Sau khi rời khỏi nhà hàng, Quý Noãn lái xe rời đi, nhưng cô không về công ty. Lúc đi ngang qua bờ biển trên đường Tân Hải, cô dừng xe ở ven đường không người, xuống xe.
Nhìn ra mặt biển mênh mông vô bờ, cô cởi giày, để chân trần đi lang thang trên bờ cát nhuyễn mịn, nhìn dấu chân mình để lại dọc đường, cứ đi tới đi lui như thế thật lâu. Lúc quay đầu lại, cô phát hiện dấu chân của mình đã bị sóng biển dâng lên cuốn đi, không để lại dấu vết.
Cô cứ lang thang trên bãi cát một mình thật lâu, cho đến khi trời chập tối thì mới ngồi xuống, lấy di động ra nhìn.
Ấy thế mà Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa hồi âm.
Cô đã tìm được đáp án về thân thế của mình, tất cả đều là yêu hận tình thù của thế hệ trước mà cô không đoán ra được. Cho dù là oán hay là hận, cô đều không có tư cách oán hận thay cho mẹ cô, việc duy nhất cô có thể làm chính là lựa chọn giữa chấp nhận và không chấp nhận.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com