webnovel

Chương 3

Chủ quán cafe Tun là mấy sinh viên đã tốt nghiệp của khoa Kiến trúc. Vào một ngày bình thường như hôm nay, chẳng có gì hạnh phúc bằng việc lớp học buổi sáng được nghỉ. Cuộc đời mới tươi đẹp làm sao. Đám chúng tôi sẽ rủ nhau ngồi sang chảnh ở quán cafe trước khoa Kiến trúc.

Bọn tôi rất thích bầu không khí ở đây. Một khi đã thích một cửa hiệu nào thế này, bọn tôi sẽ ở lì đến khi quán đóng cửa thì thôi. Chỉ có vấn đề là bọn tôi phải tới sớm mới được. Bởi vì tới muộn một chút thôi là toàn bộ khu đó sẽ bị chiếm hết bởi đám sinh viên vạm vỡ mặc đồng phục khoa kĩ thuật. Vài người trông khá cau có khó chịu nhưng bọn bạn tôi thì chẳng sợ gì họ.

"Chúng mày uống gì?" Thằng Peuk, lúc này đang ngồi trên sofa, hỏi. Hai mắt nó thì dán lấy bàn đối diện không chớp một cái. Tôi thề là nếu mắt nó mà có chân thì cũng đã chạy tót sang chỗ cô gái bàn đối diện rồi.

"Gì cũng được."

"Gì cũng được." Thằng Ohm cũng nói y chang.

"Gì cũng được." Lại thêm cả thằng Fong nữa. Mấy thằng quần này không đứa nào chịu tự nghĩ mà nói cả.

"Xin lỗi, cho bọn em gọi bốn cốc 'Gì cũng được' với ạ." Thằng trẻ trâu nói oang oang khiến mọi người trong quán đều quay lại nhìn chúng tôi. Ôi tim tôi... tôi ghét những lúc thế này.

"Được rồi. Chờ nhé." Nhưng chuyện đáng buồn hơn nữa là nhân viên vẫn ghi order của chúng tôi với vẻ mặt hết sức hài hước. Chẳng có người pha chế nào ở đây. Người phục vụ hôm nay là các ông chủ. Có cả vài sinh viên khóa dưới của khoa Kiến trúc cũng tới giúp đỡ. Họ là những người mặc tạp dề.

Quán này rất đẹp và ấm cúng, nhưng nhân viên thì ít quá. Đôi khi tôi cũng nghĩ không biết những lúc quán mà đông nghịt người, thì có khi nào họ mất hai tiếng mới xong một đơn không. Tôi và các bạn ngồi nói chuyện phiếm một lúc, rồi dần trở thành nhìn nhau trong im lặng và dỏng tai lên nghe mấy cô nàng bàn bên tán dóc. Tôi vui vẻ rút điện thoại ra. Cuối cùng thì cũng có một thông báo đến. Ai đó gửi cho tôi lời mời kết bạn trên Facebook. Chuyện này cũng bình thường thôi, nhưng điều bất thường là tấm ảnh đại diện bởi trông nó cứ quen mắt thế nào ấy.

"Ồ..." Tôi buột miệng ồ một tiếng vô nghĩa. Trong đầu tôi thì đang mỉm cười hạnh phúc và tôi chấp nhận lời mời kết bạn ngay.

Các cô gái quyến rũ tôi miết. Không còn trinh cũng chẳng sao cả. Mặt dày cũng chẳng sao. Còn tôi á? Tôi hoàn toàn không có ý kiến gì hết.

"Ai đó?" Thằng Peuk lập tức chen ngang.

Thôi đừng có mà tọc mạch. Người vừa thêm bạn với tôi không phải người lạ, mà là người bạn năm nhất mới tham gia câu lạc bô âm nhạc hôm qua. Bọn tôi cũng đã giới thiệu làm quen với nhau sơ sơ. Prae, khoa Dược, con mồi mới của tôi.

Lần này tôi không muốn một mối quan hệ giả vờ nào hết, tôi muốn làm thật. Và tôi không muốn Green biết.

"Cô nào đó. Không biết sao tìm ra Facebook tao nữa."

"Ồ, thì bởi khó tìm quá đó. Mày chẳng tự giới thiệu bản thân ở tất cả các nhóm của sinh viên năm nhất còn gì."

"Đừng có làm tao tụt hứng. Bực mình!"

"Thế em nào đấy? Nói nhanh lẹ lên. Đừng có gây thêm rắc rối nữa." Đây là chưa kể thằng Ohm đã mau lẹ kiểm tra dòng thời gian Facebook trên điện thoại tôi.

"Bạn mới ở câu lạc bộ âm nhạc."

"Green á?"

"Coi chừng cái mồm! Không phải ổng. Là một bạn nữ ở khoa Dược. Đáng yêu lắm."

"Thế còn Sarawat thì sao? Mày dụ dỗ con nhà người ta xong mày lại đi tìm cô khác à?" Ôi chao nó đang biến cuộc đời tôi nghe như một mớ rác vậy. Sarawat thì liên quan gì đến việc này đâu? Cậu ta chỉ đóng vai trò làm kì đả cản Green thôi mà. Chẳng có tác dụng nào khác.

"Nó chẳng liên quan gì đến chuyện này."

"À được rồi. Tao sẽ chờ xem có đúng là như thế thật không." Tôi chỉ biết trợn trắng mắt với mấy thằng xàm quần này, rồi tôi dời sự chú ý của mình sang việc bắt chuyện với Prae. Nhưng tôi lại không biết bắt đầu thế nào. Lần nào tôi cũng thế này hết. Trái tim tôi như một đứa trẻ vậy. Có nên bắt đầu bằng "Chào cậu, mình là Tine' không nhỉ? Ổn không?

Tôi gõ dòng chữ xuống ngay khi nghĩ đế nó. Và năm phút sau...

Bíp!

"Ahhhh. Saraaaawaaaattt!" Tiếng hét của mọi người trong quán làm chúng tôi phải quay ra nhìn cửa chính. Giây phút đó, tôi nhìn thấy chàng trai mà tôi đã nói chuyện cùng trên điện thoại tối qua trước khi lăn ra ngủ mất tiêu... lần nữa.

Anh chàng nổi tiếng nhất trường này.

Cậu ta đi đầu một nhóm người trông như những tay chơi trống. Áo của họ đều bỏ ở ngoài quần. Tôi chưa thấy Saraleo ăn mặc kiểu này bao giờ. Cậu ta còn không đeo cà vạt, và tóc thì hơi rối. Trong đầu tôi nghĩ là 'đám này vừa làm cái quái gì thế nhỉ?'

Khoa Khoa học Chính trị vừa có thêm khóa học đào đất hả?

"Uống xong rồi thì dọn bàn đi. Chỗ này trống." Mấy cô này đáng sợ thật. Chỉ ba giây thôi mà bàn bên cạnh chúng tôi, từ hai bàn ghép vào nhau đã tách đôi. Thế là những người mới đến có chỗ ngồi. Sarawat hơi xoay người liếc nhìn quanh một chút, cậu ta không đáp lời họ mà đi thẳng tới một góc khác của quán cafe, cứ như thể cậu ta bị điếc bẩm sinh vậy. Cậu ta cư xử đúng như một thằng tồi, và vẫn giữ cái mặt vẫn không cảm xúc sau khi làm thế.

Mọi người biết tính cậu ta rồi nên cũng chẳng ai giận gì. Họ thậm chí còn mê cậu ta hơn nữa vì vẻ mặt đó nhìn đẹp trai quá thể.

"Sarawat đúng là thần bí thật đấy." Hừ.

Thần bí chỗ nào? Cậu ta chẳng có gì thú vị hết. Nhìn cho kĩ mà xem, các cô sẽ thấy cậu ta chẳng có gì khác với tôi.

"Ê, anh yêu kìa." Thằng Fong vừa nói vừa nhướn nhướn mày trêu tôi.

"Gì?"

"Thì tay vịn của mày, Sarawat đó. Không định qua chào à?"

"Sao phải qua? Green có ở đây đâu."

"Rồi ổng cũng qua sớm thôi."

"Đừng có nói! Tao đấm mày á. Mỗi lần có ai nhắc đến anh ta là y rằng anh ta sẽ xuất hiện." Green cứ như là nhà tiên tri biết hết ấy. Đến bây giờ tôi cũng vẫn chưa biết là anh ta đã tin chuyện tôi và Sarawat đang tán tỉnh nhau chưa nữa.

"Một Americano, cảm ơn ạ." Một giọng trầm vang lên. Chẳng ai trong quán cafe có thể rời mắt khỏi dáng người thon dài đang đứng trước quầy thu ngân kia cả.

"Sarawat uống Americano kia. Ghi lại đi rồi lần sau còn mua nữa." Đám con gái vừa ngồi xuống bàn kế bên bọn tôi khúc khích.

"Cậu ấy thích ăn cả cốt lết heo nữa đó, hôm qua mình mới thấy cậu ấy gọi món đấy."

"Mình nghĩ cậu ấy còn thích cả Blue Hawaii nữa. Hôm qua mình thấy cậu ấy uống ở căng tin mà trông cậu ấy vui lắm." Thật ra thì cốc đó của tôi đấy các bạn ơi. Thằng chả không có thích món đó đâu!

"Tine, sao mặt mày tự nhiên đỏ thế? Mày ghen đấy à?" Ohm thì thầm, nhưng tôi chỉ thấy cả mắt nó lẫn giọng nó đều thật phiền phức.

"Từ giở trở đi mày với tao không bạn bè gì nữa."

"Ôi, đùa thôi mà. Sao mà mày nghiêm trọng quá thế?"

"Mày im đi."

"Món 'Gì cũng được' đây ạ!" Phía sau Sarawat một chút, đàn anh hô to đơn thức uống chúng tôi gọi cho tất cả mọi người đều nghe thấy.

"Của James Ji, sữa dâu và sốt cà chua Sao Hỏa. Pope, trà Nhật núi Phú Sĩ. Của Mario là, ừmm... chờ chút." Anh ta nói xong lại xoay đi, đem theo cả mấy đồ uống kì dị kia.

Tôi không ưa mấy đàn anh làm ở quán này gì cả. Họ đều bất bình thường thế nào. Các anh ấy thích đùa bởi thực đơn này đúng là chẳng đâu có. Trí tưởng tượng của họ cũng quá là bay cao bay xa đến mức phi thực tế luôn.

"Yê, tao có đồ uống rồi! Hay đấy... Sốt cà chua Sao Hỏa à." Mấy thằng ngốc này cũng quá thiếu chín chắn rồi. Chúng nó bật lên chạy tới quầy lấy đồ uống liền.

Quán cafe này có quy định riêng của nó. Bạn tự gọi món và tự lấy đồ uống. Điều quan trọng nhất là phải trả tiền ngay khi cầm đồ uống.

Hồi trước tôi có hỏi chị Tun, chủ quán, về chuyện tại sao phải làm thế. Chị ấy bảo rằng bây giờ nhiều người đến uống rồi quỵt tiền lắm. Giờ thì không phải lo nữa vì sẽ có sổ riêng ghi chép lại khoản nợ cho những ai không trả được tiền ăn. Có khi quyển sổ đó chắc phải dày như cuốn siêu từ điển ấy.

Ba phút sau...

"Mario! Bing-su Xoài Colombia. Món đắt nhất trong thực đơn là cho em đấy nhé." Tôi quay sang nhìn thằng Fong trông như sắp khóc. Cũng buồn cười. Tôi thấy hơi thương nó lúc nó đi đến quầy thu ngân và thì thầm là 'ghi nợ cho em nhé."

"Không vấn đề. Chị ơi! Fong, khoa Luật năm nhất, ghi thêm một nợ nhé." Đậu má...

Nó quay trở lại bàn, cố gắng lắm để không bật khóc. Trên tay nó là món đắt nhất trong thực đơn. Thế quái nào mà cái này lại gọi là Bing-su được? Trông cứ như đá bào 10 baht ấy. Nó bị lừa rồi, nhưng tôi quyết định giữ im lặng vì tôi cũng yêu thương bạn bè và không muốn nó trông như thằng ngu lúc này.

Quán này làm cái gì cũng lâu, tôi đã phải ngồi chờ lâu lắc mới tới lượt đồ uống của mình.

"Americano."

Tôi đứng dậy lập tức khi nghe thấy tiếng nhân viên gọi to tên đồ uống. Tôi biết đây nhất định là đồ của tôi. Tuy nhiên lúc tới quầy, thân người cao to của Sarawat đẩy bay tôi ra khỏi chỗ vừa đứng. Một đứa hơn thua như tôi đây đời nào lại để bị như thế, nên tôi xô lại cậu ta để giành lại chỗ của mình.

"Năm mươi ạ?" Tôi hỏi và rút tiền từ túi ra. Ngay sau đó tôi đã nhanh nhảu lấy ông hút ở bên cạnh, cắm vào cốc vào hút một hơi.

Ew! Đắng ngắt. Tôi không thích bất cứ thứ gì đắng.

"Tine, có phải của em đâu."

"...?" Hả?! Thế sao chị lại thông báo lớn tiếng vậy làm gì?

"Của Sarawat mà. Của em đây." Trên tay phục vụ viên là một ly kem dâu. Tôi nhìn cốc Americano của Sarawat trên tay mình rồi lại nhìn người đang đứng bên cạnh.

"Thế làm sao giờ ạ?" Tôi hỏi

"Để chị làm cốc khác. Sarawat, chờ chút vậy nhé." Tôi đã thấy ánh mắt tình tứ của chị ấy lướt qua tên năm nhất ngu ngốc bên cạnh mình.

"Không sao. Em uống cái này là được rồi." Nói xong, cậu ta cũng nẫng luôn cốc Americano trên tay tôi. Không chỉ thế, cậu ta còn nháy mắt với tôi rồi mới uống một ngụm cafe. Hai lần rồi! Cậu ta làm thế với tôi hẳn hai lần!

"Được rồi, 50 baht nhé."

"Người này trả ạ." Cậu ta chỉ tôi.

"Cái gì thế?"

"Cậu uống rồi mà."

"Tôi uống có một xíu. Đây, trả cậu hai baht." Nói xong, tôi đưa cậu ta một đồng hai baht.

"Không đủ."

"Gì? Tôi mới uống chưa được hai ngụm."

"Không đủ với thời gian tôi dùng để gọi cho cậu tối qua."

"Ai mượn cậu gọi tôi?"

"Không ai cả. Tôi chỉ không thích thôi."

"Gì?"

"Tôi không thích cậu nói chuyện với người khác... buổi đêm. Đúng là lãng phí thời gian đi ngủ của người ta."

"Nhưng lúc cậu gọi thì không lãng phí thời gian ngủ của tôi gì cả." Tôi lăn ra ngủ nửa chừng, lúc tỉnh dậy đã là buổi sáng rồi.

"Thế nên người này trả ạ." Cậu ta nói, chấm dứt cuộc tranh luận. Cậu ta cũng không nói không rằng với tôi nữa mà xoay người bỏ đi luôn. Tôi bị bỏ lại, phải trả tiền cho cả cốc của cậu ta lẫn của mình. Tôi còn biết làm sao được?

Tôi bưng ly kem về bàn với trái tim vụn vỡ. Tiền của tôi....

Ăn uống một hồi, thằng Ohm chọc tôi và đưa tôi điện thoại nó cho tôi xem.

"Gì thế, Ohm?"

"Đối tác nhà mày bắt đầu hành động rồi này."

Ban đầu, tôi còn khá hoang mang. Nhưng nhìn màn hình điện thoại xong, với bài đăng Instagram, tôi lập tức nhận ra Sarawat vừa khơi mào cuộc tỉ thí thần kinh với tôi.

sarawatlism Miễn phí

Đó là bức ảnh của cốc Americano gây tranh cãi lúc nãy. Giờ thì nó đã trở thành chủ đề bàn tán của toàn thể người hâm mộ của cậu ta trên Instagram chỉ trong vài giây. Tôi còn thấy bạn của cậu ta bình luận vào ảnh. Cùng lúc đó, tôi cũng nghe thấy tiếng ai đó 'boooo' và tôi khá chắc là từ bàn cậu ta mà ra.

boss-pol Thích uống Americano quá cơ.

bigger330 Biết của ai cho rồi nhé

kittitee Bàn đó đáng yêu quá đi

man_maman @sarawatlism Muốn tao tag người ta vào không?

Tôi nhìn trái, phải rồi nhìn xung quanh. Mấy cậu đó đang nói đến bàn nào thế nhỉ? Ở đây có bao nhiêu là bàn của mấy cô gái và họ thì đang thèm khát Sarawat. Điều quan trong hơn nữa ngay lúc này là bồi bàn trong quán vừa bắt đầu một nhiệm vụ khác. Họ đứng thành hàng ở bàn Sarawat và phục vụ đồ uống chỉ ở khu vực đó.

"Có người gọi một Americano cho Sarawat."

"Gì?"

Nổi tiếng quá đi...

Chỉ dùng mắt nhìn để đếm thôi cũng đã thấy năm hay sáu cốc gì đó. Nếu cậu ta uống hết chỗ đó thì chắc là thức đến kiếp sau luôn. Người hâm mộ của cậu ấy đúng là vừa tuyệt vời vừa đáng sợ cùng lúc.

Các bạn của cậu ta thì đơ người.

Tôi thấy cậu ta nói gì đó với nhân viên quán. Có lẽ là đang hỏi xem ai là người gọi nước cho mình. Tôi trả điện thoại lại cho thằng bạn rồi trở lại chơi trò chơi trên máy. Thì... tôi không có ghen hay gì đâu nhá. Chỉ là, cũng khá vui nếu như tôi có người hâm mộ đối xử với tôi như thế.

Trừ Green ra đã... cái hộp màu đỏ anh ta đưa vẫn còn ở chỗ tôi.

"Tay vịn của mày nổi ghê ha." Một thằng bạn của tôi lên tiếng. Tôi nghĩ là chúng nó sợ bọn tôi sẽ chết bởi sự im lặng.

"Vớ vẩn bỏ xừ. Nó cũng có đẹp trai đến thế đâu." Tôi bảo. Thực ra thì cậu ta đúng là cực kì đẹp trai, nhưng mà tôi không thích khen ngợi thằng quần đó quá nhiều.

"Thế hả? Cứ chờ mà xem. Một ngày mày sẽ ăn thằng đẹp trai đó cho coi."

"Mẹ nó! Tao nổi da gà rồi đây này."

"Thế Green sao rồi? Mày kể là ổng theo mày đến tận câu lạc bộ hả?"

"Ừ, thì là như thế đó. Nhưng may mà có Sarawat ở đó giúp tao rồi. Chỉ là không biết phải làm đến mức nào nữa vì ổng vẫn cứ dính lấy tao ấy. Chẳng biết làm sao nữa."

"Trời sẽ giúp người lành. Mày sẽ thoát thôi."

"Bánh vanilla và bánh cam đây." Bọn tôi chưa nói xong chuyện thì một người phục vụ tới mang bánh cho chúng tôi, khiến cả đám bối rối lắm.

"Ơ... Nhưng bọn em không gọi ạ."

"Có người gọi cho nhé. Trả tiền rồi."

"Ai thế? Ai gọi thế ạ?"

"Cho Tine nhé. Đừng hỏi nhiều quá không anh làm lộ mất." Anh bạn nói xong rồi đi mất. Bọn tôi thì lơ ngơ nhìn trái rồi lại nhìn phải, cố tìm xem ai là người mua chỗ bánh này. Nhưng chẳng có ai trông khả nghi cả.

"Hay là Prae?" Tôi tự lẩm nhẩm nói với mình.

"Prae nào?" Ohm chõ mũi vào ngay. Sao mà tai nó lại thính thế?

"Thì bạn nữ khoa Dược tao bảo đó."

"Đã tiến triển đến bước cô ấy bí mật tặng bánh cho mày rồi ấy hả?"

"Hay là người hâm mộ tao?" Tôi nghĩ đến tất cả khả năng có thể xảy ra. Tôi ở trong đội cổ vũ khoa Luật. Tôi lại còn không xấu, rõ ràng, nên hẳn phải có người ngưỡng mộ tôi nhưng lại không dám nói ra rồi.

Đến lúc này thì tôi đã nghĩ hết những trường hợp có thể rồi. Người hâm mộ. Các cô gái tôi quen. Ngay cả Green cũng nghĩ đến rồi nhưng chắc là không phải. Anh ta sẽ không bao giờ chơi trò ẩn danh đâu, đã làm gì là làm công khai ngay. Tôi biết rõ quá mà.

"Thôi Tine, lo nghĩ nhiều làm gì. Ai mà để tâm chứ. Cứ ăn đi. Tao muốn thử nó."

"Chờ đã!"

"Gì nữa?"

"Tao phải chụp ảnh đã." Tôi chợt có cảm giác mình vừa biến thành một trong những cô bạn gái cũ, người mà đam mê chụp ảnh mọi thứ. Cho dù ai mua bánh đi nữa thì tôi cũng muốn cảm ơn bằng một tấm ảnh trên Instagram,

tine_chic Không biết là của ai nhưng cảm ơn nhé! Lần sau để mình mời :)

Đám bạn tôi lại vào bình luận trêu chọc như mọi khi. Thằng Fong đang tạo ra một lý thuyết phân tích để thu thập các khả năng có thể xảy ra, hay cái gì đó đại loại thế. Chúng tôi gửi bình luận qua lại với nhau một lúc mãi đến khi bình luận của người khác xuất hiện. Tôi đã phải đọc đi đọc lại mấy lần mà vẫn bối rối.

man_maman Có cả lần tới luôn á? Oooohhhh!

boss-pol @tine_chic Dễ thương ghê. Bạn tui bảo cậu đáng yêu lắm á

Xin hãy nói với tôi họ không phải là bạn của Sarawat đi. Tôi đang cố gắng hết sức tự thuyết phục mình rằng họ không phải, nhưng rồi...

thetheme11 Bánh ngon không?

Thế là tôi trả lời

tine_chic @thetheme11 Ngon.

"Yasssss~" Tôi nghe thấy tiếng phát ra từ phía bàn của Sarawat. Tôi biết ngay lại là đám bạn của cậu ta làm loạn trên Instagram của tôi. Nhưng mà 'TheTheme' là ai? Đúng là tọc mạch. Có phải là cậu ta mua bánh cho tôi không nhỉ? Tôi không muốn chuyện này cứ úp mở như thế, thế là tôi đứng lên đi về phía bàn của họ.

Hội Sư Tử Trắng đều ngẩng lên nhìn tôi và một trong số họ mở lời bằng vẻ mặt bình thản

"Có chuyện gì à?"

"Các cậu có vấn đề gì với tôi à? Tôi có cảm giác các cậu đang đùa cợt tôi." Tôi thành thật nói. Thay vì tỏ ra nghiêm túc, bọn họ đều bắt đầu cười. Tôi chỉ muốn đập cho mỗi thằng một phát vào đầu.

"Không có gì. Bọn tôi muốn kết bạn với cậu thôi."

"Làm gì?"

"Thì cậu là bạn của Sarawat. Hay cậu không muốn làm bạn với chúng tôi à?"

"Nếu các cậu muốn làm bạn, thì tới vào chào tôi, chứ không phải cợt nhả trên Instagram của tôi như thế. Cậu nữa, nói gì đi chứ." Tôi nói xong hết thì chuyển qua chỉ trích nguồn cơn của sự việc. Sarawat ngước lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Tôi biết nói gì giờ?"

"Thích nói gì thì nói."

"Cậu dễ thương lắm."

"..."

"Được chưa? Về bàn cậu ngồi đi. Cậu đang chắn tầm nhìn tôi đấy."

Tôi vò đâu rồi quay về bàn hết sức bối rối. Tôi không biết nên xử lý chỗ thông tin vừa rồi thế nào nữa. Giờ tôi còn không thể nghĩ cho liền mạch được nữa là. Tất cả những gì còn đọng lại trong đầu tôi lúc này là 'Cậu dễ thương lắm.'

Tim tôi... Chết thật!

Tôi đã ngồi ở cafe Tun cả mấy tiềng đồng hồ rồi. Đến tầm trưa thì bọn tôi tính đi kiếm gì ăn rồi đến lớp học buổi chiều. Fong và Peuk bỏ chỗ bài tập vừa chép xong vào cặp. Ohm thì vừa rời được ra khỏi cái điện thoại của nó. Tôi tách nhóm để đi toilet vì tự nhiên hơi mắc đi nặng. Ngồi một lúc thì tôi nghe tiếng ai đó bước vào. Tôi phải cố dữ lắm để đi nặng trong yên lặng và giữ cho âm thanh lúc hành sự phát ra không quá lớn, tránh làm phiền người ta. Tuy nhiên thì người ở bên ngoài mới là người phá bĩnh tôi giải quyết vấn đề với tiếng đàn guitar. Tôi cố không gào lên chửi thành tiếng. Tôi nhanh chóng giải quyết cho xong để còn ra xả cơn giận.

Và tôi xả bởi cái người đang ngồi tựa trên bồn rửa tay kia không ai khác chính là anh chàng nổi tiếng nọ. Chàng trai mà người người đều ao ước và tôn thờ vì anh ta quá đỗi hoàn hảo.

"Lại là cậu. Mẹ nó Sarawat? Chơi đàn ở đây cái nỗi gì? Đau cả đầu."

"Không phải việc của cậu. Tôi thích chơi lúc nào là việc của tôi."

"Ờ." Tranh cãi với cậu ta đúng là tốn năng lượng. Tôi hậm hực giậm chân đi tới bên bồn rửa để rửa tay mình. Ngay lúc đó thì tôi nhận ra một bàn tay của cậu ấy bị thương và chảy máu.

"Tay cậu sao thế? Cậu vừa làm gì?" Tôi đã thắc mắc được kha khá lâu rồi, vì cậu ta và đám bạn trông không có vẻ gì là vừa đi từ lớp ra.

"Tập nhạc."

"Tập kiểu mẹ gì mà tay thành ra như thế được?"

"Cậu chăm sóc vết thương cho tôi được không?"

"Không. Tôi mà thấy máu là tôi lăn ra ngất ngay. Nhưng mà nếu cậu có ngực to thì không hề gì."

Thật ra tôi giúp thì cũng được thôi nhưng tôi không muốn giúp. Cậu ta có cả tá fan ở ngoài kia và cả một đám bạn nữa. Ai trong số họ mà không giúp cậu ta rửa vết thương được.

"Thế tôi cho cậu xem ngực, đổi lại thì cậu giúp tôi." Tôi quay phắt lại nhìn cậu ta.

"Đã ai bảo cậu rất phiền chưa?"

"Chưa. Thường mọi người chỉ khen tôi đẹp trai thôi. Tuy nghe nhiều thì hơi xấu hổ nhưng mà họ nói cũng đúng."

"..." Đúng là nực cười. Cậu ta? Xấu hổ? Nghe sao mà hiếm lạ! Tôi đã biết cậu ta một thời gian rồi mà đã thấy cậu ta xấu hổ dù chỉ một lần bao giờ đâu.

"Tôi sẽ sơn lại phòng." Sarawat đột ngột đổi chủ đề mà không hề báo trước. Cậu này có biết hội thoại bình thường không thế?

"Nói với tôi làm gì?"

"Giúp tôi nhé?"

"Sao cậu không thuê ai làm cho ấy?"

"Màu gì thì đẹp?" Miệng thì nói, tay cậu ta thì vẫn bận rộn gảy dây đàn hết sức vui vẻ. Cứ như thể cậu ta chẳng hề nhận ra rằng mình đang không trong phòng nhạc ấy. Cậu đang ngồi trên bồn rửa tay trong toilet đấy nhé.

"Tôi có nói là sẽ giúp cậu à?" Tôi phản đối tức thì.

"Xám khá đẹp nhỉ. Hay cậu thích màu trắng hơn?"

"Chờ đã, Sarawat. Cậu có nghe tôi nói gì không đấy?"

"Có nghe. Thế cậu thích màu gì?"

"Tôi cũng không phải cậu. Tôi biết thế nào được?"

"Ừm, thế gặp sau nhé. Chỗ tôi, 5 giờ."

"..."

"Nếu cậu đến đúng giờ, tôi cho cậu sờ ngực miễn phí."

Tôi bảo tôi thích ngực, nhưng mà đ** phải bờ ngực phẳng lì của cậu ta. Mẹ nó! Đúng là ngu ngốc. Lần nào nói chuyện với cậu ta xong tôi cũng mệt lử.

Có quá nhiều thứ hỗn loạn trong đầu tôi hôm nay. Bài vở, bạn của Sarawat, và giờ, tôi đang đứng ở chỗ tập đội cổ vũ. Thế là tôi nhờ mấy thằng bạn đi qua câu lạc bộ âm nhạc để báo giúp tôi là hôm nay tôi phải xin nghỉ nữa. May mà hôm nay tôi chưa gặp Green. Chí ít thì không có ai làm tôi đau đầu thêm nữa. Tôi đoán là theo cách nào đó thì tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Chỉ một chút thôi. Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ hội âm nhạc "The Alter Ma Jeeb Fair". Green và tôi, một trong hai người chúng tôi sẽ rớt đài, bởi chúng tôi ở cùng một đội.

Nhưng tạm thời lúc này thì bỏ qua chuyện đó đã. Hiện tại vẫn quan trọng hơn. Sau giờ học ở tòa Khoa học Xã hội, tôi đi xuống cầu thang chờ các anh chị khóa trên của đội cổ vũ. Trong lúc chờ, tôi nhắn cho cô bạn khoa Dược vài tin để nạp pin cho trái tim mình một chút. Vài anh chị tới, tôi phải chào liên tục vì tôi là năm nhất. Nhưng rồi một nhóm khóa trên xuất hiện.

"Tine, hôm nay Sarawat có tới không?" Còn nhớ cái hội lần trước hỏi về mẫu giày yêu thích của Sarawat không? Đúng! Chính là họ đó.

"Không ạ. Cậu ấy đến làm gì?"

"Ồ! Bọn chị tưởng cậu ấy đi theo em."

"Hả? Em là bạn cậu ấy thôi."

"Chị thấy bạn của Sarawat trêu em trên Instagram mà." Đậu máaaaa.

"Không có gì đâu ạ. Bạn bè đùa nhau ấy mà."

"Ồ! Thế Sarawat có thân với ai không? Cậu ấy có bạn gái chưa?"

"Em không biết."

"Hỏi giúp chị nha?"

"Vâng." Tôi gật đại cho xong để còn bắt đầu buổi tập. Cũng đã muộn rồi và anh chàng đẹp trai là tôi đây cũng bắt đầu đói rồi. Tôi muốn kết thúc sớm, rồi về nhà và đi ngủ. Không muốn ở đây thêm chút nào nữa, vừa lắm muỗi lại còn nóng như cái lò.

Kĩ thuật tay của các tư thế cổ vũ của chúng tôi không phức tạp lắm, nhưng mà có cả trăm bài hát. Ngay cả khi tôi tập đến tê cả nách thì cũng mất đến hai tiếng mà vẫn chưa xong. Thế nên việc tập luyện cường độ cao này còn phải kéo dài đến mãi tối muộn, để còn kịp với sự kiện của trường đại học.

Hai tiếng trở thành ba tiếng. Ánh sáng của mặt trời đã được thay bằng bóng đèn điện trên trần. Dạ dày tôi thì bị thay bằng một chữ 'ĐÓI', khiến cho ruột cũng muốn hỏng luôn. Các anh chị không cho chúng tôi nghỉ chút nào. Tôi thấy tội cho mấy bạn nữ. Mồ hôi họ đổ như tắm và chỉ có mỗi nước lọc giúp họ cầm cự qua giờ.

"Tine, vung tay mạnh lên. Em di chuyển như không có tí sức nào ấy!" Thì bởi em không có thật á! Lấy đâu ra sức bây giờ?

"Golf, sao lại chùng chân như thế?"

Má! Chân tôi cũng đang hơi chùng xuống. Tôi đã tập theo Golf suốt từ nãy đến giờ.

"Tập trung vào!"

Bây giờ trong đầu tôi chỉ còn nghĩ được là 'Đói quá' thôi.

Rrrrrrrr~

Điện thoại của tên ngốc nào đó chợt rung liên hồi và chúng tôi cuối cùng cũng được nghỉ.

"Tine, điện thoại của em." Ấy, là của tôi.

"Dạ."

"Nó báo Saraleo đang gọi này." Một chị nghiêng đầu qua nhìn hiển thị cuộc gọi. Tôi lập tức rời hàng để lấy máy. Vấn đề là, tôi đã hứa với Sarawat sẽ không cho bất cứ ai biết số của cậu ấy. Bằng không, tôi sẽ đi đời.

[Cậu đang làm gì thế? Tôi bảo cậu đến từ mấy giờ rồi?]

Tôi nhấc máy nhưng chưa kịp nói gì cả thì đầu dây bên kia đã xổ một tràng.

"Tôi đang tập với đội cổ vũ. Nếu cậu muốn sơn phòng thì cứ làm đi. Cần tôi làm gì. Tôi đang chết đói đây nàyyyyyy."

[Cậu đang ở đâu?]

"Ở khoa."

[Cậu muốn ăn gì?]

"Sao cậu làm như thể cậu sẽ đến thế?"

[Cậu muốn ăn gì?]

"Cậu muốn cho tôi ăn gì thì cho. Nếu đến thì mua nhiều đồ ăn vào nhé, ok không? Những người khác cũng đói lả rồi."

[Tôi có nói là tôi sẽ đến à?]

"..." Cảm giác kiểu như là bạn được bơm cho một tia hy vọng rằng mình vừa nhận được cúp vàng Oscar, rồi hóa ra họ đọc nhầm tên vậy. Đau lắm biết không.

[Cậu khóc đấy à?]

"Tôi cực kì ghét cậu."

[Tùy cậu.]

"Nếu cậu tới, tôi sẽ cho cậu sờ ngực."

[Ok. Năm phút nữa gặp nhé.]

Rồi cậu ta cúp máy cái rụp luôn. Cái quái gì thế nhỉ? Khá là biến thái đúng không? Người hâm mộ cậu ta sẽ nghĩ gì nếu nghe được chuyện này? Má! Sao tôi lại hiến một phần thân thể mình như thế nhỉ?

Chưa đầy năm phút, cậu con trai cao lớn mà tôi vừa nói chuyện trên điện thoại cùng lúc nãy đã xuất hiện, giữa một rừng tiếng hú hét bất tận của các bạn và các chị khóa trên của tôi. Giờ thì chẳng có ai để tâm đến chuyện tập tành gì nữa. Họ chỉ chăm chăm lao tới tấn công Sarawat, ai đến trước là vua.

"Sarawat đáng yêu ghê, mua nhiều đồ ăn cho mọi người thế này."

"Đấy là của Tine. Đây mới là của mọi người." Cậu ta đặt một túi đồ lên bàn. Rồi cậu đi xa khỏi chỗ đó, ngồi xuống mà chẳng quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra.

"Độ nổi tiếng của cậu lại dâng cao rồi." Tôi vừa đùa vừa đi theo cậu ấy. Tôi ngồi ở ghế đối diện cậu ta.

"Ăn đi." Cậu ấy bảo, đẩy đồ ăn vừa phía tôi, còn mở nắp chai nước cho tôi nữa.

"Cậu tốt ghê. Xin lỗi vì lúc trước đã gọi cậu là thằng khốn."

"Cho tôi sờ ngực được chưa?"

"Khốn, tôi chỉ đùa thôi!" Tôi giãy nảy lên và cậu ta lại phiền phức như cũ. Ừ đúng là Sarawat không đùa cợt thật. Cậu ta không nói nhiều, cũng không thích làm trung tâm của sự chú ý. Nhưng với người nào thân thì hoàn toàn trái ngược. Cậu ta sẽ nói rất lắm, sẽ rất phiền và biến thái.

"Tôi nghiêm túc đấy."

"Đậu má, cậu làm tôi sợ đấy..."

"Khi nào thì cậu xong?" Cậu ấy hỏi lúc tôi đang ăn. Tôi cứ có cảm giác cậu ta sẽ nuốt chửng tôi ngay.

"Tôi không biết. Cậu thì sao? Hôm nay có tới câu lạc bộ không?"

"Không. Tay tôi đau." Tôi cúi đầu nhìn ngón tay cậu. Khi thấy nó đã được dán băng y tế lại, tự nhiên tôi thấy nhẹ nhõm.

"Lần sau đừng có cố quá. Nghỉ ngơi chút. Đời người phải biết lúc nào thì nên tạm dừng. Đến cả đồng hồ cũng tự chuyển về 00:00 lúc nửa đêm mà."

"Thế à? Sao của tôi lại hiện là 24:00 nhỉ?"

"Cậu đừng có làm tôi tụt hứng được không? Mà cậu có kịp lành trước khi sự kiện âm nhạc diễn ra không?"

"Câu lo cho tôi đấy à?"

"Đừng có ngớ ngẩn. Chả liên quan gì đến cậu. Tôi lo cho câu lạc bộ thôi."

Cả hai chúng tôi đều rơi vào im lặng. Sarawat để yên cho tôi vui vẻ thưởng thức bữa ăn còn cậu ta thì bận bỉu xử lý cái điện thoại đang báo tin không ngừng nghỉ. Người theo dõi trên Instagram của cậu ta lại tăng vù vù. Tôi khá chắc chỗ thông báo đó là từ các bạn và chị gái ở đội cổ vũ mà ra.

"Sarawat, chị vừa tag em vào bài đăng Instagram đấy. Cho một like nhaaaa" Một chị khóa trên của tôi nói từ xa.

"Like cho người ta đi." Tôi bảo

"Lười."

"Để tôi làm cho. Đưa điện thoại đây." Một tay tôi cầm thìa, tay còn lại thì rảnh rang. Tôi ngoắc ngoắc ngón tay để cậu ta đưa điện thoại cho tôi. Rõ ràng là cậu ta không dùng con Samsung Hero nữa rồi.

"Woah..." Tôi bị choáng ngợp bởi có quá nhiều ảnh tag Sarawat. Không chỉ là ảnh đồ ăn hôm nay mà có cả tá ảnh khác chụp lại từng khoảnh khắc cậu ta cử động. Họ tag cậu ta và viết dòng chú thích nhiều khi rất rùng mình. Hơn thế nữa, có vô số tin nhắn chưa đọc đã ở đó từ đời nào. Câu ta không trả lời cái nào hết. Anh chàng tuyệt ghê.

"Họ nhắn cho cậu từ đời thuở nào rồi này. Sao cậu vẫn không trả lời?"

"Ai gửi?"

"Còn ai vào đây nữa? Fan của cậu đó! Đây này." Tôi giơ cho cậu ta xem.

"Tôi không biết dùng thế nào."

Ờ. Xin lỗi. Lỗi của tôi. Tôi đã hoàn toàn quên mất rằng Sarawat là người không biết tí ti gì về mạng xã hội cả. Lí do duy nhất để cậu ta dùng Instagram là theo đuổi anh chàng tuyệt vời là tôi đây, để tôi thoát khỏi Green. Nhưng mà Green không (vẫn chưa) nhận ra điều đó.

"Tôi trả lời giúp cậu nhé?" Tôi đề nghị. Tôi thật lòng muốn xóa mù mạng xã hội cho cậu ta.

"Khỏi cần. Cứ để đó đi." Thế là tôi trả điện thoại lại cho cậu ấy.

"À, một chị khóa trên nhờ tôi hỏi." Cuối cùng tôi mới nhớ ra, thế là tôi đổi chủ đề theo đúng kiểu Sarawat.

"Gì?"

"Cậu đang không quen ai bây giờ đâu đúng không?"

"Đừng có chõ mũi."

"Muốn tôi cho cậu máu mũi không? Tôi đang nghiêm túc đấy."

"Tôi đã bảo là tôi đang theo đuổi cậu mà. Tôi còn đi kiếm ai khác được nữa?"

"Tôi không nói đến vụ giả vờ theo đuổi tôi. Tôi hỏi thật. Có ai mà cậu đang thích bây giờ không?"

"Cậu làm thế này phải không?" Lời tôi nói chẳng có vẻ gì là lọt tai cậu ta. Nói chuyện với cậu ta làm tôi muốn chết 1000 lần. Tôi thấy cậu ta nhìn lên nhìn xuống gì đó, nên tôi để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm.

Ding~

Điện thoại tôi chợt rung lên. Thế nên tôi dời sự chú ý sang điện thoại của mình.

sarawatlism đã bắt đầu theo dõi bạn

Tôi ngẩng lên nhìn cậu con trai trước mặt. Cậu vẫn còn đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại của mình. Bằng giọng trầm trầm, cậu ấy nói và mọi thứ trở nên rõ ràng với tôi.

"Ừ."

"..."

"Người tôi vừa theo dõi ấy... Đó là người tôi thích."

Và giờ thì tài khoản Instagram của tôi là tài khoản duy nhất và Sarawat bấm follow.

Tôi nhìn màn hình điện thoại của mình lom lom một lúc lâu. Tim tôi thì như đang lộn nhào, và tôi chỉ có thể nói được một câu duy nhất. Đó là...'cái đ** gì thế?'

"Cậu làm gì yêu thương tôi quá vậy? Sao lại chỉ theo dõi tài khoản của tôi? Tôi không muốn bị team vợ của cậu đuổi giết đâu."

Tôi nói thế là bởi vì tôi thực tình lo cho tính mạng của mình. Team vợ của Sarawat đáng sợ bỏ xừ. Một khi họ phát hiện ra, chắc tôi phải soạn sớ giải thích dài hơn cả dãy xe tắc trên đường Sukhumvit mất thôi.

"Tôi follow cậu vì bọn mình là bạn thôi. Nghĩ nhiều rồi."

Trả lời kiểu gì đấy?

"Thế sao cậu không follow cả hội Sư Tử Trắng của cậu ấy?"

"Bớt hỏi. Hay cậu muốn danh phận khác?"

"Danh phận khác?"

"Ờ. Làm tình nhân của tôi."

"..." Được rồi, thôi khỏi tranh cãi nữa đi. Tốt hơn hết là tôi cứ tận hưởng đồ ăn và lờ thằng cha này đi cho xong. Cậu ta lướt gì đó trên điện thoại để giải khuây, trong khi những những người khác ở đằng kia đang gào thét như những con thú đói.

"Sarawat, xin hãy like ảnh mình vừa tag nhé!"

"Sarawat ơi~"

"Thôi tới đi. Tôi nghĩ cổ thật sự phát điên vì cậu á."

Sarawat trừng mắt nhìn tôi nhưng không nói gì cả. Cho tới khi....

"Awwwww! Sarawat like ảnh của tui rồi mấy bà ơi! Ngày mai tôi phát polaroid của Sarawat nhé! Miễn phí! Tới cửa hàng của bọn tôi lấy nhé! Ahhhhh~"

Và đây chắc hẳn là khoảnh khắc .... "hạnh phúc ngập tràn khắp muôn nơi" cho dù chỉ ngắn ngủi. Sau khi bấm like bức ảnh, cậu ta dùng chính ngón tay đó để ngoáy mũi.

"Vẻ mặt đó là sao?" Một lát sau cậu ta hỏi.

"Cái gì?"

"Ảnh trên Instagram của cậu ấy." Sau đó cậu ấy giơ cho tôi xem một tấm. Thật ra thì bức ảnh này có ánh sáng khá đẹp. Vị trí chụp cũng đẹp nữa. Quan trọng hơn hết là tôi đã tốn đến 20 phút chỉ để chụp được một tấm hoàn hảo.

Sau đó tôi để chú thích ảnh là "Môi nứt nẻ".

"Tôi biết là tôi đẹp trai rồi."

"Trông cậu như dở hơi."

"Đồ đầu trâu, cái này là trend đấy biết không hả?" Mỗi khi chụp ảnh, tôi luôn tự hỏi không biết là mình đẹp trai thật hay tại máy ảnh xịn nữa. Tôi nhận được gần 500 likes lận đó, thế mà cậu ta dám bảo tôi trông như dở hơi? Má! Đúng là thằng tồi.

"Sao cậu phải tỏ vẻ như thế? Chỉ để tạo dáng chụp một bức ảnh."

"Bởi vì tôi không hot như cậu. Cho dù cậu có đang làm cái mặt nhịn đánh rắm thì bọn con gái vẫn sẽ thấy cậu đẹp trai. Tôi thì phải khoe mẽ để người ta thấy là tôi đẹp trai."

"Thế, cậu thấy tôi đẹp trai à?"

"Bình thường."

"Sờ ngực nhau cũng là chuyện bình thường đấy."

"Má! Hai chuyện khác nhau mà." Sao cậu ta nghiện ngực quá vậy?

"..."

"Nói thật thì cậu không cần phải follow tôi đâu. Với cả, tôi cho phép cậu thích người khác mà, miễn là Green đang không ở quanh là được."

"Ăn cho xong đi."

"Thế cậu nói tôi biết người cậu thích là ai được không?"

"Tôi nói rồi, người tôi thích là người tôi follow."

"Má! Tôi hỏi người nào cậu đang crush cơ mà. Thôi được rồi, không thèm hỏi cậu nữa."

Lại là một khoảng im lặng. Tôi chẳng biết phải nói gì nữa cả, nhưng kì là thật vì tôi chẳng hề thấy khó xử khi nghe cậu ta trả lời vậy. Có lẽ vì tình bạn của chúng tôi đang trở nên khăng khít hơn. Tôi cũng không thấy lo lắng khi ở bên cạnh cậu ấy, cho dù giữa hai người chỉ là sự im lặng như hiện tại. Thậm chí tôi lại thấy an toàn và dễ chịu nữa.

"Tôi đã cố học cách dùng Instagram mấy hôm nay rồi. Mà hôm nay tôi mới biết là không lưu được ảnh đấy." Cậu ta mở lời sau năm phút chăm chú xem điện thoại.

"Sao cậu đần quá vậy? Tôi tưởng cậu phải biết rồi chứ."

"Tôi mới biết hôm qua vì Man chỉ tôi."

"Thế, cậu tính làm gì đó?"

"Chụp màn hình."

"Wow! Người như cậu mà cũng có lúc ngọt thế cơ á? Ghê! Cho tôi xem ảnh với nào. Xem cô nàng có xinh không."

"Là ảnh của một người đam mê cầu diễn."

"Cầu diễn?"

"Cậu chứ ai. Đồ gây rối."

"..."

"Cậu phải chịu trách nhiệm đấy nếu bộ nhớ của tôi đầy vì lưu ảnh."

Trước đó, tôi bảo là tôi không thấy kì vì tình bạn của bọn tôi đang tiến triển ấy. Giờ nghĩ lại thì có lẽ chúng tôi chưa thân thiết đến thế, bởi vì tôi đang căng thẳng cực độ đây. Tôi thậm chí không thể bắt kịp chính nhịp thở của mình. Má ơi! Tim tôi...

Trở thành nô lệ cổ vũ cho các anh chị khóa trên hành hạ là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời của một người tuyệt vời như tôi. Họ muốn nhiều hơn và nhiều hơn nữa, ngày càng nhiều những buổi diễn tập. Tôi phải nhảy một bài liên tục đến cả mười lần.

Giờ mới có mười một giờ.

Sarawat cũng được bị các chị quây lấy, năn nỉ cậu ta ở lại chờ tôi. Cậu ta chỉ ngồi đợi tôi gần chỗ tập. Chưa kể chỗ này còn lắm muỗi nữa chứ.

Trông cậu ta khổ không tả được. Thật ra thì cậu ta hoàn toàn có thể đi về phòng trọ luôn cho khỏe, nhưng tôi chẳng hiểu sao cậu ta lại không làm thế. Có lẽ vì không muốn hủy hoại hình tượng 'ông chồng quốc dân' trong lòng các chị em cho nên mới phải hợp tác với các chị khóa trên của tôi chăng?

"Em Tine, giơ cao tay lên... Đúng rồi, như thế đấy!"

Nhưng ngay khi chị ấy đi tới cuối hàng, tôi lại hạ tay xuống. Tôi mệt quá rồi!

"Chị ơi, Tine hạ tay xuống kìa."

"Em Tine!"

Sarawat! Thằng quần!

Tôi không chửi cậu ta thành tiếng, nhưng mà tôi chắc chắn là cậu ta có thể đọc được khẩu hình của tôi. Rồi tôi thấy cậu ta che miệng cười. Cứ chờ đó đồ khốn. Chờ xong việc tôi sẽ đá đít cậu. Đừng có hòng mà chạy.

"Tine, làm lại đi."

"Vâng ạ."

"Em ăn rồi mà đúng không? Có sức lên chứ."

"Nhưng nhiều muỗi đốt em lắm chị ơi, máu em ngọt mà." Không phải nói dối đâu. Ngoài mệt ra, chân tôi còn đang ngứa điên nữa.

"Được rồi, tập xong bài này thì nghỉ nhé. Nhưng tập trung lên nào."

"Rõ!"

Được rồi! Cố lên nào! Đây là lần cuối cùng rồi. Vậy là chúng tôi dồn hết sức lực và quyết tâm vào việc tập luyện, khiến các chị khen không dứt. Vừa nghỉ được ba giây, tất cả mọi người lại chuyển hướng về Sarawat.

Giờ này cậu ta vẫn còn quan trọng đến thế hả?"

"Em Tine, em về trước được rồi." Mọi người thấy tôi tiến rồi lại lùi nên hết sức bối rối.

"Em muốn lấy cặp ạ." Tôi lễ phép đáp lại. Vấn đề là thằng quần kia đang cầm cặp tôi, nên tôi chưa thể về nhà được. Giờ mà hò hét đòi cậu ta trả cặp cho tôi thì có hơi kì. Tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài đứng đần thối ra đó, cho đám muỗi được xơi tôi thêm một lát.

"Tôi về đây." Lần này là Sarawat nói với các chị khóa trên. Sau đó cậu ta bước về phía tôi.

"Cậu về không?" Cậu ta hỏi tôi.

"Có."

"Cẩn thận nhé." Rồi cậu ta gật đầu chào.

"Đưa cặp tôi đây."

"Đi với tôi. Tôi đưa cậu về."

"Tôi đi xe."

"Vậy để tôi tiễn cậu ra xe."

"Cậu tưởng tôi là học sinh lớp mầm non cần cậu giúp à?"

"Em bé như cậu thì khác." Cậu ta vươn tay xoa đầu tôi, rồi cũng bàn tay đó hạ xuống nắm tay tôi, mạnh mẽ lôi đi.

"Hôm nay cậu sơn phòng chưa?" Tôi hỏi, chân vẫn rảo bước cho kịp cậu ta.

"Chưa."

"Cậu bảo hôm nay sẽ sơn mà."

"Cậu không tới nên chẳng được gì cả. Tôi cần cu li."

"Khốn!"

"Mai tới giúp đi."

"Không. Mai là thứ bảy. Tôi phải ngủ đến chiều muộn."

"Cậu mà qua thì tôi cho cậu sờ ngực đấy."

"Tôi không thích ngực phẳng."

"Tôi sẽ mua đồ ăn."

"Không thèm."

"Tôi sẽ giúp cậu làm bài tập về nhà."

"Cậu và tôi có chung khoa đâu."

"Tôi sẽ dạy cậu chơi guitar."

Tôi đứng hình mất năm giây. Cậu ta đang tìm cách dụ dỗ tôi bằng thứ tôi đang muốn học cho thành tài. Tôi muốn chơi đàn thật điệu nghệ để có thể cướp được trái tim của bạn nữ khoa Dược nữa. Nếu phải chờ theo tiến độ ở câu lạc bộ thì chắc phải còn lâu lắc. Thế nên lúc này tôi đang nhìn chàng trai cao hơn trước mặt, suy nghĩ...

"Mấy giờ?"

"Hẹn cậu lúc 6 giờ. Đến thì gọi tôi dậy. Đi cẩn thận nhé." Rồi cậu ta lại xoa đầu tôi lần nữa.

Tôi cũng đã cố giữ mình rồi đấy, nhưng mà đến khi tỉnh táo lại thì cậu ta đã đi mất tiêu rồi. Sáu giờ sáng? Gì mà sớm thế! Sao không bảo tôi về nhà cậu ta ngủ luôn cho rồi?

Tôi chỉ phàn nàn trong câm lặng vậy thôi. Tôi gọi cậu ta dậy kiểu gì nhỉ? Gõ cửa chắc là ồn lắm. Có khi hàng xóm nhà cậu ta xông ra đấm tôi không biết chừng. Tôi bực bội vì không nghĩ ra, nên tôi tự đá bánh xe của mình.

Xả giận xong, tôi mới đi tới mở cửa xe. Thò tay vào ba lô kiếm chìa khóa, nhưng thứ tôi tìm thấy lại là một lọ thuốc chống muỗi và chùm chìa khóa có móc khóa hình Luffy. Tôi khá chắc đây là của Sarawat. Có nên nói cảm ơn cậu ta không nhỉ?

Cảm ơn vì đã mua thuốc xịt muỗi nhé. Nhưng mà sao cậu không đưa lúc tôi đang tập cơ chứ?

Ting~

Lên xe chẳng bao lâu thì tôi nhận được chuông báo tin nhắn.

Saraleo

Đồ ăn: 10 hộc 350 bat

Đồ uống: 10 cai 80 baht

Thuốc xịt muỗi: 350 baht

Cậu nợ tôi 456 baht

Đúng là cái đồ phiền toái!

Một con heo ngu ngốc. Lại còn không bao giờ gõ cho đúng chính tả nữa! Tôi nghĩ là Green có khi chẳng thèm ghen tuông đâu nếu tôi có kết đôi với một tên dở hơi thế này. Ôi tim của tôi...

Bạn nghĩ là tôi nghe lời cậu ta hả? Cậu ta nói 6 giờ phải không? Thế là tôi dậy lúc 7 giờ, giải quyết vấn đề cá nhân đến 8 giờ. Lúc tôi tới nơi, tôi quyết định gõ cửa để tỏ ra lịch sự chút. Nhưng hình như thằng cha ở trong phòng chết ngắc rồi. Không một tiếng động. Tôi lại phải dùng chìa khóa.

Nhưng những gì tôi thấy là...

"Aaaahhhh~" Tôi hét, gần như nhảy dựng lên. Cái quái gì thế!!!!

Hình ảnh cơ thể trần trụi trước mặt tôi lúc này thật quá sức đau mắt với tôi. Cậu ta biết thừa sáng nay tôi sẽ đến, mà cậu ta vẫn ngủ trần? Đúng là không coi ai ra gì cả! Nào, để tôi lập mấy cái hashtag.

#Sarawatkhỏathân #SarawatExpo #Lộhàng #Hàngkhủng

Tôi phải ngừng ngay trí tưởng tượng đang đi chơi hơi xa của mình lại khi cậu ta ngồi dậy. Cậu ta dụi mắt, mơ màng như chưa tỉnh ngủ. Nhưng mà tôi ở đây thì tỉnh lắm rồi đấy!

"Ồ, cậu tới rồi à?"

"Đồ khốn! Sao cậu không mặc gì?" Tôi mau chóng lấy chăn che nhưng thứ không phù hợp cho trẻ nhỏ xem đi.

"Thì ngủ mà?"

"Bình thường lúc ngủ cậu không mặc gì à?"

Cậu ta lắc đầu. Má! Sao tôi thấy cái gì của cậu ta cũng cứ khác thường thế nào ấy nhỉ? Tôi muốn hét vào mặt cậu ta bằng âm lượng khủng nhất của mình, nhưng không thể.

"Cậu phải mặc gì đó chứ. Nhỡ ai đó tới rồi thấy cậu thế này, tội cho mắt người ta lắm á."

"Tôi ở một mình. Sao phải lo chuyện đó?"

"Nhưng nếu tôi muốn tập đàn ở đây..."

"Được rồi. Nếu cậu muốn tôi mặc thì tôi sẽ mặc." Sao tôi lại như kiểu mẹ cậu ta thế nhỉ?

"Đi tắm đi."

Cậu ta gật đầu như một chú mèo con và không tranh cãi gì thêm. Có thể là bởi vì cậu ta vừa tỉnh ngủ chăng?

Sau khi Sarawat vào phòng tắm, tôi ngồi mở nhạc nghe cho đỡ chán trong lúc chờ đợi. Tôi cũng nhìn quanh căn phòng đánh giá một lượt. Có vài thứ đã được dời chỗ. Tủ đồ và chén đĩa được kéo ra giữa phòng. Chỉ có mấy cây đàn guitar đắt tiền là ở trên giường, xa hẳn khỏi những thứ đồ khác.

Tôi đứng lên để sắp xếp lại đống sách đi học của cậu ta, rồi xếp chúng thành chồng trên giá. Cái giá này cũng đã được kéo xa khỏi tường. Rồi tôi quay ra xem màu sơn tường.

Giờ thì nó là màu xám. Dù gì thì vẫn sáng sủa hơn màu đen.

"Sarawat!" Tôi gọi lớn tên cậu ấy, trong khi cậu ấy vẫn còn trong buồng tắm.

"Hả?"

"Cậu ăn gì không? Tôi đi mua."

"Có hộp cơm trưa trong tủ lạnh đấy. Lấy ra bỏ lò vi sóng đi. Sao cậu ngu quá vậy? Ở ngoài nóng như điên ấy." Chà! Tôi lại bị mắng nữa này.

"Ờ rồi, má nó chứ." Tôi đáp thế thôi chứ tôi chả làm gì. Tôi ngồi nghe nhạc mãi tới khi cậu ta tắm xong. Đừng có mơ tưởng là cậu ta sẽ bước ra kiểu sexy khăn tắm quấn ngang eo gì đấy, rồi thì nước ẩm ướt bám trên ngực trần, các thứ...

Bởi vì cậu ta đã mặc quần áo tử tế rồi. Chắc cậu ta sợ tôi lại chửi nữa.

Sarawat mặc một chiếc áo phông trắng lớn có chữ "Save Water, Drink Vodka" (Tiết kiệm nước, uống Vodka đi) và một chiếc quần đùi ngắn. Với tôi thì trông thật lạ lẫm bởi trước nay tôi chỉ toàn thấy cậu ta mặc đồng phục trường hoặc đồng phục đội bóng.

"Cậu nhìn gì đấy?" Giọng cậu ấy trầm trầm. Tôi lập tức tránh mắt đi.

"Không có gì."

"Cậu đói không?"

"Hơi hơi." Cái thân cao kều của cậu ấy đi tới mở cửa tủ lạnh, lấy hộp đồ ăn ra rồi bỏ lò vi sóng.

"Tôi chỉ có Kra-Phao thôi."

"Nếu không có gì khác nữa thì vậy cũng được. Tay cậu sao rồi?" Tôi vừa mới nhận ra là tay cậu ấy vẫn chưa khỏi hẳn. Tôi không biết liệu cậu ấy có thể tập đàn được hay không nữa.

"Sao cậu lại lo cho tôi?"

"...Tôi nói rồi, tôi chỉ đang lo cho câu lạc bộ thôi."

"Tại vì cậu chưa cho tôi sờ ngực nên vết thương chưa lành được đó."

"Biến thái!"

Tôi nghe thấy tiếng cậu ấy cười khẽ. Sau đó bọn tôi ngồi xuống và ăn bữa trưa đã được làm nóng, vừa ăn vừa cãi cọ mất một tiếng. Lần này, nhiệm vụ của tôi sẽ bắt đầu, đổi lại là những buổi hướng dẫn guitar chuyên nghiệp. Nhưng sao tôi lại cố quá đến quá cố thế này nhỉ? Tôi nghĩ tôi sắp khóc đến nơi.

Tưởng tượng mà xem, hai thằng con trai cùng nhau khiêng giàn giáo vào phòng. Nếu bạn tính hỏi sao bọn tôi không nhờ người giúp, thì Sarawat đã bảo tôi là bạn cậu ta không biết đường đến đây. Được rồi, thế là chỉ có tôi. Chỉ mình tôi biết gian phòng bí mật của cậu ta.

Sau khi khiêng được giàn giáo vào xong, chúng tôi bắt tay vào làm. Việc dễ được dành phần tôi, đó là dỡ và sắp xếp đồ đạc ra giữa phòng. Công việc nặng nhọc bao gồm sơn tường và huýt sáo là của cậu ta. Ờ, tôi ổn lắm!

Nhọc nhằn nhất là tủ giày bị đổ lộn ngược trong lúc dỡ ra khỏi tường. Thế nên tôi phải xếp giày cho cậu ta. Nhưng tại sao? Sao tôi lại phải làm thế này nhỉ? Tôi có phải vợ cậu ta đâu cơ chứ!

Tôi ngồi xuống nhìn lom lom đống giày.

Nike, Adidas, Rebook, Vans, New Balance, và nhìn xem! Dép lào Chang Dao?

Có cả một lô dép lào ở đây! Cậu ta tính mở bộ sưu tập hả?

"Chỗ dép này là của ai thế?" Tôi chỉ mấy đôi dép xỏ ngón với thiết kế màu xanh đặc trưng của một nhãn hàng Thái.

"Tôi."

"Tất cả chỗ này á?"

"Ờ. Đi thoải mái mà."

"Tôi có nên nói cho đám fan của cậu biết không? Chắc họ mua cho cậu cả lố luôn ấy."

"Nếu là quà của người khác thì tôi không dùng đâu."

"Eo ơi! Một người đàn ông đứng đắn ghê ấy!"

"Nhưng nếu là quà của cậu thì tôi sẽ dùng."

"Sao tôi lại phải mua cho cậu?" Sarawat liền nheo mắt nhìn tôi.

"Nè, mấy đôi đó để ở cửa, đừng có bỏ vào tủ."

"Tôi là nô lệ của cậu chắc."

"Ờ đúng rồi đó."

Má! Tôi còn không thể đánh cậu ta chứ.

Tôi đi tới góc phòng để đem mấy đôi giày ra. Lúc nhìn thấy chúng, một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu tôi.

Này mà cũng tính là giày hả? Ở nhà tôi gọi là rác rồi đó. Hầu hết giày của cậu ta đều mới tinh, chỉ trừ một đôi Converse và một đôi Onitsuka ngay trước mặt tôi đây. Sao cậu ta không dùng tất cả giày mình có nhỉ?

Tôi cứ càm ràm hết cái này tới cái khác nhưng cậu ta bảo gì thì tôi vẫn làm cái đó.

Căn phòng chưa bao giờ phải rơi vào im lặng. Không phải vì chúng tôi cãi nhau miết đâu, mà vì chúng tôi bật nhạc trong lúc làm việc. Rồi chợt có tiếng gõ cửa cắt ngang.

Cộc! Cộc! Cộc!

"Bạn cậu tới à?" Tôi hỏi, nhưng Sarawat lắc đầu và cau mày. Có vẻ cậu ta cũng đang không hiểu gì.

Cộc!

"Mở cửa đi." Cậu ta bảo. Tôi đứng lên và ra mở cửa.

"Sao mà có quá trời báo vậy nè... Ơ? Xin chào? Cháu là bạn Sarawat à?"

Người phụ nữ đứng trước mặt tôi lúc này trông có vẻ hết sức ngạc nhiên. Tôi lùi lại để nhường đường cho những người vừa tiến vào mà không cần ai mời hay cho phép.

"Đây là mẹ tôi."

Wow! Mẹ của cậu ấy trông trẻ ghê! Bảo sao Sarawat lại đẹp trai như thế.

"Cháu chào cô ạ." Tôi lễ phép chắp tay cúi chào cô ấy.

"Sao mẹ không gọi?" Cái tên đang đứng trên giàn giáo, một tay thì cầm chổi sơn kia, từ tốn hỏi.

"Thế thì đâu còn bất ngờ nữa! Mẹ bí mật tới xem là con trai mẹ có giấu mẹ cái gì không đó."

"..."

"Làm gì cứ làm đi. Mẹ chỉ ghé qua thăm thôi." Sao lại thế được? Giờ thì tôi bắt đầu thấy không tự nhiên rồi đây này. Thêm nữa là cô ngồi gần tôi quá. Rất nhanh, cô đã lấy hoa quả trong túi mang theo bỏ vào tủ lạnh, rồi lại ngồi xuống giường theo dõi tôi và Sarawat.

"Cháu tên gì thế?"

"Dạ tên Tine ạ."

"Bạn của Sarawat hả?"

"Vâng."

"Hm... Lạ ghê. Bình thường thằng nhỏ có bao giờ đưa bạn về phòng đâu."

"Không lạ đâu ạ." Sarawat vội vã phản bác. Mẹ cậu ấy chỉ gật đầu rồi lại đi quanh phòng một lượt. Tôi không biết phải nói hay làm gì bây giờ nữa. Tôi còn không biết mình nên đứng đâu nữa kìa. Mặc dù mẹ của cậu ấy hiếu khách thật đấy nhưng mà chúng ta đều biết có một bức tường vô hình giữa thanh niên và người trưởng thành mà.

Bức tường của sự tôn trọng và suy nghĩ chu toàn.

"Tới đây giúp tôi sơn coi. Đứng đó quay mòng mòng như trẻ lạc làm gì đó. Đừng có mà hoảng."

"Cái đ..." Tôi suýt chửi thề nhưng lập tức ngậm miệng ngay.

Cân nhắc tới sự hiện diện của mẹ cậu ta ở đây, nói năng tầm bậy chính là tìm chết.

"Mấy đôi giày này ném đi được rồi đấy. Tã hết cả rồi này."

Trước khi sờ được vào cây chổi sơn, cả người tôi đã lao như bay qua chỗ mẹ của Sarawat với tốc độ tối đa.

"Cô ơi giày đó của cháu ạ."

"Của Tine hả? Cô lại tưởng là của Sarawat."

Ưm... gì cơ? Cháu nghĩ giày của con trai cô trông tã hơn của cháu nhiều ạ! Tôi nghe tiếng cô ấy cười khúc khích. Sau đó tôi quay lại giúp Sarawat tiếp.

"Thế sơn lại phòng làm gì thế con? Tưởng con không thích màu nào ngoài màu đen?"

"Có người không thích nên đổi lại ạ."

"Ai thế? Bạn gái à?"

"Bạn thôi ạ."

"Tệ chưa? Sao mãi chưa có bạn gái hả? Bị liệt à?"

"Mẹ..." Giờ thì tôi hiểu rồi. Tôi biết cái cách hành xử gây ức chế người khác của cậu ta là từ đâu mà ra rồi. Táo rụng cũng không rụng xa cây được mà.

"Tine, cô nói Tine nghe nè. Sarawat chưa có bạn gái bao giờ đâu ấy."

"Thật ạ?" Ô hô, mắt tôi mở to khi nghe mẹ cậu ta kể chuyện. Thiệt đó hả? Một anh chàng nổi tiếng cỡ này, được cả ngàn người theo đuổi mà lại chưa từng yêu ai? Hay là có mà cậu ta không kể mẹ nghe nhỉ?

"Ừ! Cô chỉ tìm thấy mỗi đĩa phim khi*u d*m lúc dọn phòng cho nó thôi à."

"Là của ba mà!" Cậu ta đáp vội.

"Thế, Tine đã có bạn gái bao giờ chưa?"

"Rồi ạ."

"Mấy cô rồi?"

"Ơ, nhiều ạ! Ha ha!" Nói xong cả hai chúng tôi cùng cười. Tôi là Cassanova kẻ sát gái đích thực nè.

"Kiếm cho Sarawat một cô bạn gái với nhé. Nó chẳng thích gì ngoài..." Chợt cô ngừng lại và hít sâu một hơi, như thế đang cố kìm nước mắt.

"..."

"Sarawat, mẹ đã biết mình mất con từ ngày hôm ấy..." Gì drama dữ vậy.

"..."

"Ngày mà con mua cây đàn guitar đầu tiên. Con đã quên mẹ luôn rồi." Giờ thì tôi thấy thương nhà cậu ta đấy nhưng mà...

Đừng có cười, Tine. Ngưng. Không được cười!

Hahahahahahahahahaha!

Sau đó mẹ Sarawat ngồi nói chuyện với chúng tôi thêm nửa tiếng nữa. Lí do cô tới hôm nay là bởi ba của cậu ấy có vài công tác chính phủ cần làm, nên họ đã bay tới Bangkok từ Chiang Mai. Cô để cho chúng tôi ít táo và KitKat.

Giờ thì căn phòng đen sì đã chuyển thành màu xám lạnh. Đây là kiểu phòng Âu Mỹ mà tôi thích. Tôi tính hỏi xin chỗ sơn còn lại để mang về sơn lại tường phòng mình luôn.

"Nè, tôi muốn biết cái này."

Sarawat ngồi trên sàn, gọt táo bỏ vào đĩa cho tôi ăn.

"Gì?"

"Mẹ cậu bảo rằng cậu chưa từng có bạn gái bao giờ. Thật hả?"

"Thì như vậy đó."

"Thật luôn hả? Khó tin vậy."

Có nên tin cậu ta không? Sao mà một con hàng hiếm như cậu ta vẫn còn nguyên tem được? Hay là bởi cái thái độ của cậu ta khó ưa quá? Nhưng ai mà lại không thích một anh vừa đẹp trai vừa giàu như cậu ta cơ chứ?

"Thế cậu thích người như thế nào?"

"Làm gì?"

"Thì tìm bạn gái cho cậu đó."

"Đ** phải việc của cậu." Ơ nghe tổn thương đấy! Nhưng mà thôi tôi quen rồi.

"Nói đi mà!"

"..."

"Được rồi. Hay thế này nhé. Cậu chỉ cần gật hoặc lắc thôi."

Cái này chỉ là vì tôi tò mò thôi, chứ tôi chắc chắn sẽ kín mồm kín miệng rồi. Trông cậu ta có vẻ cũng đồng ý, thế là tôi bắt đầu hỏi.

"Cậu thích người xinh đẹp không?"

Cậu ta lắc đầu.

"Đáng yêu vui tính?"

Lại lắc đầu lần nữa.

"Giàu, trưởng thành?"

Lắc đầu.

"Cậu có thích con gái không thế?'

Lại nữa.

"Hả? Thế cậu thích con trai à?"

Vẫn lắc đầu.

"Cái gì cũng không thích? Cậu có phải là người không hả? Tóm lại cậu thích gì?"

"Tôi thích cậu."

Ôi ôi... xem cái cách cậu ta trả lời kìa. Ô hô!

"Nếu cậu chỉ muốn trêu chọc tôi thì không cần phải nói mấy câu kiểu đó đâu."

Nhưng chẳng hiểu tôi bị làm nữa. Hay là táo có độc nhỉ. Sao tim tôi lại đập nhanh thế này?

Cuối tuần trôi qua. Cuộc đời Tine sang chảnh vẫn y như cũ. Bình yên sống với hội bạn thân, tập đàn ở câu lạc bộ âm nhạc, thi thoảng lại cúp học. Green cũng vẫn như cũ, vẫn đeo bám như đỉa làm xáo trộn cuộc sống của tôi. Anh ta còn đi kể với mọi người là tôi thích đồ anh ta mua cho nhường nào nữa chứ.

Cái quái gì thế không biết?

Điều quan trọng nhất bây giờ là mối quan hệ giữa tôi và Prae, bạn nữ khoa Dược. Tối nào chúng tôi cũng nói chuyện, nhưng mà chỉ được một lúc. Không phải bởi cô ấy ngủ quên hay sợ tốn tiền điện thoại gì đâu. Tất cả là tại Sarawat! Lần nào cậu ta cũng gọi cắt ngang bọn tôi.

Thứ Sáu, thay vì đưa gái đi ăn kem hay xem phim, gieo mầm tình yêu các thứ, thì giấc mơ ngọt ngào đó bị phá tan tành bởi thành viên câu lạc bộ âm nhạc. Tôi phải giúp mọi người chuẩn bị cho lễ hội âm nhạc 'Alter Ma Jeeb' vào Chủ nhật này. Prae cũng tới, nhưng không ở lại lâu vì cô ấy có việc phải làm ở khoa Dược. Thế là tôi chỉ có thể chịu đựng một ngày không mấy vui vẻ với... Green.

"Tine, hay là bọn mình làm một show..." Giọng oang oang của anh ta nghe phiền hết sức.

"Show gì của anh? Không!" Vừa nói tôi vừa cỗ giãy khỏi cái tay đang quấn lấy tôi của anh ta.

"Thì show ân ái đó. Mọi người sẽ nhận ra sức mạnh của tình yêu mãnh liệt thế nào."

"Thôi xin, anh đừng có đùa cợt kiểu đó hôm nay. Tôi không có tâm trạng đâu."

"Khi nào em mới đổi ý đây?"

"Thế khi nào anh mới thôi hả?"

"Khó đấy."

"Sao cũng được."

"Thôi mà. Đừng giận mà."

"..."

"Còn Sarawat thì sao? Chỉ là bạn bè với em thôi đúng không?"

Thấy không? Giờ thì Sarawat ở đâu khi tôi cần cậu ta nhất? Má nó chứ! Sarawat mau cứu tôi!

"Không phải việc của anh."

"Anh thấy Sarawat chỉ follow mình em trên Instagram. Nhưng... giữa hai người không có gì hết, đúng không?"

"Cậu ta đang theo đuổi tôi."

"Đừng có điêu. Em bảo với mọi người rằng hai đứa chỉ là bạn thôi cơ mà."

Lại nhắc đến anh bạn nổi tiếng của chúng ta người gây họa trên Instagram. Sau khi cậu ta bấm theo dõi tôi xong, số người theo dõi tôi cũng nhanh chóng tăng theo. Đi kèm với đó là vô vàn tin nhắn hỏi lí do vì sao Sarawat lại theo dõi tôi.

Câu trả lời duy nhất mà tôi phải liên tục copy - paste qua lại là "Bọn tôi chỉ là bạn."

Hẳn là nó đã tới tai Green rồi, anh ta cái gì cũng biết. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo bây giờ. Tôi đã có một người giả vờ theo đuổi mình, một cuộc hẹn giả, tôi cũng đã tỏ ra không quan tâm tới anh ta nữa rồi. Nhưng chẳng có cái nào trong những việc tôi làm có vẻ như có tác dụng đẩy anh ta ra xa cả.

"Anh gọi mấy đứa tới đây là để giúp sắp xếp chứ không phải để ngồi nói chuyện nhé. Green, cầm trống đi. Còn Tine nữa, giúp mọi người dựng gian hàng đi."

Ông trời đã gửi Disathat, kẻ mồm chó vó ngựa này, tới để lôi cổ Green đi. Chúng tôi lập tức làm theo chỉ thị vì sợ bị đá khỏi câu lạc bộ.

Lễ hội âm nhạc của chúng tôi là chương trình lớn nhất trong năm, diễn ra ở sân vận động ngoài trời. Câu lạc bộ của bọn tôi đồng tổ chức với khoa Âm nhạc. Tên lễ hội là 'Alter Ma Jeeb', đặc trưng bởi alternative rock, giống kiểu âm nhạc những năm 80 hay 90 ấy. Tôi tới trước sân khấu, nơi có một nhóm sinh viên năm nhất và năm hai đang bận bịu trang trí. Ghế ngồi được thay thế bằng cái khối vuông làm bằng rơm. Việc của tôi là xếp các khối này ra.

"Chọn giúp tôi một bài đi." Một lát sau, Sarawat tới bên cạnh, chọt chọt tôi

"Nè! Cậu đi đâu mất tiêu thế? Hồi nãy chẳng thấy đâu cả."

"Tôi có buổi tập bóng. Sắp tới trận đấu giữa các trường đại học rồi." Ừ nhỉ. Tôi có lẽ đã quên béng luôn chuyện mình phải đến sân tập hôm qua để diễn tập cổ vũ cho trận đấu này.

"Ờ, mà cậu vừa bảo gì ấy nhỉ?"

"Chọn giúp tôi một bài."

"Bài gì?"

"Để chơi trên sân khấu đó."

"Cậu hỏi thành viên ban nhạc chứ hỏi tôi làm gì?"

Năm này sẽ có nhiều ban nhạc tới lễ hội lắm. Mỗi khóa đều phải tự lập một ban nhạc riêng để biểu diễn. Sarawat và nhóm của cậu ấy là ban đại diện cho sinh viện năm nhất.

"Thôi nào, cho một cái tên đi." Cậu ta phiền muốn chết. Nhưng tôi vẫn nghĩ một lúc xem tôi thích bài gì.

"Một bài của Scrubb."

"Cậu là vợ của Scrubb à? Lần nào cũng như nhau."

"Thế giờ cậu muốn sao?"

"Nghĩ bài gì của thập niên 90 ấy. Đây là lễ hội âm nhạc alternative mà, ok?"

"Nhưng khóa trên đã bảo là không nhất thiết phải chọn nhạc cũ rồi mà. Bài nào cũng được, đúng không?"

"Thế cậu đề xuất đi."

"Nhạc của Scrubb đó."

"Không. Band khác không được hả?"

"Scrubb."

"Ngoài band đó ra."

"Scrubb."

"Khác đi."

"Cậu đi mà hỏi P'Aoy với P'Chod ấy!"

Ôi trời ơi. Tôi chịu hết nổi thằng ngu này rồi. Đã xem Club Friday the series bao giờ chưa hả?

"Ờ, khóa trên của tôi hả. Chắc họ cũng sẽ bảo là Scrubb cho mà xem."

Cậu ta cốc đầu tôi rồi bỏ đi. Cậu ta vừa làm gì thế nhỉ? Tôi tưởng là cậu ta tới chỉ để cãi nhau với tôi thôi đấy. Thật tình không thể hiểu nổi Sarawat.

Lễ hội âm nhạc Alter Ma Jeeb cuối cùng cũng đến.

Âm nhạc sống động đi kèm với ánh đèn mờ ảo lãng mạn khiến cho bầu không khí có cảm giác như thập niên 80-90 thật. Tôi đứng giữa dòng người nườm nượp qua lại giữa các gian hàng ăn. Có đủ loại đồ ăn, tráng miệng và cả đồ phụ kiện được bày ở đây.

Tôi đi cùng hội bạn thân của mình, nhưng rồi cũng phải tách ra vì tôi còn phải đi tới sau sân khấu để hỗ trợ thiết lập hệ thống âm thanh. Lũ bạn tôi thì có một nhiệm vụ khác, đấy là giúp tôi tránh thoát khỏi Green. Sau khi mọi thứ được thu xếp ổn thỏa, tôi rủ ngay Prae cùng đi mua đồ ăn. Bọn tôi ngồi nói chuyện khoảng một tiếng cho tới khi ban nhạc của hội năm nhất lên biểu diễn.

Hôm nay trông Sarawat ngầu thật đấy.

Cậu ấy bước lên sân khấu cùng các thành viên khác, giữa tiếng hò reo của mọi người xung quanh.

"Wheeeeww! Sarawat!!!"

"Hôm nay Sarawat đẹp trai quá!"

"Tới đây! Tới đây đi! Để tôi chăm sóc cậu! Tôi giàu nè! Nhiều tiền lắm!"

Đủ thứ âm giọng hỗn tạp gào thét không ngừng nghỉ. Tôi và Prae đứng ngay bên phải sân khấu, đều bị đẩy lùi ra sau. Dù sao cũng không vấn đề gì với tôi. Mắt tôi vẫn còn nhìn rõ chàng trai chơi guitar đang đứng trên sân khấu. Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo phông trắng với dòng chữ "Alter Ma Jeeb".

"Chào mọi người! Chúng tôi là Ctrl+S!" Giọng nói êm mượt đó là của Taem, người hát chính trong nhóm đến từ khoa Kiến trúc. Khán giả ở dưới lại điên cuồng hơn, hò reo. Hẳn là nhiều người đang tự hỏi tên nhóm gì mà kì lạ thế.

Tôi cũng chẳng rõ ai nghĩ ra cái tên này nữa. Nhưng mà theo tôi biết thì Ctrl+S là phím tắt trên bàn phím, dùng để lưu tài liệu. Ý là ban nhạc này muốn được lưu trữ trong ổ cứng của mọi người mãi. Sếnnn~ Buồn nôn quá đi.

"Mình là Taem, năm nhất khoa Kiến trúc."

Tiếng hò reo vang dội~

"Bên cạnh mình đây là tay bass, Jan! Chơi keyboard là Non, và bên trái mình là Sarawat, chơi guitar ạ!"

"Whew! Sarawattt! Ỏoooo!"

"Và chơi trống là Boom ạ!"

Tiếng hò hét ầm ĩ vẫn chưa ngớt, mãi cho tới khi nhạc dạo của bài hát đầu tiên vang lên. Taem vẫn tiếp tục giao lưu với khán giả.

"Bài hát này dành cho những người có trái tim tan vỡ vì yêu."

"Bọn em ở đây! Bọn em độc thân nè! Sarawattt ơiiii!"

"Và cho những người độc thân..."

"..."

"Đôi khi có vài điều ta muốn quên đi,

Nhưng kí ức lại chẳng phải mờ, cho dù... là vào mùa hè."

LẠI LÀ TIẾNG HÉT~

Bài hát đang chơi là 'Mùa hè' của Paradox. Nhịp điệu vui tươi của nó khiến mọi người đều nhún nhảy theo. Tôi nhfin sang Prae, mong mỏi sẽ được nhảy cùng cô ấy hôm nay, nhưng không...

"Tine."

"Ừ?"

"Mình phải về rồi."

"Thật hả? Giờ này á? Sao thế? Cần mình đưa về không?"

"Mẹ mình đón rồi. Chơi vui nhé! Hẹn mai gặp nha!" Và thế là thôi, cổ bỏ lại tôi một mình giữa đám đông.

"Một mình chơi vơi giữa đám đông,

Anh nhìn sang để thấy em quay lưng bước đi.

Những điều quanh anh đã chẳng còn như trước,

Tựa như mùa hè của anh chẳng có em."

Ờ, cổ bỏ tôi đi ngày lúc bài hát đang chơi. Tôi hơi buồn một chút nhưng cũng chỉ vài phút thôi bởi vì sang bài thứ hai là tôi đã hát và nhảy đầy nhiệt huyết rồi.

Hôm nay Ctrl+S chơi bài 'Mùa hè' của Paradox, 'Khói' của Desktop Error và 'Korn' của ban nhạc huyền thoại Moderndog. Nhưng trước khi chơi bài cuối cùng, Taem nói một câu khiến đám đông đều bất bình.

"Thật ra chúng tôi định chơi bài mà Sarawat đề xuất cơ."

"..."

"Nhưng cậu ấy đã không thắng trong cuộc tranh luận với các thành viên khác nên, chúng tôi xin lỗi nhé."

"Chán ghê."

"Không sao hết! Bởi vì bài tiếp theo đây chúng tôi sẽ gợi nhắc cho các bạn về mối tình đầu tiên. Trước cả khi trời có màu xanh, và mặt trời thì ấm..."

Ca khúc của Moderndog kết thúc với một nốt ngân tuyệt đẹp và tiếng hò reo vang dội dưới khán đài. Các cô gái thì phát nghiện với việc chụp ảnh và quay video của Sarawat. Dù sao thì bài hát cũng đã kết thúc rồi và đã đến lúc ban nhạc tiếp theo lên sân khấu. Tôi phải quay lại giúp mọi người ở sau khán đài.

"Đói không?" Tôi hỏi tất cả các thành viên ban nhạc vừa xuống khỏi sân khấu. Nhưng hầu hết bọn họ đều lắc đầu, chỉ có Sarawat là gật như bổ củi.

"Có gì ăn không?"

"Tôi chưa mua gì cả. Cậu muốn mua gì không?"

"Ừm."

"Thế đi thôi." Tôi nắm cổ tay cậu ta kéo đi, nhưng có vẻ như cậu ta không muốn bước ra khỏi chỗ khuất.

"Tôi thấy chuyện xảy ra lúc nãy rồi." Tôi phải suy nghĩ mãi mới hiểu ra. Hóa ra là vì Prae.

"Cậu biết thừa là tôi tính cưa cẩm cô ấy mà. Nhưng cậu vẫn phải tiếp tục giả vờ theo đuổi tôi đấy. Tôi không muốn Green làm phiền đến cổ."

"Người cậu đang cưa cẩm là tôi, chứ không phải người khác."

"Đừng có làm quá. Cậu cưa tôi chứ tôi thì không, ok?"

"Như nhau cả."

"Chỉ giả vờ thôi mà, đừng nghiêm trọng thế chứ."

Rồi tôi nhận ra Sarawat rơi vào im lặng. Tôi kéo tay cậu ta lần nữa, định là sẽ xin tha thứ. Sao tôi lại đến mức này chứ? Đến mức phải xin con gấu này tha thứ?

"Tôi muốn ăn thịt xiên."

"Thì mua đi." Cậu ta đáp, vẫn có vẻ giận dỗi. Nhưng mà giận dỗi cái gì cơ chứ? Bộ cậu là vợ tôi hả?

"Mua cho tôi đi mà!"

"Các bạn cậu đâu?"

"Fong đi vẽ hình xăm rồi. Peuk thì đang chụp ảnh đồ ăn để cho lên page của nó. Thằng Ohm thì ở kia kìa." Tôi chỉ về phía thằng Ohm, đang cười đùa với mấy cô gái. Tôi chẳng biết họ đã làm gì với Green nhưng anh ta không có ở đây. Nhưng rồi sự tò mò của tôi cũng bay biến khi thấy anh ta đứng cùng P'Dim, chủ tịch câu lạc bộ, cùng nhau bê bộ trống.

"Được rồi. Đi mua thịt xiên."

Trên đường tới gian hàng, cuộc nói chuyện của chúng tôi lại tiếp tục...

"Cậu không chơi bài của Scrubb."

"Ừ."

"Nhưng không sao. Lúc nãy Taem hát tốt thật. Giọng cậu ấy hay ghê."

"Tại sao?"

"Hở? Không phải lúc nãy cậu ấy hát tốt à?"

"Tại sao?"

"Tôi nghĩ là tốt thôi."

"Sao cậu không thôi ngưỡng mộ người khác đi. Tôi đang ở đây này. Khen tôi trước đi."

"Gì? Cậu là trẻ nít à? Sao cậu lại cần được khen làm gì hả?" Cậu ta lại trưng ra bộ mặt than với tôi.

"Đây này! Đây này!" Tôi chọt vai người bên cạnh để dừng lại trước gian bán thịt xiên.

"Lấy mấy xiên?"

"Sarawat, cậu muốn mấy cái?"

"Hai."

"Thế, cho em bốn nhé?" Tôi nói xong thì thấy người bạn hàng và bạn của chị ấy cười khúc khích với nhau. Trông có vẻ như họ đã bỏ hẳn 7 xiên vào túi.

"Hình như nhiều quá rồi ạ."

"Không sao. Của Tine và Sarawat thì miễn phí nhé."

"Cảm ơn ạ."

"Nhưng mà... Cho bọn chị chụp với Sarawat một kiểu ảnh được không?" Tôi quay sang nhìn người trông chán muốn chết đứng cạnh mình, huých nhẹ vai cậu ta.

"Sarawat."

"Gì?"

"Các chị ấy muốn chụp ảnh với cậu kìa."

"Tôi buồn ị. Đi vệ sinh đây." Gìiiii?

Cuối cùng, tôi phải xin lỗi mấy cô gái vì thằng cha kia đã bỏ đi trước. Chỉ để phát hiện ra là cậu ta chẳng đi nhà vệ sinh nào cả, chỉ đang ngồi dưới một mái vòm.

"Thịt xiên của cậu. Tôi phải trả hết chỗ này vì cậu đấy biết không hả?"

"Đúng rồi đấy. Mua thì phải trả tiền." Cậu ta vừa nói vừa cười khúc khích.

"Xì! Lần nào cậu cũng làm tôi mất mặt. Thịt xiên, bài hát, rồi nhiều thứ nữa."

"..."

"Bài hát của Scrubb của tôi đâu?"

"Nhảm nhí."

Tôi cũng nên quen với việc bị chửi rồi. Thế là tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, ăn xiên thịt của mình một cách ngon lành. Tôi thấy người phía trước mình giơ điện thoại lên như thể đang định chụp một tấm selfie. Nhưng...

Tôi biết cổ đang làm gì.

"Nè, cô kia đang chụp ảnh cậu kìa."

Tôi bảo Sarawat. Cậu ta lập tức ngước lên khỏi túi thịt xiên, nhìn cô gái đang đứng cách chúng tôi 5 mét.

"Awwww!" Âm thanh đó làm tôi chết đứng.

"Sarawat cười! Sarawat cười với tôi này!" Tôi nghĩ cô nàng lăn quay ra luôn rồi.

"Cậu cười đấy à?"

"Ờ. Cậu chẳng bảo cổ đang chụp ảnh còn gì."

"Nhưng lúc mọi người hỏi cậu đều từ chối mà, đúng không?"

"Vì tôi muốn bức hình đó."

"Gì? Cậu điên hả? Bao nhiêu người tag cậu trên Instagram đấy thôi. Cậu muốn bức hình đó làm gì?"

"Vì cậu ở trong cùng khung hình với tôi."

"..."

"Tìm được một tấm ảnh mà cậu đang không tạo dáng kiểu cách khó quá."

"..."

"Nhưng đáng yêu lắm."

Baaaam!

Tim tôi hình như vụt ra khỏi lồng ngực mất rồi.

Tôi đã trở lại sau cơn đau tim. Có một đứa bạn như Sarawat mệt thật đấy. Cậu ta cứ tối ngày nói mấy lời ngọt ngào, kiểu để cưa cẩm tôi ấy, cho dù Green chẳng có ở quanh.

Bọn tôi dành thời gian đi dạo loanh quanh, xem mấy sạp đồ ăn, mãi tới khi lễ hội âm nhạc gần tới hồi kết thúc. Ban nhạc cuối cùng chuẩn bị lên sân khấu, đó là band của P'Dim hay còn được biết đến với tên Disathat. Ảnh là trưởng nhóm của ban nhạc 'Smoky Bite' đang ở trên sân khấu lúc này. Tôi và Sarawat hòa mình vào đám đông để cùng nhau nghe phần biểu diễn cuối.

"Xin chào!" Giọng ca chính cất lời chào khán giả, mọi người cũng hò reo đáp lại. Phần giới thiệu chỉ mất vài phút, sau đó họ bắt đầu chơi nhạc. Chúng tôi nhún nhảy theo nhịp các ca khúc của Sqweez Animal và lại đung đưa theo những khúc nhạc của Pruu. Họ chỉ chơi có 10 phút, nhưng đó là 10 phút hạnh phúc nhất.

"Và đây là sẽ là bài hát cuối cùng..."

Sau đó thì tôi chẳng còn nghe thấy P'Dim nói gì nữa, bởi vì bàn tay dày dặn của ai đó dịu dàng vỗ vai tôi.

Tôi quay lại nhìn người đó trong một khoảnh khắc. Cậu ấy đưa tai nghe cho tôi, còn tôi nhìn cậu đầy bối rối.

"Cậu bảo muốn nghe nhạc của Scrubb mà."

"Ừ, nhưng cậu có chơi đâu."

"Bạn tôi không đồng ý. Họ muốn chơi bài kia."

"Tôi biết."

"Chương trình sắp kết thúc rồi."

"Ừ."

"Nghe một bài của Scrubb cùng nhau nhé." Cậu ấy nhét tai nghe bên phải vào tai, tôi cũng đeo tai nghe phía của mình lên.

Trước mặt chúng tôi là ban nhạc cuối cùng. Họ chơi bài gì đó mà tôi nghe không rõ. Có biết bao nhiêu người đứng quanh chúng tôi đang hát theo. Chỉ có tôi và Sarawat là đứng im chờ đợi giai điệu chuẩn bị cất lên từ tai nghe.

Chỉ có chúng tôi. Hai người duy nhất nghe được bài hát này.

Tôi nghe nhạc dạo là nhớ ngay, đó là 'Mọi điều' của Scrubb.

"Mọi người cùng hát nào! Vẫy tay nào!" P'Dim nói, và thế là Sarawat hát theo. Hát bài hát của chúng tôi.

"Anh sẽ làm mọi điều, sẽ thử mọi cách

Để khiến anh biết rõ hơn chuyện sẽ thế nào.

Dù em đang có một ai khác cũng chẳng quan trọng, chỉ cần nhìn anh thôi

Chỉ như vậy thôi, là anh đã hạnh phúc rồi.

Anh không để tâm nếu em đã có một ai hay sự thật là thế nào

Anh không biết, anh chỉ cần có em trong tim anh thôi."

Và đó là cách chúng tôi kết thúc lễ hội âm nhạc Alter Ma Jeeb: Nghe một bài hát của Scrubb, cùng nhau.

Tôi nghĩ, có lẽ định mệnh đã trói tôi và Sarawat lại với nhau. Ngay cả khi đang trong buổi họp câu lạc bộ, bọn tôi vẫn ngồi kế nhau trò chuyện thân mật.

"Cậu ăn bánh chưa?" Tôi hỏi.

"Ăn rồi... Ngon lắm." Cậu ta đáp với vẻ mặt đen như đít nồi thường thấy.

"Tôi thấy không ngon."

"Ừ. Tôi thấy chẳng ngon gì." Hả? Gì?

"Cậu có thấy giữa chúng ta có cái gì kì kì không?"

Ừ thi... Giữa bọn tôi cứ có cái gì đó không như trước nữa. Cái sự khang khác này đã bắt đầu từ lúc bọn tôi vừa bước vào phòng nhạc rồi

"Ừ, chắc vậy."

"Thế, cậu tính giải quyết sao với chuyện kì kì này giờ?"

"Không cần làm gì cả. Cứ giữ như hiện tại là tốt rồi."

Tôi và Sarawat lúc này đang ngồi khoanh chân ở một tư thế hết sức đau khổ, bất lực, bởi vì bọn tôi bị chen ngang bởi Green. Anh ta ngồi giữa, cố bon chen làm ba người chúng tôi bị ép thành một đống. Tôi chẳng rõ chuyện này là thế nào nữa, chỉ muốn biến mất khỏi đây cho xong.

"Anh làm ơn bỏ tay tôi ra được không? Hay muốn tôi phải đá anh thì anh mới hiểu?" Tôi nói, vừa quay sang đã đụng trúng anh ta.

"Tine! Sao dám làm thế với vợ mình chứ?"

"Một..." Tôi bắt đầu đếm liền, Green trông chết khiếp. Nhưng vẫn chẳng có vẻ gì là anh ta sẽ buông cánh tay tôi ra cả. Thậm chí anh ta còn ôm cả tay Sarawat cùng một lúc luôn.

Rồi giờ sao? Anh tính làm kí sinh trùng sống trên cây hả?

"Tine, làm thế với anh thật đấy à? Anh mua bánh cho em mà!"

"Hai..."

"Mặc dù cậu bảo bánh không ngon nhưng cậu thích mà nhỉ, đúng không Wat?"

"Ba!"

ÁAAAAAA!

Tiếng hét chói tai cỡ như một trăm triệu de-ci-ben khiến những người trong phòng lập tức quay đầu nhìn tôi khi tôi đứng dậy chuẩn bị đá anh ta. Đồ khỉ này bắt đầu chạy quanh phòng, tìm kiếm sự đồng cảm và hỗ trợ từ mọi người xung quanh. Đồ khốn.

"Ngưng! Đây là phòng nhạc chứ không phải sân chơi! Mấy đứa làm trò gì thế?" Tiếng la giận dữ của P'Dim, chủ tịch câu lạc bộ, vừa vang lên thì mọi hành động cũng lập tức dừng lại. Tôi và Green đều đã chuẩn bị tinh thần để bị đá đít.

"P'Dim..."

"Làm cái gì thế hả Green? Còn nhớ tôi đã nói gì không?"

"Cư xử đúng mực và ngồi yên ạ..."

"Thế đấy là đang ngồi yên à?"

Thấy Green lại chuẩn bị hé môi nói gì đó, Dasathat lại mắng mỏ anh ta tiếp. Còn tôi, tôi hết sức bối rối chạy đi. Có lẽ Green đã làm điều gì tệ lắm ở kiếp trước, nên kiếp này mới phải chịu một đàn anh trong câu lạc bộ như P'Dim làm hình phạt.

"Trở về chỗ đi mọi người! Tất cả các sinh viên năm hai ở đây, nếu có năm nhất nào tỏ ra phiền phức, tôi cho phép mọi người đá mấy đứa đó ra khỏi câu lạc bộ." Nói xong thì anh ta bỏ đi, để lại cảm giác lạnh lẽo còn hơn cả Chúa tể hắc ám Voldermort.

Sarawat và tôi luyện tập ở hai nhóm khác nhau. Những người mới vẫn còn rất nhiều điều phải học. Hôm nay Prae không tới được, cổ bảo có việc gì đó ở trường Dược, nên tôi chẳng biết phải nói chuyện với ai. Chỉ có mỗi Green là luôn sẵn sàng dâng hiến tất cả cho tôi.

"Cố gắng chơi cho được đoạn dạo đầu của bài này nhé. Đây là một bài dễ nè, chỉ có bốn hợp âm thôi." Chị Air nhắc nhở mọi người. Tôi đã tập guitar được một thời gian, lại thêm có một thầy giáo giỏi như Sarawat kèm cặp nữa, nên kĩ năng của tôi cuối cùng cũng tiến bộ hẳn.

"Tine..." Trong lúc tôi đang tập trung chơi đàn, Green cắt ngang.

"Gì nữa? Anh lại muốn bị P'Dim mắng nữa hả?"

"Quan hệ giữa em và Sarawat là gì thế?"

"Không phải việc của anh."

"Hai người thích nhau thật đấy à?"

"Kể cả tôi có bảo đúng thì anh cũng chẳng tin đâu. Thế nên dù thích hay không thích cậu ta, thì tôi cũng không thích anh. Ok?" Có lẽ lời này sẽ làm anh ta buồn, nhưng tốt hơn là nói hết ra còn hơn là phải chịu đựng về sau.

"Không sao cả. Anh có thể chấp nhận điều đó nếu một ngày anh trở thành tình nhân của em."

Má ơi! Anh ta nghĩ cái gì vậy nhỉ? Từ bây giờ, tôi sẽ không nhân nhượng nữa.

"Green, xin hãy đổi ý đi."

"Không đời nào."

"Nếu vậy thì im lặng và đừng gây rối nữa. Anh không thấy à? Những người khác đều đang tập trung chơi đàn kìa."

"Ừ rồi. Thế sao Sarawat lại cứ nhìn em chằm chằm thế?"

"..."

"Đấy mà gọi là tập trung à?"

Lúc đó, tôi lập túc nhìn về phía chàng trai đang ngồi với nhóm bạn của cậu ấy ở góc phòng. Và đúng như Green nói, ánh nhìn của Sarawat đang dán chặt lên người tôi. Vậy nên là anh chàng sang chảnh ngầu đét là Tine tôi đây phải gửi lại một tín hiệu đặc biệt, bằng cách giơ ngón giữa lên.

Nhưng người nhận lại đáp lại bằng một cái cười mỉm.

Nếu cứ chơi với mấy đứa ngốc hoài, bạn sẽ biến mình thành kẻ ngốc đó.

"Tine, tập trung vào."

"Vâng." Cuối cùng tôi vẫn phải dẹp chuyện vớ vẩn này qua một bên để tập trung vào việc chơi đàn.

Ý kiến cá nhân nhé, thì tôi thấy cuộc sống đại học tự do phết, và có rất nhiều hoạt động để tham gia. Về chuyện học tập, thì chủ yếu năm nhất tập trung vào học mấy môn cơ bản như Tiếng Anh và Tiếng Thái. Thế nên kì học này tôi chỉ có hai môn. Khá thoải mái.

Tôi cũng là kiểu sinh viên tích cực thích tham gia các hoạt động. Thực tình thì tôi chẳng muốn lên năm hai gì, vì họ cứ suốt ngày phải càm ràm rồi cầu khấn đủ thứ.

Buổi luyện tập kéo dài khoảng một tiếng, sau đó các anh chị cho bọn tôi nghỉ 15 phút. Nghỉ ngơi một chút xong chúng tôi sẽ lại luyện tập tiếp. Tôi thường dành khoảng hai tiếng một ngày trong phòng nhạc. Sau đó tôi sẽ đi kiếm gì đấy để ăn. Cuối tuần thì đi chơi với lũ bạn.

"Năm nhất nghe đây, anh chị có điều muốn thông báo." Sau 5 phút nghỉ, một đàn anh đột nhiên mở cửa đi vào.

"Có vấn đề gì ạ?" Ai đó hỏi.

"Mấy đứa đã tham gia vào câu lạc bộ được vài tuần rồi. Anh e là có lẽ mấy đứa sẽ quên buổi đánh giá kết quả."

Tai họa sắp tới rồi. Ghét ghê!

"Nhớ lần trước mấy đứa phải quay video không? Giờ làm lại lần nữa nhé. Nhưng lần này sẽ bắt cặp. Mỗi cặp đôi phải cover một bài rồi gửi cho P'Dim. Anh chị sẽ để lại nhận xét đánh giá, và nếu ai không đạt tiêu chuẩn thì phải tập thêm một giờ mỗi ngày!"

"Ôi thôi! Mình vẫn tệ quá!"

"Arrgh!"

Đàn anh vừa nói dứt lời thì khắp mọi góc trong căn phòng đều vang lên tiếng phàn nàn của tụi năm nhất. Đúng là đau khổ cho những đứa không có nền tảng gì như bọn tôi. Công lý ở đâu hả?

Tôi có nên gọi Prae không? Có lẽ bọn tôi có thể bắt cặp và chơi bài chúc mừng sinh nhật.

"Ai điểm cao nhất sẽ có thưởng."

"Bọn em không muốn đâu."

"Vậy muốn bị đá hả?" Sau một lát, chủ tịch câu lạc bộ, Disathat, lại trở nên cộc cằn nữa. Trời ạ! Ảnh chẳng bao giờ thương xót cho đàn em hết. Đúng là con quỷ đội lốt người.

"P'Dim..."

"Phàn nàn cái gì? Không có khóc lóc gì nữa. Gửi video cho anh vào ngày kia nhé." Tôi ghét cái tính của anh ta ghê. Ảnh nói xong thì lắc mông bỏ đi, để lại tụi năm nhất đang hết sức hoảng loạn.

Nhưng chỉ có một người duy nhất chẳng hoảng tí nào...

"Đừng có hoảng." Người đó vừa thận trọng vừa bình tĩnh

"Chúng ta có thể làm được!"

Thêm vào đó, người ấy còn là động lực của cả nhóm. Bạn biết là ai rồi chứ?"

"Chúng ta sẽ không từ bỏ! Không có gì trên đời này là khó hết! Không gì có thể đánh bại chúng ta!"

Chính là Green đấy. Toàn nói nhảm không

"Mọi người, chị đề nghị là mỗi người nên bắt cặp với một người đã biết chơi tốt rồi, để có thể hỗ trợ lẫn nhau nếu có gì sai sót. Năm nhất sẽ phải tập với năm hai và năm ba." Chị Air đưa ra lời khuyên khá là dài. Mọi người đều gật gù tán thành.

"Tine, định bắt cặp với ai thế?"

"Không phải việc của anh, Green. Đi tìm bạn cặp của anh đi."

"Anh sẽ cặp với Sarawat."

Hả? Tôi lập tức trố mắt nhìn.

"Sao mà ngạc nhiên thế? Thôi được rồi, anh sẽ bắt cặp với Earn." Nói xong anh ta chạy tót đi tìm người anh ta vừa nhắc tên.

Earn cũng là một thành viên mới gia nhập câu lạc bộ, cùng lúc với Green. Nhưng cổ đã biết căn bản về guitar hết rồi nên cổ ở một nhóm khác. Hơn nữa, tất cả đám con trai đều thích tán tỉnh cô ấy.

Tôi nghĩ Earn là kiểu con gái nhưng mà giống con trai ấy, hàng hiếm. Không may là cổ không phải gu tôi, vì tôi chỉ thích ngực to và mặt xinh như búp bê thôi.

"Chị Air, hôm nay Prae không đến thì làm thế nào ạ?" Tôi hỏi trong lúc mọi người đang tỏa ra tìm bạn cặp.

"Nếu ai không có bạn cặp thì em ấy sẽ bắt cặp với Prae thôi."

"Nhưng nhóm mình vẫn còn nhiều người mà, bạn ấy chắc hẳn phải có một bạn cặp rồi." Tôi muốn bắt cặp với cổ nên đó là lý do tại sao tôi nghe lén P'Air.

"Ghi nhận. Cô ấy sẽ bắt cặp với Jaeng." Hở?!

"Vậy, để em hỏi bạn em đằng kia."

"Okay."

Tôi vô vọng đi về phía nhóm đang ngồi ở góc phòng để tìm bạn cặp.

"Sarawat, cậu ghép đôi với ai chưa?" Cậu ta ngước lên nhìn tôi. Lúc này cậu ấy đang ngồi khoanh chân, viết nghệch ngoạc gì đó. Tôi có thể nói chắc là cậu ta đang tỏ ra bận rộn để không ai tiến lại gần.

"Lúc đầu thì tôi cặp với Earn. Bây giờ thì không có ai."

"Vậy cặp với tôi nhé?"

"..."

"Sarawat, đang nghe không đó?"

"Ừ. Tôi chỉ đang ngồi chờ cậu hỏi tôi làm bạn cặp của cậu thôi."

"Nè... tôi ngại mà." Tôi lầm rầm lí nhí không rõ. Trời! Sao tự nhiên tôi lại ngượng thế này nhỉ?

"Ôi trời ơi! Anh vẫn nhìn em không rời, anh vẫn ở đây, và vẫn thích em mà Tine." Đột nhiên Green ở đâu ra cắt ngang, khiến Sarawat cứng đờ gãi đầu. Tôi lập tức bỏ đi. Tôi không muốn thêm chuyện với người như Green nữa. Lỡ anh ta lại đột ngột lạm dụng tôi nữa thì sao? Ôi, tim tôi...

Rrrrrrrrr~

Nửa đêm, điện thoại rung trong lúc tôi đang chơi game vui vẻ. Tò mò hơn nữa khi tôi thấy tên người gọi hiển thị là thằng Fong. Khá là lạ, bởi bình thường nó sẽ không gọi cho tôi giờ này, vì nó còn bận nói chuyện với bạn gái mỗi đêm ấy.

Tôi không muốn phải nghĩ ngợi quá nhiều nên tôi nhấc máy trả lời.

"Gì thế? Xem ra..." Trước khi tôi kịp nói hết câu, nó đã cắt ngang.

[Waaaaaah! Tine!]

"Cái gì thế Fong? Sao nghe như đang khóc vậy?" Tôi thấy lo cho nó, nhưng rồi nó lại chẳng nỏi gì. Tất cả những gì tôi nghe được là tiếng nức nở ở đầu dây bên kia. Tôi phải chờ đến khi nó bình tĩnh lại để hỏi tiếp. Là một người bạn, tôi sẽ ở bên nó và mặc xác hóa đơn điện thoại đi vậy.

"Fong? Sao đấy mày?"

[Tine, tao thất tình rồi.]

"Vãi. Thật à?"

[Kết thúc thật rồi. Tao đã bắt gặp cổ với thằng trâu đó.]

"Bình tĩnh đã Fong. Nhỡ là hiểu lầm."

[Hiểu lầm cái gì mới được? Tao hỏi và cổ bảo thằng đó là bạn trai mới của cổ. Khốn nạn!]

"Hả? Đúng là điên! Sao cổ có thể bỏ một thằng tốt như mày được?!" Giờ thì tôi phải khuyên nhủ nó.

[Tine đi với tao đi.]

"Đi đâu?"

[Tao muốn xỉn một trận! Xỉn rồi quên đời luôn! Gặp tao ở bar Maomao.]

"Mày gọi Peuk với Ohm chưa?"

[Chúng nó đang ở đây rồi, tới nhanh đi!] Nói xong nó cúp máy

Ô hô?! Nhanh hơn cả tôi luôn? Thất tình cái kiểu gì mà đặt sẵn cả bàn ở bar luôn được thế nhỉ? Thành thật mà nói thì tôi không muốn thấy bạn mình tan vỡ thế này cho lắm. Vì sao á? Thì bởi lại phải tốn tiền mua rượu đó!

Cuối cùng tôi cũng lấy được chìa khóa xe rồi lết đi gặp lũ bạn ở chỗ hẹn. Bọn tôi vẫn còn là năm nhất. Tôi mới 19 tuổi, nên vẫn chưa đủ tuổi thành niên để đi pub. Thế nên chúng tôi chọn một quầy bar nhỏ, ngồi xuống và uống rượu cho quên sầu. Tôi cố gắng tìm chúng nó trong bóng tối, mãi mới thấy thằng Peuk đang vẫy tay, vẻ mặt buồn chán.

"Sao lại gọi mấy cái này? Nó khá hơn chưa?" Tôi vừa hỏi vừa ngồi xuống.

"Khá con khỉ! Mày biết không? Từ lúc bọn tao đến nó đã uống không ngừng nghỉ rồi." Peuk lập tức miêu tả sự điên rồ của Fong. Thằng Ohm thì đã sẵn sàng kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện, mà tôi thì cũng muốn biết ngay và luôn.

"Nó bị cắm sừng rồi. Nhưng mà nó không chấp nhận được vì yêu cổ quá. Tao đã bảo nó từ hồi đó cổ mới chỉ là nữ sinh trung học, bọn nó là tình yêu gà bông vậy thôi. Nhưng mà nó không nghe."

"Waaaahh! Anh không hiểu! Tại sao lại làm thế với anh? Tại sao lại phản bội trái tim anh! Đau lắm huhu!"

"Đã lâu rồi bọn tôi chưa chơi bài này, nên hôm nay bọn tôi sẽ chơi cho mọi người nghe nhé! Bài hát này dành cho những trái tim tan vỡ ngoài kia!"

"Anh biết sống sao đây

Chẳng còn gì. Anh chẳng còn gì nữa cả

Anh muốn chết đi!"

Địa ngục trần gian chính thức bắt đầu sau khi bài hát kết thúc - uống đến vô tội vạ. Thằng Fong uống không ngừng đã đành, nó còn muốn chúng tôi phải uống cùng nó. Nếu không, nó sẽ lại khóc lóc nữa. Ôi mẹ ơi! Cái quái gì thế này?

Từ một, rồi hai, rồi tới ba ly. Giờ thì bọn tôi phải gọi nguyên chai. Tửu lượng của đám chúng tôi đều chẳng phải tốt gì, thế nhưng cứ hễ bồi bàn tới nhận thêm order từ bàn bên cạnh thì bọn tôi lại gọi thêm nữa. Tại sao? Tại vì chúng nó trông như học sinh cấp 3 ấy. Bị tụi nó qua mặt thì đúng xấu hổ.

"Ê, tao muốn uống Saeng-Song."

"Thôi, cái đó chất lượng kém lắm. Không tốt cho dạ dày đâu." Xỉn thì xỉn cũng vẫn nói nhảm được.

"Nói ít thôi. Xin lỗi, cho bọn em một Saeng-Song với ạ? Cả năm lon soda và một xô đá nữa ạ." Peuk gọi đồ xong thì cũng đổ rạp vào người thằng Ohm.

Nửa giờ sau.

"Tao quay lại ngay. Đi tè đã." Ngay khi đứng lên, tôi nhận ra Saeng-Song quả thực làm tôi hơi choáng váng, không thể giữ cho mình đứng vững được. Tôi loạng choạng bước đi, như thể sắp cắm mặt xuống đất đến nơi. Cố gắng lắm tôi mới bỏ qua cơn choáng mà tới được phòng vệ sinh.

Giải quyết nỗi buồn xong thì trên đường trở lại bàn của mình, tôi mơ hồ nhìn lên sân khấu.

Ngồi xuống ghế, tầm mắt tôi mờ ảo, cố gắng nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Vẫn là những người biểu diễn ban nãy thôi nhưng tiếng ồn ào này là thế nào nhỉ?

"Wow! Cơn sốt của chúng tôi đã tới rồi đây! Tới đây với bọn tôi nào!" Ca sĩ trên sân khấu hô lên và tiếng hét trở nên lớn hơn.

"Whooooa! Tới đi!"

"Hey!" Một tràng pháo tay vang dội khác lại tới. Rồi một thân ảnh cao lớn xuất hiện trong ánh đèn mờ. Tôi cố vươn cổ lên nhìn cho tới khi người đó quay về phía tôi. Trong một khắc, mắt chúng tôi chạm nhau.

Chẳng rõ là bởi tôi có thị lực tốt hay là bởi quỷ dữ gửi cậu ta đến cho tôi nữa. Giờ thì tôi đã có thể nhìn rõ ràng người trước mắt, chính là Sarawat. Cậu ta mặc một bộ đồ phi thường: áo phông đi với sandal.

"Ê nhìn thằng kia kìa! Ai thế? Trông ngầu vãi!" Ờ. Đám bạn tôi xỉn hết rồi. Ngu ngốc.

"Thôi để ý làm gì! Uống đi! Zô!"

Tiếng ly cốc chạm nhau lách cách, chúng tôi chẳng còn chú ý tới người trên sân khấu nữa. Tôi quay sang thằng Fong, an ủi nó bằng mấy ly rượu. Chẳng rõ ai đang hát nữa, tôi chỉ biết là Sarawat chơi guitar hôm nay. Quan trọng hơn cả, đám đông đang không ngừng gào thét tên cậu ta.

Chẳng bao lâu sau thì mấy người bàn bên cạnh cũng đứng lên thanh toán tiền. Có mấy người mới tới, và họ mặt dày hồn nhiên đẩy ghép bàn với chúng tôi.

"Xin lỗi, bọn tôi ngồi với được không?" Hình như hỏi ý kiến hơi muộn á.

"Ê, Sarawat!" Tôi hô tên cậu ta. Rồi tôi nhận ra những người này đều là đám bạn của cậu, tôi liền hiểu ngay. Đù! Họ đều ở đây cả.

"Nè, Nhóc gây rối. Trông cái mặt kìa. Xỉn hả?" Đây là câu chào hỏi đầu tiên cậu ta dành cho tôi, sau khi bọn tôi tách ra ở câu lạc bộ hồi chiều nay.

"Sao? Tôi không say."

"Nhưng đám bạn cậu thì xỉn hết lượt rồi đó." Thân người cao lớn của cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, và cả đám bạn của cậu nữa. Có quá trời bàn ở đây, ngồi với bọn tôi làm gì?

"Oyy." Tôi liếc sang thằng Peuk và thằng Fong, chỉ biết thở dài. Thằng Ohm hẳn là đang tiến vào trạng thái ở giữa xỉn và hóa điên bởi vì nó đã bắt đầu ngồi cười một mình.

"Cậu làm gì ở đây thế?"

"Bạn tôi thất tình nên tôi phải tới bầu bạn với nó."

"Chà! Đúng là bạn tốt."

"Rõ ràng! Tôi tới để trông nom tụi nó thôi." Tôi thật tình muốn khóc khi nghĩ đến việc mình sẽ phải khiêng mấy thằng này về. Có lẽ gọi một đội cứu hộ tới đây còn tốt hơn.

"Đừng uống nhiều quá, đừng để bị say xỉn." Sarawat nhắc tôi.

"Ừ."

"À, và đây là các bạn tôi." Cậu ta chuyển sang giới thiệu những người đi cùng mình. Tôi đã gặp họ vài lần nhưng chưa biết tên.

"Xin chào! Tôi là Man-Oh-Hum."

"Oh-Ho!"

"Xin lỗi. Ý tôi là Oh-Ho!"

Chậc. Sao mà họ lại thích tự làm xấu mặt mình thế nhỉ? Mấy cậu còn lại cũng hùa theo câu đùa của cậu bạn này. Đúng là quá mệt với đám người này. Sau đó thì những người còn lại trong nhóm bạn của Sarawat cũng lần lượt tự giới thiệu bản thân và nickname ngớ ngẩn của họ. Hôm nay tôi mới chợt nhận ra rằng các thành viên của hội Sư Tử Trắng hùng mạnh chẳng khác nào đám trẻ nít 3 tuổi.

Nhiều người hơn đồng nghĩa với đồ uống lại được gọi thêm. Chúng tôi ngồi uống chậm rãi, tôi chỉ nhấp môi một tí, vừa đủ cho đỡ khát vì tôi cũng không muốn bản thân say xỉn. Tôi còn phải khiêng ba thằng còn lại về nữa.

"Cậu có thường tới đây không?" Tôi hỏi người ngồi bên cạnh sau một hồi im lặng.

"Không hẳn. Thường thì tôi tới với ban nhạc của đàn anh thôi."

"Nhiều cô nhìn cậu quá kìa. Hot quá đi à."

"Cậu ghen à?"

"Dờ phắc?"

"Tine..."

"Hửm?"

"Tôi có điều muốn nói" Tôi nhìn khuôn mặt điển trai của cậu ta một hồi lâu.

"Gì?"

"Bao giờ cậu mới say thế? Tôi muốn chạm vào cậu."

"Đệch! Cậu bị làm sao thế hả? Cút!"

"Ahem! Chuyện gì thế nhỉ? Tôi nghe thấy cái gì đáng quan ngại lắm nhé. Bạn của tôi đây hơi bị hư hỏng chút. Ha ha ha!" Tôi ghét đám bạn của cậu ta ghê. Thật muốn lao ra đấm cho mỗi đứa một phát những mà tất cả chỉ có thể do tôi tưởng tượng ra thôi.

"Sarawat, qua đây chút."

"Ừm... Tôi quay lại liền." Cậu ấy nói với chúng tôi vậy xong thì qua gặp đàn anh của mình, bỏ tôi lại với hội Sư Tử Trắng.

Tửu lượng của họ khá thật. Bọn họ uống rượu mà cứ như đang uống nước lọc. Nhưng ý tôi là, họ uống khỏe thì cũng tốt thốt những đấy là nếu họ uống với nhau. Thật không may là tôi cũng ngồi đây nên họ cứ bắt tôi phải uống cùng.

Quán bar đã sắp đóng cửa và khách khứa cũng dần dần ra về. Đúng lúc đó thì thằng Ohm tỉnh dậy.

"Tine, mày ổn không?" Thằng Ohm hỏi, tôi còn không mở nổi mắt ra nữa.

"Không."

Tôi đã tự dặn mình không được uống quá nhiều, nhưng rồi đám bạn của Sarawat cứ ép tôi uống. Vì không muốn mất mặt nên tôi cũng hùa theo. Và giờ thì thế này đây, nửa chai đã trôi vào bụng tôi.

"Yếu xìu."

"Đầu hàng. Tôi chịu không nổi nữa đâu."

"Đừng uống nữa, nha? Mày còn phải đưa thằng Fong với Peuk về nữa." Để tao hỏi mày nhé Ohm, mày có tự lo cho mình được không thế hả?

Đây là đêm khó khăn nhất đời tôi từng trải qua. Dẫu sao thì tôi vẫn cố vực mình dậy bởi tôi còn mấy thằng bạn cần tôi chăm sóc nữa. Thằng Peuk và thằng Fong đều ngủ như chết. Tôi và thằng Ohm thì đần thối nhìn nhau. Rồi đột nhiên ai đó chạm vào gáy tôi, rồi cúi xuống để mặt tôi và người đó kề sát nhau.

"Tine."

"Hửmm?"

"Ai bảo cậu uống nhiều thế này hả? Trời!"

"Tao đấy." Man nhe răng cười. Rồi cậu ta tiếp tục nghịch điện thoại, mặc cho tôi nhìn chàng trai trước mặt đầy vẻ bối rối.

"Ai đây nhỉ? Phải Sa-la-wad hong nè?"

"Ừ. Uống cái này đi. Cạn cốc đi." Cậu ấy đưa tôi một ly nước gì đó.

"Không muốn. Cậu muốn chuốc say tôi rồi bắt nạt tôi chứ gì."

"Đồ ngốc. Đây là nước lọc thôi. Uống nhanh lên." Cậu ta giữ cốc trong tay giúp tôi nhưng tôi vẫn còn ngờ vực lắm.

"Được rồi." Tôi uống xong thì ngồi thừ ra một lúc. Chỉ một lát sau, trán tôi được đắp một miếng khăn lạnh. Khi tôi mở mắt ra, thôi thấy Sarawat đang dịu dàng lau mặt cho mình.

"Thấy khá hơn chưa?"

"Ừ. Cảm ơn nhé. Tôi phải đưa bạn tôi về."

"Để tôi đưa cậu về. Bạn tôi sẽ đưa các bạn cậu về luôn. Phòng trọ của cậu ở đâu?"

"Lát nữa tôi nói sau."

Hỗn loạn mất một hồi vì bạn của Sarawat chia nhau giúp ba thằng bạn tôi, giờ đang nằm trên sàn. Còn tôi thì đang bận rộn tìm cách chôm chai rượu đã mở đem về phòng. Dù gì thì tôi cũng trả tiền rồi mà, đúng không?

"Cậu làm gì đó?" Nghe thấy giọng Sarawat khiến tôi cười ngại ngùng. Không có cách nào hơn, tôi đành chịu đựng và đứng yên.

"Sao hả?"

"Bỏ xuống."

"Ối! Xin lỗi nhé. Chai gì trên tay mình thế này nhỉ?"

"Điên."

"Tôi thích cái này."

"Bỏ xuống."

"Chai thiết kế đẹp ghê á."

"Bỏ xuống."

"Okay."

Nhưng mà sao tôi lại phải sợ cậu ta nhỉ?

"Đi được không?"

"Tôi ổn. Tôi khỏe mà." Nhưng tôi không thể đi cho tử tế được. Tôi chỉ đơn giản là để mặc cho số phận định đoạt. Cứ thế tôi lảo đảo đi theo chàng trai cao lớn phía trước. Ra khỏi quán bar, tôi thấy đám bạn tôi đều đã được nhồi nhét hết vào xe. Bọn họ lấy chìa khóa xe của tôi hồi nào thế nhỉ?

"Ngồi đây rồi chỉ đường về phòng trọ cho tôi." Tôi gật đầu, ngoan ngoãn trèo lên ghế phụ lái. Hiện tại tôi vẫn còn nửa tỉnh nên ít ra vẫn chỉ đường cho cậu ta được. Bạn của Sarawat thì lái xe khác đi phía sau bọn tôi. Đến nơi, họ giúp tôi khiêng mấy thằng bạn trời đánh về phòng trọ.

Nửa đường, thằng Fong đột nhiên lăn ra khóc lóc nổi cơn thịnh nộ. Việc này khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nữa.

"Tôi trông có giống... cái người... mà em đâm sau lưng không... Khốn nạn!"

"Má! Sarawat ơi! Giúp!" Một người bạn của cậu ấy gọi. Người vừa được gọi tên cũng vội chạy qua giúp một tay. Bạn cậu ấy thì giữ đầu thằng Fong còn Sarawat thì tóm chân nó.

Và trong lúc bọn họ khiêng nó lên thì...

Thụp~

Thằng Fong đạp một cái trúng ngay đầu tôi.

"Này? Cậu có sao không đó?" Tôi lắc đầu. Không phải bởi vì nó không đau đầu, mà vì đầu tôi choáng váng hết cả.

"Tôi ổn. Đi trước đi. Chìa khóa phòng móc cùng với khóa xe đấy."

Tôi để họ đi trước, còn tôi ngồi lại ở cầu thang, cố gắng tỉnh táo lại một chút. Không bao lâu sau thì bạn của Sarawat quay lại. Bọn họ đã sẵn sàng đi về ngủ một giấc.

"Tine, bọn tôi về đây."

"Ừ."

"Wat, đi cùng không?" Họ hỏi chàng trai vừa đi tới.

"Lát nữa."

"Còn chờ gì nữa?"

"Chờ thằng nhóc rắc rối này về phòng."

"Khỏi cần đi. Tôi ổn mà. Tôi tự về được." Tôi nói nhanh rồi đứng dậy, bám lấy lan can cầu thang và chậm rãi đi về phía phòng mình. Cái tên âm hồn bất tán kia vẫn lẽo đẽo theo sau.

"Về đi."

"Tôi không đi xe tới đây. Để ở quán bar rồi."

"Hả? Thế đuổi theo bạn cậu nhanh đi! Chắc họ chưa đi xa đâu."

"Lười lắm. Tôi ở lại đây nhé?"

"Hết chỗ rồi. Hay là cậu muốn ngủ trong toilet?"

"Lạnh... Lạnh quá..." Tôi còn chưa nhận được câu trả lời từ Sarawat thì đã phải đi vào phòng ngủ lấy chăn đắp cho mấy thằng bạn chí cốt.

Trời! Chúng nó nằm chiếm hết cả giường tôi rồi. Tối nay chắc tôi phải ngủ dưới đất.

"Lạnhhh..." Thằng Ohm đang run lẩy bẩy. Mặc dù nó đã được trùm chăn kín rồi nhưng vẫn không thôi phàn nàn.

"Hay là tắt điều hòa đi nhé?" Giọng nam trầm đề nghị.

"Ừ."

Giải pháp tốt thật. Nhưng tôi lại nhận ra việc đó chỉ lợi cho mấy thằng bạn thôi vì chúng nó ngủ ngon mơ đẹp hết rồi. Tôi với Sarawat thì không vui lắm vì bọn tôi đang đồ mồ hôi như tắm. Đây là nghiệp quật chăng?

"Ban công không? Gió thổi có vẻ dễ chịu lắm." Cậu ta thường đưa ra mấy đề nghị chết tiệt nhưng tôi lại không hề từ chối. Tôi đi theo phía sau cậu.

"Tôi phải ngủ ngoài ban công đêm nay thật à?" Tôi thấp giọng nói, ngồi xuống và tận hưởng cơn gió đêm dìu dịu. Trong khi đó, Sarawat đang đứng tựa vào lan can, trông như đang quay một bộ phim tình cảm lãng mạn.

"Tôi chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành thôi, lát sẽ vào phòng."

"..."

"Thực ra thì, tôi chỉ là muốn ở riêng với cậu thôi."

"Cút!"

"Đàn của tôi đâu?"

"Cạnh tủ ấy."

"Cậu có chăm sóc nó tử tế không đó?"

"Ừ. Tôi cho nó ăn ba bữa mỗi ngày. Thi thoảng còn cho uống vitamin nữa."

"Đừng quên cho nó tắm nữa nhé." Tôi chẳng buồn chấp sự phiền phức của cậu ta. Trò này tôi thắng rồi. Sarawat vào phòng rồi trở lại với cây đàn trong tay, tên của cậu khắc trên đó. Rồi cậu ta ngồi xuống kế bên tôi.

"Cậu muốn gửi bài gì cho P'Dim?"

"Sao tự nhiên lại có hứng hỏi vào lúc này thế? Tôi vẫn còn đang xỉn và váng đầu vì thằng Fong đá đây."

"Bài tiếng Anh nhé?"

"Cậu phiền thế nhỉ. Không nghe tôi vừa nói gì à? Đồ đầu trâu."

Cậu ta không nói gì nữa, cầm đàn lên chơi một bài. Nghe thật quen tai.

"Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thế này, chúng mình ở đây cùng nhau

Anh đã có cảm giác này kể từ phút giây đầu mình gặp gỡ

Dăm ba lần nói chuyện, anh đã biết việc này hẳn phải mang ý nghĩa gì đó

Rằng có điều gì đó giữa kết nối trái tim đôi ta."

Đây là 'Click' của Scrubb. Cậu ta từng bảo tôi cứ như vợ của ban nhạc này. Tôi nghĩ giờ cậu ta hẳn là nhân tình rồi. Tôi không thể ngăn được mình hát theo.

"Hai ta đều hiểu (một cách dễ dàng rằng)

Chúng ta (rất là) khác biệt với bao người

Nói anh nghe xem em nghĩ gì về anh (trong lòng em)"

Nhớ lúc tôi bảo cậu là, tôi có điều muốn nói với cậu không?" Sarawat dừng chơi. Tôi đảo mắt cố nhớ lại lúc đó.

"Hồi nào?"

"Ở quán bar."

"Gì? Lúc cậu bảo muốn chạm vào tôi á? Cậu đúng là đồ khốn."

"Không. Lần này tôi nghiêm túc đấy."

Cậu ấy lại chơi đàn tiếp. Tôi không dám nhìn người bên cạnh mình, cho dù chỉ là một cái liếc mắt cũng không. Sao tôi lại có cảm giác kì cục thế này? Là bởi vì men rượu chăng?

"Anh chưa từng gặp được ai mà không

quá trái, quá phải, lại không quá hoàn hảo

không quá tiêu cực hay quá đòi hỏi

Nhưng có điều gì đó thật phi thường."

Tôi nghĩ mình say quá rồi, hoặc là tôi đang mơ...

"Anh chưa từng gặp được ai mà

không quá nhanh, không quá chậm, không quá ít.

Nhưng em tốt hơn tất thảy những người khác

Vừa hợp với trái tim anh, vừa hợp là một đôi với anh."

Bài hát kết thúc. Nhưng chúng tôi vẫn không nhìn nhau. Tôi không có gan nhìn mặt cậu ấy, dù chẳng rõ tại sao. Hơn hết, sao tay tôi lại cứ run bần bật thế nhỉ?

"Tôi không thích những cô gái xinh đẹp."

"Tôi biết. Cậu nói tôi nghe rồi. Nhưng tôi thì có."

"Tôi cũng không thích mấy cô dễ thương hay thông minh."

"Trái ngược với tôi rồi."

"Tôi không thích những thứ thông thường. Tôi nghĩ hơn ai hết, cậu biết là tôi không thích những người khác."

"..."

"Tôi nghĩ tôi thích cái gì lạ lạ. Kiểu hiếm có ấy."

"..."

"Và thật lạ lùng bởi vì người đó... là cậu."

Next chapter