webnovel

Chương 2: Vấn vương của kiếp trước

Bên ngoài hoàng cung hoa lệ, sắp đến rằm tháng bảy, hoa đăng bày khắp phố xá, không khí tấp nập, mọi người chỉ nhớ lễ hoa đăng mà không nhớ tới một đứa trẻ.

Tuyết viên vẫn như thường, vài ngọn nến thắp giữa đêm đen, không cô tịch cũng không ấm áp, giống như cách Hạ gia và thiên hạ đối xử với chủ nhân nơi đây. Trang ma ma bê chén cháo xuống, khuất sau cánh cửa, nước mắt bà lặng lẽ rơi. Chủ nhân của bà một đời phong hoa, mẫu nghi thiên hạ, sao đầu thai rồi lại bất hạnh tới vậy. Cất bát đi, thắp một ngọn nến, thêu nốt cánh mẫu đơn, từng có người rực rỡ khắp thảo nguyên, che cả nhật nguyệt, mũi kim xuyên qua tấm vải lụa, bà vẫn không ngừng nổi nước mắt, năm năm nay, tiểu thư chưa từng nói một chữ nào, một đứa trẻ năm tuổi chưa biết nói, còn có thể không bị câm sao?

Ngoài kia trăng tròn, quá đêm đường phố vẫn náo nhiệt, hoa đăng trôi trên sông Ngưng, dập dềnh theo sóng nước, lấp lánh giống ánh sao trên ngân hà.

Bên một góc sông, cấm vệ quân trùng trùng, vô số nô tỳ thái giám đứng thành hàng, cẩn thận bê hoa đăng, các công chúa, hoàng tử ngồi trên ghế, cẩn thận viết chữ lên giấy. Hoàng đế đứng cạnh sông, không lạnh không nhạt nhìn về một bàn tiệc, nơi đó có một nữ tử, hàng lông mày tựa núi Phong Vũ vào xuân, mắt đen giống như mực, sóng sánh mơ màng, mười phần ngạo khí xen lẫn mĩ lệ, lu mờ thế gian. Nữ tử đó là đệ nhất mỹ nhân tam quốc Triệu Cẩm Tú, nàng ngồi cạnh hài tử của mình, Hạ Liên Thần, khi ánh mắt hắn nhìn đến tờ giấy, nàng dàng dịu dàng nắm tay hài nhi, viết tên Triệu Vương gia, còn hắn chẳng có tên nào ngoài tên nàng để viết.

Khuynh Thành công chúa nắm tay Khuynh Tâm, nét chữ non nớt viết tên hoàng đế cùng lời cầu an, cả hai gấp gọn giấy, nhét vào cánh hoa đăng rồi chạy về phía hoàng đế, gọi to: "Phụ hoàng, phụ hoàng."

Khuynh Tâm bất chợt vấp vào váy, ngã lăn ra đất, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vết xước dài, Khuynh Thành sợ hãi, vội vàng lấy tay lau máu, hoa đắng nem một góc. Ma ma, thái giám thấy vậy muốn đi đến dỗ chủ tử, nhưng vẫn do dự, sợ quấy rầy hoàng đế, đúng lúc này Cẩm Tú dắt tay Liên Thần đi tới, nàng cẩn thận lau đi khuôn mặt nhem nhuốc của hai tiểu công chúa, nhặt lại hoa đăng, dắt cả ba tới sông, thả đèn.

Quang cảnh không tránh khỏi tầm mắt hoàng đế, hắn thở dài, đi đến, nắm tay Khuynh Tâm: "Tâm nhi có sao không?"

"Tâm nhi không đau, phụ hoàng đừng lo lắng." Tiểu công chúa cười ngây thơ: "Tâm nhi nhớ mẫu thân, người trên trời có linh nhất định phù hộ phụ hoàng bình an."

"Cảm ơn con, Khuynh Thành con cầu chúc cho ai."

Khuynh Thành có chút lúng túng, mặt tròn đỏ cả lên, hoàng đế xoa đầu bé, an ủi: "Phụ hoàng không phạt con giống tổ mẫu đâu."

Bé mỉm cười: "Con cầu cho năm sau không phải học nữ tắc nữa."

"Muội như thế là rất lười." Đại Hoàng tử Dạ Quân Sướng đi tới, trách móc: "Không ai muốn lấy một kẻ lười đâu."

"Phụ hoàng." Mặt Khuynh Thành đẫm nước mắt.

"Trẻ con lười học cũng là bình thường, con bé đã không muốn, bệ hạ cũng đừng khiên cưỡng." Cẩm Tú nói.

Dạ Lâm gật đầu: "Mai con không cần học nữa."

Hạ Liên Thần níu tay mẫu thân, chỉ ra một góc khác, Cẩm Tú gật đầu, cả hai rời đi.

Ngồi bên góc khuất, lúc này Liên Thần mới cẩn thận viết tên muội muội vào tờ giấy, vội vàng thả xuống sông, Cẩm Tú nén nước mắt, thở dài, ôm lấy con trai.

"Mẫu thân, bao giờ con mới có thể tổ chức sinh thần cho Vy Tuyết."

Nước mắt lăn dài: "Sắp rồi, mẫu thân nhớ muội muội con, Liên Thần, mẫu thân sợ cả đời cũng không có cơ hội nói với Vy Tuyết mẫu thân nhớ con bé tới mức nào."

"Liên Thần sẽ bảo vệ muội muội."

Cẩm Tú nở nụ cười, họ vẫn đang bảo vệ con gái trong thầm lặng.

...

Cùng lúc đó tại Hạ phủ. Tuyết viên vẫn một mảnh cô tịch, Trang ma ma dọn bát, Vy tuyết lặng lẽ ngồi bên hồ, mắt đen vô hồn nhìn lên cao.

Thế gian với nàng luôn xa lạ, từ lúc nàng sinh ra đã có thể nhìn, nghe, thế nhưng nàng cứ như không sống, y chang một con rối. Dần dần nàng cảm giác thế nào cũng được, không khát vọng, không ước mơ, tay chạm nhẹ vào nước, nàng biết nước hồ đêm rất lạnh, bất quá ngón tay lại không có cảm giác. Nhẹ đứng dậy, phòng ngủ phía xa chỉ đơn bạc vài ngọn nến, chân vừa động, có thứ gì dưới ao lôi nàng xuống, Vy Tuyết muốn hét nhưng không được, nước lạnh tràn vào miệng, dần dần mi khép lại.

Cách đó hơn năm trăm dặm, tại tòa thành đẹp nhất phía đông.

Giữa mùi đàn hương phảng phất, có xen một chút mùi lá trà, những người lẽ ra phải đang ở Dịch Thành đang tề tựu lại, cùng nói về một người, đứa cháu gái duy nhất của bọn họ. Ngồi đầu tiên phía bên phải, nam tử trung niên, vẻ kiêu hùng ẩn sau đôi mắt đen, khuôn mặt cương nghị, người đó là Triệu vương gia, huynh đệ tốt nhất của tiên hoàng, cũng là ông ngoại của Hạ Vy Tuyết. Cạnh ông là Triệu vương phi, đệ nhất mỹ nhân thảo nguyên, mẫu thân của Triệu Cẩm Tú, nhìn bà người ta liền sẽ hiểu tại sao Triệu Cẩm Tú là mỹ nhân đẹp nhất tam quốc, sánh ngang với thiên hậu trên tiên giới. Thời gian không lưu lại một thứ gì trên làn da trắng, đôi mắt to, hàng mi dài, đường nét rõ ràng hoàn mỹ, tuy vậy bà lại không giống con gái rực rỡ như đóa hoa mẫu đơn mà tựa như là ngọn gió thổi qua rừng đào, đẹp giản dị.

Phía bên kia có hai người, một là Hạ lão gia, hai là Hạ lão phu nhân, bọn họ đều là bằng hữu tốt nhiều năm của nhau, có giao tình không nhỏ với tiên hoàng, hôm nay về đây vào đúng ngày tiên đế băng hà. Xét về phần tình nghĩa bao năm, lẽ ra bọn họ phải đến hoàng lăng, thắp cho bạn cũ một nén nhang, rót một bầu rượu, tưởng nhớ năm tháng xa xưa. Tiếc là không thể, ở đây thắp hai cây nến trắng trước một thanh bảo kiếm, một bát nhang, không khí u ám. Tiên hoàng chết, thái hậu ban chỉ không cho hai nhà Hạ Triệu hồi kinh, vĩnh viễn phải ở Dịch thành, bất đắc dĩ bao nhiêu năm như vậy trôi qua đều không thể đi viếng lăng.

Triệu vương phi thở dài một hồi, người đó mệnh bạc, có bao nhiêu con trai con gái đều bị thái hậu không giết thì bức điên, cuối cùng bản thân cũng có kết cục tương tự. Bao nhiêu năm nay, với thế lực của Hạ gia muốn lật đổ thái hậu vô cùng đơn giản, thế nhưng lý do là tại sao vẫn không làm mà phải chờ đến hôm nay thì đành phải chờ người trong cuộc nói rõ.

Y phục xanh không thêu hoa văn, ngồi tại vị trí cao nhất, Hạ Lâm, cha của Hạ Vy Tuyết, gia chủ Hạ gia. Năm đó để đổi lấy Cẩm Tú, hắn quả thật đã hứa với thái hậu chín điều, mười năm nay, có khi nào chín điều đó buông tha cho hắn, cứ mỗi lần nghĩ đến con nơi kinh thành bị giam giữ, nghĩ đến thê tử chìm mãi trong đau khổ hắn lại băn khoăn không thôi. Hắn yêu nàng, yêu hơn tất thảy thiên hạ, mười năm nay nàng nói gì hắn nghe nấy, nhưng bây giờ hắn nghe không nổi nữa, hắn là phu quân của nàng nhưng cũng là cha của hai đứa trẻ, không thể cứ mãi làm ngơ được.

"Ám Dạ."

Nam tử bước ra từ bóng đêm, người này không ai khác chính là vị quân tử dung mạo đẹp nhất thiên hạ mất tích trong cuộc thảm sát: "Ám Dạ nghe chủ nhân sai bảo."

"Ngươi hãy nói về chín điều năm đó."

Ám Dạ cười: "Điều thứ nhất, trên tôn dưới ti, mãi mãi là thần tử. Điều thứ hai ở phía đông, không được triệu gọi không được phép về kinh thành. Thứ ba không được phép can dự chuyện của hoàng tộc. Thứ tư con trai phải đưa vào cung nuôi dưỡng. Thứ năm không được phép gặp lại các con. Thứ sáu không được phép tiết lộ về cái chết của tiên hoàng. Thứ bảy không được nói cho thiên hạ chuyện của hoàng đế và Liên Chi. Ba điều còn lại thái hậu chưa nói."

Triệu vương phi thật khâm phục con rể của bà, đầu tiên là chịu nổi con gái nửa điên nửa dở, thứ hai là thật tâm thật lòng, điều vô lý như vậy cũng dám đáp ứng.

"Con gọi chúng ta đến là muốn giúp con nuốt lời hay là đã có suy tính khác." Triệu vương gia rõ hơn ai hết tình trạng cháu gái, ngay cả con gái ông cứ thế này cũng không hề ổn.

"Ta đương nhiên không thể nuốt lời, nhưng con gái ta thì có thể. Ân oán của thái hậu đương nhiên phải là do Cẩm Tú và Vy Tuyết quyết định, vì người chết năm đó là tỷ tỷ ruột của con bé và là con gái của nàng." Bộ dáng lươn lẹo nhún vai.

"Cách gì được, năm đó nhào nặn ra thân xác, chúng ta đều phải chấp nhận việc con bé không sống cũng không chết mới có thể cắt đứt với Lý Trường Nhạc." Hạ lão phu nhân nói: "Không như vậy thì nó đã hóa tro hóa bụi rồi, chúng ta cũng đâu có cách khác, một phần tàn thức đó cao tay như vậy không thể một hai ngày là xong."

"Chúng ta ngồi yên thì Lý Trường Nhạc cũng không chịu ngồi yên theo đâu, chuyện của con bé nó phải tự giải quyết. Theo như ta suy tính Kỷ Đàn Đàn sẽ đến để trả lại kí ức, tiếp theo Lý Trường Nhạc sẽ tìm cách thao túng như vẫn hay làm." Hạ Lâm nghĩ một lúc, tàn hồn đó là người giỏi nhất trong mười kiếp, một tâm ma hoàn hảo, nếu không phải tâm ma của con bé đã tách từ lâu thành gia lập thất thì có khi hắn thực muốn đập đầu với Lý Trường Nhạc, chết mà cũng không tha cho người sống, hành hạ hết người này đến người kia. Nàng ta trong đầu chỉ có thù hận vì lừa dối và ý chí khôi phục giang sơn, nào có chỗ cho tình người.

"Vậy thì cũng đâu phải chuyện tốt, con bé nhớ lại mình là ai càng bất lợi cho chúng ta hơn."

"Ta có suy tính."

........

Next chapter