webnovel

ĐÓA THỦY NGUYỆT DƯỚI ÁNH TRĂNG

Từ Ý Thiên lạc vào thế giới đầy huyền ão, cùng với người bạn thân chí cốt là Cửu A Ca. Trong lần được một ân nhân cứu mạng, hắn tên là Hạ Lập Thành, cùng huynh đệ của hắn là Sũng Lam và Sũng Nhiên. Nhi Thần Đại Nhân, người con trai kế thừa và thưởng tất cả sức mạnh quyền năng của cha ông đã lại. những cuộc đánh đuổi chiến đấu, nội chiến hoàng cung gián điệp không biết thật giả. Cội nguồn của Ngũ Thần Quyền từ lúc khơi sơn lập địa. Bốn vị nằm giữa một phương trời. Người hiền hòa bao dung cả thiên hạ, người ác hóa nhấn chìm cả sơn hà. những hồi đau thương, mất mác mà quá khứ đã lấy đi. sự hy sinh để rồi nhận lại được tình yêu, thứ mà Từ Ý Thiên không bao giờ cảm nhận được. Cánh cổng được mở ra. " Mình nên quay về thực tại? Hay cùng ở lại với những người coi phần là một phần trong cuộc sống". Sức mạnh Cổ Thần được thức tỉnh. " Ta không muốn thành thần "

KhuongTieuMe · LGBT+
Not enough ratings
10 Chs

# 2 căn phòng kì lạ của hắn

Bầu không khí đang xúc động, thì bỗng dưng từ đằng sau, hai con quái vật kia đã đuổi đến nơi, và vác theo những chiếc rìu ghê rợn.

Ông ta hét lớn" Mau lên, chạy đi!"

Cửu A Ca kéo tay Từ Ý Thiên chạy khỏi nơi đó, mặc cho hai người không nở.

Cửu A Ca nói " Nếu có kiếp sau, hai cháu nguyện sẽ làm con, À không, làm trâu là ngựa để báo đáp chú!"

Từ Ý Thiên nói với tông rung rung trầm lặng" Ra được khỏi đây. cháu sẽ gọi người đến đây cứu chú, chú phải cố lên đó! "

Ông ta mỉm cười thầm nghĩ "Đúng là những chàng trai tốt". Ông còn đáp

"Được, ta hứa sẽ sống sót đợi hai người" Nói thì nói thế, nhưng ông ấy đã đoán được kết cục của bản thân.

Thấy hai người đã chạy được xa, ông đứng dậy, dùng sức lấy chiếc rìu đang cắm trên lưng ra trong cơn đau dữ dội, ông nghiến răng quay lưng lại nhìn về phía đám quái vật kia ,dang rộng 2 tay hét lớn.

" Tao ở đây, có ngon thì đến đây, bắt tao đi. Tao cũng muốn thử sức lực tao đến đâu đấy" Giọng điệu hì hực có nói lớn hết mức để hút ánh nhìn của chúng nó.

Bị khiêu khích, một con trong số liền lao đến ông, con còn lại thì vẫn đuổi theo Từ Ý Thiên và Cửu A Ca.

Thấy thế, ông ném chiếc rìu về phía con đang chạy theo y, hai con đó tức giận, khuôn mặt biến dạng nhăn nheo méo mó đuổi theo ông ta. Ông liền chạy thụt mạng mặc cho đơn đau ở lưng, chỉ mong kéo dài thời gian cho Từ Ý Thiên và Cửu A Ca trốn thoát.

"Hai người phải chạy nhanh lên đó nghe chưa, nhất định phải ra khỏi đây... để còn quay lại đón ta". Ông thầm nghĩ, dù cho việc đó là không thể.

Nhưng sức người có hạn, thêm phần đã bị thương nặng, nên ông đã bị đám quái vật kia bắt được, nó còn túm cổ ông ép vào tường. Ngón tay chúng dài ngoằn, sắt nhọn xâm vào cổ ông ấy khiến nó chảy máu, nó ép sát vào mặt ông, miệng nó mở rộng, phát ra những âm thanh ghê sợ, trên đang cầm chiếc rìu sắp chém vào người ông.

Biết số mình đã tận, ông nở nụ cười cuối cùng trong đời, ngẩn cao đầu nói nhỏ giọng.

" Ta xin lỗi, vì đã không làm theo lời hứa, phải sống sót chờ hai người đến, quả là đã quá khó khăn rồi nhỉ... Hai cậu phải sống tốt nha, vĩnh biệt... " Ông từ từ nhắm chặt mắt chờ cái chết

Liền vừa dứt câu, thì chiếc rìu đã chém thẳng xuống ban cái chết cho ông.

Trong khi đó phía bên này, Từ Ý Thiên và Cửu A Ca vẫn đang chạy bán sống, mồ hôi nhễ nhại trên trán, cơn đuối sức đang chèn ép từng đợt thở dốc của hai người.

" Dù tớ đã nói là sẽ quay lại cứu chú ấy, và chú ấy cũng đã hứa. Nhưng tớ biết, làm gì có phép màu nào để chú có thể sống sót, với đám quái vật kia đây". Y nói với Cửu A Ca bằng tong giọng rung rung.

"Dù dối lòng thế nào đi chăng nữa, thì kết cục chú ấy chỉ có một mà thôi" Ánh mắt Cửu A Ca trĩu bởi nổi dây dứt.

...

Chạy được lúc lâu, cả hai đã thấm mệt, nó dường như bào mòn thể lực của Từ Ý Thiên và Cửu A Ca.

"T-thôi, nào nghỉ một lác đi đã, tớ chạy không nổi nữa rồi, mình cũng chạy xa bọn chúng rồi, ta dừng lại nghĩ ở đây thôi" Cửu A Ca chống hai tay xuống đầu gối, miệng thì thở hồng hộc vì mệt.

Thấy hai người đã mệt lã, y đồng ý ngồi nghĩ.

"...Ừm, ta tìm chỗ nào đó kín đáo khuất tầm nhìn bọn chúng đi"

Hai người loay hoay một hồi, thì cuối cùng đã thấy được một gốc tưởng hẹp vào trong, hai người hớn hở đi lại cho đó. Cửu A Ca ngồi xổm xuống lưng dựa vào vác tưởng khó chịu, cau mày giọng cọc cằn nói :

"Đây là nơi chết tiệt vì vậy chứ, chỗ nào cũng như chỗ nấy mãi vẫn không thấy đường ra, tớ sợ rằng là chưa ra khỏi đây thì đã thành cầy bảy món mất rồi"

Thấy Từ Ý Thiên vẫn im lặng, Cửu A Ca nói thêm.

" Nè Từ Ý Thiên, mệt quá trả lời hong nổi hay giả điếc đấy" Cửu A Ca có chút quạu quọ

" Tớ vẫn không hiểu..." Từ Ý Thiên vẻ mặt trầm ngâm đáp.

"Không hiểu chuyện gì? "

" Nơi này, rốt cuộc là đâu? những thứ vừa rồi, những chuyện vừa xảy ra là gì? làm sao chúng ta đến được đây?. Trong đầu tớ bây giờ... nhiều câu hỏi quá" Từ Ý Thiên lấy tay ôm đầu, hàng tá suy nghĩ và hàng ngàn dấu hỏi như đang tra tấn tâm trí y.

Cửu A Ca nhếch miệng, cười khẩy rồi đáp

" Nếu cậu nghĩ ra thêm câu hỏi nào nữa, thì tớ đoán là đầu cậu sẽ nổ tung luôn đó" Cửu A Ca xem việc đó không quan trọng như Từ Ý Thiên nghĩ, mà cứ thế phóng ngôn.

Từ Ý Thiên nhíu mày, có chút tức giận " Trong hoàn cảnh này, mà cậu vẫn nói ra mấy lời xem như không có chuyện gì như vậy hả?"

Cửu A Ca liếc sang y " Chứ cậu muốn phải nói như mấy như ôi đáng sợ quá! hay là nè Từ Ý Thiên mấy cái đó là gì vậy...thì cậu mới thay hài lòng sao? Cửu A Ca quát lại lời Từ Ý Thiên.

Từ Ý Thiên thở dài " Thôi, không nói đến cậu nửa, muốn nói, muốn nghĩ thế nào ra sao tùy cậu vậy "

Từ Ý Thiên biết rõ Cửu A Ca, dù trong huống cảnh hay tình hình nào, cậu ấy cũng sẽ đối mặt với nó bằng kiểu cách thế này, không phải là thờ ơ hay hèn nhát mà đơn giản chỉ là bị nổi sợ lấn át đến nổi không thể suy nghĩ.

Đang trong lúc hai người đang nghĩ ngơi, bổng nhiên sau lưng y, một con quái vật nhảy xuống từ trên trần, đáp xuống sau lưng y, Từ Ý Thiên quay lưng lại, nhìn thấy con quái vật đó ở cự li gần, nổi sợ hãi lại bắt đầu dồn dập kéo đến, khiến cơ thể y như bị đóng băng không thể di chuyển, ngay lúc nó sắp giơ chiếc rìu tấn cống y, Cửu A Ca thấy thế hét lớn

" Nè Từ Ý Thiên!!!".

Cửu A Ca nhảy nhào về phía y, khiến cả hai người ngả nhào qua một phía, nhưng nhờ thế Từ Ý Thiên và Cửu A Ca né được đòn chí mạng của nó, y đứng dậy không quên đỡ bạn thân mình.

" C-cảm ơn cậu, A Ca à" Từ Ý Thiên nói,

"Cảm ơn để sau đi, ra khỏi đây trước rồi tính " Cửu A Ca tức giận quát thẳng vào mặt y.

Nhưng định tiếp tục chạy, thì cả hai sửng sốt khi nhận ra phía trước là đường cùng, Từ Ý Thiên và Cửu A Ca đối mắt trong nổi sợ hãi.

Khuôn mặt y bất lực, có chút tuyệt vọng hỏi.

" Giờ , chúng ta phải sao đây? chạy cũng không được, trên người thì chẳng có gì để phòng thân, tớ và cậu phải bỏ mạng ở đây sao?". Vẻ bi thương in đậm trên khuôn mặt Từ Ý Thiên.

Cửu A Ca khuôn đanh thép, siết chặt lòng bàn tay nói với y:

" Nếu không thử làm sao biết được, thay vì phải chết trong sự tuyệt vọng. Thì sao chúng ta.. không thử đấu tranh thử một lần xem sau, dù cho kết cục có nhưng nào, chết hoặc sống. thì ít nhất chúng ta đã một lần... chiến đấu với thần chết" Cửu A Ca Liếc sang y với sắt mặt kiên định.

Nghe những lời mà Cửu A Ca nói, Từ Ý Thiên bỗng chốc như thức tỉnh, nổi sợ dần tan biến liền nhìn sang Cửu A Ca cười nhẹ rồi đáp:

Từ Ý Thiên thở dài "Biết làm sao được, cũng chẳng có cách nào khác, thôi thì theo ý cậu vậy. Dù sao thì..tớ với cậu đã hứa là sẽ sống sót rời khỏi nơi này mà. Nhỉ"?

Cửu A Ca đánh vào vai Từ Ý Thiên " Được lắm anh bạn, nếu có xuống dưới trước...thì phải ngồi đâu đó chờ tớ xuống để đi đầu thai chung đấy, bởi vì làm vậy chúng ta sẽ sinh ra là anh em ruột" Cửu A Ca mỉm cười về Từ Ý Thiên

Từ Ý Thiên gật đầu trả lời " Ừm, cảm ơn cậu"

Hai người nhìn về phía quái vật, chạy thành về phía vòng tròn, khiến nó không biết nên tấn công ai, nhân cơ hội ấy Cửu A Ca nhặt lên một chiếc rìu nặng trịch phi thẳng về phía con quái vật, cây rìu cắm thẳng vào lưng khiến nó đau đớn hét toáng lên, tiếng la của nó tạo sóng âm làm cho y và Cửu A đau đầu ngã ngụy xuống. Con quái vật tức giận đôi mắt nó ửng đỏ lên như máu, cả hai chưa kịp đứng dậy thì nó đã đá Cửu A Ca một cú thật mạnh văng ra xa .

Cửu A Ca chồm dậy, đau đớn lấy tay ôm bụng nhìn về phía Từ Ý Thiên, thấy nó đang tiến gần đến y, Cửu A Ca hét lớn hết sức có thể.

"T- Từ Ý Thiên! mau đứng dậy chạy ngay đi! Từ Ý Thiên! cậu nghe tớ nói không?"

Phía bên này, y chầm chậm mở mắt thì liền lùi phía sau vì thấy nó đang tiến về chỗ mình, Từ Ý Thiên nhìn nơi Cửu A Ca đang kêu mình với khuôn ướt nước mắt, rồi lại nhìn lên thì con quái vật đang đưa chiếc rìu lên cao sắp tấn công mình, y tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào hung khí đó miệng thì thầm

" Tạm biệt cậu, A Ca, tớ thua trong cuộc chiến này rồi" Khóe mắt Từ Ý Thiên ướt nhem

Cửu A Ca không nỡ nhìn Từ Ý Thiên chết, cậu nhắm chặt mắt, ngay lúc đó Cửu A Ca nghe thấy một choảng của hai vật sắt vam chạm, cậu he hé mắt nhìn thì thấy có một người đứng sau con quái đó, có một người đã dùng thanh kiếm đỡ đòn tấn công cho y.

" Đ-đó là ai... là ai vậy" Cửu A Ca thầm nghĩ, vẻ mặt bất ngờ đến thất kinh

Phía bên đây Từ Ý Thiên mở mắt ra thì thấy, chiếc rìu đẫm máu đã dừng lại ngay sát mắt của y. Thì ra đã có một thanh kiếm chặn lại khiến nó không chạm vào y, Từ Ý Thiên nhìn ngược về chiếc kiếm đó, trước mặt mặt y phía sau ánh đèn hào nhoáng, có một người con trai đã dùng nó để đỡ đòn chí mạng của con quái vật vật.

Người này thân cơ bắp và đô con, khoát lên mình một bộ phục trang đen huyền, có mũ trùm đầu khiến y nhìn không rõ mặt, mang theo hai gang tay trắng thêm đôi giày da.

Hắn dùng lực đẩy mạng về phía quái vật khiến nó loạng choạng, hắn nhảy vút lên cao, thanh kiếm của hắn bỗng léo lên những tia sét chói loáng, rồi liền đâm thẳng xuống đầu quái vật khiến nó tử vong.

Hắn lia mắt, nhìn thấy xung quay xác nằm la liệt thở dài một hơi, cởi mũ trùm đầu liếc sang Từ Ý Thiên rồi nói:.

" Hừm, mình lại đến trễ rồi nhỉ?".

Lúc này, y mới thấy được khuôn mắt của hắn, nét đẹp chuẩn soái ca lạnh lùng, thế nhưng lại có vết sẹo dài bên má phải. Từ Ý Thiên ngơ ngẩn thì hắn rồi đột ngột ngất xỉu.

Áng sáng hắt vào y, khiến dàn da y trắng hồng , bờ môi căng mộng bóng bẩy, dài mi cong dài núi ruồi phía bên má, thân hình mảnh mai yểu nịu, mọi thứ được tôn lên dưới ánh đèn chói lóa. Hắn ta nghiêng đầu, cười nhẹ nhìn y chằm chằm rồi nói.

"Hửm? nếu không là nam thân...Thì đã là không phải là đại mỹ nhân rồi sao?" Lời khen của hắn kèm th vẻ mặt chằm bặp của hắn có chút kì lạ.

Hắn tiến lại gần, sờ lên mái tóc mềm mại, vút nhẹ trên làn da mịn màng bằng vẻ mặt lạnh lùng

Bổng nhiên từ phía sau, vang lên tiếng người kêu cứu.

" Đ-đại nhân ơi, có cứu thì cứu cho chót... C-còn tôi nữ..a~~~" Nói xong Cửu A Ca liền ngất dưới nền sàn.

Hắn ta quay lại nhìn, thì thấy một người thanh niên khác, nhưng hắn không biết rằng đó là Cửu A Ca, bạn thân của người mình vừa mới vuốt ve.

" Lại thêm tên còn sống sót sao? Thật phiền toái" Hắn nói có chút khó chịu.

Hắn bế Từ Ý Thiên lên, lấy hai tay y vòng lên trên vai, tay còn lại bợ mông y để không bị ngã, rồi liền hít một hơi thầm nghĩ.

"Tại sao? tên này lại có lại...( hít lần hai•-•)có mùi như hoa ánh nguyệt vậy chứ?". Hắn ta nhắm mắt cảm nhận mùi hương.

Sau một lúc sắm đắm với mùi cơ thể Từ Ý Thiên, hắn sửng tỉnh giống như mình quên thứ gì, quay ngược lại thấy Cửu A Ca nằm trên nền sàn, hắn ngước mày nói.

" Xém một lát thì ta quên ngươi luôn rồi..."

Hắn tiến lại gần, dùng một tay kéo lưng áo Cửu A Ca nhấc lên, rồi bổng thanh kiếm của hắn bay lơ lửng trên không, hắn bước lên rồi từ từ bay ra khỏi nơi đáng sợ, và đầy rẫy những con quái vật

...( chuyển cảnh )

Mặt Trời dần trồi lên từ phía Đông, những chú chim đậu trên cành cây hót líu lo, âm thanh một khu chợ đông đúc, tiếng cười nói nhộn nhịp những quầy hàng trái cây còn đọng giọt sương. Ánh nắng sáng dạo chơi hắt vào chiếc giường Từ Ý Thiên đang nằm.

Thiên Ý Thiên chầm chậm mở mắt ra, lần này không phải là căn phòng hay cánh cửa như ban đầu, mà y thấy khung cảnh trên trần nhà, và mình đang nằm trên chiết mềm mại với cái chăn ấm áp. Y lồm cồm ngồi dậy lấy tay dụi dụi mắt, che đi ánh nắng chiếu thẳng lên mặt.

Nhìn xung quay nét mặt ngơ ngẩn với nét bố trí căn phòng kiểu Trung Cổ, đang khó hiểu với mọi thứ xung quanh, ngay sau đó y nghe thấy tiếng ngáy inh ỏi quen thuột, Từ Ý Thiên híp mắt quay sang phía bên cạnh mình, thì liền nhận ra đó là Cửu A Ca đang ngủ ngon lành, định gọi cậu ta dậy nhưng chưa kịp phát tiếng, thì cánh cửa phía bên kia đột nhiên mở ra.

Từ Ý Thiên nhận ra đó chính là người cứu mình hôm đó, khuôn mặt y có chút lo sợ lùi sát về đầu giường, nhìn phía hắn đang cầm theo thứ gì đó. Hắn từ từ bước đến bên cạnh Từ Ý Thiên, ném vào người Từ Ý Thiên hai bộ y phục với nét mặt lạnh lùng nói.

" Thức dậy rồi thì thay đồ khác vào đi, 2 người đã ngủ hết hai ngày rồi đó... đồ ăn ta cũng chuẩn, nhanh xuống dùng kẻo nguội"

Từ Ý Thiên sắt mặt ngơ ngác hỏi " Gì cơ? Hai ngày sao? Lâu như vây á?".

" Ừm... đã hai ngày rồi, nhanh rửa mặt xuống dùng bữa sáng đi, sẵn tiện kiêu tên đó dậy luôn đi... tiếng ngáy của hắn làm ta đau đầu quá".

" Hừm,dù sao thì...rất cảm ơn anh vì đã cứu bọn tôi, thật sự không biết làm sao để báo đáp anh, nhưng chỉ cần anh nhờ t-thì tôi sẽ cố gắng giúp đỡ anh...nếu nằm trong khả năng của tôi " giọng nói Từ Ý Thiên lắp lửng, muốn cảm ơn người đằng đó.

Hắn ta nhìn Từ Ý Thiên với ánh mắt nhạt nhẽo, khoan tay dựa người vào cạnh cửa nói.

"Một phế nhân như cậu và tên đó ... giúp gì được cho tôi chứ?" Hắn ta nói dứt khoát không suy nghĩ, không biết lời thốt ra sẽ khiến người ta buồn lòng.

Nghe được câu nói ấy, đầu y đau dữ dội, vang lên trong tâm trí là những câu nói.

" Đồ vô dụng, Rồi mày cũng sẽ giống như họ thôi, Đúng là hết thuốc chữa, Nếu mày chết thì tao sẽ vui lắm đấy, đồ chết tiệt" Từ Ý Thiên ôm đầu mồ hôi chạy đầm đìa"

"Đầu mình, đầu mình đau quá, như sắp phát nổ rồi..!". Từ Ý Thiên nói thầm.

Hắn vẫn đứng đấy với vẻ mặt không quan tâm, nhìn y chằm rồi quay lưng đi, trước khi đi hắn còn bảo.

"Nếu thấy không khỏe, dưới ngăn tủ có vài than thuốc đấy, tự sắt ra mà uống".

Hắn đứng khựng quay đầu về phía, y nói với tông giọng có hơi đe dọa.

" À... còn một điều quan trọng nữa, ngủ rồi thì dọn dẹp giường đi. Vì tôi... bị nhạy cảm với khứu giác, nên tôi rất ghét mùi hương của người khác"

Từ Ý Thiên e sợ rồi gật đầu, thấy người đã đi y thở dài nói.

" Người gì vậy chứ?, có lúc quan tâm cũng có lúc đáng sợ như vậy." Y rùng mình một cái.

Từ Ý Thiên quay sang Củ A Ca, thấy cậu vẫn ngủ ngon lành miệng gáy khò khò, y chậc lưỡi rồi liền lây lây cậu ta dậy, bị đánh thức Cửu A Ca thức giấc trong cơn mơ màng nói.

"Ưmm~~~sao thế cháy nhà hả?_người ta đang ngủ ngon mà"

Từ Ý Thiên vẻ mặt bất lực " Nếu cậu ngủ thì cậu sẽ bị đám quái vật ăn thịt đó nha" Giọng nói chậm rãi nhưng nhấn mạnh từng chữ.

Cửu A Ca giật mình, liền bật dậy với khuôn mặt hoảng hốt tái mét.

" C-cái gì..gì, nó đâu? .. Từ Ý Thiên chạy thôi, chạy nhanh lên" Cửu A Ca gấp gắp nói.

Nhìn thấy bộ dạng của Cửu A Ca như hồn vía lên mây, Từ Ý Thiên bật cười sảng khoái.

"H-Hhhhaaaaa.. nhìn cậu kìa, hahaha. Tớ không ngờ là chiêu này lại hiệu quả đến thế đấy... hahaha".

Thấy mình bị chơi khăm, Cửu A Ca nhau mày, mặt nhăn nhó cười trừ nhếch sang một bên.

" Cậu dũng cảm hơn tớ lắm đấy, dám chọc ghẹo tờ sao? Cơ mà... đây là đâu vậy? nhìn như đang ở thời Trung Cổ vậy á!". Cửu A Ca nhìn xung quanh với vẻ mặt hiếu kì.

" Cậu còn nhớ lúc chúng ta đang bị quái vật tấn công chứ? Từ Ý Thiên Quay sang nói với Cửu A Ca

"Hừm, À tớ nhớ ra rồi, là người mặc đồ đen đỡ cho cậu, đúng không?" Cửu A Ca nghĩ ngợi một hồi thì cũng nhớ ra.

" Ừm đúng, chúng ta đang ở nhà của hắn đấy"

" Hả cái gì, ở nhà của hắn á... trời ơi à "Cửu A Ca khuôn mặt bất ngờ nhìn Từ Ý Thiên.

"Mà cũng lạ lẫm nhỉ?...hắn bộ bị cùng phong cách trang trí vậy sao?" Cửu A Ca Ngó nghiêng tứ phía căn phòng.

"Hắn ta tính tình khó mà lường, nên cậu hỏi tớ ... thì tớ chẳng thể trả lời được đâu" Từ Ý Thiên không biết nên khen hay nên chê hắn cho phải, nên thấy sao nó đó.

Cửu A Ca tiếp sát lại Từ Ý Thiên nói nhỏ.

" Hửm? Cậu nói chuyện với hắn rồi sao "

" Chỉ là nói chuyện thôi mà, cậu làm gì mà làm quá thế? Cứ như tớ muốn nói chuyện với hắn lắm đấy" Từ Ý Thiên đẩy mạnh mặt Cửu A Ca ra một bên.

" Có đúng là như vậy không? Chứ hôm đó tớ thấy..." Cửu A Ca đang nói thì ngừng lời đột ngột.

"Thấy gì cơ? hắn ta làm gì tớ hả? hay sao ?". Thấy Cửu A Ca đang nói thì ngưng, Từ Ý Thiên tò mò hỏi.

Cửu A Ca nén lại lời nói, vì cậu hong muốn cho y biết là thấy được cảnh hắn ta hít hà, rồi vuốt ve Từ Ý Thiên.

"Hừm, đúng là tên biến thái mà" Cậu nghĩ trong đầu.

" Nè A Ca, cậu nghĩ gì vậy? sao không trả lời tớ? cậu nói đã thấy được gì?".

Cửu A Ca nhanh nhẹn lách qua một câu khác:

" Ừm..thì, tớ thấy hắn chiến đấu với đám quái vật ấy thô , nhìn rất ngầu luôn ấy chứ tớ cũng muốn được như vậy nữa" Vừa nói tay vừa đấm thẳng ra trước vài cái

Từ Ý Thiên không nói nên lời nhìn Cửu A Ca, thở dài một cái rồi nói.

"Ha, Cậu có phải người lớn không thế, suy nghĩ cứ như trẻ con ấy, thôi không nói đến cậu nữa, đồ đây đi tắm rồi xuống dưới ăn bữa sáng đi, hắn ca đang đợi ở dưới đấy, tớ đi vệ sinh một trước đây"

Cửu A Ca khuôn đa nghi ngồi trên giường một hồi, rồi sau đó liền lấy đồ mà hắn đã chuẩn bị cho vào phòng tắm.