Mặc Cảnh Thâm cứ nằm gục trên người cô mà ngủ thiếp đi sao?
Trước tình thế không thể lường trước này, theo phản xạ, Quý Noãn muốn đưa tay hất người đàn ông đang đè lên người mình xuống.
Nhưng tay cô mới chạm vào tóc anh thì cô đột nhiên nhớ tới sắc mặt khẽ nhăn nhó của anh lúc nãy, còn có mấy lời Thẩm Mục đã nói mấy năm nay anh thường xuyên mất ngủ, lâu lắm rồi chưa có được một giấc ngủ say.
Có nên mềm lòng không?
Cô không cần suy nghĩ, trong lòng lập tức cự tuyệt, không được mềm lòng.
Vậy mà Quý Noãn trầm tĩnh trong chốc lát, cảm nhận hơi thở vững vàng khẽ phả vào cổ. Cô chỉ có thể tiếp tục nằm trên sofa như vậy, nhìn ánh đèn thủy tinh sáng trưng trong phòng.
Thôi vậy, cứ để cho anh ngủ vài phút.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com