Sau khi Tiểu Tịnh Trần được ba người chủ nuôi cho ăn no, cô bé full máu, full mana, full skill phục sinh tại chỗ, trông đầy sức sống không giống trạng thái nguy kịch muốn xuất hồn, thăng thiên rồi đầu thai chuyển thế như một giây trước. Cô bé bỗng ngồi dậy, mở to mắt nhìn chằm chằm Trung tá. Trung đội trưởng cong khóe miệng nở nụ cười cà lơ cà phất, bình tĩnh thong dong mặc cho em gái ngước nhìn.
Thế nhưng, dần dần nụ cười của anh không giữ được nữa!
Đôi mắt Tiểu Tịnh Trần rất đẹp, đen trắng rõ ràng, trong suốt thấy đáy và sáng ngời như sao. Nhưng mà đẹp thì có đẹp thế nhưng bị đôi mắt bình tĩnh không cảm xúc giống như nhìn người chết nhìn chằm chằm lâu như vậy thì đến Phật tổ cũng không nhịn được mà nổi điên, có được không!
Đội trưởng Trung tá âm thầm co rút khóe miệng hai lần rồi hỏi: "Nữ binh, cô đang nhìn gì thế?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com