webnovel

17

17

Gã giữ chặt đôi tay của cậu, những ngón tay đan nhau, cánh tay họ quấn bện như lũ chim nép cánh đậu lại trên cành tránh cơn giông ập đến.

Ám ảnh ban đầu trong trí nhớ cậu, sự sợ hãi dựng lên trong từng nang lông, cơ thể khắc rõ đau đớn nhung nhúc bò lan từ ngón chân lên đến đỉnh đầu... Hộc Tía càng lúc càng thấy kì quái, da mông mài đỏ nảy lên khi gã nhấp nhô thúc sâu, xung động dữ dội mà dương vật gã xô đẩy dồn dập trong cậu, dịch nhầy dính tràn ra do ma sát, chảy theo bắp đùi rớt xuống chăn đắp.

Cậu không hiểu tại sao đau đớn cũng có thể lên men thành cảm giác ngứa ngáy khó chịu như thế, giống như vết đốt của con muỗi lúc chạng vạng, nốt đỏ tấy lên, sưng phồng nóng ngứa khiến người ta không thể không gãi cào cho bõ ngứa, tất cả va chạm của người đàn ông này khiến vách thịt cậu càng thắt chặt thêm.

Hộc Tía run người khi gã nhấc chân cậu đảo một vòng, dương vật gã quấy tròn trong cậu như cọc gỗ cắm sâu xuống đáy hồ nước, mặt nước gợn sóng cong mềm như lưng eo cậu, gã chỉ muốn cặp mông cậu nảy lên theo giai điệu của gã, gã cắn vỡ lớp vỏ giòn tan tách đôi khe mông ướt đẫm, âm thanh của cậu ta nấc lên cùng tiếng da thịt vỗ vào nhau bì bạch, hòa tan như mưa rơi xuống mặt hồ, từng cơn từng giọt từ cao xanh lại trở về đất rộng.

Cảm xúc của gã biến đổi như mây vần trong gió, là sâu thẳm dưới biển cũng rộng lớn hơn trời, chỉ là gã đang chật vật leo núi cao trập trùng chỉ để một giây phút nhấn chìm vào vực sâu trong cậu, nghe âm thanh khản đặc vọng sâu trong cuống họng người trong lòng gã, giọng cậu nức nở nghẹn ngào vì gã bắt chẹt hết lần này thêm lần nữa.

Thân thể cậu rũ rượi mềm xốp như bông gòn ngâm nước, mặc kệ gã bế kéo ra gần mép giường, cậu mệt lắm rồi, gã đỡ Hộc Tía tựa đầu tựa vai vào vách tường, ngón tay gã vuốt qua đuôi mắt cậu, day nhẹ lên da non nãy giờ còn đọng lại ẩm ướt.

Gã nheo mắt nhìn đôi mắt này, bật cười không biết làm sao cho thỏa nữa, gã mê mẩn nhìn cậu khóc thảm dưới thân mình, lại lúng túng trước những giọt nước mắt Hộc Tía vẫn rơi thật lâu, gã nghĩ cậu còn ướt át hơn cả cơn mưa rào trong tiết cốc vũ, gã chẳng biết làm gì hơn ngoài đứng lặng dầm mưa.

Cậu ta khóc chẳng ngừng từ lúc bắt đầu cho tới khi gã dùng khăn ấm lau đi gương mặt nhòe nhoẹt, đôi mắt đỏ lên cùng hàng mi ướt mềm tránh né ánh mắt gã.

Nước mắt của Hộc Tía như mưa bốn mùa, mưa bụi bay trong ánh mắt rời rạc, hoặc ào ạt lăn xuống gò má đỏ ửng, nước mắt nóng tròn vo khi cậu cúi đầu từng giọt vỡ tan trên ngực gã, hoặc êm đềm lẳng lặng chảy nghiêng qua thái dương mất hút sau tai hồng tóc rối.

Hộc Tía nhìn gã lau từng tấc da trên cơ thể mình, từ mặt mũi xuống cổ vai, lau từng ngón tay đang nắm lại, xoa lên những nốt móng hằn vết trong lòng bàn tay, gã lựng khựng nhìn hồi lâu rồi cúi đầu hôn lên.

Bàn tay gã như tay gấu mà lại chăm chút cẩn thận giống như gã biết được, như thể nếu gã mạnh tay thêm tí nữa, cái vỏ mỏng manh giữ lấy hình hài cậu sẽ vỡ vụn ngay tức khắc.

Khăn ẩm lặng lẽ lau đi mồ hôi cũng nhiều thứ dính nhớp còn lại phía dưới cậu, gã nhìn cậu ta xấu hổ lẫn bối rối quay đầu nhìn sang hướng khác, làm sao Hộc Tía có thể thản nhiên nhìn theo hành động của người đàn ông này, bị gã mở rộng hai chân từ tốn tẩy rửa cho cậu mà chẳng nảy nòi dục vọng, như lần đầu tiên gã dấp khăn ẩm lau đi lấm lem trên mặt cậu, chỉ có dịu êm…

Hộc Tía không biết loại cao thuốc thường bôi lên những vết thương trên tay chân mình còn có tác dụng với vị trí khác, gã sung sướng lấp đầy và giày vò thỏa thuê, lại vẫn là gã xoa đầy thuốc vào nơi riêng tư khó nói đó.

Chủ buôn nói cậu như miếng giẻ ướt lau chung, lũ khốn đó vừa dùng vừa chê bai bẩn thỉu, chỉ có gã mua lại bằng tiền, chẳng biết dùng bao nhiêu công sức để giặt sạch sẽ, để khâu lại vết rách xơ xác, để hoa văn đơn điệu lộ ra dưới nắng phơi khô cong.

Bộ quần áo cũ màu mặc lên người cậu vẫn rộng thùng thình, mùi của nắng lẫn mùi lá chè khô cất trong tủ gỗ, mùi hương giống hệt trên người gã bện với mùi mồ hôi tỏa ra sau cái gáy trần khi cậu gác cằm lên dựa vào.

Cái cách gã ôm lấy cậu chỉ có dịu dàng cùng che chở, là thật tâm bao bọc đời cậu, hoặc có thể chỉ là bẫy giăng ngọt ngào trước mắt, cậu dù sa lầy vẫn muốn có được một lần.