Chúng bạn biết đấy, với một người có chứng sợ nước bị ném xuống nước chới với cả mấy phút kiểu gì cũng bị phản ứng tiêu cực. Và tao cũng thế.
Thanh Thảo đây, phải biết là hôm qua bị ném xuống nước. Không những thế còn bị bỏ rơi đến gần hai phút.
Điều này khiến tao gặp ác mộng, tao mơ thấy lúc ấy chới với chới với được một ông lạ hoắc tới cứu. Rồi lúc hoảng loạn sợ hãi nhất, tao thấy một đứa trạc tuổi đến ôm tao mà dỗ dành.
- Thảo, tỉnh tỉnh tỉnh.
Cả hai má bị vả liên hoàn khiến tao dù có mệt cũng phải mở đôi mắt phượng ra nhìn ngắm thằng nào đã tát bố mày. Người đầu tiên tao nhìn thấy.... là mẹ.
Coi như tao ổn !
- Cái thằng này sao lại sốt thế này rồi ?
Mẹ lo lắng sờ trán tao, rồi vội vã chạy đi ra ngoài. Tao vươn tay về phía mẹ, nhưng người đã khuất bóng.
- Sao mẹ lỡ bỏ con...
Tao thều thào y như nữ chính ngôn tình nhìn về phía anh nam chính đang bước đi khi chị gái ấy gặp tai nạn trong bộ phim tình cảm sướt mướt nào đó mới xem nhà thằng Đức hôm trước. Nghĩ một lúc liền khiến tao khó chịu và đau đầu, tao tạm nhắm mắt định ngủ tiếp.
Bảo sao hôm qua bị quật lên quật xuống trong lúc ngủ. Hoá ra là thằng Đức đưa tao về nhà với mẹ. Tất cả đều tại thằng chó Đức hết.
Tiếng chó sủa xa xa, tao nghe thấy tiếng chó của tao nói chuyện. Thằng này không đi học lượt qua đây làm gì.
- Đức hôm nay con nghỉ sao ?
- Vâng mẹ, con biết mẹ bận nhiều nên con xin nghỉ cho cả em Thảo và con rồi ạ.
- Thế tốt quá, chăm nó cho mẹ nhé.
- Dạ, mẹ đi cẩn thận.
Chúng bạn biết gì không ? Thằng Đức nó nói chuyện với mẹ. Một câu mẹ hai câu con sao mà ngọt như mía lùi vậy.
Biết sao tao không nhận mẹ là mẹ tao không ? Vì mẹ cũng là mẹ nuôi của thằng Đức nên coi như là của chung giữa hai thằng bọn tao. Nhưng mà... mẹ kiểu muốn vứt tao ra góc vườn rồi, chỉ có thằng con độc nhất vô nhị Trần Vương Đức thôi.
- Thảo !
Gọi cái cục sít ý, tao mệt mỏi xoay người mặc kệ thằng nào đó đá cửa phòng tao. Cửa không khóa đâu chỉ cần đẩy nhẹ là nó tự mở nhưng thằng ngu nào đó giơ chân đạp bay cánh cửa phòng tao ra.
Bạn Trần Vương Đức, nguyên nhân gây cơn sốt của tao đang tay bê chậu nước, tay cầm túi thuốc, vẻ mặt vô cùng lo.
- Thảo Thảo Thảo, tỉnh.
Má tao tiếp tục bị đánh tiếp. Nếu không phải tao đang ốm, tao sẽ lôi thằng Đức ra cái bể bơi chết tiệt kia để dìm nó đến khi nó chừa đi cái thói nghịch ngu của nó cho rồi.
Đức híp mắt, tủm tỉm lấy khăn ướt lau mặt, lau tay, lau người cho tao. Có vẻ nó khá thích việc này ? Sao mà mồm cứ tủm tỉm như bị ngộ thế ?
- Mày biết con chó thọ nhất là bao nhiêu tuổi không.
Tao dù ốm vẫn phải thều thào. Thằng ngu học tên Đức nọ chắc chắn là lắc đầu.
- Mày có muốn là con chó thọ 16 tuổi 11 tháng 9 ngày không ?
Đức biết ý bỏ tay khỏi ti của tao. Lúc này tao chỉ mong mẹ xuất hiện cứu tao khỏi con sói háo sắc này. Ma ma tổng quản có thể vạch quần ra đánh mông con tan nát nhưng xin mẹ hãy về với con.
Lau người xong, cả người tao vẫn nóng rực. Cảm giác rất muốn được ném vào cái gì đó lành lạnh. Tao dùng hết sức tung cái chăn ra.
- Thảo, đang ốm đấy.
- Kệ bố, nóng bỏ mẹ.
Tao đi ngủ mặc thoải mái lắm, cởi trần mặc quần đùi. Vì thế mới có thể bị thằng Đức bóp ti, thả dê.
Không khí ngoài chăn mát lạnh ấp đến khiến tao dễ chịu hơn bao giờ hết. Tao xoay người nằm úp xuống, thả lỏng thân thể để có thể dễ dàng ngủ.
Thằng Đức lấy khăn tiếp tục lau lên người tao, cảm giác được lau lưng vừa được bàn tay có tay nghề xoa bóp làm cho thoải mái khiến tao không khỏi cảm thán.
- Dễ chịu thật đấy.
- Thảo có muốn sau này được xoa bóp hằng ngày hay không ?
- Chịu, mày ra giá cao bố bán nhà mà trả à ?
- Không, giá rẻ thôi.
Nó hôn lên trán tao.
Cái giá này không tồi. Tao lại là đứa hay nằm sai tư thế dễ đau nhức, được xoa bóp với cái giá rẻ bèo đó tất nhiên là không bao giờ. Tao đưa ngón tay giữa dí thẳng vào mặt nó.
Tao không thể đánh nó và chẳng hiểu sao mỗi lần muốn đánh thằng Đức tao phải dùng hết sức bình sinh để đánh nó. Kiểu như nó hút hết dương khí của tao không bằng. Tao thầm mắng nó.
- Âm binh trướng khí.
- Thảo đang ốm, đừng đánh. Nếu không cho Thảo ăn cháo lưỡi đấy.
Quả thật là lươn lẹo.
- Tao cắt lưỡi mày băm ra nấu cháo.
Giơ ngón tay giữa dí thẳng vào mặt nó lần hai xong, tao mệt mỏi vùi đầu vào gối muốn ngủ. Đầu tao đau quá. Đức lau lưng tao một lúc rồi mới đi ra ngoài.
- Đức đi nấu cháo, ngủ chút đi.
- Mời anh phắn.
Chờ nó đi rồi tao mới quay đầu ra ngoài cửa. Thơm quá... nó dùng nước hoa hương bạc hà, cái mùi mà chỉ cần ngửi một tý thôi, tao sẽ tự phê lòi như con mèo phê cỏ.
Đầu óc tao lúc này lơ lửng trên mây, vật vờ một lúc mò ra ngoài. Thằng Đức nó đang làm cái gì đó ở trong bếp. Tao sợ nó làm cháy bếp nhà tao lắm nên phải mò xuống thôi.
" Cạch .. "
- Thảo ? Sao lại ra đây ?
Đức nó cởi tạp dề, dang tay nhìn tao. Không biết là do cái tính tự phê bởi mùi bạc hà hay do bị ốm mà tao lao đến ôm nó.
- Sao thế ?
- Thơm... bạc hà thơm.
Tao vùi đầu vào cái cổ nó mà hít hà. Thằng Đức cởi áo khoác rồi khoác lên người tao. Mùi bạc hà bao chùm khiến tao làm thoải mái không tưởng.
- Giống con mèo thế ?
Đức lấy tay gãi gãi cằm tao, cảm giác dễ chịu bao lấy khiến tao cứ đứng yên cho nó sờ. Thoáng chốc tao lại nghĩ.
Thật giống bố.
Cái mùi này làm tao nhớ đến mùi của bố. Lúc mà bố còn sống, ông vẫn hay thơm tao, rồi cho tao ngửi cái mùi thơm thơm trên cổ áo ông và khoe rằng : " mẹ xịt cho bố thơm đấy ! "
Rồi tao nhớ lúc tao 7 tuổi, bố tao nằm trong bệnh viện nắm chặt tay tao. Bố nhìn thật lâu vào mắt tao rồi nói.
" Nhớ không được để mẹ lo, bản thân cũng không được ốm yếu. "
- Bố... con xin lỗi... con vô dụng.
Tao nức nở, tao chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân yếu đuối như vậy dù sự thật tao toàn khiến mẹ lo lắng, trái lại với lời dặn của ông. Lại đem vác cái mặt của bản thân đi khóc lóc thê thảm với thằng Đức.
Nhưng Đức ấm ấp, nó nhẹ nhàng vỗ về tao. Cái vuốt nhẹ nhàng trên vai tao, cái vỗ lưng đầy ân cần của nó khiến cho tao càng khóc to hơn.
- Đức... tao vô dụng...
- Đừng sợ... không được khóc. Nam nhi không được khóc...
Tao thấy Đức lau nước mắt trên mặt tao, còn vuốt tóc tao sang hai để tóc không dính vào trán tao. Còn tao vẫn gào mồm.
- Bố... con vô dụng...
- Không vô dụng... Thảo, ngủ nào.
Tao cảm thấy thất vọng và bản thân quá vô dụng rồi... tao khụy xuống đất kéo theo thằng Đức mà nức nở.
- Đức... tao vô dụng hức hức...
Nói rồi tao gục xuống người Đức, lịm đi trong cơn sốt mê man. Lúc ngật lịm đi, tao cảm thấy bản thân bị đè nặng lên thật khó thở.
Đến lúc tỉnh lại, tao thấy thằng Đức nó mỉm cười kiểm tra nhiệt độ cho tao. Nhìn nó cười, lòng tao tự nhiên cũng thấy vui vẻ theo.
- Sau này ốm phải nói Đức nghe, không là phạt.
Giọng nó ấm áp thổi vào tai tao, khiến tao rụt cổ lại. Và để che đi khuôn mặt đỏ ửng tao vùi mặt vào gối và hét lên..
- Do ai mà tao bị ốm ?
- Lúc ngủ khó chịu thì phải nói chứ ? Lần sau phải nói nghe chưa ?
- Đ*O.....
Chưa kịp rời mồm, mẹ tao đã từ ngoài đi vào. Sắc mặt của mẹ có lẽ là...
- Mày vừa nói thế Thảo ?
- Mẹ !
Bản thân tao đang nằm sấp. Cái mông tròn của tao bị mẹ đánh một phát.
" bốp ! "
- Láo toét.
Thằng Đức thấy tao bị như thế liền bụm miệng cười. Lòng tao lúc ấy : Con bố Bảy này, tao nguyền mày lây bệnh.
Quả thực hôm sau Đức ốm.
Nghiệp quật chết mày he he.
...
Sáng nay Đức đứng chờ trước nhà Thảo, cứ nghĩ rằng là bệnh tình của Thảo giảm đi rồi, bây giờ chỉ cần cậu ấy phi ra sẽ tóm cậu kéo lên xe mà chở đi.
Nhưng bước ra không phải Thảo mà là mẹ. Sắc mặt mẹ rất xấu, mẹ nói nó nghe về tình trạng của Thảo. Chẳng hiểu vì sao Đức lại nảy ra ý muốn chăm sóc Thảo.
- Mẹ chờ con lát.
Nó rút điện thoại ra, gọi cho thằng Khánh nói vài lời rồi cúp máy. Mẹ nhìn nó, có chút khó xử mà hỏi.
- Đức... hôm nay con nghỉ sao ?
- Vâng mẹ, con biết mẹ bận nhiều nên con xin nghỉ cho cả em Thảo và con rồi ạ.
Đức cầm tay mẹ, ánh mắt kiên định khiến cho mẹ không khỏi chạy lòng mà gật đầu đồng ý.
- Thế tốt quá, chăm nó cho mẹ nhé.
- Dạ, mẹ đi cẩn thận.
Mẹ đi rồi, Đức đi vào phòng Thảo. Nhìn người đang mê man trên giường, nó không khỏi đau lòng. Tại do nó mà Thảo mới thành như thế này.
Người Thảo nóng lắm, lau qua lau lại cũng không bớt. Thế mà nó lại nổi tính biến thái đi trêu chọc thân thể Thảo. Đến lúc cậu gắt lên dọa lạt thì nó mới ngừng.
Đến lúc Thảo lật thân, cho Đức chiêm ngưỡng tấm thân trắng trẻo nhỏ nhắn của cậu. Nó phát rồ luôn, giống như đang nhìn thấy một cực phẩm vậy. Những ngón tay của Đức đặt trên lưng cậu không phải là giúp cậu thư giãn, mà là giúp nó sờ mó vuốt ve lưng cậu.
Nụ hôn vụn vặt trên trán không để lại cho nó mấy cái cảm giác mới lạ. Vì nó đã làm quá thường xuyên và lén lút.
Điều mới lạ nhất chính là Thảo nghiện mùi trên cơ thể nó, còn ngoan ngoãn cho nó sờ cằm. Đây có phải là đặc quyền của nó hay không ?
Khi Thảo ngẫt lịm đi trong vòng tay của Đức, nó mới nhận ra người nó thích rất yếu đuối... trong lòng nổi lên một cái gọi òa muốn bảo vệ.
Thế rồi nó ôm Thảo vào phòng, đặt cậu vào giường và cúi xuống hôn cậu, nụ hôn sâu này khiến nó trầm luân không thể nào ngừng được.... cho tới khi...
" Choang... "
- Mẹ...
...