Bạn đã bao giờ rơi vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan chưa? Ví dụ như bạn muốn đi sang trái, nhưng bên đó có một con chó điên. Thế là bạn muốn sang phải nhưng bên đó lại là đường cụt. Tôi hiện tại đang ở trong tình huống kiểu như vậy khi tôi nhìn hộp quà màu đỏ trong tay và cậu trai kia cùng một lúc.
Chàng trai mỉm cười. Khuôn mặt và hình thể của anh ta trông không tệ chút nào. Nói cách khác thì trông còn khá điển trai. Nhưng mà chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết là cậu này gay, và giờ thì ảnh đang tỏ tình với tôi. Khuôn mặt nam tính với trái tim thiếu nữ đó gửi những lời ngọt ngào cho tôi. Còn với tôi, tôi chỉ như một đứa trẻ lịch sự không biết phải làm sao để từ chối món quà của anh ấy.
"Sao thế, Tine Teepakorn khoa Luật? Anh thích em lắm á!"
"Ờm....." Tôi quay sang nhìn mấy thằng bạn cầu cứu. Nhưng mà ba thằng này, từng thằng một, mỗi thằng giả vờ nghe một cuộc điện thoại.
"Ừm... thì..."
"Thì sao hả Tine Teepakorn khoa Luật?
Ồ thôi nào tên tôi có phải là "Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc" đâu, anh không cần cứ phải gọi đầy đủ ra như thế mà!
"Tôi... tôi không thích con trai. Tôi thích con gái." Tôi nhanh chóng nâng cao tông giọng hơn.
"Không sao cả. Mấy cái đó thay đổi được ấy mà." Anh ta quả quyết đáp lại.
"Nhưng tôi có người mà mình thích rồi."
"Là ai thế?"
"Anh không cần biết đâu." Tất nhiên lí do mà tôi né tránh không trả lời câu hỏi này là bởi vì tôi không biết nên dùng tên ai cả. Sau cùng thì, tôi vẫn chưa được bất cứ ai đồng ý cho làm thế. Nhỡ đụng trúng phải hoa nào có chậu rồi thì chắc tôi bị vả miệng mất.
Tôi thử liếc nhìn về góc bên kia tòa nhà và thấy mấy thằng bạn đang reo hò. Đứa nào đứa nấy đều trông hết sức phấn khích. Tôi chẳng biết sao lúc đầu chúng nó lại tham gia vào chuyện này nữa.
"Anh không để tâm chuyện em thích ai đâu, vì anh nghĩ mình có thể cạnh tranh với bất cứ ai." Ảnh tự tin khẳng định.
Nhưng dù thế thì tôi cũng không trả lời, tôi muốn giữ hình tượng bình tĩnh.
"Người yêu cũ của anh còn từng có bạn gái là ngôi sao của học viện Y học, nhưng anh vẫn cướp được người ta từ tay cổ. Thấy không? Anh bảo rồi anh giỏi mà." Cái sự tự tin này từ đâu ra thế không biết? Tôi có nên cảm thấy tự hào không? Ahhhh....
"Nhưng tôi vẫn..." Tôi nhanh chóng cắt ngang cuộc đối thoại.
"Vậy cậu nghĩ lại đi."
"..."
"Anh có thể làm đủ style luôn đấy! Trên giường hay trên ban công cũng được luôn. Chỉ cần cậu thích là anh chiều cậu."
"..."
"Mấy người cũ của anh đều khen là anh xịn lắm."
"Thế sao anh không tiếp tục hẹn hò với họ?"
"Vẫn còn qua lại với nhau thì gọi gì là người yêu cũ nữa?"
Tôi thật sự đã làm mọi thứ lộn tùng phèo hết cả...
"Anh có ấn tượng đầu tiên về em tốt lắm đấy. Tine Teepakorn khoa Luật, anh sẽ tiếp tục khiến em phải nhìn thấy anh."
"Thôi... thật sự không cần thiết đâu ấy."
"Một ngày nào đó, em nhất định sẽ chấp nhận và thích anh!"
"..." Tôi không thể làm hay nói gì nổi. Tất cả những gì tôi làm được là nuốt nước bọt và cười gượng gạo.
"À đúng rồi! Anh tên Green ở khoa Nhân chủng học. Anh đã thích em từ hôm định hướng rồi. Hôm đó chơi trò chơi em đáng yêu lắm luôn ấy!" Rồi điện thoại của anh ta đổ chuông. Anh ta nghe máy ngay, tiếng còn ở chế độ loa ngoài.
[Sao rồi? Sao rồi?]
"Cậu ấy đẹp trai lắm! Nhìn gần thế này mới thấy đẹp trai lắm luôn á!"
[Oyyyy~]
Sao khi cái cậu tên Green đó rời đi, tôi nghe thấy tiếng reo hò của mấy thằng bạn từ phía xa xa. Chúng nó nhìn tôi với cái vẻ tha thiết nhiệt thành như thể đang đợi điểm bài thi mà chúng nó đã vất vả ôn tập vậy. Mặc dù chẳng có gì xảy ra, tôi vẫn thấy cứng lưỡi. Tôi còn chẳng thể nói từ chối ngay và luôn mà chỉ đứng đần ra đó.
"Tine, mày ổn không đó?" Ồ! Ngay trước đó mấy thằng cờ hó này còn đang giả bộ gọi điện thoại mà bây giờ đã làm như là quan tâm lo lắng cho tôi lắm ấy. Tôi muốn vỗ tay tung hô diễn xuất của chúng nó ghê, nhưng tôi vẫn chỉ ngồi im như thóc.
Ting!
Điện thoại tôi rung lên. Chỉ nghe cái tiếng thôi là biết có thông báo gì từ Facebook rồi. Để cho qua cơn shock, tôi lập tức rút điện thoại ra xem. Kết quả là...
Green Snackkiki đã gửi yêu cầu kết bạn.
Má.
"Này, mày làm sao đấy?"
"Sao mày im lặng thế?"
"Tine, ổn không mày?"
"Bị một người như thế bám theo, mày nghĩ tao có ổn không? Mấy thằng cờ hó!"
***
Ba ngày sau.
Mất mấy ngày liền trái tim căng phồng của tôi mới trở lại bình thường được. Nhiều người giống tôi lắm, đấy là sự thật đấy nhé. Nhưng đây là lần đầu tiên có một đứa con trai tỏ tình với tôi. Tôi nổi da gà da vịt khắp người mỗi khi tôi nghĩ về chuyện đấy. Tôi không nói là tôi không thích điều đó, chỉ là cảm thấy nó không hợp với mình. Cậu ấy tỏ tình với tôi. Cậu ấy trông cũng không tệ. Nhìn sơ qua thì trông cũng đẹp trai. Nhưng mà lúc cậu ấy quay người đi, cậu ấy cứ đánh hông qua lại như con gái ấy. Hẳn là nếu mặc đồ con gái thì cậu ấy cũng sẽ cư xử như con gái luôn. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó và cứ bị nó ám ảnh mãi. Có khi đêm nay tôi còn mất ngủ vì sợ bị ám cả vào trong mơ luôn ấy.
Nhưng không sao. Mấy chuyện này vẫn có thể giải quyết được, miễn là tôi không để tâm đến cậu ta. Dù cậu ta có dùng cách gì đi chăng nữa thì cũng không đời nào tôi thích cậu ta. Thế nên tôi đã không chấp nhận lời mời kết bạn trên Facebook.
Cậu ấy hẳn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, không có gì phải lo cả. Tôi đã sẵn sàng bước vào đời theo cách thời thượng của tôi, nhưng mà...
"Tine, em có mang theo giấy ăn không? Nếu chưa mang thì Green cầm cho em này."
Chờ chút, cậu ta giờ không để tâm mặt mũi gì nữa rồi. Cậu ta đi theo tôi như bóng ma, kể cả là vào toilet. Tôi không biết sự tự tin của cậu ta từ đâu mà ra nhưng mà cậu ta thậm chí còn gọi tôi bằng tên thân mật rồi. Tôi xong đời rồi.
"Thôi khỏi." Tôi đáp gọn lỏn và xoay người rời đi. Thế nhưng cậu ta vẫn đi theo.
"Tine đi nặng hay đi nhẹ thế?"
"Anh không cần quan tâm chuyện đó, okay?" Tôi không muốn nói nhiều như bọn con gái. Tôi chui tọt vào buồng vệ sinh để giải quyết nỗi buồn cá nhân. Thế nhưng cái cậu Green trời đánh này vẫn cứ theo tôi. Cậu ta thậm chí còn thò đầu kiểm tra. Tôi có cảm giác như đang bị check hàng vậy.
"Tôi bảo anh đừng làm phiền tôi nữa mà! Cái quái gì thế? Thái độ kiểu gì đấy, nó chỉ làm tôi ghét anh hơn thôi."
"Thế anh đợi ở ngoài nha."
"Anh đi đi! Không có lớp hả?" Tôi tè trong hoảng loạn.
"Anh tới chỗ em mỗi khi rảnh mà."
"Thôi khỏi! Anh đừng đến nữa!"
"Thế, tối anh gặp em nha!"
"Tôi đã bảo là không cần! Tôi không thích anh. Tôi thích người khác rồi."
"Ai thế?"
"Anh không cần biết, okay? Đừng làm phiền tôi nữa."
"Okay."
"..."
"Vậy hẹn mai gặp nhé!"
Con m* n* chứ! Ca này còn khó hơn tất cả các cô gái tôi từng hẹn hò nữa. Cậu ta là Grean Dínhihi Như Đỉa hả trời? (vì tên FB của Green là Green Snackkiki =)) )
Bởi vì tôi không chịu nổi Green nữa, tôi kể với lũ bạn về chuyện suốt ba ngày qua. Thật ra cho dù tôi không phàn nàn thì chúng nó cũng đã biết và chứng kiến cảnh tôi bị một cậu ẻo lả đuổi theo khắp nơi rồi. Chỉ là hôm đó, mọi thứ bùng nổ. Sự kiên nhẫn của tôi đã đến cực hạn.
"Mày đừng tự áp lực mình quá, bọn tao sẽ giúp mà." Fong vỗ vai tôi. Mọi người giúp tôi tìm một bạn nữ để nói chuyện qua mạng. Đối tượng của chúng tôi là một bạn nữ xinh, giàu và nổi tiếng. Chỉ có như thế thì Green Snackkiki mới để tôi yên.
"Thấy ai không?"
"Có tìm thấy vài người nhưng họ có bạn trai hết rồi."
"Hay thử các chị khóa trên?"
"Cũng được. Chứ tao chẳng còn lựa chọn nào khác."
Bọn tôi lại tiếp tục tìm kiếm. Cả lũ ngồi dưới một cái cây to, nói chuyện với mấy cô gái và cố gắng xin LINE của họ, nhưng mà khá là khó. Bọn tôi cũng thử gửi kết bạn trên Facebook xem có thêm cơ may nào không.
Tôi cũng vạch ra một kế hoạch; dù sao tôi cũng đang thực sự tìm kiếm một bạn nữ xinh xinh học cùng trường đại học. Giống như một hòn đá trúng hai con chim vậy. Vừa thoát được Green Snackkiki rồi lại vừa có bạn gái.
"Ohm, mày có tìm được ai không?" Mười lăm phút đã trôi qua. Bọn tôi đã lướt hết các nền tảng mạng xã hội khác nhau, cả Facebook, Twitter, Instagram, Line và Btalk rồi. Xem nào...
"Không phải tao đã bảo mày gọi tao là Pope rồi hả? Sao mày quên hoài vậy?"
"Ờ! Tao xin lỗi. Thế rồi mày tìm được gì không Pope?" Có cảm giác kì kì sao đó khi tôi gọi nó như vậy.
"Mày hỏi thử Mario đi chứ tao chưa tìm được gì cả."
"Mario, sao rồi mày?" Fong ngẩng lên từ cái điện thoại của nó và nhìn tôi như thể tôi vừa làm gì sai trái lắm
"Tao đang nhắn tin với bạn gái."
Tôi quay sang Peuk...
"James Ji à..."
"Thôi! Khỏi hỏi. Chờ chút, tao đang trả lời comment trên page của tao đã."
Bọn cờ hó!! Có đang giúp tôi thật không đấy? Thằng Fong thì còn bận nhắn tin với bạn gái, Peuk thì mải trả lời bình luận trên page. Bây giờ tôi có nói gì chúng nó cũng chỉ gật gù thôi.
Ồ! Tôi chợt nhớ ra là tôi chưa kể về tiểu sử của chúng nó nhỉ? Ừ thì... tạm nghỉ không nghĩ đến vấn đề hiện tại nhé. Hội của bọn tôi có bốn cậu đẹp trai: Peuk, Ohm, Fong và tôi.
Thằng Peuk là admin của trang Facebook "Những Địa Điểm Phải Ăn Thử Vì Không Ngon Nhưng Mà Rẻ." Trang đó viết review về mấy quán ăn ở quanh đây. Mục đích chính là 'giá rẻ', cho dù mùi vị có tệ đi nữa. Lúc đầu, tôi cũng tò mò không biết có ai like trang của nó không. Ngạc nhiên là có hơn 150,000 người theo dõi trang đó. Tôi cảm thấy có lỗi vì hồi trước đã đánh giá thấp trang của nó.
Ohm, người nổi tiếng của chúng tôi với hàng ngàn followers. Nó thích tưởng tượng bản thân là một anh chàng nóng bỏng đẹp trai giống như Pope, diễn viên nổi tiếng ở Thái Lan. Thật ra thì mọi người thích nó vì kiểu tóc và vì quần áo nó trông thời trang và 'trendy'. Nó luôn là chủ đề được bàn tán rôm rả trên trang 'Cute Boys' vì trông nó giống như diễn viên trong mấy bộ boys love đang chiếu.
Rồi tới Fong hay là 'Mario'. Ngoài việc giúp mẹ nó bán vàng vào ngày nghỉ, nó có một cô bạn gái có tính chiếm hữu cao và chúng nó đã hẹn hò từ hồi lớp 10. Giờ thì chúng nó đang yêu xa vì học ở hai trường đại học khác nhau.
Mười phút nữa trôi qua.
Mỗi người đều bận bịu với việc riêng của mình nhưng tôi lại nài nỉ chúng nó quay trở lại vấn đề của tôi.
"Các bạn tôi ơi..." Tôi mở lời khi tìm được giải pháp dễ dàng nhất.
"Gì?"
"Tao sẽ gọi Numnim."
Cổ là một trong số bạn gái cũ của tôi. Lí do chúng tôi chia tay là vì không quyết được ăn gì vào bữa tối. Bởi vì cô ấy học cùng trường đại học với tôi nên sẽ dễ liên lạc hơn. Tôi khá chắc là cảm giác đã thay đổi và bọn tôi chẳng có cảm giác gì với nhau nữa rồi. Tôi cũng biết cổ chưa có bạn trai vì bọn tôi vẫn hay tình cờ gặp nhau. Không chỉ thế, cổ ở trong đội cổ vũ. Nếu như thế, tôi chắc rằng Green không thể so ngang hàng với cổ được. Mặc dù tính khí bọn tôi vẫn chẳng hợp nhau nhưng tôi nghĩ Numnim sẽ thông cảm và giúp tôi qua vụ này.
Ít ra thì có một người yêu giả.
"Mày nghĩ kĩ chưa đấy, Nadech?"
"Pope, xin mày đấy... Gọi nhau bằng tên thật được không? Tao nghĩ tao đang cao huyết áp rồi á."
Không mất bao nhiêu thời gian, tôi cũng tìm được Numnim và giải thích cho cổ nghe chuyện xảy ra. Mọi thứ đều có vẻ hoàn hảo nhưng hóa ra cổ lại mới có bạn trai. Thế nên tôi lại phải nói với bạn trai mới của cổ là bọn tôi không hẹn hò thật, chỉ là giả vờ như đang hẹn hò thôi.
Quái quỷ thật, tôi đau hết cả đầu.
Cuối cùng thì mọi thứ cũng được sắp xếp êm đẹp. Chúng tôi đồng ý sẽ giúp tới khi cậu Green bám dai như đỉa với giọng cao chót vót từ khoa Nhân Chủng học chịu buông tha và biến mất khỏi đời tôi. Và khi thời khắc đó tới, tôi sẽ lập tức trả lại Numnim ngọt ngào cho bạn trai cổ và họ sẽ lại là cặp đôi hoàn hảo.
Cuối cùng thì thời kì loại trừ Green cũng tới...
Mặc dù lễ chào đón tân sinh viên đã qua, nhưng vẫn còn các sự kiện lớn khác đang chờ đón đám sinh viên năm nhất trong học kì đầu tiên. Ví dụ như là... 'Freshy Night.'
Mọi người đều đã vào hội trường tìm chỗ ngồi. Có cả tân sinh viên và sinh viên các khóa trên, thậm chí giảng viên và người ngoài trường cũng tới. Quá nhiều người trong phòng khiến cho không khí trở nên ngột ngạt và khó thở. Tất nhiên là tôi và mấy thằng bạn cũng tới buổi tiệc này rồi. Ngồi bên trái tôi là Peuk, bên phải là bạn gái hờ Numnim. Hai cái đầu ngay trước tôi là Fong và Ohm, phía sau là Steven, một bạn học cùng lớp, thực ra tên thật của cậu ấy là Dom.
"Và bây giờ là thời khắc để các bạn cùng ngắm nhìn các Ngôi sao và Mặt trăng đến từ khoa của các bạn trong cuộc thi tài năng năm nay. Các bạn đã sẵn sàng chưaaa?" MC hào hứng nói trên microphone.
"Sẵn sàng!!"
"Nếu đã vậy, xin mời họ lên sân khấu nào!"
"Woooohooooo!"
Dựa vào tiếng hò reo cổ vũ thì có vẻ là đám đông hết sức thích thú với cuộc thi này. Còn tôi với lũ bạn, bọn tôi chỉ ngồi im theo dõi. Có tiếng hò reo vang lên khi đại diện khoa Luật bước lên sân khấu.
Đáng ra tôi mới là người đứng trên bục đó mới phải. Nhưng các anh chị khóa trên bảo là mặt thằng khủng long kia trông sáng sủa hơn tôi nên nó được chọn. Thêm nữa thì tôi cũng chủ động và sáng suốt quyết định không tham gia vì nhỡ đâu Green lại lên một kế hoạch kinh hãi gì đó. Thế nên dù sao cũng vẫn tốt cho tôi.
Màn biểu diễn đầu tiên bắt đầu ngay lập tức và theo sau đó là các tiết mục khác xuyên suốt hai tiếng đồng hồ. Nhiều lần tôi cảnh giác cao độ nhìn trái rồi lại ngó phải, nhỡ cậu Green khoa Nhân chủng học lại bất ngờ xuất hiện. Thế nhưng may mà chuyện đó không xảy ra. Và công việc của tôi hiện giờ là quan tâm chăm sóc bạn gái cũ aka bạn gái hờ hiện tại của tôi.
"Khát không?" Tôi hỏi Numnim.
"Ừ, cũng hơi."
"Thế uống cái này nha." Tôi đưa cổ chai nước của mình.
"Không, bây giờ mình chỉ uống nước khoáng thôi."
"Giờ mình lười đi ra ngoài lắm." Thành thật mà nói thì đi ra khỏi đám đông này không dễ dàng gì.
"Thôi bỏ đi." Cổ trả lời khiến tôi cảm thấy hơi có lỗi.
"Cậu uống hãng nào?"
"Không sao đâu. Mình muốn đi nhà vệ sinh, mình sẽ mua nước luôn. Cậu thấy nên đi sang trái hay sang phải giờ?" Cổ lại làm vẻ mặt suy tư lựa chọn khiến tôi lại hơi hoảng, y như ngày trước.
"Bên phải đi, có vẻ ít người hơn đó."
"Phải á? Mình lại đang định đi bên trái cơ."
"Thế tùy cậu đó."
"Nhưng vì cậu bảo là bên phải nên thôi mình sẽ đi bên phải" Nói xong cổ vươn vai đứng lên.
"Ừ. Cẩn thận nha."
"Hmm... Nhưng mình nghĩ hay thôi mình đi bên trái." Được rồi đó! Cậu thích đi bên nào thì đi bên đó đi. Theo tiếng gọi con tim đi.
Cổ thật sự rất thiếu quyết đoán. Có lẽ tôi nghe như một thằng tồi nhưng mà may quá, chúng tôi đã chia tay từ lâu lắc rồi.
Sau khoảng 30 phút thì Numnim cũng trở lại ngồi cạnh tôi, mua đúng chai nước mà tôi vừa đưa cho cổ lúc nãy. Cái này mà gọi là đi mua nước khoáng à? Đúng là lừa đảo. Này có tính là lừa dối không nhỉ? Trong lúc này thì đúng là đau mắt.
Màn biểu diễn trên sân khấu cũng đau mắt không kém, trông họ cứ như bị ép phải hát và nhảy ấy. Nếu đó là tôi, tôi sẽ cho mọi người xem một điệu nhảy phức hợp và khiến mọi cô nàng ở đây xỉu ngang.
"Tineeeee!" Âm thanh đó....
"Mẹ nó! Nhanh qua đây chắn cho tao. Đừng để ổng tới gần!" Tôi không thể trốn tránh thêm nữa. Kẻ thù truyền kiếp của tôi tới rồi. May mắn là tôi có các bạn và họ đều tiến lên bảo vệ tôi.
"James, nắm lấy tay tao. Mario, đừng buông ra nhá. Nadech, mày cứ thả lỏng đi ổn cả thôi." Thằng khốn này! Có phải chuyện đùa đâu, lố dữ vậy mày?
"Em với các bạn lại làm lá chắn phòng thủ nữa đấy à?"
"Anh tới đây làm gì? Về chỗ khoa của anh đi chứ."
Green vẫn đang cố gắng tiến gần tới chỗ tôi. Cuối cùng cậu ta cũng tìm được cách ngồi vào chỗ phía sau Steven. Hay quá, cậu ta vừa tự cầm đá đập chân mình rồi.
"Anh muốn gặp em mà! Cả ngày nay không được nhìn thấy em rồi. Mà nhân tiện thì cô gái cạnh em là ai đó?" Tôi lập tức huých tay Numnim ra hiệu cho cổ ngẩng đầu lên.
"Là cậu đó hả?" Numnim còn chưa rõ lắm.
"Sao Numnim lại ở đây thế?"
"P'Green..." Bạn gái hờ của tôi hô lên ngạc nhiên hết sức. Má! Hai người này biết nhau!
"Hai người quen nhau hả?" Tôi hỏi trong sự hoang mang.
"Ừ! Cổ là bạn gái của bạn cùng lớp anh mà. Hihi." Green trả lời.
Tôi thật sự ghét quả đất tròn.
"Em ngồi đây làm gì thế?" Green hỏi Numnim.
"Em chỉ..." Cô bạn gái cũ quay sang tôi, hỏi xem cổ nên làm gì bây giờ. Lũ bạn tôi thì chỉ biết trưng ra bộ mặt đần thối. Chuyện này khó hiểu quá. Sau cùng thì, sao tôi lại phải sợ cậu ta cơ chứ?
Hai người họ biết nhau, thế thì lời nói dối này không dùng được nữa rồi. Xem ra tôi lại phải tìm kế khác thôi.
"Cổ là bạn gái cũ của tôi."
"Hahaha! Tine, Numnim là bạn gái cũ của em hả? Thế là anh vẫn còn cơ hội rồi!"
"Sao lại thế?"
"Tại vì bạn gái cũ của người yêu cũ của anh á, còn đẹp hơn Numnim nữa kìa."
"Aahhhh..." Cô bạn gái cũ của tôi đột nhiên vừa khóc vừa hét, cùng lúc. MC vừa xuất hiện thông báo rằng một ban nhạc sẽ lên chơi bây giờ trước khi phần cuối của cuộc thi tiếp tục.
"Xin hãy chào đón lên sân khấu, SSS band!"
Cái band quái quỷ gì vậy? Sao mà lại đặt cái tên kì thế nhỉ? Tôi hơi sao lãng nhưng khi tiếng trống vang lên thì tôi lập tức gạt phăng hết những chuyện đang xảy ra quanh mình đi. Ngay cả đám bạn tôi cũng nghiêm túc quay lại chỗ ngồi. Tôi đang rất phấn khích bởi vì bài hát mở đầu của họ là nhạc của band nhạc ưa thích của tôi, Scrubb. Cho dù chỉ với tiếng trống thôi thì tôi cũng biết họ chuẩn bị hát bài gì.
"Chào mọi người!"
"Yeah!"
Giọng của người hát chính qua micro vang vọng khắp hội trường. Máy quay bắt đầu lia tới khuôn mặt từng người - Từ người hát chính, tay bass, tay trống rồi đến guitar.
"Dạo quanh, liếc nhìn những gương mặt xa lạ mà tôi không quen biết đang đứng xung quanh tôi
Nhìn họ, cảm giác giống như tôi đã từng
Tôi cố tìm về những kỉ niệm lúc xưa
Vẫn chỉ mình tôi, như mọi khi."
Lúc này gương mặt của ca sĩ xuất hiện trên màn hình và trông anh ấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Như mọi người xung quanh, tôi cũng giơ tay lên vẫy và hát theo. Thật ra, tôi đã quên luôn chuyện Green đang ngồi cạnh tôi và không biết xấu hổ mà đặt tay ở hông tôi. Cứ chờ đó ma dờ phắc cơ! Khi nào bài hát này hết tôi sẽ bổ đầu anh.
"Ngày tháng rồi năm trôi qua như cơn gió thoảng
Cho tới khi một người xuất hiện, khiến thời gian trở nên ý nghĩa."
Nửa sau sân khấu hơi tối. Không ai để ý rằng có một tay guitar đứng ở đó. Nhưng khi cả sân khấu bừng sáng lên, máy quay lập tức lia thẳng tới khuôn mặt người đó và cậu ấy hiện lên màn hình lớn. Bất chợt, đám đông trở nên điên cuồng với tiếng hét của họ.
"Aaahhhhhhh!" Khán giả hú hét.
"Người đó đã thay đổi mọi thứ
Người khiến tôi mỉm cười dù ngày có buồn bã thế nào.
Chính em, người đã thay đổi tình yêu cuộc đời tôi mãi mãi"
"Woaaa, anh ấy đẹp trai quá!"
"Anh ấy là ai thế? Hoàn hảo quá đi mất! Aahhhh!"
"Tôi không biết, cũng không hiểu
Chắc là vì chúng ta sinh ra để là một đôi đấy."
"Aahhhhhh!!"
Người trên sân khấu cứ hát còn đám đông vẫn không ngừng hú hét. Chú quay phim ơi, tôi nghĩ thế là đủ rồi đó. Sao chú cứ quay cậu ta hoài vậy? Khi câu hát "Chắc là vì chúng ta sinh ra để là một đôi đấy" kết thúc với tiếng ngân của đàn guitar, mọi người trong hội trường đều hò reo.
Thành thật mà nói thì gương mặt của cậu chơi guitar đó còn đẹp hơn hết thảy thí sinh tham gia cuộc thi năm nay.
Đến khi bài hát kết thúc, đám con gái vẫn chưa thôi gào thét điên cuồng đến khản cả giọng. Tôi khá chắc là ngày mai thuốc ngậm ho sẽ bán cháy hàng cho mà xem. Ngay cả Green, người suốt ngày đuổi dí bảo là thích tôi bây giờ cũng đang hấp hối vì quá phấn khích.
"Cảm ơn mọi người nhiều, krab!" Giọng ca chính của nhóm cúi chào và cảm ơn mọi người, nhưng giọng của ảnh lọt thỏm trong tiếng hét của bọn con gái.
"Giới thiệu bản thân! Giới thiệu bản thân đi ạ!"
Các cô cũng trắng trợn quá rồi đấy. Chẳng qua muốn biết tên cậu guitar thôi chứ gì.
Đúng là, chỉ người đẹp trai mới có miếng. Hmmm.. Tôi cũng phải công nhận là cậu đó đẹp trai thật.
"Chúng tôi là SSS Band, quán quân của cuộc thi âm nhạc năm ngoái. Tên tôi là Tum, giọng ca chính của nhóm, sinh viên năm ba."
Tiếng vỗ tay hoan hô rần rần.
"Đây, phía bên trái tôi là Dun, chơi bass, sinh viên năm thứ hai. Phía sau cậu ấy, chơi keyboard là Ken, sinh viên năm ba. Tay trống là Sil, cũng là sinh viên năm ba. Và cuối cùng..."
"Aaahhhhhhh!" Máy quay lại lia trong hỗn loạn. Tôi nghĩ chú quay phim nhất định là có ý đồ gì với cậu chơi guitar. Dù sao thì không thể đổ lỗi cho cậu ấy khi máy quay cứ thích tạo điểm nhấn bằng khuôn mặt của cậu.
"Tiếng reo hò càng lúc càng vang dội nha."
"Giới thiệu! Giới thiệu! Giới thiệu!" Đám đông quả nhiên rất thích thú.
"Thật ra người chơi guitar của chúng tôi học năm tư. Nhưng hôm nay có vài sự cố nên anh ấy không đến được. Chúng tôi đã mời một người bạn đặc biệt đến đây. Cậu ấy là sinh viên năm nhất giống như mọi người đó."
"Cùng khóa với bọn mình á? Aaaahhhh!" Cô gái cạnh tôi hét càng phấn khích hơn. Xem ra ai ai cũng muốn biết thêm về cậu này.
"Nào cùng nghe thử nào!" Giọng ca chính chuyển microphone cho cậu chơi guitar, khiến cho mọi người vừa vui vẻ vừa hồi hộp.
Vấn đề là, sao tự nhiên tôi cũng muốn được nghe thử giọng của cậu ấy nhỉ?
"Xin chào." Một giọng trầm ấm vang lên, lại một tràng hú hét điên cuồng khác. Còn tôi, tôi không thể ngừng nhìn cậu ấy. Giọng cậu ấy làm tim tôi dâng lên hệt như khi nghe giọng của P'Meuy của nhóm Scrubb vậy. Đây chính là âm thanh mà tôi thích nghe.
Quan trọng nhất là, cậu ấy có vẻ là kiểu người ngại ngùng. Có thể nhìn ra được là cậu ấy liên tục tìm cách tránh né máy quay.
"Mình chỉ là tay chơi tập sự hôm nay giúp các anh khóa trên thôi. Có lẽ sau này mình sẽ không lên sân khấu nữa đâu, nên xin phép không giới thiệu bản thân nhé. Hy vọng tối nay mọi người đều cảm thấy vui vẻ."
"Hả... Sao cơ?"
"Không thể nói nhiều hơn chút à?" Green lập tức nhảy lên hú hét.
Chà, xem ra cậu ta lại chuyển qua thích cậu guitar rồi. Nếu là như thế, tôi thấy thương thay cho mấy cô gái ở đây đó.
Sau khi phần biểu diễn của họ kết thúc, các thành viên ban nhạc lập tức rời sân khấu. Nhưng tôi đoán là mọi người đều đã có ảnh của cậu trai kia lưu trong điện thoại rồi. Tôi thì lơ đãng quá nên quên béng mất.
Tối nay tôi vui lắm vì cuối cùng tôi cũng thoát khỏi Green được hẳn hơn năm phút. Nếu có thể thì tôi ước SSS Band diễn lâu thêm chút nữa, rồi cướp luôn hồn phách của con đỉa đói đi.
Mọi người bắt đầu tản ra sau khi chương trình thông báo người chiến thắng của cuộc thi năm nay. Danh hiệu Mặt Trăng năm nay lại thuộc về khoa Kỹ thuật , như mọi năm. Còn Ngôi sao của năm nay là khoa Y. (bạn nam thì gọi là Mặt trăng còn bạn nữ thì là Ngôi sao)
"Tine, tao nghĩ ra cách để giúp mày rồi." Ngày hôm sau, tầm tám giờ sáng trong giờ tiếng Anh, Peuk rút ra một kết luận như thế này.
Còn tôi, người đang ngồi ở ghế trên, lập tức quay lại hỏi thằng bạn với đầy vẻ nhiệt huyết.
"Thật á? Như nào?"
"Mày xem này. Thật ra cái này là ý của thằng Ohm nhưng mà tao đã nghĩ kĩ rồi." Bàn tay sần sùi và ướt mồ hôi của nó giơ điện thoại lên. Trên màn hình là một bức ảnh với hơn 20.000 lượt like. Đó là ảnh chụp của cậu chơi guitar tối hôm qua.
"Hở? Mày muốn tao làm gì với nó?"
"Từ đêm qua, tay guitar ẩn danh này đã thành chủ đề hot rồi. Nó nổi đến mức mà hầu như tất cả mọi người ghé trang 'Cute Boy' chỉ để tìm thông tin của nó á. Mày chưa xem à?"
Tôi mở điện thoại ra xem mọi người bình luận những gì. Ồ quaoo... Thiệt luôn đó hả? Mọi người có cần để lại nhiều bình luận đến thế này không?
"Muốn tìm bạn chơi guitar ở đêm nhạc tối qua."
"Ai có ảnh không cho tôi xin ảnh với."
"Quản trị viên có biết danh sách những người chơi guitar tối hôm qua không? Tui muốn biết tên cậu ấy quá à. Cậu ấy ở khoa nào thế? Ah! Tui mất ngủ mất thôi. Sao mà cậu ấy lại đẹp trai thế cơ chứ?"
"Quản trị viên ơi đề nghị cho xin tên của người chơi guitar tối qua! Là thằng nào?! Tui phải tới chém nó. Bạn gái tui đang phát dồ lên đòi tìm thông tin thằng đó!!"
"Cảm ơn vì đã chia sẻ hình ảnh của chương trình tối qua. Aaahhh ghen tị với các chị năm hai được làm staff ở hậu trường hôm qua ghê."
Dưới bài viết đó có khoảng 80,000 bình luận. Nhiều quá đến mức tôi phát lười chả muốn đọc. Có tin được không cơ chứ? Admin của trang này mà lại không thể trả lời được xem là người chơi guitar tối hôm qua là ai. Tôi đoán tầm này thì mọi người đều bận rộn tìm kiếm tin tức rồi. Nhưng mà làm sao cậu ta giúp tôi giải quyết được chuyện với Green đây?
"Ừm... Đúng là nó đẹp trai thật đó. Nhưng mà thế thì liên quan gì đến tao?"
"Nghe nè, kiểu người này chính xác là kiểu người giúp được mày. Các cô gái tốt thì khó tìm. Mấy cô bạn gái mà mày luôn miệng khen xinh cũng không cứu được mày nữa rồi. Tao không nghĩ Green sẽ ngừng theo đuổi mày bây giờ đâu."
"Xin đừng nói thế chứ mày."
"Đúng rồi á. Thằng này chắc chắn là lựa chọn xịn nhất rồi. Nó chuẩn vl! Nếu nó là bạn trai mày thì Green sẽ cảm thấy hết có cửa. Hơn nữa, chả ai trong trường này dám động đến nó đâu." Fong thêm vào.
"Nhưng nó là con trai mà!" Tôi đập lên đầu thằng Fong rõ mạnh. Thoát khỏi sự theo đuổi của một thằng con trai bằng cách tìm một thằng khác trông còn đẹp trai hơn tôi? Không đời nào tôi làm thế.
"Con trai thì làm sao? Mày không hiểu 'chuẩn vl' là thế nào à?"
"Ý mày là sao? Tao còn chả biết tên nó. Mày thì chắc kèo là cũng không biết luôn. Xong giờ mày bảo tao nói với Green thế nào? Nhỡ ổng không tin lời tao thì sao?"
Vài giây sau thằng Ohm mới thôi chúi mặt vào điện thoại của nó để tiếp tục cuộc bàn luận.
"Má! Tao là Pope, là người nổi tiếng trên mạng đấy nhé. Tìm thông tin về nó thì dễ thôi. Quan trọng là mày có chịu hợp tác hay không."
"Giờ đến nước này rồi, tao có lựa chọn nữa không?" Nếu tôi phải đánh đổi tất cả để thoát khỏi Green Snackkiki, việc gì tôi cũng sẽ làm.
Ba mươi phút đã trôi qua...
"Đây rồi, có người tìm ra chút thông tin về tay guitar đó rồi." Ohm vẫn đang bận rộn lướt bảng tin của nó, chưa hề rời tay. Nó gật đầu ra hiệu cho tôi mở trang 'Cute Boy' ra xem. Cuối cùng, nguồn tin cũng về!
Quản trị viên đăng mấy tấm hình. Đó là ảnh của cậu ta tối hôm qua. Tôi không rõ họ kiếm đâu ra nhưng tấm ảnh đính kèm với dòng mô tả
Hiệp Hội Cute Boy Có Tiếng
Vừa về nhà để săn tin. Cậu ấy là sinh viên khoa Khoa học Chính trị, tên là gì chưa biết. Ai biết không? Xin hãy lan truyền tin đi. Tôi nghĩ mọi người hẳn đang phát điên lên vì cậu ấy rồi.
- Admin Moe
Và giờ chính là lúc cơn bão like đổ ập xuống bài viết đó. Bốn nghìn like chỉ trong vòng 10 phút. Tía má ơi! Có rất nhiều bình luận nhưng vẫn không ai biết cậu ấy là ai, cho tới khi...
"Tôi tìm ra rồi! Aahhhh! Cậu ấy học ngành Chính trị. Tôi vừa thấy cậu ấy với bảng tên của cậu ấy ngay trước tòa nhà xong! Trời ơi tay tôi run luôn nè!!!"
Chủ nhân của bình luận đó đính kèm một tấm ảnh. Chính xác là gương mặt của cậu chơi guitar đêm qua. Cậu ấy mặc một bộ đồng phục học sinh và trông hết sức nghiêm trang. Bức ảnh vô cùng quan trọng bởi chiếc bảng tên khiến mọi người điên cuồng truy cập và bình luận vào ảnh, đến nỗi trang web cũng sập luôn.
"SARAWAT"
Tên cậu ấy đó hả?
"Ôi mẹ ơi! Giờ bỏ tù tui luôn cũng được! Muốn bị cậu ấy bắt quá."
"Chồng ơi~ Anh đánh rơi vợ này."
"Tri kỉ của đời em #TeamVợSarawat"
Chuyện này trở thành chủ đề bàn tán không ngừng nghỉ trong trường. Bọn họ không ngừng nhắc tới.... #TeamVợSarawat
Nhưng có một bình luận của người nào đó trên trang, ảnh đại diện là đội bóng InterMilan.
"Sarawat là bạn thân của tôi. Nó không dùng Facebook, không dùng IG cũng không dùng Twitter. Mọi người cần phải hiểu rằng nó không thích làm trung tâm chú ý. Thế nên nó nhờ tôi nói chuyện với Quản trị viên và đề nghị gỡ ảnh nó xuống."
WOW! Tôi giương cờ trắng đầu hàng luôn đó! Thằng chả tự tin ghê.
Ngay sau giờ học, khoảng 3 giờ chiều, tôi và đám bạn đi từ khoa Luật tới khoa Khoa học Chính trị vì hai tòa nhà gần nhau. Có lẽ nhiều bạn hẳn đang thắc mắc về bức ảnh của Sarawat trên trang Cute Boy nhỉ. Ừm, chúng biến mất hết rồi. Nhưng có vài điều mọi người biết thêm về Sarawat là bố cậu ấy có chức vụ khá cao trong ngành cảnh sát, đó là lí do vì sao họ của cậu ấy được khá nhiều người biết.
Nghe thấy vậy, tôi lại thấy có hi vọng trong việc thoát khỏi Green một cách dễ dàng nếu được cậu ấy giúp. Tôi cũng nghĩ rằng việc nhờ Sarawat giúp sẽ là một việc hết sức hại não. Nhưng bởi vì bị James Ji, Pope và Mario tạo áp lực, tôi nghĩ tôi chẳng có cách nào khác ngoài hỏi cậu ấy.
"Tao không nghĩ nó còn ở đây đâu."
"Tao vừa kiểm tra hồi nãy rồi, lớp nó tan lúc 4 giờ."
"Thế mà mày bắt tao đến chờ trước cả tiếng làm gì vậy?"
"Đề phòng thôi. Nhỡ lớp tan sớm hơn thì sao? Mày lỡ cơ hội đó."
"Tao không nghĩ khả quan đâu mày. Nhìn kìa." Tôi hất cằm ra hiệu cho bọn nó nhìn về phía đám con gái đang ngồi trước tòa Khoa học Chính trị. Họ mặc đồng phục của các khoa khác nhau, không phải từ khoa Khoa học Chính trị. Lại chả rõ ràng quá à, họ đều đến vì Sarawat.
"Thôi nào, nghĩ nhiều làm gì."
"Tao không muốn nghĩ nhiều nhưng mà tao không thể không nghĩ được!"
"Dù sao thì cứ hỏi nhờ nó giúp thôi. Giờ thì ngồi đây chờ đã."
"Tao đã bắt đầu mệt rồi đây. Chân tao đứng không nổi nữa rồi." Má ơi! Thế này không ổn rồi, tôi còn phải chờ cả tiếng nữa. Nhưng may sao, một nhóm học sinh đã bắt đầu rời phòng học.
"Sarawat kìa! Aaahhhh!" Các cô gái đã chờ sẵn cùng vội vã chạy theo Sarawat, một người cao 1m85, khiến cho họ khó mà nhìn thấy mặt cậu ấy. Còn tôi hả, tôi nhìn theo cậu ấy một cách vô lực.
"Sarawat đi đâu đó?"
"Về phòng trọ." Tôi nhìn dáng người cao lêu nghêu của cậu ấy, đang cố gắng thoát ra nhưng không được vì bị đám đông bu kín.
"Mình mua bánh cho cậu này."
"Sarawat tuyệt quá. Chơi guitar trong sự kiện trường được không?"
"Nếu có dịp. Xin lỗi? Tôi cần đi bây giờ." Cậu ấy vẫn đang cố gắng thoát khỏi đám đông.
"Sarawat có bạn gái chưa thế?"
"Chưa."
TIẾNG HÉT RUNG TRỜI!!!
Nè! Tôi có thể tới nói chuyện với cậu ấy được không đây? Fan của cậu ấy khiến mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát. Mãi cho tới khi mấy đứa bạn giúp đẩy tôi về phía trước.
"Này! Sa-ra-leo!"
"Xin lỗi! Ý là... Sarawat!" Nói thế xong, cậu ta quay qua nhìn tôi. Thế là tôi bắt đầu nói chuyện.
"Nói chuyện với cậu chút được không?"
"Cậu muốn nói chuyện gì?" Giọng cậu ấy trầm ghê.
"Ừm... tôi...." Tôi bây giờ đang lo lắng lắm và tất cả những gì tôi có thể làm được là cứ nhìn chằm chằm cậu ta. Có bao nhiêu là fan của cậu ấy ở đây. Tôi biết nói thế nào bây giờ...
"Có chuyện gì thế? Tôi đang vội phải đi bây giờ."
"Ừm... Cậu có thể..." Trời ơi! Nói sao bây giờ? Nhưng mà tôi cũng chẳng đến lượt tôi nói hết câu, vì cậu ta đã ngắt ngang bằng giọng nói ấm như giọng của anh Muey.
"Cứ nhìn tôi như thế là tôi hôn cho cậu ngã lăn ra đất đấy. Phiền phức."
Rồi cậu ta bỏ đi. Cậu ta bỏ mặc tôi đứng một mình như thế giữa đám fan của cậu ta.
LẠI HÉT CHÓI TAI!!!
Này! Đừng có thiếu tôn trọng nhau thế chứ! Quay lại đi mà! Thằng xấu xa này! Sa-la-wad!!!
***
Nhạc: คู่กัน Koo Gun (Togerther) - Scrubb
Bản dịch tiếng Việt của bài hát thuộc về Love,D
Saraleo! Salawad! Saraleo! SA-LA-WAD!!!
Kể từ lúc tôi bước chân vào phòng mình đến bây giờ, tôi vẫn chưa hề gọi tên cậu ta trong tức giận lần nào, một giây thôi cũng không. Tôi cứ có cảm giác như có người vừa nhổ vào mặt mình rồi làm như không có chuyện xảy ra vậy. Để mặc một chàng trai sành điệu như tôi đây đứng trong đền thờ cả buổi. Đám bạn tôi thì cười đùa vui vẻ, vỗ vai tôi hỉ hả và bảo rằng chuyện đó thường thôi ý mà. Cậu ta có vẻ là người cao ngạo lắm đây. So với việc bị Green theo đuổi, tiếp cận Sarawat còn khó hơn nữa.
Một lát sau, hội fan hâm mộ của Sarawat đã chuyển đổi địa bàn hoạt động sang nhóm #TeamVợSarawat. Đó là một nhóm kín nơi các thành viên đăng tải và trao đổi hình ảnh, thông tin của cậu ấy mà không để cho cậu ấy biết.
Thiệt tình, đây rõ là cái nhóm người ngoài hành tinh. Bọn họ chắc chắn không thuộc về trái đất này. Tôi tốn kha khá thời gian tìm kiếm tên của cậu ta trên Google. Nhưng cũng chẳng tìm được gì nhiều, ngoài thông tin cậu ấy nằm trong top học sinh đạt thành tích cao của khoa Khoa học Chính trị và cậu ấy từng thắng giải trong cuộc thi guitar cổ điển của tập đoàn Siam Motor. May sao, Ohm đã thêm tôi vào nhóm, khiến việc tìm kiếm thông tin của Sarawat trở nên dễ dàng hơn nhiều. Trong đó có lịch học, địa chỉ, sở thích, và cả những người từng mê cậu ấy nữa. Tôi sợ họ vì nghĩ trò này giống mấy kẻ rình mò đời tư (stalker) quá.
Ting!
Tôi ngồi im một lúc lâu. Tôi cũng phát chán với đám con gái nhắn tin làm quen. Thật không may, đa phần bọn họ trông không bắt mắt gì cả. Thành ra tôi cũng chẳng mời họ làm bạn gái mình để thoát khỏi Green Snackkiki cho được. Thành thật mà nói, mỗi lần tôi nhìn thấy cái tên Facebook thôi là tôi cũng đã thấy khuôn mặt anh ta hiện lù lù trước mặt rồi, thế nên đến tận bây giờ tôi vẫn không muốn chấp nhận lời mời kết bạn trên Facebook.
Nara Thanatip
Tine
Mặc dù chỉ là sinh viên năm nhất thì tôi vẫn rất nổi tiếng với mấy cô gái.
Tine theChic
Ừ?
Nara Thanatip
Ông thích con trai hay con gái thế?
Sao lại hỏi gì kì cục vậy?!
Tine theChic
Tất nhiên là con gái rồi.
Nara Thanatip
Thật hả? Ôi phù, may ghê.
Tine theChic
Có chuyện gì à?
Nara Thanatip
Tui thấy ông ở trong nhóm #TeamVợSarawat ấy, nên ngạc nhiên tí thôi.
Tine theChic
À, bạn tôi thêm tôi vào nhóm đó.
Tôi vẫn còn đang tự hỏi đây. Sarawat là ai thế? 555+
(*555 = ha ha ha)
Nara Thanatip
Tốt. Tui cũng không muốn ông theo đuổi Sarawat.
Tine theChic
Sao thế bà muốn tôi à? 555+
Nara Thanatip
Không, tui muốn Sarawat.
Thế thôi nhé. Bye!
Tine theChic
*gửi sticker ngất xỉu*
*gửi sticker giận dữ*
Cái gì đây? Hỏi mấy thứ chả liên quan xong bỏ đi thế à? Nếu sau này bà mà muốn tán tỉnh tôi, tôi sẽ không thèm nhìn mặt bà cho coi. Tiếp cận tôi từ lúc bắt đầu năm học, rồi giờ có 'pet' mới thì vứt luôn tôi qua một xó như thế mà coi được hả? Má. Thế là tôi thoát ứng dụng nhắn tin rồi gọi thằng Ohm ngay và luôn.
"Mày... Nhanh lên tìm số thằng Sarawat ngay! Lần này nhất định tao sẽ tóm được nó!"
[Mày sao thế? Check Line đi.]
"Hở? Cái quái gì thế?"
[Có thứ cho mày, hay lắm.]
Nói xong nó cụp máy và tôi lập tức mở lại Line ra xem tin nhắn thằng Ohm vừa gửi. Thế ra cái 'thứ hay lắm' nó dành cho tôi chỉ là một cái ảnh với rất nhiều chữ trong đó. Nhưng với tôi, đây là cách duy nhất để gửi tin cho đối phương lúc này.
sarawat_guntithanon@gmail.com
Má ơi! Con vừa ngược dòng trở về kỉ nguyên MSN nè.
Tôi gửi cho cậu ta một email, giới thiệu bản thân một cách lịch sự và đứng đắn nhất có thể. Cảm giác như đang gửi thư xin việc vậy...
FROM: tine_chicchic@gmail.com
TO: sarawat_guntithanon@gmail.com
CHỦ ĐỀ: Xin chào
Chào cậu! Mình tên là Tine ở khoa Luật. Chúng ta gặp nhau một lần rồi đó. Cậu có thời gian không? Mình có chuyện muốn nhờ đến cậu. Liệu có thể gặp nhau ngày mai không, ở đâu cũng được, tùy cậu chọn. Lúc nào hay ở đâu mình cũng ok...
Tôi nghĩ như thế cũng đủ rồi đó, thế là tôi bấm 'Gửi'
Mười phút sau, tôi nhận được phản hồi trên điện thoại. Tôi mở ra đọc liền, nhưng hóa ra cậu ấy trả lời là...
FROM: sarawat_guntithanon@gmail.com
TO: tine_chicchic@gmail.com
CHỦ ĐỀ: Re: Xin chào
Bị điên hả? Gửi cái email chỉ để gạ ch*ch? Đâu cũng được? Đi kiếm con chó nào đi!
Đ*! Đọc cái thư xong tôi tăng xông máu dồn lên não liền. Tôi nhanh chóng viết một thư trả lời đầy lời chửi thề bằng chữ in hoa, đến nỗi đầu ngón tay cũng hơi nhức nhối. Thư có bảy dòng cả thảy, nhưng khi tôi nhấn gửi...
THƯ RÁC!
Cậu ta cho thư của tôi vào mục thư rác! Đ*!
Một con chó săn pitbull so với tôi bây giờ chắc cũng chẳng khác là bao, vì giờ tôi chỉ muốn lao tới xé xác cậu ta ra. Những gì cậu ta làm với tôi hôm qua thật sự rất đáng xấu hổ. Giờ thì tôi và đám bạn đang phải nghĩ xem làm thế nào tiếp. Tôi chẳng biết gì về Sarawat cả, không số điện thoại, không Facebook, không cả IG hay Twitter. Cậu ta chẳng dùng bất cứ ứng dụng nào trong số này, còn email của tôi thì đã bị cho vào mục thư rác. Chẳng có cách nào để liên lạc được với cậu ta nữa. Tôi vô vọng quá rồi.
"Tao nghĩ thằng Sarawat ác độc đó không phải người thích hợp để giúp mày đâu." thằng Fong bảo, hai hàng lông mày của nó nhăn nhíu hết cả lại.
"Nó ác độc đâu. Nó là thằng khốn!" Đây là cảm xúc thật của tôi.
"Giờ muốn tiếp cận nó khó lắm. Mày hoạt động trong nhóm #TeamVợSarawat tích cực vào. Sau cùng thì mọi người trong nhóm đều giúp đỡ nhau mà. Nếu có ai tìm được số điện thoại của nó và chia sẻ lên nhóm thì bọn mình có thể dùng được luôn." thằng Peuk đề xuất.
Nhưng bạn biết đó, bốn thằng con trai xuất hiện trong nhóm những bà vợ của ác quỷ thì... có hơi ngại á.
"Có cách nào hiệu quả và nhanh hơn không?" Tôi hỏi.
"Nếu một trong đám con gái có số của nó, thì tội gì mà lại đi cho người khác? Chắc chắn sẽ giữ làm của riêng á. Thằng ngu này!" Fong nói nghe cũng có lí.
"Thế hay là sau lớp Tâm lý học bọn mình chạy tới tòa trung tâm tìm nó đi. Hôm nay nó có lớp đấy. Chiều nay nó sẽ ở khoa Luật xong sẽ tới tòa trung tâm vì nó có lớp tiếng Anh ở đó." Tôi thật lòng, thật lòng sâu sắc ngưỡng mộ Ohm khi động tới mấy chuyện thế này. Nó thám thính còn nhanh hơn cả tự mặc quần lót nữa.
"Tine, mày nghe hiểu tao vừa nói gì không đó?"
"Ừ rồi. Đừng có nhắc lại nữa không tao lại rối bây giờ."
"Được rồi. Đi kiếm gì ăn đi. Mày đi không?"
"Thôi." Tôi lắc đầu. Tôi thật sự chẳng muốn ăn gì vào lúc tám giờ sáng hết. Nhưng đám bạn tôi thì ăn như ngựa ấy. Thế là trong lúc chờ chúng nó, tôi lại tìm cách làm sao để tiếp cận được Sarawat.
"Tineeee~"
Ối, cứu tôi với.
Tôi lập tức quay về phía phát ra âm thanh ghê rợn ấy, sẵn sàng bỏ chạy khỏi Green. Nhưng chắc là khó rồi vì anh ta đang chạy về hướng này nhanh như Usain Bolt (1) ấy.
"Anh muốn gì?" Tôi hỏi bằng giọng tức giận. Trong khi đó, tôi cố gắng thoát khỏi bàn tay đang túm chặt của anh ta.
Tay anh ta dính còn chắc hơn cả chân tắc kè dính lên tường nữa. Thoát được tay này lại dính phải tay kia. Lúc cả lũ đứng cùng nhau thì anh ta chẳng đến. Giờ bạn tôi đi ăn hết rồi thì anh ta lại đột nhiên thò đầu ra tóm lấy tôi.
"Anh đến đợi Tine đó."
"Tôi không muốn gặp anh. Đi đi!"
"Khi nào em mới đổi ý đây?"
"Sao cơ? Tôi không có hứng thú với anh."
"Nếu em là của anh, em thích gì anh cho cái đó. Nếu em thích có nhà, anh sẽ cho em một lâu đài. Em thích biệt thự, anh cho em cả cung điện luôn."
"Tôi không muốn gì ở anh cả."
Anh ta động chạm tôi từ đầu đến chân làm tôi sởn hết cả tóc gáy. Giờ thì mọi người xung quanh còn bắt đầu nhìn chúng tôi chằm chằm nữa cơ. Tôi lại cố gắng giãy ra.
"Cùng đi ăn trưa nha. Anh mời."
"Để tôi yên. Tôi sẽ đi với bạn tôi."
"Tine! Sao em không nhìn ra được sự chân thành trong mắt anh nhỉ?" Tôi chỉ nhìn thấy lông mi giả của anh thôi!
"Đừng mơ tưởng nữa. Anh càng tới gần, tôi càng ghét anh."
"Em không cảm nhận được chân tình anh dành cho em ư?"
Anh ta vẫn tiếp tục, lại còn cướp đi sự tự do của bàn tay tôi rồi áp lên đầu ngực anh ta nữa chứ. Eoooo! Đừng có quá đà thế chứ.
"Bỏ tôi ra." Tôi nói, gằn qua kẽ răng.
"Không, Tine, Ahh~~"
Ngừng cái tiếng rên rỉ chết tiệt đó lại ngay! Tôi thật tình muốn đá cho anh ta ngã lăn quay ra. Nhưng tôi là một quý ông, nên tôi chỉ bỏ mặc anh ta và bỏ chạy.
"Hẹn gặp em buổi chiều nha." Green vẫy tay, gương mặt tươi cười rạng rỡ. Có lẽ anh ta cảm thấy hài lòng vì tay tôi đã chạm vào đầu t* của anh ta. Ewww! Kinh quá ewwww!
"Thôi khỏi! Tôi có hẹn rồi!" Tôi ngoái lại đáp trả, chân vẫn không ngừng chạy.
"Với ai đó?"
"Rõ ràng không phải anh!"
"Đi ăn đi mà!"
"Anh khùng rồi!"
"Cảm ơn vì lời khen nha, hẹn em sau nhé bé cưng!"
Làm sao để biết Sarawat ăn ở đâu nhỉ? Nếu không phải vì bị Green quấn riết lấy, còn khuya tôi mới cần đến cậu ta.
Lần này, chàng trai thời thượng tên Tine sẽ phải đi tìm người ta một mình. James Ji, Pope và Mario không thể đi theo vì sợ rằng sẽ làm gì đó khiến mọi thứ rối lên và làm phiền đến đối tượng.
Số phận đang nằm trong tay tôi, vì tôi đã thấy cậu ta đang ngồi ăn cùng bạn của cậu ta trong căng-tin. Trong lòng tôi phấn khích hẳn lên khi thấy tên đáng ghét đó. Tôi nhanh lẹ đi tới ngồi ở bàn phía bên trái của cậu ta, chăm chú nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
Cậu ta đúng là 'hot' thật. Có quá trời đồ ăn vặt và quà tặng ở trên bàn, cậu ta còn chẳng có chỗ mà để tay nữa. Thêm vào đó, đám con gái từ đủ các khóa vẫn không ngừng đến chỗ cậu ta, cứ như thể cậu ta là thang máy công cộng vậy. Thế nhưng cậu ta vẫn giữ một bộ mặt không đổi sắc, trời ơi, tôi đầu hàng luôn đó. Được rồi, giờ thì khó hơn cả việc trốn thoát khỏi Green chính là đến gần Sarawat, và khiến cậu ta trở thành 'đồng phạm' của tôi.
"Sarawat, mình mua kẹo cho cậu này."
"Tôi không ăn đồ ngọt."
"Thế Sarawat thích ăn gì?"
"Tôi không thích gì cả."
"Không thích gì hết à?"
"Tôi không thích đồ người khác mua cho."
Chà! Cái này làm đau lòng nhiều bạn nữ xinh đẹp lắm đây này. Tôi không thể tin được cậu ta dám nói ra những lời như thế rồi vẫn tỏ ra không quan tâm đến bất kì điều gì cả. Nếu tôi là cậu ấy, tôi sẽ chỉ biết vui vẻ nhận hết thôi.
Sau khi bám dính Sarawat được khoảng hai ngày, tôi nhận ra vài điều từ cậu ta. Một là, cậu ta không nói nhiều lắm. Nếu không phải bạn trong nhóm của cậu ta, thì cậu ta sẽ không nói chuyện cùng. Hai là, cách hành xử của tên này tệ hại hết sức. Không cần biết là ai, đưa cho cái gì, cậu ta đều từ chối ngay lập tức. Ba là, hết sức khó giao tiếp. Cách duy nhất để nói chuyện với cậu ta là gặp mặt trực tiếp. Tôi mà có được số điện thoại của cậu ta thì đúng là mừng phải biết. Bốn là, mặc dù cậu ta hành xử không thể chấp nhận được, đám fan cứng của cậu ta vẫn cứ bám riết bởi khuôn mặt điển trai chết người kia.
Sau một phút.
"Sarawat, cho xin một kiểu ảnh được không?"
"Đang ăn."
"Không sao, một kiểu thôi, đi mà."
"Okay, đưa điện thoại cho tôi." Cậu ta đặt thìa xuống đĩa của mình rồi cầm lấy điện thoại của cô gái. Sao mọi người bảo cậu ta không thích mấy trò này cơ mà nhỉ? Xem cậu ta đang đáp ứng yêu cầu của ai kìa.
Tách!
Cậu ta trả điện thoại liền tay cho cô nàng rồi lại ăn tiếp, đám bạn cậu ta thì cười ngất. Người ta muốn chụp ảnh cùng với cậu cơ mà, chứ có phải nhờ cậu chụp hộ người ta đâu.
Tôi cũng bật cười, chuyện này đúng là buồn cười thật. Ảnh Sarawat chụp cho có đẹp không hả mấy cô?
Ba phút sau...
"Bạn mình nhờ mình tới hỏi... thứ Bảy này có hoạt động đăng ký câu lạc bộ ấy. Sarawat đăng ký vào câu lạc bộ nào thế?" Lần này là một nữ sinh năm nhất, đeo một cái huy hiệu hình cây kem.
"Tôi chưa biết." Giọng nam trầm đáp lại không khác biệt gì so với mọi lần. Nói xong cậu ta lật miếng trứng trên đĩa, bỏ vào miệng hết sức ngon lành.
"Buồn ghê nhỉ. Thế có hoạt động nào mà cậu thích không? Mình muốn tham gia cùng câu lạc bộ với cậu." Cô nàng dè dặt hỏi. Nè, có thật là bạn cô nhờ hỏi không đó? Trông giống như cô mới là người đang muốn biết ấy.
"Thích gì á? Tôi thích bóng đá, Muay Thai, bắn cung, chạy vượt rào. Mấy cái kiểu vậy đó."
Má ơi! Sao nỡ nói thế chứ. Cô nào mà dám chơi đá banh, bắn chim, lại còn cả Muay Thai, bắn cung, chạy vượt rào với cậu chứ hả? Có cần thiết phải cô lập bản thân đến mức này không trời? À mà cũng đừng hỏi tôi làm cách nào mà tôi tiếp cận cậu ta được nữa nhé, vì tôi vô vọng quá thể luôn rồi. Tôi nghĩ chắc các bạn cũng đoán ra rồi đó.
Tôi đợt thêm một chốc nữa. Chờ tới thời điểm thích hợp, tôi vội vã chạy về phía cậu ta.
"Sarawat, đi đâu thế?" Một người bạn của cậu ta hỏi.
"Tôi đi trước. Gặp mấy cậu trong lớp nhé."
"Cẩn thận mấy cô gái nhé! Đừng để bị ăn tươi! To chuyện lắm đấy. Ha ha!"
Ngay lúc tôi thấy bóng dáng cao ngất và gương mặt khó ưa của cậu ấy rời đi, tôi cũng vội dọn bàn của mình và đi theo.
"Này, cậu còn nhớ tôi không?" Sau khi bỏ hết đồ thừa cùng thìa, đĩa cơm đã ăn xong vào thùng, tôi nhanh chóng tiến tới bắt chuyện với cậu ta. Sarawat quay lại nhìn tôi liền. Trời đất mẹ ơi! Trông cậu ta như muốn nhai đầu tôi vậy.
"Gì?" Ối chao thân thiện ghê á.
"Tôi muốn nói chuyện một phút thôi."
"Tôi không nói chuyện với người lạ." Ngọt ngào ghê ha.
"Chúng ta mới gặp hôm qua á. Nên, tôi không phải người lạ nữa rồi. Chỉ năm phút thôi, nhé?"
"Tốn thời gian."
"Thế ba nhé?"
"Đừng quấy rầy tôi! Đồ phiền phức."
Cậu ta nói xong lập tức xoay người rời đi. Má nó chứ! Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa từng bị ai ngó lơ như vậy. Thấy cậu ta bỏ đi mất, tôi lập tức chạy theo. Lúc này, tôi chợt có cảm giác như bị Green nhập xác.
"Chờ chút đã. Nói chuyện một chút thôi. Tôi cần cậu giúp."
"..."
"Sarawat, tôi chỉ xin 10 giây thôi!"
Ngay lúc này tất cả mọi người đều đang dõi theo chúng tôi, chủ yếu là đám con gái. Nếu không phải trông tôi cũng đẹp trai cỡ này thì chắc tôi cũng chẳng biết giấu mặt đi đâu.
"Nói đi."
"Tôi... Tôi cần cậu giúp... giả vờ làm..."
"Hết thời gian. Giờ thì, đừng có theo tôi nữa."
Cậu ta lại bỏ đi lần nữa, lần nữa, rồi lại lần nữa! Cậu ta coi tôi như cơn gió thoảng, không để trong mắt tí nào. Má! Cái gì vậy chứ?!
Nhưng một người như tôi có thể đặt tự tôn xuống. Tôi lại vội vã đuổi theo Sarawat và chộp lấy điện thoại từ túi quần sau của cậu ta.
"Cậu làm cái gì thế?"
Whoaaa! Cậu ta nổi giận kìa, và cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi.
"Cho tôi số cậu đi." Tôi nói, giơ cao điện thoại của cậu ta quá đầu mình.
Sarawat trông giận lắm. Giờ thì hòa nhau rồi đấy nhỉ?
"Cậu đang chơi trò gì đấy? Muốn ăn đòn à?"
"Cho tôi số trước đã, đi mà." Cướp điện thoại thế này thì không phải cách hay ho đúng đắn gì cho cam. Nhưng tôi cũng chẳng biết mật khẩu. Chẳng biết làm sao để mở khóa cả.
"Sao tôi phải cho cậu?"
"Nếu cậu không cho thì tôi sẽ không trả điện thoại đâu."
Bởi vì tôi thấp hơn cậu ta một chút, tôi phải kiễng chân hết cỡ mới tránh được tầm với của cậu ta. Điều này thu hút kha khá sự chú ý của mọi người xung quanh. Nhưng tôi không từ bỏ đâu.
"Đưa trả điện thoại cho tôi ngay."
"Cho tôi số đi đã."
"Cậu thích chơi trò này hả? Được thôi..." Ngay sau đó, cậu ta dữ dằn khóa tay tôi lại. Vì tôi bị đánh úp bất chợt nên chiếc điện thoại cứ thế trượt khỏi tay. Và từ đây thì bi kịch bắt đầu. Mọi người xung quanh cũng ngỡ ngàng.
Cộp!
Có tiếng thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất và vỡ toác. Đó là hiện trạng của chiếc điện thoại của Sarawat.
"Ôi.... Ờm... Tôi..."
"Cậu!" Cậu ta chẳng nói được hết câu. Thân hình cao lớn của cậu ta tràn đầy giận dữ như thể cậu ta đang cháy bùng lên vậy. Cậu ta cúi sát xuống, trán chạm vào trán tôi. Rồi cậu ta đẩy tôi thật mạnh đến mức tôi suýt nữa thì ngã ngửa ra sau. Nếu cậu ta không ngừng tiến tới thì rất có thể tôi sẽ phải đi giật lùi vào nhà vệ sinh.
"Tôi không cố ý làm hỏng điện thoại của cậu đâu." Tôi nói lí nhí, xoa trán.
"Cậu chôm từ túi tôi. Cái đó có phải cố ý không?"
"Nhưng cậu tóm tay tôi mà."
"Ngưng..."
"Hả?"
"Đừng có mà lí do lí trấu."
"Thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Để tôi gọi điện cho mẹ xin tiền đã." Trong cơn bối rối, tôi lấy điện thoại ra khỏi túi rồi tìm số liên lạc của mẹ.
"Khỏi cần." Nhưng cậu ta đã làm một việc thô lỗ hơn. Cậu ta giật điện thoại khỏi tay tôi.
"Này! Cậu làm gì thế?"
"Đây sẽ là con tin của tôi. Tôi cần đảm bảo là cậu sẽ không trốn mất."
"Cậu sợ hả?"
"Chắc trong điện thoại cậu nhiều số của các bạn nữ lắm ha. Nếu tôi muốn tấn công cậu, tôi chỉ cần nhắn cho họ, đúng không?"
"Mẹ!" Tôi buột mồm chửi, cố với tay ra cướp lại điện thoại. Cuộc chiến bắt đầu ngay giữa căng-tin trường. Nhưng với sự khéo léo của mình, ít ra tôi đã kịp khóa điện thoại lại dù nó vẫn trong tay cậu ta.
"Khóa rồi nhá! Hahaha!"
"Tôi chả quan tâm. Cậu có thể lấy điện thoại lại lúc nào cũng được, miễn là sửa cho xong điện thoại của tôi."
"Sao lại thế? Thôi mà!"
"Nhớ lời tôi đó, đồ rắc rối."
"Sarawat! Tôi sẽ để mắt đến cậu đó!" Tôi hét lên phía sau lưng cậu ta. Cậu ta bỏ đi, tay còn vẫy vẫy cái điện thoại của tôi. Thứ duy nhất tôi có bây giờ là cái điện thoại đắt tiền vỡ tan của cậu ta, và tôi là người phải trả tiền chứ!
Nhưng tôi chỉ muốn xin số điện thoại thôi mà...
Chuyện cái điện thoại của Sarawat được tạm gác sang một bên bởi vì cũng phải mất 1 - 2 ngày mới sửa xong được. Nếu có cơ hội, tôi cũng sẵn sàng cãi nhau với cậu ta một trận nữa. Nhưng hôm nay tôi có một vấn đề khác... tôi chết đói rồi.
May mà chiều nay tôi sẽ có một cuộc hẹn với những người có cùng mã sinh viên của các khóa, lần thứ hai, để làm khăng khít thêm mối quan hệ khóa trên - khóa dưới. Sinh viên đến từ khoa Luật chúng tôi đều là những người xinh trai đẹp gái hết. Thế là chúng tôi hẹn ăn ở một nhà hàng Nhật. Thật tệ là các bạn tôi không thể đi cùng vì chúng nó cũng đều có hẹn với nhóm cùng mã sinh viên của chúng nó. Thế nên tôi ngồi một mình giữa hội các anh chị khóa trên.
"Tine! Nay đến sớm quá vậy?"
Đây là chị cố vấn năm hai của tôi. Chị ấy là một cô gái dễ thương đeo niềng răng, tên là Faeng. Lần đầu tôi gặp chị, tôi đã rất muốn tán tỉnh chị nhưng mà tiếc là chị có bạn trai mất rồi.
"Ồ, tại em đói quá ạ. Haha!" Tôi đáp.
"Được rồi, chờ một lát là các anh chị khóa trên tới bây giờ thôi. A! Thấy không! Mọi người tới rồi kìa!"
Mặc dù nhóm chúng tôi chỉ có vài người, nhưng chúng tôi rất quan tâm săn sóc cho nhau. Bọn tôi bắt đầu gọi món. Trong lúc chờ, chúng tôi nói chuyện, tới khi một nhóm khách khác bước vào. Mọi người đều có vẻ phấn khích hẳn lên.
"Phải Sarawat kia không?" P'Faeng hỏi tôi. Một người điềm tĩnh như Tine tôi đây, không chần chừ giây nào lập tức quay sang nhìn những người vừa tới. Whoaaa! Đúng là Sarawat tới cùng ba anh chị hướng dẫn nữa kìa.
"Trời ơi! Họ ngồi gần bọn mình thế!"Chị khóa trên của tôi đột ngột đập cánh tay tôi đầy phấn khích. Ầy, chị ơi, chị có bạn trai rồi đấy nhé.
Sarawat ngồi ở ghế gần đó, nhìn tôi bằng ánh mắt xấu xa.
"Ăn gì cứ gọi nhé. Để anh mời bữa này." Một giọng trầm vang lên, dù không lớn lắm nhưng tôi vẫn nghe rõ. Tôi không biết hướng dẫn bên đó là ai nhưng mọi người mặc trang trọng lắm, thậm chí còn thắt cả cà vạt nữa cơ.
"Mọi người ăn gì cứ gọi đi ạ. Em ăn gì cũng được." Chao ơi! Hôm nay lại chơi bài thảo mai thế nhỉ?
"Hay quá Sarawat! Người hoàn hảo thì không kén chọn ha."
Hoàn hảo! Tôi biết rồi.
Bên tôi đã gọi món xong. Tôi đang nổi da gà khắp người vì Sarawat đang ngồi kế bên, và mọi người thì đang nhìn cậu ta.
"Có đủ đồ ăn không?" Tôi ngạc nhiên khi nghe người hướng dẫn năm tư hỏi.
"Rồi ạ. Ăn thôi ạ!" Tôi vừa nói vừa cười.
"Không không không, chưa được. Em quên truyền thống của chúng ta rồi à?"
"Em quên. Em quên. Hahaha!" Thật ra tôi không có quên, tôi đã cố tình chuyển chủ đề để lờ đi rồi á.
"Bắt đầu thôi..."
Tôi đứng lên, trước mọi người, liếc nhìn cậu con trai đang ngồi bên cạnh. Tự nhiên tôi thấy má tôi hơi ửng hồng như một cô gái nhỏ. Sao lại trúng hôm nay cơ chứ? Sarawat và hội 'sư tử trắng' của cậu ta đang ở đây, cộng thêm hội fan hâm mộ của cậu ta đang nhòm từ ngoài cửa nữa.
"Bắt đầu nào Tine."
"Dạ. Vâng." Tôi thở dài não nề.
"..."
"Chào mọi người ạ! Em tên là Tine, chàng trai thời thượng. Em học năm nhất, vừa đáng yêu, vừa xinh trai! Em có thể ở trên, cũng có thể ở dưới! Hehe! Haha!"
Chỉ lời và nhạc không là chưa đủ, tôi còn phải nhảy phụ họa cho buồn cười nữa. Tôi lấy tay che trước háng rồi sau mông để giả vờ là một thằng nhóc biến thái. Mọi người xem xong đều cười to. Tôi thậm chí còn thấy Sarawat hơi mỉm cười, làm tôi cực kì bực bội trừng mắt nhìn lại. Xong chuyện, tôi ngồi xuống liền, bóc ngay một con tôm bỏ vào miệng.
Thật xấu hổ quá đi mất!
Một tiếng đồng hồ trôi qua, thức ăn cũng đã gần hết. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh, cùng với điện thoại mượn của chị khóa trên, gọi cho Peuk.
"Peuk! Tao gặp..." Cậu ta đang ở ngay trước mặt tôi. Đậu má!
[Hả? Mày gặp ai cơ?]
"Không có gì. Gọi mày sau nhé." Tôi dập máy vội rồi xoay người đi. Tôi thấy Sarawat đi ngay trước và đứng ở bệ tiểu ngay cạnh tôi.
"Cậu cũng tới đây ăn tối hả?"
"..."
"Sarawat!"
"Đừng có làm phiền khi tôi đang đi tè."
"Mẹ!"
Khi đã xong chuyện, cậu ta quay sang nhìn vào mắt tôi.
"Chuyện gì?"
"Sao cậu lại cười tôi?"
"Hồi nào?" Sarawat tiến tới gần hơn, gần tới mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu phả lên mặt. Tôi nên làm gì giờ? Là đứa có chiều cao khiêm tốn hơn một chút, tôi phải chơi đẹp hơn mới được. Thế là tôi ngẩng mặt lên nhìn cậu ta.
"Lúc tôi tự giới thiệu."
"À, em là Tine thời thượng ấy hả? Đúng không?"
"Đúng. Sao cậu lại cười?"
"Thì, sao hả?"
"Không có gì."
"..."
"Dễ thương lắm."
Nói xong câu đó, cậu ta vươn tay ra dịu dàng xoa đầu tôi, sau đó rời đi.
Ewwwww! Đồ khốn! Cậu ta còn chưa rửa tay nữa kìa!!!
Lúc tôi về đến phòng cũng đã muộn lắm rồi. Tôi lập tức cởi giày, bỏ lên giá đặt cạnh cửa. Tôi dùng điện thoại bàn mà mẹ đã lắp cho phòng trường hợp khẩn cấp, bấm số của chính mình và chờ đầu dây bên kia nhấc máy.
[Alo.]
"Wow, cậu nhấc máy lẹ quá nhỉ! Tôi đoán là giờ cậu đang đau đầu hack mật khẩu của tôi ha." Niềm vui của tôi lúc này là khiêu khích Sarawat.
[Sợ tôi làm gì kinh khủng hả?]
"Tôi chỉ muốn gọi để nói là nếu có ai gọi tôi thì cấm cậu nghe máy. Cậu không có quyền xâm phạm đời tư của tôi."
[Được thôi. Nhưng mà giọng Chompu nghe ngọt thật đấy.]
"Cái thằng này!" Tôi vẫn nhớ là tôi có tán tỉnh qua lại với Chompu một lần, nhưng mà tôi chưa hẹn hò với cổ lần nào.
[Cậu chỉ gọi để nói vậy thôi hả?]
"Đúng! Tôi nói rồi đó, tôi không muốn cậu nghe cuộc gọi nào của tôi hết. Nếu không, tôi sẽ tung số điện thoại của cậu lên đấy. Cậu chẳng phải muốn sống đời bình yên à? Nếu cậu thích đời cậu lộn tùng phèo lên thì cứ thử xem."
[Cậu de dọa tôi đấy hả?]
"Đương nhiên! Nếu muốn tôi tàn phá đời cậu, thì cứ thử xem."
Tôi cụp máy cái rụp, cảm giác như cuộc đời tôi vừa bùng lên như một ngọn lửa.
Tôi bật máy tính lên để nói chuyện với mấy bạn nữ trên Facebook. Tôi đăng nhập vào như mọi khi, nhưng lại không mở được. Mất một lúc lâu lắc trang mới hiện lên. Có phải vì tôi dùng máy tính lướt web nhiều quá không nhỉ?
Điều đầu tiên tôi để ý thấy là có rất nhiều thông báo chưa đọc. Tôi cũng khá quen với chuyện có nhiều thông báo rồi, nhưng lần này còn nhiều hơn hẳn mọi khi. Tính tò mò nổi lên, tôi bấm vào xem liền. Hiện ra chính là trạng thái Facebook 'tôi' vừa mới đăng.
Tine TheChic
Sarawat ngon dữ. Mình muốn ăn Sarawat!
Cái quái gì đấy?!!
----
Chú thích trong truyện:
(1) Usain Bolt: cựu vận động viên điền kinh người Jamaica. Anh là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét với 9,58 giây, 200 mét với 19,19 giây và cùng với các đồng đội chia sẻ kỷ lục ở nội dung chạy 4 x 100 mét tiếp sức với 37,04 giây. Bolt đã trở thành nam vận động viên đầu tiên đoạt huy chương vàng ở cả ba nội dung trên tại một kỳ Thế vận hội kể từ sau vận động viên Carl Lewis tại Los Angeles năm 1984, và cũng là nam vận động viên đầu tiên trong lịch sử lập kỷ lục mới ở cả ba nội dung cao quý này của bộ môn điền kinh tại một kỳ Thế vận hội.
Đôi khi tôi cũng suy nghĩ, sao mình lại phải chịu đựng khổ sở thế này nhỉ? Tôi đã ấn F5 mấy lần rồi, đăng xuất rồi lại đăng nhập, nhưng bài viết vẫn còn nguyên đó.
Mẹ nó chứ thằng Sarawat.
Thật là mặt dày hết biết mà. Cậu ta không chỉ mở khóa điện thoại của tôi, mà thậm chí còn quấy rối tôi trước khi đi ngủ bằng cái trạng thái Facebook đó nữa. Bởi tôi không muốn mọi chuyện đi xa thêm, khi mà đám con gái sẽ thật sự hiểu nhầm chuyện này, tôi đành phải tự tìm tên mình trên khung chat để có thể ngay lập tức gửi tin nhắn cho cậu ta với nguyên một tràng chửi thề.
Tine TheChic
Saraleo Sarawat! Sao cậu biết mật khẩu của tôi?
Trên khung hội thoại hiện biểu tượng 'đang gõ' nên tôi biết cậu ta đã đọc được tin nhắn. Thay vì trả lời, cậu ta chỉ gửi một nhãn dán.
[Thấy rồi nha!]
Bạn có hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây không? Sarawat đang dùng Facebook của tôi để nhắn tin với tôi, trong khi tôi tiếp tục nhắn lại cho cậu ta, cùng một tài khoản. Trông tôi như kiểu đang tự biên tự diễn tự nói chuyện với mình, nhưng mà không hề nhé!
Mật khẩu của tôi có 6 kí tự lận. Sao cậu biết được?
[123456. Mật khẩu thua cả bọn con nít.]
Tên khốn này cũng ra trò đấy nhỉ. Mặt mũi thì sáng sủa mà sao mồm miệng thì độc địa. Tôi âm thầm nguyền rủa cậu ta một cách điên cuồng trong lòng, nhưng mà tin nhắn phản hồi thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Saraleo!
Nhưng thay vì một câu trả lời tử tế, thứ tôi nhận được là
(  ̄.  ̄)
Đừng có làm loạn Facebook của tôi. Tôi cảnh cáo cậu đó.
Σ (° △ ° |||)
Hiểu chưa hả???
¯ \ _ (ツ) _/ ¯
Argh! Đồ đểu! Tôi chịu hết nổi cậu rồi đó!
Σ (⊙ ▽ ⊙")
Đừng có gửi emoticon nữa!
Σ (っ° Д °;) っ
(・'З' ・)
⁄ (⁄ ⁄ • ⁄ω⁄ • ⁄ ⁄) ⁄
Được rồi, tôi chịu cậu rồi!
(๑♡ ∀ ♡ ๑)
Thôi ngay!
('⊙ ω ⊙')
Thằng đểu! Đáng ra tôi không nên tải nhiều nhãn dán về điện thoại như thế. Cậu ta đã dùng hết cả chỗ sticker đó rồi. Cuộc nói chuyện này chẳng đi đến đâu cả. Tôi vừa xóa hết tin nhắn vừa liên thanh sỉ vả bởi cái thói dùng nhãn dán vô tội vạ của cậu ta.
Ting!!
Chỉ khoảng ba phút sau, lại có thông báo tới. Một trạng thái khác đã được cập nhật trên Facebook của tôi.
Tine TheChic
*** Nhanh cho nóng! Clip xxx em gái chân dài mông mẩy chất lượng cao! Click ngay trước khi bị xóa mất!!!***
Chao ôi thằng khốn này! Không chỉ xem phim heo mà còn làm Facebook tôi lây virus luôn. Giờ thì tôi gặp rắc rối rồi đây, không biết đoạn phim đó sẽ bị phát tán đi đâu nữa. Tất cả những gì tôi có thể làm là điên cuồng bấm chuột để xóa vội những hình ảnh khủng khiếp kia đi. Điên thật đấy. Ngay cả những người tôi không thường nói chuyện cùng cũng bắt đầu nhắn tin hỏi tôi xem có chuyện gì không.
Nứng vậy đó hả?
Vài người thì nghĩ tôi tưởng tượng đến Sarawat quá đà nên bị 'lên'. Thực tế thì tôi có nghĩ đến cậu ta đấy, nhưng mà tôi đang nghĩ xem sẽ tóm cậu ta thế nào, đập gãy chân cậu ta rồi dìm cậu ta xuống đại dương thỏa mãn của tôi ra sao.
Ban đầu, tôi nghĩ tôi có thể chịu được và sẽ làm nốt vào sáng hôm sau. Nhưng giờ tôi chịu không nổi nữa. Tôi lồng lên đi gọi điện thoại vào số của mình. Đợi một hồi lâu lắc nhưng tên khốn kia không chịu trả lời điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, cuộc thứ hai cũng thế, và cả cuộc thứ ba. Trước khi tôi kịp há miệng chửi thêm câu nào, tôi nghe được một giọng quen thuộc từ tổng đài, nước mắt tuôn rơi trò chơi kết thúc...
[Số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau.]
Cậu ta tắt máy của tôi mất tiêu rồi...
Ngày hôm sau, tôi nhìn đâu cũng thấy u ám xám xịt, trong mắt tôi chẳng còn ánh sáng nữa. Tại sao à? Vì tối qua tôi có ngủ được quái đâu. Chẳng phải bởi vì tôi sợ bị Green ám vào tận trong mơ đâu, mà vì tôi bị ám ảnh bởi khuôn mặt của Sarawat, tôi chỉ muốn lao vào đấm vỡ mặt cậu ta thôi ấy. Nhưng tôi lại chẳng thể làm gì được. Khi mặt trời lên, tôi cũng nhấc đầu khỏi gối. Tôi tắm xong rồi nhanh chóng tới trường. Tôi còn đang nghĩ lát nữa mà gặp tôi sẽ nhảy bổ vào Sarawat rồi đập đầu cậu ta cho hả dạ. Tôi đâu có nhờ cậu ta để rồi bị chặn đường gặp gái thế này đâu. Tôi đang dỗi cực kì đây, cảm giác như thể đang đến kì bất thường ấy.
"Yo! Tine! Cho mượn bài về nhà để chép cái coi!"
"Mày đùa tao hả? Mày không biết đã xảy ra chuyện gì à?" Tôi bước về phía Peuk, ném cặp lên bàn và nhìn nó đầy vẻ nghiêm trọng.
"Chuyện gì? Sao mày hờn dỗi quá vậy? Bị chủ hàng cơm hi*p hay gì?"
"Tao gặp chuyện tệ hơn nữa kìa."
"À, tao biết rồi. Mày stress vì trạng thái Facebook 'nứng' của mày hả? Tao biết là Sarawat hot thật đó, nhưng mà mày có cần thông báo cho cả làng biết thế không mày? Hay là mày nứng thật?"
"Nứng cái đầu mày ấy! Tao chẳng thà đọc một tràng tin nhắn càm ràm của mẹ tao còn hơn."
"Ơ? Thế cái mày viết là gì đó?"
"Không phải tao."
"Không phải mày? Thế ai? Bố mày chắc?"
"Thôi bỏ đi." Tôi bỏ qua vấn đề này rồi chạy tới hàng gần đó mua nước ép táo. Trả tiền xong, tôi cầm cốc nước ép quay lại bàn, vừa lúc Ohm và Fong cũng tới.
"Tine, hay quá mày đây rồi. Trước khi tao đi vào khoa tao có gặp Green đó. Ổng tìm mày." Ohm bảo tôi với vẻ mặt hiển nhiên. Hồn tôi muốn thoát xác luôn.
"Rồi mày nói với ổng sao?"
"Tao bảo mày chưa tới. Chắc là vẫn còn đang rúc đầu trên gối ở trong phòng rồi."
"Mẹ."
"Như thế tốt mà, nhỉ? Chắc giờ này ổng lại tự dìm mình tìm kiếm mày rồi. Mà tao nghe nói hôm qua mày chơi nặng đô lắm hả?"
"Thôi mày đừng nhắc." Tôi chỉ có thể nghiến răng, nhìn mấy thằng bạn vẻ vô vọng. Thật sự đó, chỉ riêng việc đi vào khoa mà không bị mọi người nhìn chằm chằm là tôi đã thấy khó khăn lắm rồi.
"Được thôi."
"I don't want to talk about it~" (Anh không muốn nói về điều ấy)
"How you broke my heart~" (Em đã làm tim anh tan vỡ thế nào)
"If I stay here~" (Nếu anh ở lại đây)
"Just a little bit longer~" (Chỉ thêm một chút nữa thôi)
"If I stay here~" (Nếu anh ở lại đây)
"Won't you listen to my heart? Oh, my heart~" (Liệu em sẽ nghe tiếng lòng anh chứ? Ôi, trái tim của anh)
"You know what baby~" (Em có biết không, em yêu?)
"Cái gì hả?"
"Chúng mày xuống mồ đi! Trông tao có giống như có tâm trạng không hả?" Mặc dù thực ra tôi cũng đã hát cùng và sắp hát xong cmnr. (1)
Lắm khi ở cùng ba thằng trẻ trâu này vui thật. Chúng tôi có tất cả, trừ tương lai và tiền. Thứ duy nhất hiện hữu trước mặt là cuộc đời đại học đau thương. Nhưng kể cả thế thì nó cũng giúp tôi bình tâm lại trước khi mối lo âu của tôi lại trỗi dậy. Tôi phải đi tìm Sarawat để giải quyết cho xong chuyện tối hôm qua.
Và một điều tôi chắc chắn lúc này là Chúa Tể Sarawat bây giờ đang ở tòa nhà Khoa học Chính trị.
"Chép bài về nhà trước đi, xong ném cho tao nhé." Tôi đứng phắt dậy, cầm lấy cốc nước táo ép và cặp sách.
"Mày đi đâu thế?"
"Tìm Sarawat." Tôi thành thật đáp.
"Chao ôi! Trái tim mày đang vẫy gọi đấy ư?" Fong hối hả, nó đã nói to thì chớ, lại còn bồi thêm một cái nháy mắt làm tôi hết hồn.
"Tim tao thì không nhưng chân tao thì có đó!"
"Mày định đánh nó hay gì?"
"Không! Nhưng mà tao sẽ đấm mày nếu mày còn ồn ào thêm nữa."
"Thôi nào bạn hiền. Ngẩng đầu lên và bước đi đi. Bảo trọng nhé!"
Ngay khi tôi rời tòa nhà, mọi cặp mắt đều đổ dồn vào tôi như thể tôi vừa làm nên tội nghiêm trọng lắm ấy. Khóa trên, thậm chí cả năm nhất cùng khóa tôi, họ đều nhìn tôi, radar hóng chuyện dựng đứng.
Mẹ nó chứ. Tôi thấy hình như tôi đi nhầm chỗ mất rồi.
Tôi chưa làm chuyện gì sai trái bao giờ cả. Tôi chưa từng trộm đồ ăn trong đền, thế sao giờ tôi lại tự đẩy mình vào cái tình thế khó xử thế này cơ chứ? Căng thẳng không giúp được gì vào lúc này cả. Có khi ở kiếp trước, tôi đã tạo nghiệp nhiều lắm bằng cách chõ mũi vào chuyện của người khác và phá hoại đời người ta. Thế nên kiếp này của tôi mới phải trả nghiệp bằng cách để tất cả mọi người dí mũi vào chuyện của tôi.
Tôi đi ngang sảnh lát đá, chỉ vài bước thôi. Đoạn tôi đã nhắm được ngay người tôi đang cần tìm, ngồi một mình đơn côi chỉ cách chỗ tôi khoảng 20m. Không chần chừ giây nào, tôi bước thẳng tới đó.
"Sao cậu không nghe điện thoại của tôi?" Vừa tới nơi là tôi lập tức khơi mào cuộc chiến. Sarawat nâng mắt khỏi quyển truyện tranh Vua Hải Tặc trong tay, ngẩng đầu liền và nhìn tôi với ánh mắt vô cảm.
"Cậu chẳng bảo là tôi không được nghe bất cứ cuộc gọi đến nào còn gì."
"Má! Ý tôi là của người khác, chứ không phải tôi."
"Lúc đó cậu đâu có nói thế."
"Cậu đang thách thức tôi đó hả? Thế sao cậu lại tắt điện thoại của tôi đi?"
"Phiền."
Ngay lúc này tôi chỉ muốn đá cậu ta mấy phát.
"Trả điện thoại cho tôi." Không cần nói nhiều, tôi lập tức chìa tay ra trước mặt cậu ta, giành lại quyền tự do sử dụng mạng xã hội của mình.
"Sửa máy cho tôi chưa?" Cậu ta đáp lại với vẻ mặt khó chịu.
"Khi nào sửa xong tôi sẽ trả cậu."
"Thế cứ sửa xong đi, rồi tôi trả điện thoại cho cậu." Sao mà trái tim sắt đá quá vậy? Tôi chưa từng gặp người nào thế này. Tôi đã phải nói chuyện hết sức kiên nhẫn rồi, vậy mà cậu ta chẳng hợp tác gì. Thế là tôi phải dùng chiêu cuối cùng mà thường sẽ làm bọn con gái phải quỳ rạp.
"Aw. Đừng có mê đắm tôi quá đấy nhé. Cậu cầm điện thoại tôi một ngày rồi không nỡ trả luôn hả?"
"Hồi nhỏ không ai dạy cậu hả?"
"Dạy gì?"
"Đừng có nói linh tinh với bọn trẻ con, vì khi chúng nó lớn, chúng nó sẽ như cậu bây giờ á."
"Như tôi là như nào? Cậu nói chuyện cho tử tế nhé."
"Như cậu bây giờ đó. Tránh xa tôi ra. Cậu phiền muốn chết."
"Phiền chết, phiền chết. Cho tôi mua từ đó để tôi quẳng đi được không?"
"Cậu mua không nổi đâu, lời tôi nói là vàng đấy." Chao ơi! Đúng là một anh đẹp trai có tiếng. Một trái tim vàng ròng.
"Cậu có đang nói chuyện với tôi không hay toàn đọc truyện đấy hả?"
Lúc đầu tôi định càm ràm một trận để cho cậu ta tối sầm cả mặt đi, nhưng cuối cùng tôi mới là người phải nhận đầy một chậu nước đá.
"Hứa với tôi, không được dùng điện thoại của tôi nữa."
"Nếu cậu không gọi lắm như thế, chẳng ai thèm phiền cậu đâu."
"Được. Xem như cậu hứa rồi đấy." Ban đầu tôi giận lắm, nhưng khoảnh khắc đó qua rồi. Kế hoạch tiếp theo của tôi là trơn tru ngồi cùng một bàn với cậu ta rồi bắt chuyện một cách điệu nghệ.
"Tên thường gọi của cậu là Wat à?"
"Các bạn tôi gọi thế." Giọng nói trầm ấm đáp lại gần như ngay lập tức. Thế nhưng ánh mắt cậu ta chưa bao giờ đặt lên người tôi cả.
Cậu đã đáng ra nên cảm thấy tự hào về bản thân, bởi vì tôi chưa từng cười đến mức đẹp trai chói lóa thế này với bất cứ ai cả. Cậu ta là người đầu tiên, nhưng lại quyết định rằng cuốn truyện 50 baht kia quan trọng hơn tôi.
"Thế tên thường gọi của cậu là gì?" Tôi lại hỏi tiếp.
"Không có."
"Hả?"
"Tôi không có."
"Cậu không có tên thường gọi á?"
"Ừ."
"Cha mẹ cậu nghĩ gì hồi đó nhỉ? Sinh con mà không có cả tên thường gọi luôn á?" (2)
"Họ nghĩ tên của tôi là đủ rồi. Câu hỏi kì quá."
Tôi rất muốn hỏi thêm nữa. Cậu lớn lên thế nào vậy? Mỗi lần tự giới thiệu bản thân, cậu ta chỉ nói 'Xin chào, mình là Sarawat. Mình không có tên thường gọi vì ba mẹ mình không đặt cho'. Kiểu như vậy hả? Điên thật. Ý tôi là gia đình của cậu ấy, họ là kiểu gia đình gì thế nhỉ? Tôi bối rối ghê lắm vì tôi chưa gặp chuyện thế này bao giờ.
"Cậu có anh chị em gì không?"
"Không phải việc của cậu."
"Tôi muốn biết mà."
"Tôi có hai em trai."
"Tên là gì thế? Biết đâu tôi lại quen thì sao."
"Chúng nó không làm bạn với người như cậu đâu."
"Làm sao cậu biết được? Hay họ cũng không có tên thường gọi luôn? Cả gia đình cậu gọi nhau bằng tên bình thường hả?" Tôi nhìn vẻ mặt ghét bỏ cả thế giới của cậu ta, thiếu điều muốn cười ra tiếng to. Tôi hẳn phải đạt giải Oscar với giải Chõ mũi vào chuyện của người khác xuất sắc nhất.
"Phukong và Phumuad." Cuối cùng cậu ta vẫn chịu đáp.
(Sarawat = Điều tra viên, Phukong = Chỉ huy, Phumuad = Trung úy)
"Thế ra họ cũng có tên thường gọi."
"Bố mẹ tôi cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đó."
Mệt ghê. Giờ thì tôi hiểu sao cậu ta cứ luôn khó ở như thế rồi. Chuyện này sẽ vất vả lắm đây. Không hiểu tôi đang cố làm bạn với cái người kì quái khó hiểu từ đâu rơi xuống nữa.
"Tên tôi là Tine."
"Có ai hỏi à?"
"Thì, tôi chỉ muốn nói cậu biết vậy thôi."
"Ừ."
Chúng tôi cùng im lặng một hồi. Thật ra thì nếu nhìn Sarawat thật cẩn thận sẽ thấy cậu ấy đẹp trai lắm. Chắc vì thế nên đám bạn tôi mới nhắm cậu ta cho trận chiến cuối cùng này. Mặc dù cậu ấy khá cao to, hoàn toàn đối lập với gu bạn gái của tôi.
"Sao cậu nhìn tôi chằm chằm thế?" Đúng là tôi không để ý rằng mình đã nhìn chằm chằm cậu ta một lúc khá lâu rồi. Tôi cũng tự ngạc nhiên đến nỗi phải tự vò đầu mình cho đỡ ngại.
"Ờ. Ừm... Không có gì."
"Tôi biết tôi đẹp trai rồi. Giờ thì, muốn gì nói đi."
"Má, sao cậu tự luyến thế. Thật ra, tôi muốn nhờ cậu giả vờ làm... Ừm.... Hiện giờ tôi đang bị một người theo đuổi." Tôi đi vào vấn đề.
"Cô nàng không xinh nên cậu không thích à?"
"Không. Không phải thế. Vấn đề là, người đó là con trai." Sarawat đứng hình mất năm giây, rồi mới đảo mắt làm như thể cậu ta vừa rồi chỉ là đang đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân thôi. Không, không, đừng mà. Tôi không phải gay như cậu nghĩ đâu. Rồi cậu ấy hỏi tôi bằng giọng chẳng trầm cũng chẳng bổng.
"Rồi sao? Được người khác chú ý tới không tốt à?"
"Thế tôi hỏi cậu nhé. Lúc nào cậu cũng được chú ý nhiều lắm mà. Cậu có thích không?"
"Tôi có cần phải chú ý đến họ đâu? Tôi không thích có người phá bĩnh cuộc sống của mình. Phiền phức."
"Chính xác! Đó chính là những gì tôi cảm thấy bây giờ đấy."
"..."
"Nhưng tin tôi đi. Một ngày nào đó, cậu sẽ muốn có người tới quầy rầy cuộc sống của cậu thôi."
"Có rồi đấy."
"Thật á? Đâu cơ?"
"Đang ngồi ngay trước mặt tôi đây, phá bĩnh cuộc sống của tôi. Phiền phức."
Bàn tay to lớn của cậu ấy vươn ra xoa đầu tôi, rồi bỏ xuống ngay. Về phần tôi, tôi chỉ có thể cố nghĩ lại xem mình đã làm gì, tự hỏi liệu mình có làm gì sai không. Tôi phiền đến thế cơ à?
Ngày mở màn cho ngày hội các câu lạc bộ cuối cùng cũng tới. Tôi cố chen vào đám đông toàn học sinh năm nhất, đang tập trung kín cả sảnh lớn. Hôm nay tôi phải đăng ký vào một câu lạc bộ học thuật, để tôi có thể hoạt động cùng trước khi tốt nghiệp. Tôi cũng chưa quyết định xem sẽ tham gia câu lạc bộ nào, bởi vì Green vẫn còn đang bám dính tôi như đỉa đói.
Thật là tốt làm sao nếu tôi có thể né anh ta ra. Nhưng thay vì giúp đỡ tôi, đám bạn tôi lại bỏ mặc tôi đứng chơ vơ và không biết phải đăng ký vào đâu. Peuk và Fong bỏ tôi và tham gia vào Câu lạc bộ Đông y để học mát-xa chân, trong khi thằng Ohm thì tham gia Câu lạc bộ Vũ đạo để được nhìn các bạn nữ mặc quần ngắn. Chúng nó bỏ tôi đứng ngơ ngác, cố gắng tìm một nơi cho mình. Đến khi tôi thấy Câu lạc bộ Bóng bàn, hy vọng của tôi mới được nhen nhóm trở lại.
"Chào..."
"Bọn tôi đủ người mất rồi!" Trước khi tôi kịp hỏi gì, họ đã cắt ngang lời tôi.
Thế là tôi lại quay trở về sảnh kín người. Có một khu mà hàng xếp dài dằng dặc. Tôi thấy vài sinh viên khoa Kỹ thuật đang chơi guitar trên một sân khấu nhỏ nên tôi biết bốt này là của Câu lạc bộ Âm nhạc.
"Xin lỗi." Tôi vỗ vai một người đứng trước mình bởi vì tôi không muốn phí thời gian xếp hàng để nhận được thông báo là câu lạc bộ đã đủ người.
"Ừ?" Cô nàng mũm mĩm đứng trước tôi quay lại nhìn.
"Câu lạc bộ này nhận bao nhiêu người thế?"
"Họ bảo là chỉ nhận 50 người thôi. Nhưng giờ có nhiều người xếp hàng đăng ký quá, nên các anh chị khóa trên đang bảo phải sắp xếp lại."
"Ồ ra thế. Câu lạc bộ này lúc nào cũng đông thế này à?" Lần này tôi không hỏi, chỉ là tự lẩm bẩm với mình vậy thôi, thì bất chợt một sinh viên khóa trên khoa Kỹ thuật từ đâu xuất hiện.
"Thường thì không đông thế này đâu. Chỉ là năm nay có một cậu năm nhất tham gia, nhiều bạn nữ theo cậu ta lắm."
"Ai thế ạ?"
"Sarawat."
Shiiiiaaaaaa. Bảo sao. Thế thì xem ra mọi người trong hàng chỉ đang thử vận may xem mình có được ở lại hay không thôi. Nhưng cũng không sao. Tôi chỉ cần lấy cớ điền đơn đăng ký để có thêm chút thời gian tránh xa khỏi Green. Anh ta đã biến mất được một lúc rồi, nhưng mà tin tôi đi, anh ta có thể xuất hiện bất cứ giây phút nào.
Mọi người lần lượt điền vào tờ đơn đăng ký. Họ phát cho mỗi người một tờ A4. Trên đó, chúng tôi phải điền thông tin cá nhân ví dụ như tên, khoa và lí do tham gia câu lạc bộ.
Thực ra tôi cũng không định tham gia. Tôi chỉ muốn trốn Green nên tôi chỉ đành nắm lấy Sarawat. Ai mà biết được sẽ khó thế này chứ? Tôi còn chẳng biết chơi guitar hay trống hay bass hay bất cứ nhạc cụ gì. Nhưng tôi vẫn muốn thử vận may một chút.
Giờ là lúc đám năm chất chờ nam sinh khóa trên cao và có làn da ngăm bước lên bục sân khấu nhỏ, thông báo kết quả những người được chọn qua micro.
"Năm nay, Câu lạc bộ Âm nhạc đã nhận được sự chú ý và hoan nghênh nhiệt liệt từ các bạn sinh viên. Chúng tôi rất vui mừng chào đón các bạn đến với câu lạc bộ. Tuy nhiên, bởi vì số giáo viên và hướng dẫn âm nhạc là có hạn, chúng tôi phải giới hạn số lượng thành viên."
Theo những gì tôi tìm hiểu được thì năm ngoái câu lạc bộ chẳng nổi tiếng thế này. Có cả trăm câu lạc bộ trong trường cơ mà. Nhưng năm nay thì đúng là vượt sức tưởng tượng. Họ còn hết cả đơn đăng ký.
"Thành viên mới được lựa chọn không chỉ là những bạn đã biết chơi nhạc cụ, mà có cả những bạn có hứng thú và đam mê với âm nhạc. Những bạn có tên sau đây sẽ là những thành viên mới của chúng tôi. Một, Jirachot khoa Kỹ thuật. Hai,..."
Và anh bắt đầu đọc tên từng người lên. Đến khi...
"Hai mươi bốn, Sarawat khoa Khoa học Chính trị."
Ngay khi tên Sarawat được gọi lên, tất cả sinh viên ngồi chờ quanh chỗ tôi đều đứng bật dậy, làm tôi hết hồn. Đây là buổi tuyển chọn thành viên hay quay xổ số may mắn thế? Nhưng rồi, nếu không có Sarawat thì tất cả đều trở nên vô nghĩa. Xét cho cùng thì họ đều đăng ký vì cậu ta mà.
"Bốn mươi chín, Kunyarat khoa Quản trị Kinh doanh. Và người cuối cùng..."
Teepakorn. Teepakorn. Teepakorn.
Cứ như đang chờ kết quả vòng loại cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ ấy. Tôi ngồi đó chờ nghe kết quả của Câu lạc bộ Âm nhạc.
"Bussaba từ khoa Khoa học Xã hội."
Và thế là hết, chẳng còn cơ hội nào nữa. Tôi ngồi cứng ngắc giữa một đám con gái xinh xắn. Thật ra, tôi nên ngừng đuổi theo Sarawat mới phải, bởi vì tìm người khác giúp hay thậm chí 'xử' Green luôn có khi còn dễ hơn. Thế là tôi quyết định tìm một câu lạc bộ khác, bỏ qua mối nguy về Green. Thế nhưng ai đó đã chặn tôi lại...
"Saraleo." Tôi gọi tên người trước mặt.
"Sao hả? Buồn vì không được chọn à?"
"Ờ, cứ chọc tôi đi. Thật ra tôi cũng chẳng định tham gia Câu lạc bộ Âm nhạc ngu ngốc này đâu. Câu lạc bộ Nấu ăn Đông Bắc Thái Lan có vẻ thú vị hơn đó." Dù tôi cũng chẳng biết nấu ăn.
"Thế đi đi."
"Tôi đi ngay đây. Nhưng mà... bỏ tay tôi ra đã. Cậu chặn đường tôi làm gì?"
"Ngu ngốc. Chỉ được cái mã ngoài mà trí thông minh thì tiêu biến." Cậu ta lại chửi tôi nữa.
"Ồ được rồi, quý ngài Thông Minh Từ Trong Quần. Quý ngài Sư Tử Trắng Vô Tình." Chúng tôi cư xử ngớ ngẩn với nhau một hồi thì tôi bị cậu con trai cao ráo lôi đi. Cậu ta kéo tôi tới phía sau sân khấu, nơi các anh chị khóa trên và chủ tịch câu lạc bộ đang đứng.
"Sao thế Wat?" Anh khóa trên hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Bạn em muốn tham gia câu lạc bộ." Sarawat dõng dạc. Hả? Tôi nói tôi không muốn nữa mà.
"Nhưng câu lạc bộ đủ người rồi."
"Xem xét cậu ấy đi anh."
"Thế... Tine khoa Luật hả?" Chủ tịch Câu lạc bộ nhìn tôi lần nữa, rồi lại nhìn bảng hiệu, đoạn anh ấy khoanh tay, đột nhiên hỏi.
"Em muốn chơi nhạc cụ gì?"
"Guitar ạ."
"Có biết chơi không?"
"Không ạ."
"Từng sờ thử vào đàn bao giờ chưa?"
"Chưa ạ."
"Có biết hợp âm Đô trưởng không?"
"Không ạ."
"Mi thứ?"
"Không...hẳn ạ."
"F310?"
"..." Tôi lắc đầu.
"Takamine?"
"Là gì thế ạ?"
"Em có biết loại guitar nào không thế?"
"Em không ạ."
"Thế... em biết cái gì?"
"Em á?" Tôi hỏi lại khi tự chỉ vào mình, rồi tôi quay sang nhìn người bên cạnh đầy bối rối.
"..."
"Em chỉ biết Sarawat thôi. Vì nó, em muốn học chơi guitar."
Không khí của buổi học đầu tiên của Câu lạc bộ Âm nhạc khá ồn ào vì đó là buổi họp đầu tiên của tất cả thành viên mới và các anh chị khóa trên. Bởi vì bọn tôi là người mới nên chúng tôi được sắp xếp ngồi tập trung ở một góc của phòng.
Vài người đã chuẩn bị sẵn nhạc cụ của mình. Giống như Sarawat, mang theo chiếc đàn guitar đắt tiền của cậu ta vào buổi họp câu lạc bộ đầu tiên. Cậu ta rõ là muốn ghi điểm trong mắt tụi con gái.
"Năm nhất, việc đầu tiên, anh muốn mấy đứa lựa chọn nhạc cụ mà mình muốn chơi. Bắt đầu với guitar nhé. Ai muốn chơi guitar thì ngồi sang bên trái. Ai muốn chơi trống thì ngồi lùi ra phía sau. Chơi bass thì ngồi sang bên phải nhé..." Chủ tịch câu lạc bộ bắt đầu phân công để chúng tôi chia thành các nhóm.
Thật ra tôi thấy hơi phiền. Tôi không biết liệu tôi có muốn học guitar thật không hay chỉ là đang theo đuôi Sarawat. Nhưng tôi cứ khăng khăng là tôi muốn học ... cho mình.
"Giờ thì mọi người đã chia thành các nhóm rồi, hãy đi theo người hướng dẫn tới phòng khác nhé." Tôi chỉ vừa ngồi mà giờ lại phải đứng lên. Lần này tôi bước vào một căn phòng luyện tập rộng rãi hơn. Căn phòng có thể chứa nhiều người một cách thoải mái hơn với căn phòng trước đó. Trong lúc chờ đợi, mọi người bắt đầu làm quen với nhau. Còn tôi, tôi ngồi cạnh anh chàng được vô số bạn nữ trong trường yêu mến. Rồi tôi mở lời...
"Tay đẹp ha." Tôi bảo
"Không thể để tay ai cũng như bắp ngô giống cậu được."
"Má! Tôi khen cậu như thế mà cậu lại cười cợt tôi à."
"Tôi chỉ nói sự thật. Cậu muốn tôi nói dối à? Cục Phiền Phức."
"Đừng có gọi tôi như thế."
"Cục Phiền Phức."
"Sarawat!"
"Cục Phiền Phức."
"Đậu má cậu!"
"Cục Phiền Phức."
"Đồ cục c*t!"
"Cục Phiền Phức."
"Này hai cậu đang cãi nhau ở phía sau kia. Bước lên đây." Má! Tất cả là vì tên khốn này. Giờ thì chúng tôi chẳng có lựa chọn nào ngoài bước lên bục.
"Tôi thấy hai cậu lộn xộn hoài nhé. Là người cuối cùng tham gia hoạt động phá băng để mọi người thân thiết với nhau hơn nhé. Hai cậu thấy cái kẹo này không?"
"Vâng." Cái kẹo thì liên quan gì đến hoạt động nhỉ?
"Các bạn nữ không cần tham gia nhé."
Tôi nhìn anh khóa trên không chớp mắt. Tôi thấy ảnh đưa cái kẹo bé xíu cho một người bạn năm nhất, đột nhiên thấy người mình co rúm.
"Phải bóc vỏ kẹo ra."
"Xong."
"Giờ đặt nó vào miệng." Má, tôi bắt đầu dần cảm nhận được cuộc đời mình lụi tàn rồi đây.
"Ewwwww~" Đám con gái la hét. May mà họ chỉ bắt bọn con trai chơi thôi, nhưng mà lại không may cho tôi chút nào. Xin đừng mà các anh khóa trên yêu dấu ơi. Em yêu mọi người nhiều, em biết mọi người sẽ không chơi trò này để 'phá băng' đâu mà.
"Phải chuyền kẹo cho người tiếp theo, bằng miệng." Chỉ nghe hướng dẫn thôi đã làm tôi muốn nôn mửa tại chỗ rồi. Nhưng chân tôi như chôn một chỗ, nhìn các bạn tôi đang từng người một chuyền kẹo tới.
Khônggggggg. Tôi nhận ra mình là người cuối cùng.
"Nhận kẹo nhanh lên, rồi còn kết thúc trò chơi." Anh hướng dẫn nói thêm.
Bất chợt, đám con trai dũng mãnh trở nên hèn nhát. Đứa nào cũng như sắp nôn. Càng gần đến lượt của tôi, cái kẹo càng bé tí lại, giờ nó bé như l*n con kiến rồi ấy. Dẫu sao thì, trong giây phút đó, định mệnh có lẽ đứng về phía tôi bởi người bạn ngay trước tôi đã làm rớt kẹo xuống sàn.
Yay! Tôi thoát rồi!
Tôi muốn ôm Sarawat thật chặt luôn, nhưng giọng anh khóa trên đã chặt đứt điều đó.
"Kẹo rơi mất rồi nhưng vẫn còn hai bạn cuối."
"..."
"Không sao. Lại từ đầu nhé. Tine khoa Luật, há miệng ra nào."
Má! Ai lại ngờ ảnh sẽ dùng chiêu này cứ? Nhưng chúng tôi không thể khước từ trước sức mạnh đáng sợ của anh khóa trên. Ảnh nhét đầy cmn mồm tôi ba cái kẹo rồi đẩy đầu tôi đối diện với Sarawat. Trông mặt cậu ta đầy vẻ tẻ nhạt.
"Ahhh~" Đám con gái hét điếc tai. Rồi tôi bị đẩy vào thân người cao lớn kia khiến tiếng hét càng lớn hơn. Tôi nghe thấy một giọng trầm nhẹ nhàng.
"Dùng răng cắn chặt nhé." Đồ khốn này! Có ba cái kẹo lận đó, tôi cắn thế nào được ba cái một lúc hả?
"Huh?"
"Đẩy ra đi. Cậu làm được không?"
"Mmmmmmm." Tôi lắc đầu ý là không làm được.
"Đừng có nuốt, nếu không ảnh lại bắt làm cái gì tệ hơn đấy." Tôi muốn khóc quá đi mất. Tôi không nắm giữ được cái gì cả, trừ việc để cho bàn tay mạnh mẽ của cậu ấy ôm lấy mặt mình. Cậu ta đưa mũi gần lại, tôi tự động nín thở.
"Ahhhhh~ Sarawat và Tine!!!" Bọn con gái quằn quại như mấy con giun và hét to không chịu nổi. Tôi chẳng biết phải làm gì nên chỉ nhắm mắt kệ cho môi Sarawat chạm môi tôi trong một khắc.
Sau cú chạm môi đó, mắt tôi đã ngấn lệ và tôi không thể kiểm soát được mà ngã phịch xuống.
"Này!"
Ba viên kẹo vẫn trong miệng tôi. Ờm, giờ thì có thêm cái thứ tư của Sarawat nữa, sau khi tôi đếm thử. Tôi muốn hỏi cậu ta 'làm sao có thể giúp tôi được đây?'. Cậu lúc nào cũng làm tôi rối tung lên. D* cậu. Tim tôi....
---
Chú thích trong truyện:
(1) Bài mà Tine và các bạn hát là "I don't wanna talk about it" của Rod Stewart
(2) Tên thường gọi (Nickname): Bởi vì tên người Thái thường dài nên họ hay sử dụng nickname/tên thường gọi trong giao tiếp thông thường. (ví dụ như "Win Metawin" và "Bright Vachirawit" thì "Win" và "Bright" chính là tên thường gọi)