Nói thật lòng, Lý Vĩ từng nghĩ tới vô số khả năng, nhưng bất luận thế nào ông cũng không dám nghĩ rằng con trai mình cầm dao làm bếp lên!
Thằng cu này định mưu sát ba ruột à?!
Trời đất ơi rốt cuộc tôi đã đẻ ra thứ khỉ gió gì đây?!
"Thằng kia, mày làm gì đấy? Hả?!" Lý Vĩ cầm cây lau nhà trỏ vào Lý Thiên Kỳ, đứng xa xa mà nạt, "Mày bỏ dao xuống, mày lập tức bỏ dao xuống!"
Vợ ông lúc này đã sợ đến mức bật khóc, đừng tưởng lúc trước bà hùng hổ như trâu như bò, gặp phải chuyện này cũng hoảng hốt không thôi, bà vừa khóc vừa kêu lên, "Thiên Kỳ, con đừng có nghĩ quẩn, con muốn gì con nói với mẹ, bỏ dao xuống trước đã!"
Nhưng bất luận hai người kêu gào thế nào, Lý Thiên Kỳ vẫn không ừ hử, cầm dao làm bếp ngắm nghía thật kĩ, sau đó đặt bàn tay lên thớt...
Nó định tự chặt tay à?!
"Thiên Kỳ, có gì từ từ nói", Lý Vĩ thấy không ổn, nó định tự hủy hoại bản thân à! Ông liều mạng quát, "Đừng nghĩ quẩn, mày mà bị thương, ba không chắc chắn có thể chữa trị đâu nhé!"
Lúc này vợ ông đã cuống đến mức sắp ngất được rồi. Họ chỉ có một thằng con trai này thôi!
Sau đó hai người nhìn thấy Lý Thiên Kỳ cầm dao bằng tay phải, nhẹ nhàng cắt một vết thương nhỏ trên ngón trỏ của tay trái.
Trái tim cặp vợ chồng thòng xuống tận dạ dày, thôi xong rồi!
Nó muốn tự hủy hoại thật rồi! Trời đất ơi làm thế nào được đây?!
Sau đó hai người nhanh chóng sững sờ.
Bởi vì Lý Thiên Kỳ cắt rất nhẹ, trên thực tế cùng lắm chỉ rách một lớp da, từ đầu ngón tay từ từ chảy ra một giọt máu.
Nhưng hiển nhiên Lý Thiên Kỳ không cảm thấy đau đớn hay gì hết, mà giơ tay trái lên, quan sát vết thương thật kĩ.
Cậu ta quan sát rất chăm chú, dường như sắp gí thẳng ngón tay vào mắt.
Sau khi ngắm nghía một lúc lâu, Lý Thiên Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn ba mẹ mình, phấn khích cười to, "Ha ha ha ha ha! Ba, mẹ! Mau nhìn này, con thức tỉnh rồi! Con thức tỉnh rồi! Ha ha ha ha ha ha!"
Thức... thức tỉnh rồi?
Con nhà mình thức tỉnh rồi?
Lý Vĩ và vợ đưa mắt nhìn nhau, thật hay đùa vậy? Ban nãy mình lo lắng như thế, hóa ra là vì nó thức tỉnh rồi? Nó lấy dao cắt vào tay mình là muốn thử nghiệm xem có phải thực sự thức tỉnh không à?
"Thật hả? Mau cho ba xem!" Lý Vĩ lập tức xông tới, nắm lấy tay trái của con trai Lý Thiên Kỳ, quan sát thật kĩ càng.
Vết thương trước đó đã khỏi hoàn toàn, bên trên vẫn còn chút vết máu.
Lý Vĩ trợn mắt há miệng, "Thực sự thức tỉnh rồi à? Khả năng hồi phục này..."
"Con thức tỉnh khả năng hồi phục và sức mạnh cơ bắp", Lý Thiên Kỳ rụt ngón tay về, sau đó hai tay ôm lấy tủ lạnh trong phòng bếp, mới hơi dồn sức đã nhấc được cả chiếc tủ lạnh lên!
Đây là tủ lạnh hai cánh cỡ lớn, cộng thêm đồ ăn bên trong thì một trăm kilogam không thành vấn đề!
Thế mà cậu ta nhẹ nhàng ôm được nó lên!
"Ba nhìn này, con thức tỉnh rồi!" Lý Thiên Kỳ cười ha hả, đặt chiếc tủ lạnh xuống, đắc ý nói, "Lần này ba khỏi lo nữa nha? Bây giờ con cũng là người thức tỉnh rồi, ha ha ha!"
Mẹ cậu ta ở bên cạnh gật đầu như bổ củi, "Khá lắm khá lắm, mẹ đã nói con trai mẹ không tầm thường mà!"
Lý Vĩ thì sờ cằm, nhìn cây chổi lau nhà trong tay, nhìn thằng con trai đang đắc ý, đột nhiên vỗ đầu một cái, thở dài một hơi, "Hầy, tôi nên biết từ sớm..."
Sau đó ông chỉ vợ mình và kêu lên, "Tôi đã bảo bình thường bà chiều nó quá, cứ chiều nó mãi! Nếu như tôi đánh nó sớm hơn có phải nó đã thức tỉnh từ sớm rồi không?!"
Lý Thiên Kỳ: "???"
Ba à giờ phút này mà ba lại quan tâm vấn đề đó hả?
Mẹ cậu ở bên cạnh ngẫm ngợi, sau đó quả quyết lùi về sau hai bước, "Đều tại tôi, đều tại tôi, sau này chắc chắn không bảo vệ nó nữa!"
Lý Thiên Kỳ: "???"
Mẹ à mẹ bị sao vậy?
Sau đó cậu ta nhìn thấy ba mình vứt cây chổi lau nhà xuống, sau đó xông vào bếp, lôi từ trong chạn bát ra một cái chày cán bột* dài tới một mét!
(*) Chày cán bột để làm sủi cảo, quẩy chiên.
"Quả nhiên các tài năng đều sinh ra dưới cán gậy*!" Lý Vĩ dùng tay phải nắm chặt cây gậy cán bột rất to, vung vẩy vài cái, "Xem ra cây gậy cán bột gia truyền của tổ tông nhà ta cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi! Thằng nhóc thối kia, mau qua đây, hôm nay ba không đánh mày một trận không được!"
(*) Ý nói dạy con phải nghiêm khắc con mới thành tài.
Lý Thiên Kỳ: "..."
Mẹ kiếp, ba lấy đâu ra cái logic quái quỷ này vậy?!
"Ba, có gì từ từ nói!" Lý Thiên Kỳ bắt đầu trốn bạt mạng, bị đánh bằng thứ này chắc chết luôn ấy chứ! Mẹ kiếp, ông mày thức tỉnh rồi mà vẫn bị đánh à?!
Hồng Tiểu Phúc, chuyện này cậu chưa xong với tôi đâu!
...
Sáng hôm sau, Hồng Tiểu Phúc lại lần nữa gắng sức lắm mới gượng dậy được.
Vẫn duy trì tư thế như trong cuốn sổ rèn luyện hôm qua.
Nhưng nói ra thì, tuy tư thế này nhìn qua không thoải mái lắm, nhưng khi thực hành trên thực tế thấy cũng không có chỗ nào quá khó chịu.
Hơn nữa ngủ một giấc thật ngon, cảm giác tinh thần khá hơn nhiều.
Nói như vậy, chắc hẳn cuốn sổ tay này có chỗ dùng được. Có vẻ như Hồng Tiểu Phúc đã luôn xem nhẹ thứ này.
Cái gì gọi là tiềm lực quốc gia?
Cuốn sổ này có tất cả sáu bức ảnh cộng thêm phần chú thích. Đây là sáu tư thế nâng cao chỉ số thức tỉnh của gene nhanh nhất mà quốc gia tổng kết được qua quá trình chiêu tập hàng nghìn người thức tỉnh, mỗi ngày làm hàng vạn động tác lấy mẫu, so sánh chắt lọc, làm vô số thí nghiệm!
Chỉ riêng sáu động tác này, nếu để một người nào đó tổng kết, e là cả đời cũng không tổng kết được!
Mười đời cũng khó ấy chứ!
Dù sao để tổng hợp ra được sáu động tác này, hàng nghìn máy đo lường chỉ số gene đã phải hoạt động liên tục không ngừng nghỉ để ghi lại ngay lập tức bất cứ tiến bộ nào của những người thức tỉnh tham gia thí nghiệm.
Một cá nhân làm sao có thể hoàn thành công việc như thế được?
Cho nên cuốn sổ tay rèn luyện này, trông có vẻ đơn giản, trên thực tế lượng tri thức khá nhiều.
Phương thức tu luyện thật sự áp đảo được nội dung cuốn sổ này chỉ có phương pháp tối mật của quân đội, mức độ được coi trọng không kém gì vũ khí hạt nhân.
"Buổi sáng tỉnh dậy, ôm ấp mặt trời!" Hồng Tiểu Phúc ngâm nga hát, vào bếp làm bữa sáng. Sau khi nấu nướng xong, cậu tự mình ăn rồi để phần cho Thẩm Tiểu Linh. Cậu ngẫm nghĩ rồi lấy nửa thanh sô cô la để dành đặt bên cạnh bát.
Hôm nay là thứ Bảy, kế hoạch trước mắt mà Hồng Tiểu Phúc tự đặt ra cho mình là chạy bộ buổi sáng, làm bài tập, tu luyện, tổng thể chỉ có vài việc như vậy thôi.
Cậu bước ra đường, đóng cửa lại, sau đó Hồng Tiểu Phúc bắt đầu tiến hành hoạt động tu luyện của một ngày.
"Chào buổi sáng Tiểu Phúc", ông cụ Lưu nhà bên cạnh vừa vặn cũng ra ngoài vào lúc này. Nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc đang đứng ở cửa vươn vai đá đá chân làm nóng cơ thể, ông cụ bỗng chốc nở nụ cười, "Lần nào cũng đúng giờ nhỉ, thế nào, chạy cùng ông hai vòng không?"
Hồng Tiểu Phúc cười tươi như hoa, "Được ạ, ông phải nhường cháu tí đấy nhé!"
Ông Lưu cười ha hả: "Không thành vấn đề, đi thôi!"