Quả nhiên là linh thạch!
Nghe vậy thì toàn bộ những người ở đây đều ngẩn ra!
Hồng Tiểu Phúc chỉ chọn bừa một địa điểm, vậy mà ở dưới đất lại ẩn chứa linh thạch? Mà còn lại là linh thạch cấp LV3 hiếm có?
"Chuột Bự." Hồng Tiểu Phúc chỉ vào viên linh thạch, sau đó nói: "Mau đi đào thêm cái này, tìm nhiều nhiều vào, không thành vấn đề đúng không?"
Chuột Bự gật đầu, sau đó lại sột soạt chui vào lòng đất!
Lần này thời gian đi lâu hơn ban nãy một chút, chờ lúc Chuột Bự chui lên bèn ào ào nhả linh thạch từ trong miệng ra!
Chuột Bự: (●´ϖ●)
Hiệu trưởng Trương và Ngô Vĩnh Nghĩa đều ngẩn người!
Ôi trời ạ, đang xảy ra chuyện gì thế này? Tôi không bị hoa mắt đấy chứ? Một con chuột tìm báu vật sao?
Hai người cùng há hốc mồm, nhóm người Tô Oánh nhìn hai người họ với vẻ mặt chê bai. Chưa từng trải việc đời sao? Chuyện này thì ăn thua gì?
Nếu mà trông thấy Tam Pháo thì hẳn là hai người phải mất lòng tin với cuộc sống này mất…
Support your favorite authors and translators in webnovel.com