một nơi gọi là Thánh Minh Hội, và hắn—một đứa trẻ không có tư chất, lại được cô bế trong vòng tay như báu vật.
"Mới đây ta đã nghe thấy một tiếng khóc," một trưởng lão với mái tóc bạc phơ lên tiếng, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang được hội chủ bế.
"Đứa trẻ này từ đâu ra? Sao lại có mặt ở đây?" Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Đúng vậy, Thánh chủ. Đây không phải là nơi dành cho những người không có tư chất," một đệ tử tinh anh khác tiếp lời, ánh mắt nghiêm nghị khi không thể cảm nhận dòng chảy năng lượng tâm linh bên trong đứa trẻ trên tay Thánh chủ.
"Chẳng phải quy định sát khạch tuyển đồ đệ rất rõ ràng hay sao?" Các đệ tử tinh anh khác cũng bắt đầu lên tiếng và bàn tán. Warshen cảm thấy nỗi bực bội dâng trào trong lòng.
(Mấy ông già, mấy thằng trẩu tre kia. Dám ngăn ta ăn bám phú bà à? sau này ông lớn lên thì cứ nhớ mặt ta) Mặt hắn nhăn nhó lại, nhưng chỉ liếc nhìn những người kia một cái rồi lại vùi mặt vào ngực Thánh chủ để chiếm tiện nghi.
"Lời đã định, ta đã muốn giữ lại đứa trẻ này, thì không còn gì ý kiến thêm," cô nói với giọng điệu kiên quyết cùng lúc thì luồng sức mạnh Bán Thần bộc phát từ cô, khiến không gian xung quanh chấn động làm những kẻ phản đối hay thắc ngay lập tức câm nín.
"Ta sẽ dạy dỗ hắn, giúp hắn phát triển tiềm năng của mình. Chúng ta không thể đánh giá một người chỉ dựa trên năng lực hiện tại." Cô quay lưng ra hiệu cho mọi người lui xuống rồi bế hắn vào trong điện riêng của cô.
Warshen nghe thấy những lời này, cảm giác như đã thắng chắc trong lòng. Mặc dù hắn không mấy quan tâm đến mấy tên kia, môi hắn khẽ nhếch lên.
Hắn được nhận làm đệ tử tinh anh đặc biệt do chính Hội chủ dạy dỗ, một cơ hội ăn bám phú bà mà hắn mới nhận ra. Thế giới này dường như vừa mở ra một chương mới đầy hứa hẹn cho cuộc đời hắn.
Từ khi trở thành một đệ tử tinh anh "đặc biệt," được chính Thánh Chủ đích thân dạy dỗ tới khi lên 10 vì sở trưởng của cô ấy là năng lượng tâm linh trong khi Warshen lại không có chút nào. Tuy vậy dù không sở hữu sức mạnh vượt trội hay năng lượng tâm linh như các đệ tử khác, vị trí đặc biệt của hắn trong Thánh Hội khiến hắn được nửa kính trọng nửa căm ghét, đặc biệt là từ các đệ tử nữ khi thường xuyên bị hắn ghẹo nhưng vì Thánh Chủ yêu thương Warshen như con ruột, khiến nhiều người không dám manh động.
Một ngày như bao ngày khác, Warshen thư giãn trong căn nhà thưởng thức trà ở bờ hồ sen, tay cầm ly nước suối tinh khiết lấy từ đỉnh núi Băng Sơn Hà phía sau Thánh Hội. Giờ đây hắn đã trưởng thành trông rất đẹp trai nhưng ánh mắt lại lộ vẻ tinh quái và lười biếng đặc trưng của mình. Hắn mặc một bộ y phục lụa mềm mại, tinh tế, khác biệt hoàn toàn với những đệ tử nam tinh anh khác. Trong khi những đệ tử ấy đều để tóc dài theo truyền thống, Warshen lại cắt tóc ngắn, thường xuyên trêu chọc họ: "Đồ con gái," khiến họ bực mình nhưng không thể làm gì vì quá bận tập luyện và tu luyện.
"Ực... khà~~," Warshen uống một ngụm nước suối mát lạnh, rồi lẩm bẩm, "Quả là nước tinh khiết từ đỉnh núi Băng Sơn Hà."
Hắn nheo mắt, thả lỏng người trên chiếc ghế gỗ dài, tận hưởng cảm giác thoải mái trong khi sau màn hình do bùa tao ra là sự bận rộn của các đệ tử khác bằng cách sử dụng một chiếc bùa đặc biệt gọi là "Bùa theo dõi" – loại bùa chỉ những trưởng lão hoặc các sư phụ mới được phép sử dụng. Một số người luyện binh pháp, kẻ khác thì luyện bùa, tập trung điều khiển dòng chảy năng lượng tâm linh cũng không cảm nhận được ánh nhìn của hắn qua màn hình bùa chú. Còn hắn dù không có năng lượng tâm linh thì hắn vẫn cảm thấy như vua chúa, bằng sự tinh quái của mình, đã "thó" vài tấm bùa từ sư phụ Lan mà không bị phát hiện.
"Hehe, đôi khi không có năng lượng tâm linh cũng có cái lợi của nó," hắn cười thầm và định làm một ngụm nữa. Nhưng khi hắn còn đang đắc ý chưa kịp đưa cốc lên miệng thì một luồng khí lạnh bất ngờ chạy dọc sống lưng. Cảm giác như có ai đó đang theo dõi hắn khiến hắn làm rơi cốc nước hiếm có trong tiếc nuối.
"Này, tên học trò lười biếng kia!" Một giọng nói trong trẻo nhưng đầy tức giận vang lên. Warshen cảm thấy một bàn tay lạnh như băng đặt mạnh lên vai phải của hắn.
"Sư phụ! Hehee..." Warshen ngượng ngùng cười khổ, đưa tay gãi đầu sau khi quay đầu lại nhìn thấy người trước mặt mình.
Đó là một trong những kiếm sư tốt nhất Thánh hội tên là Lan, một người phụ nữ xinh đẹp và tài giỏi, với vẻ ngoài mạnh mẽ nhờ mái tóc dài đỏ, đôi mắt cam mang đầy sức sống và khí chất của một kiếm sư top đầu. Cô là một nữ kiếm sư xuất sắc duy nhất Thánh Hội, nổi tiếng với tài năng kiếm thuật cũng vì kiếm thuật liên quan tới sự tôi luyện hơn là thiên phú mà cũng chính vì lý do đó Thánh Chủ đã giao Warshen cho cô dạy dỗ, bởi kiếm thuật cơ bản là thứ duy nhất hắn có thể học được mà không cần dựa vào năng lượng tâm linh.
Sư phụ Lan đứng đó, nhìn Warshen đầy vẻ bất mãn, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can hắn. Cô biết rõ bản chất lười biếng và ham chơi của hắn, nhưng việc phải dành thời gian đi tìm hắn thay vì để hắn tự giác tập luyện khiến cô càng thêm giận dữ.
"HỪ! CÒN KHÔNG MAU ĐI TẬP KIẾM!!" Giọng nói của Lan vang lên như tiếng sấm, khiến tất cả các đệ tử trong Thánh Hội giật mình hoảng hốt, ngỡ như trời nổi cơn giông bão.
Warshen chỉ kịp mếu máo một tiếng, nhưng chưa kịp chống cự thì sư phụ đã bế hắn lên nhẹ nhàng như cầm một đứa trẻ. Cô nhảy lên linh thú của mình, một con chim phượng hoàng quen thuộc với đôi cánh rực rỡ, và lao thẳng về khu vực luyện kiếm. Hình ảnh Warshen bị sư phụ Lan "bắt cóc" trên lưng chim phượng chẳng còn lạ lẫm gì với các đệ tử trong Thánh Hội.
"Ôi trời, hắn lại bị bắt về rồi," một nữ đệ tử cười khúc khích, nói nhỏ với bạn mình. Những đệ tử nữ khác cũng không nhịn được cười, lắc đầu nhìn theo bóng Warshen đang bị sư phụ mang đi.
Từ khi Warshen mới 10 tuổi, Thánh Chủ đã đưa hắn vào khu vực sinh hoạt dành cho nữ đệ tử để tiện việc tìm kiếm người có thể dạy dỗ hắn. Ban đầu, Lan rất hăng hái khi nhận nhiệm vụ này. Là một kiếm sư tài năng, cô từng tưởng tượng mình sẽ được giao nhiệm vụ đào tạo một siêu thiên tài, một đệ tử tinh anh đặc biệt vượt trội. Cô ảo tưởng về mọi điều vĩ đại mà đệ tử của cô sẽ có: tài năng xuất chúng, sức mạnh vượt bậc và một tương lai rạng rỡ trong Thánh Hội.
Nhưng tất cả những ảo mộng đó sụp đổ khi cô gặp Warshen. Một kẻ không có dòng chảy năng lượng tâm linh, tư chất yếu kém và thậm chí chẳng có chút ham muốn gì với việc tu luyện. Lan từng nghĩ mình sẽ dẫn dắt một thiên tài nhưng hóa ra cô lại phải quản lý một đứa trẻ chỉ biết trốn tránh trách nhiệm và lười biếng suốt ngày. Mỗi lần nhìn Warshen, cô lại không khỏi thở dài thất vọng. Nhưng dù vậy, cô vẫn cố gắng không bỏ cuộc vì nhiệm vụ mà Thánh Chủ đã giao phó.
"E hèm, ít nhất ngươi cũng phải nỗ lực chút ít chứ... mà bỏ cái tay ra khỏi người ta," cô ho nhẹ, nhắc nhở hắn. Ánh mắt Lan trở nên nghiêm nghị nhưng vẫn ẩn chứa chút bất lực, không muốn để Warshen tiếp tục làm cô mất mặt. Chỉ cần nhớ đến các nữ đệ tử chạy tới mách lẻo cho cô cũng đã đủ để cô đau hết cả đầu rồi.
"Lẹ lên, bỏ tay ra. Hứ!" Cô gỡ tay hắn ra, nhưng gương mặt cô đã đỏ bừng lên. Dù là một kiếm sư tài giỏi, mạnh mẽ, nhưng Lan chưa từng có ai tỏ ra thân mật với cô như vậy, trừ Warshen. Cảm giác này dù quá quen với cô rồi nhưng cứ mỗi lần bị hắn chạm vào là đầu óc cô quay cuồng, má thì đỏ ửng lên.
"Sư phụ, cho ta chơi thêm chút đi..." Warshen cứ dựa mặt vào bóng lưng cô, cọ cọ như một đứa trẻ đang mè nheo. Hắn tỏ ra rất tận hưởng khoảnh khắc này, chẳng có chút gì là muốn quay lại luyện tập. Lan thở dài, biết rằng việc mắng mỏ hắn lúc này cũng chẳng ích gì.
"Thôi đi, trừ việc trêu ghẹo các nữ đệ tử ra, hơn tám năm qua ta dạy ngươi mà ngươi vẫn chỉ học được mấy chiêu thức cấp một" Cô nói, giọng pha lẫn chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy trách nhiệm. Cô đã quá quen với sự lười biếng và bướng bỉnh của Warshen, đến mức không còn buồn đẩy hắn ra hay mắng mỏ nữa.
Dù vậy, trong lòng Lan vẫn ẩn chứa một cảm giác phức tạp. Warshen không giống bất kỳ đệ tử nào cô từng gặp, sự tư do tự tại, không kiêng dè và cực kỳ trẻ con nhưng lại khiến cô vui vẻ lạ thường.
Khi nhìn vào bóng lưng của sư phụ, Warshen dần hồi tưởng lại.
(Lâu rồi không gặp đại phú bà), Warshen thầm nghĩ, nhớ lại những ngày đầu khi vừa gia nhập Thánh Hội một cách chính thức. Khi đó, hắn luôn quanh quẩn bên cạnh Thánh Chủ, người được cả Thánh Hội tôn sùng. Hắn chỉ gọi cô là "Thánh Chủ" nhưng lạ kỳ thay dù gần gũi thế nào thì hắn chưa bao giờ biết được tên thật của cô. Thậm chí, khi hắn dò hỏi các đệ tử khác, từ những đệ tử bình thường cho đến tinh anh, tất cả đều lắc đầu và không biết. Có lần, Warshen đã hỏi sư phụ Lan ngay sau khi hắn rời xa điện của Thánh Chủ, nhưng câu trả lời mà hắn nhận được cũng chỉ là một cái nhún vai và "ta không biết."
Những suy nghĩ đó quẩn quanh trong đầu hắn, nhưng nhanh chóng bị gián đoạn khi giọng nói của sư phụ Lan vang lên, kéo hắn về thực tại.
"Tới nơi rồi, còn không mau bỏ mặt ngươi khỏi lưng ta... Hừ, tên đệ tử biến thái!" Lan đột ngột nắm vào cổ áo sau gáy của Warshen, rồi không chút do dự ném hắn xuống thẳng khu tập luyện. Cả hai đang ở trên trời khá cao, và Warshen hoàn toàn không kịp phản ứng.
"Chờ đã... Ahhhhhh!" Tiếng la hét của Warshen vang lên khi hắn rơi tự do từ độ cao chót vót, tay chân quơ loạn xạ trong không trung.
(Sư phụ ác quá! Chỉ ôm có chút mà thả ta xuống không thương tiếc thế này!) Hắn kêu thầm trong bụng, vẫn chưa hết sốc vì bị ném xuống thình lình.
Lan đứng trên lưng con chim phượng hoàng, tay khoanh trước ngực, nhìn theo Warshen với ánh mắt lạnh lùng nhưng trong lòng không khỏi phì cười trước biểu cảm của hắn. Dù Warshen lười biếng và bướng bỉnh, nhưng cách hắn phản ứng lại khiến cô có phần thấy thú vị.
Lúc này, Warshen vẫn đang rơi tự do thì thú cưỡi của sư phụ hắn bay lao xuống dưới hắn rồi hắn được sư phụ hắn túm cổ áo sau gáy kéo lại còn hắn thì sợ tới tái mét cả mặt.
"Hừ, đồ nhát cáy" Cô cười nhẹ và đặt hắn trở lại chỗ ngồi.
Khi này, họ đã tới khu tập luyện. Đó là một phủ rộng lớn với các công trình kiến trúc nổi bật theo phong cách Nhật Bản với cây hoa anh đào cổ thụ ở giữa, các đệ tử tạp vụ thì đang tập trung lau dọn.
"Lại trở về địa ngục rồi" Warshen thở dài, mặt đầy chán nản nhưng rồi khi thú cưỡi mới chỉ đặt chân xuống thì hắn đã bị sư phụ đạp xuống đất cái "Uỵch".
"Hừ, hôm nay mà không thành thục nổi các chiêu cấp 2 thì cứ liệu hồn" Sư phụ hắn cười và nhìn hắn với khuôn mặt nguy hiểm khiến bầu không khí ngột ngạt khó thở.