Vào biệt thự Ngự Viên, Hạ Điềm chẳng thèm nhắn tin cho cô mà trực tiếp gọi điện thoại.
Quý Noãn vừa thay giày vừa bắt máy, nhất thời sơ ý bấm phải loa ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, cô đã nghe thấy tiếng gào thét của Hạ Điềm truyền ra từ trong điện thoại: "Mình mặc kệ! Nếu cậu đã cắt đứt nhân duyên của mình, trong vòng nửa năm phải tìm cho mình một người đàn ông mà nhan sắc, chiều cao, công việc đều đứng đầu như bác sĩ Thịnh! Nếu không, trái tim tổn thương của mình chẳng thể nào bình phục nổi!"
Quý Noãn: "…"
"Mình muốn đàn ông! Muốn trai đẹp! Quý Noãn! Cậu phải đền một người cho mình!"
Quý Noãn: "…"
Chị Trần vừa bước đến cửa thì nghe thấy tiếng gào này, suýt nữa đã bật cười.
Khóe miệng Quý Noãn co giật, vội vàng tắt loa ngoài, dán sát điện thoại vào tai, thấp giọng khẽ quát: "Nhỏ tiếng chút! Cậu la làng kiểu đó là muốn truyền đi mấy cây số hả?"
Hạ Điềm: "… M* nó, chẳng lẽ vừa rồi cậu mở loa ngoài?"
"Chính xác."
"…"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com