"Dựa vào việc tôi là chị của cô! Dựa vào việc tất cả những gì tôi có được đều quang minh chính đại! Tôi đã từng cao ngạo tự phụ thế nào đi nữa thì cũng không ngấm ngầm tính toán ủ mưu hãm hại người nhà của mình, thậm chí tơ tưởng đến chồng của chị mình như cô! Quý Mộng Nhiên, cô có tự trọng không hả?" Quý Noãn vạch trần thẳng tay, không hề nể mặt cô ta chút nào.
Đầu tiên, Quý Mộng Nhiên ngây người, một giây sau liền giận đến mức cả người run rẩy không ngừng. Cô ta không ngờ Quý Noãn lại biết hết tất cả mọi chuyện.
Vậy… Quý Noãn đã nhìn thấy hết tất cả những gì mình làm rồi sao?
Chị ta cố ý tương kế tựu kế?
Cho nên hôm nay chị ta mới có thể đột nhiên đảo ngược tình thế như vậy?
Bỗng nhiên Quý Mộng Nhiên hơi sợ hãi, ôm lấy gò má bị tát đỏ ửng, làm như yếu thế nghẹn ngào nói: "Em, em không hề tơ tưởng gì cả, chỉ là em không quen nhìn thái độ trước kia của chị đối với anh Cảnh Thâm. Em cảm thấy chị phụ lòng anh ấy, có lỗi với anh ấy, cho nên em mới…"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com