Khi Quý Noãn từ trong phòng bà ngoại đi ra, Tống Tư Tư và Tống Khả Khả đã õng ẹo đến mệt người, đang ngồi trong sân nghỉ. Hai chị em thấy Quý Noãn đi ra thì chỉ ngước mắt lên nhìn. Quý Noãn bước thẳng ra ngoài, nét mặt không thể hiện cảm xúc hay tâm trạng gì.
Sau khi Quý Noãn bước lên xe thì chiếc xe đi thẳng luôn. Ba mẹ con nhà kia vì không lấy được tiền mà đen mặt không trong sân.
Sau khi Quý Noãn lên xe thì ngồi im, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Mặc Cảnh Thâm thấy cô có tâm sự, không lên tiếng, mà cho cô thời gian để tự điều chỉnh cảm xúc. Đến khi xe đi ra đường cao tốc vào nội thành thành phố Cát, càng lúc càng cách xa nhà bà ngoại, thì tay anh mới áp lên bàn tay đang đặt trên đùi của cô, lên tiếng: "Gần một tiếng mới ra, em với bà nói chuyện gì?"
Quý Noãn thoáng khựng lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: "Bà kể chuyện của mẹ. Thân thế của em còn chưa biết rõ thì giờ lại bị ném cho một câu đố."
"Câu đố gì?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com