webnovel

5

5. Thành hôn.

La Ngọc ngồi trên giường tân hôn không yên, dưới bộ hỉ phúc vừa vặn bao nhiêu thì hạ thân cậu bị bó chặt cực kì khó chịu.

Thường ngày, cậu sẽ dùng tỏa hoàn bằng vải bông dễ chịu, nhưng đến hôm hôn lễ sẽ phải mang tỏa hoàn sính lễ của nhà trai, tỏa hoàn càng quý giá thì càng chứng tỏ song nhân càng được nhà trai coi trọng.

Triệu gia tặng tỏa hoàn vàng ròng, là vàng kéo tơ bện sợi dệt nên, có liên tử thông sáu cánh đâm vào lỗ tiểu cánh vàng bọc lấy quy đầu hồng phấn, gốc dương vật có ổ khóa nhỏ cùng đai tơ vàng quanh eo.

Ngọc khí hình hồ lô nhỏ tinh tế trơn mượt được đặt trong âm hộ mong con đàn cháu đống, y mã thêu tơ vàng nền gấm hoa nhỏ xinh vừa hay che kín môi âm hộ đang ngậm hồ lô.

Hậu huyệt La Ngọc cũng đặt ngọc thế, gốc ngọc thế chìm sâu vào trong lớp cơ vòng hậu môn, chỉ chừa lại chuỗi thẻ ngọc được cài vào mã y hoa lệ.

La Ngọc không được phép nằm xuống, cậu phải ngồi yên ở mép giường chờ tân lang đến. Bà mai trải xong lụa trắng giữa giường liền đi ra ngoài.

Khi Kiến Sinh đẩy cửa vào phòng, La Ngọc như được giải thoát ngã nhoài ra giữa giường, cả người co cụm lại nức nở.

Nến đỏ cháy rực, dưới màn trướng che phủ, Kiến Sinh nhìn chằm chằm hạ thân trần trụi cùng lớp y sức rực rỡ của tân song nhân.

La Ngọc kêu đau kêu khó chịu, tay quấn riết lấy anh, nũng nịu cầu xin. Tỏa hoàn mở ra, rút liên thông tử bó chặt quy đầu non nớt, bỏ kim vàng thông lỗ tiểu, cởi mã y hoa lệ.

Anh vạch túi tinh nhìn âm hộ La Ngọc, miệng lỗ căng tròn ướt sũng, đế ngọc lồ lộ trượt dần ra ngoài, ngọc hồ lô xanh mướt bóng loáng vương dịch thủy lẫn tơ máu rớt trên lụa trắng, cánh thịt căng đầy phập phồng.

La Ngọc tỉ tê khóc nấc lên, nước mắt trà qua gò má long lanh, đưa đẩy mông chỉ muốn ngọc thế trôi ra khỏi hậu môn mà không biết cách.

Kiến Sinh cứng ngắc cả người, dương vật giữa chân cứ giật giật, tay nhẹ nhàng kéo ngọc thế trong cơ thể cậu ra ngoài.

Tấm lụa trắng thấm cả dịch thủy tơ máu cùng hồ lô ngọc thế đều được cất vào tráp gỗ trình diện cho mẫu thân, minh chứng tân song nhân thuần khiết.

La Ngọc khóc rất nhiều, rúc vào vòng tay Kiến Sinh mà nức nở kể lể, hai thân thể trần trụi quấn quýt trong vòng tay nhau.

Anh miên man mơn trớn thân thể cậu, xoa dịu đi sự tủi thân của cậu, thay thế bằng thứ cảm xúc thân mật đôi lứa.

Môi ướt mềm cùng cái lưỡi non mịn lúng túng cuốn lấy, vành tai nhỏ hồng nhạy cảm khi anh chạm tới, tóc đen như tơ lụa rối bời trượt qua bờ vai tròn, lồng ngực phập phồng gấp gáp, làn da đỏ hồng như quả chín.

La Ngọc rất ngây ngô nhưng cậu thẳng thắng với khát vọng của mình.

Đã từng mơ anh sẽ chạm đến cậu như thế, cậu cũng chìm vào sự dịu dàng của Kiến Sinh như thế, những hình minh họa trong huấn thư cửa hiện lên trong đầu cậu mồn một, đảo thành vòng thành vòng.

Anh ôm cậu trong vòng tay mình, lưng La Ngọc dựa hẳn vào lồng ngực Kiến Sinh, đôi tay lang thang tìm kiếm toàn thân cậu, lồng ngực phẳng có hai viên đậu nho nhỏ, cái bụng phẳng cùng vòng eo tí xíu, mân mê không buông tay.

Tay anh tìm đường mở lối đỡ dương vật đẩy vào âm hộ cậu, vạch căng múi thịt thúc sâu bên trong.

La Ngọc như ngạt thở, cả người mềm nhũn quấn lấy anh, âm hộ siết chặt như muốn cắn đứt vật lạ.

Dương vật Kiến Sinh như muốn nổ tung, cậu còn ưỡn eo hông đong đưa tránh né, đổi lại những cú thúc sâu lung tung của anh, nhồi đầy nóng ướt cùng sung sướng.

Tiếng khóc của La Ngọc xoắn xuýt lên một cao độ kì lạ, giữa tiếng thở hổn hển cũng rên rỉ đặc sệt như mật, cậu muốn hôn người thương của mình.

"Lang quân ơi..."

Kiến Sinh mút lấy hơi thở người nằm trọn tron cơ thể anh, vươn đôi tay bấu víu anh như con thuyền lênh đênh, trái tim vang dội nhắc nhở anh yêu thương người đó.

Trướng thắm tình nồng, tân hôn viên mãn.

Say giấc trong vòng tay người thương là cảm giác mới mẻ, đong đầy hạnh phúc.

Thân thể La Ngọc thật sự mệt mỏi nhưng tinh thần lại tỉnh táo và thoải mái.

Kiến Sinh vòng tay bao bọc cậu như một con thú nhỏ, cái lạnh se se đầu thu dường như chẳng là gì với thân thể như lò than nóng hầm hấp sau lưng cậu.

La Ngọc nhè nhẹ xoay người lại, eo hông bắp đùi đều âm ỉ nhói lên, nơi kín đáo lại càng khó tả, cậu tự hỏi sau này mỗi lần gần gũi Kiến Sinh sẽ đều như vậy sao?

La Ngọc xấu hổ cười khẽ.

Đôi tay anh ôm vòng kéo người thương gần kề, hôn nhẹ lên mái đầu đang cố rúc vào trong chăn ấm khi phát hiện ra anh đã tỉnh giấc.

"Chào buổi sáng...bé ơi!"

Người dưới chăn khựng lại, ngoi ra ngoài gửi cho anh một gương mặt đỏ lựng với đôi mắt tròn thắc mắc.

Cái lúc dập dìu quấn quýt lấy nhau đêm qua, cách gọi miên man bên tai của Kiến Sinh, tình tứ chôn sâu vào thân thể cậu.

La Ngọc lí nhí đáp lại, cả người không dám cử động, cách một lớp vải vóc thôi đấy mà hạ thân người này cứng rắn nóng bừng cứ ma sát như có như không vào giữa hai chân cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kiến Sinh có ý trách cứ, ánh mắt người thương mười phần chiều chuộng bảy phần đùa giỡn nhắc rõ cho cậu…

Cái gì mà lúc ôm cậu cấn cấn lên hồi đó anh bảo chày giã thuốc cầm theo thôi, chỉ có cậu lúc đó ngốc nghếch mới không hiểu, anh đã lưu manh cậu từ đời nào.

Kiến Sinh mê mẩn cậu, vòng tay không tự chủ cuộn chặt cậu thêm, người thương ngẩng đầu đón nhận nụ hôn, vẫn ngây ngô như thế mà quyến luyến lạ lùng.