Sau đó là tiếng người phụ nữ ngã xuống và tiếng dao rơi xuống đất.
Mạc Thanh Yên nhìn thoáng qua:
- Không phải là gặp chuyện không may rồi chứ?
Lệ Đình Tuyệt đã định lấy điện thoại gọi cho bảo an, kêu bọn họ lên đây.
Lúc Mạc Thanh Yên quay sang, ánh mắt đối diện Mạc Thanh Yên, Mạc Thanh Yên ngơ ngác. Sao lại là cô ta?
Lệ Đình Tuyệt cũng trông thấy cô ta, biết bệnh của cô ta đã nặng thêm, cho nên anh ôm Mạc Thanh Yên đi vào trong thang máy.
Mạc Thanh Yên hơi thất thần. Một Mạc Thanh Tuyết vốn kiêu ngạo như vậy, dù cô ta bị như thế là đáng đời, nhưng lúc này nhìn thấy vẫn có chút đáng thương.
Bởi vì mụn nước trên cổ và trên tay cô ta đã thối rữa, nhìn vô cùng kinh khủng.
Lệ Đình Tuyệt ôm cô, hai mặt nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
- Tiểu Yên, đừng suy nghĩ đến những người không liên quan.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com