Lòng bàn tay anh vỗ nhẹ lên má cô, khóe môi vẽ thành một đường cong: "Chẳng phải em muốn giúp anh sao? Ngồi đây để anh hôn một lúc, hửm?"
Quý Noãn kinh hãi nhìn anh. Đây gọi là giúp đỡ sao?
Quý Noãn bị anh dùng ánh mắt này nhìn ở khoảng cách quá gần, vội vàng giơ tay lên đẩy anh ra: "Đây là phòng bếp, lại còn ở trên kệ bếp thế này…"
Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh hôn tiếp.
Tay Mặc Cảnh Thâm lưu luyến từ má lần đến vai cô, rồi lại xuống đến lưng. Đến khi cả người Quý Noãn run lên, anh vẫn không buông cô ra, mà lại từ từ miết môi cô rồi hôn đến vành tai: "Ngoan ngoãn ở đây cho anh hôn một lúc, chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi."
Sau khi bị hôn, đôi mắt Quý Noãn mờ mịt hơi nước, cô cố gắng tập trung nhìn vào một điểm trên vách tường…
Tay của anh đã đang lướt đến…
Cô bất chợt giật mình, hậm hực nói: "Mặc Cảnh Thâm!"
Quý Noãn: "…"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com