"Tỉnh rồi?" Giọng anh vang lên từ cạnh giường.
Quý Noãn ngơ ngác một lúc lâu thì tầm mắt mơ hồ mới trở nên rõ ràng. Cô nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen ở cạnh giường, thấy áo anh có vẻ hơi nhăn một chút, có lẽ bị từ lúc anh bế cô đến bệnh viện.
"Tỉnh rồi thì há miệng ra, ăn cháo đi đã. Em còn đang truyền dịch, để bụng đói thì không tốt cho dạ dày." Bên tai cô lại vang lên giọng nói trầm thấp.
Quý Noãn nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm, vẫn còn hơi mơ hồ. Đây là đâu? Không phải cô đang ở thành phố Cát sao? Không phải Mặc Cảnh Thâm đang còn ở Bắc Kinh sao? Nhưng anh… sao anh lại ở đây?
Là cô đang nằm mơ hay cô không còn ở thành phố Cát nữa?
Tuy trong đầu vẫn còn rất nhiều chuyện chưa sáng tỏ, nhưng miệng cô vẫn rất tự giác há ra, phối hợp với động tác đút cháo của anh. Cô ăn được kha khá, cảm giác trong bụng không còn trống rỗng nữa, cả người cũng khỏe hơn.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com