webnovel

Oxygen The Series

Phần 1: Gui ❤️ Solo Phần 2: Phu ❤Kao Phần 3: Jedi❤️ Parm

MARIA22 · LGBT+
分數不夠
33 Chs

Chương 1

"Anh Gui ơi! Khim đến thay ca ạ."

Tôi cởi chiếc tạp dề ra, rồi quay sang chào hỏi với em ấy. Hôm nay, vì có một nhân viên xin nghỉ nên tôi phải đến làm thế vào ca sáng. Bây giờ, tan làm rồi chắc là tôi sẽ đi dạo một chút bởi tiết trời hôm nay rất mát mẻ, đã lâu lắm rồi tôi mới có thời gian rảnh rang như vậy, phải tận hưởng cho xứng đáng chứ! Trong thời gian nghỉ giãn giữa kì, mọi hoạt động hằng ngày của tôi cứ lặp đi lặp lại như vòng lẩn quẩn, đó là buổi tối thì đi làm thêm, sáng ra thì tranh thủ ngủ bù. Nhưng khi bắt đầu vào học kì mới, mấy em nhỏ sẽ quay trở lại làm việc sau khoảng thời gian về nhà nghỉ dưỡng, vậy nên lịch trình của tôi cũng phải thay đổi lại hết.

Kring!!!

Tôi đang cầm cái túi đeo chéo qua vai thì phải khựng lại khi nhìn thấy một vị khách với gương mặt quen thuộc đang bước vào.

"Ray?"

Chủ nhân của cái tên mà tôi vừa gọi ngưng bấm điện thoại trên tay rồi ngước lên nhìn:

"Gui!" Nó đi đến chỗ tôi và cười tít mắt: "Sao mày lại làm ca này vậy?"

"Thì tại có người xin nghỉ nên tao phải làm thế nè, mà bây giờ cũng tan làm rồi."

Ray là đứa bạn năm tư của khoa Nông Nghiệp mà tôi quen biết từ hồi tham gia cuộc thi "Moon-Star" do trường tổ chức vào năm nhất, lúc đó cả hai đều là "Moon" đại diện cho khoa của mình. Nhớ không lầm thì hình như nó là người phụ trách trông coi việc biểu diễn của các "Moon" và "Star" trong năm nay thì phải.

"Ờ được đó, mày lo về nghỉ ngơi đi, gì mà cứ thấy làm suốt. Không thấy mệt hả?"

"Tao cũng có thời gian nghỉ mà..." Tôi mỉm cười đáp lại khi mà nó làm ra bộ mặt như không tin tưởng vào những gì tôi nói, "Rồi mày tới đây làm gì? Không phải trông coi mấy em nhỏ hay sao?"

"Ờ, phải phải... Hôm nay mấy người phụ trách giám sát như bọn tao sẽ đãi tụi nhỏ nè, nhưng chỉ nhỏ nhỏ thôi. Khi nào cuộc thi kết thúc sẽ đãi một bữa hoành tráng hơn, vậy nên tao đến để gọi đồ ăn với nước uống cho mấy em nó vào lúc giải lao."

Tôi gật đầu, rồi nhận tờ danh sách order từ Ray. Tôi thầm nghĩ thật là may vì mình chưa về khi nhìn thấy danh sách có hơn ba mươi món kia, nếu không em Khim sẽ xỉu mất.

Em Ray ơi nhận điện thoại đi nà! Em Ray ơi nhận điện thoại đi nà!

Tôi phải cố nén cơn cười khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên trong lúc đang chuẩn bị đồ uống trong list order, còn chủ nhân của âm thanh vừa reo lên ấy đang lục lọi chiếc túi để tìm cái điện thoại phát ra bản nhạc kia một cách vội vội vàng vàng.

Tiếng chuông phát ra từ điện thoại của thằng Ray rõ ràng là giọng của một đứa con trai nhưng lại cố nhại cho giống như con gái, nghe thôi cũng đoán ra được bạn của nó đã lén ghi âm rồi thay đổi thành nhạc chuông.

"Bây giờ luôn hả? Ờ ờ được rồi, lát nữa gặp."

Tôi nhướng mày khi Ray đeo túi, đứng lên đi đến trước mặt tôi rồi nói, "Còn lâu không mày? Tao bị 'triệu tập' gấp."

Tôi cúi xuống nhìn tên của các món đã được tick rồi quay sang gật đầu với Ray.

"Vừa xong luôn."

"Vậy nhờ mày mang đến chỗ tập luyện hộ tao được không? Ở hội trường lớn đó, sẵn tiện ghé qua chơi một chút luôn đi."

Tôi không thể từ chối khi nhìn thấy gương mặt ỉu xìu của nó nên đành phải gật đầu đồng ý. Thật tình tôi nghĩ cứ xem như là đi dạo vậy, chỉ ghé qua giao hàng thì cũng chẳng mất mát gì cả.

"Cảm ơn nhiều nha Gui!" Nó đưa tay lên vái chào một cách qua loa rồi chạy nhanh ra khỏi quán.

Tôi cười với Khim khi nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Ray. Sau đó, tôi bảo Khim đi chuẩn bị bánh cho vào hộp. Tôi thì quay qua xem list đồ uống còn lại, chỉ còn khoảng hai ba món nữa thôi.

Latte lạnh thêm đường và bánh kem vị cam.

Trà xanh lạnh và bánh kem vị cam.

Sữa ấm và bánh crepe.

Hửm...

Tôi chớp chớp mắt, nhìn đi nhìn lại đến chóng mặt nhưng vẫn là những dòng chữ đó.

Sữa ấm với bánh crepe.

"Anh Gui cười chuyện gì vậy ạ?"

Tôi nhìn Khim, bởi vì không biết bản thân đã cười từ khi nào.

Tôi đậu chiếc xe máy của quán café do chị Kaew mua cho nhân viên để giao hàng ở trước hội trường. Tháo dây buộc thùng nhựa đựng tất cả nước và bánh ra.

Nặng thật nhưng vẫn có thể khiêng nổi.

Tôi cảm thấy đau hết cả cánh tay sau khi bê nó vào bên trong hội trường. Tôi đặt thùng xuống sát vách tường ở ngay lối vào, cố gắng không tạo ra bất cứ tiếng ồn nào khi thấy các em năm nhất đang ngồi quay lưng với tôi để nghe mấy em năm hai trình bày cái gì đó. Nơi này tập hợp tất cả đại diện "Moon" và "Star" năm nhất của các khoa, rồi cũng có cả một số "Moon" và "Star" của năm hai, cũng như năm ba, năm tư, nhưng dường như họ chỉ đến đây quan sát thôi.

Các em năm ba ngồi sát bên ngoài đưa tay lên vái chào khi bắt đầu nhận ra sự xuất hiện của tôi. Còn mấy đứa năm tư thì quay qua đưa tay chào trong im lặng, tôi cũng chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lại mà không nói gì. Có cảm giác như mình đã già thật rồi khi thấy mấy em nhỏ và bản thân lại là người lớn nhất ở đây.

"Không còn mấy ngày nữa sẽ đến ngày biểu diễn chính thức rồi, anh muốn các em phải cố gắng và quyết tâm nhiều hơn thế này nữa." Đó là giọng của Gin - "Moon" năm hai là giọng nói duy nhất phát ra trong khi sự im lặng đang bao trùm cả hội trường lớn này, bầu không khí căng thẳng đến mức tôi không thể chịu đựng nổi mà cảm thấy tội nghiệp dùm cho mấy em năm nhất.

Tôi đứng tựa lưng vào tường, quét mắt nhìn mấy em năm nhất đang ngồi trong im lặng. Nhưng rồi bỗng nở nụ cười nhẹ nhàng khi nhìn thấy bóng dáng của một người quen thuộc đang ngáp dài ngáp ngắn và vờ như có thể thiếp đi bất kỳ lúc nào kia.

"Á! Anh Gui, xin chào ạ!"

Tôi giật mình khi Jane - "Star" của năm hai, đang đứng cạnh Gin quay qua đưa tay lên vái chào, khiến cho mọi ánh mắt trong hội trường đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

"Năm nhất ơi! Đây là anh Gui, 'Trăng' của năm tư đấy nhé!"

"Xin chào anh ạ!" Mấy em năm nhất đưa tay lên vái chào và cùng đồng thanh, cho đến khi tôi gần như không kịp để nhận lại cái vái chào từ mấy em ấy.

Nhận ra được vẻ mệt mỏi và ánh mắt nài nỉ của các em, có lẽ chưa được nghỉ ngơi hay ăn uống gì chắc luôn. Còn ánh mắt của cậu nhóc ngồi ở sau cùng mặc dù không hiện vẻ xin xỏ như những người khác nhưng cũng nhìn chằm chằm vào tôi, nếu như tôi cứ phớt lờ đi mà không làm gì thì trông có vẻ tàn nhẫn quá rồi.

"Anh mang đồ ăn đến cho mọi người đây, sao nào cho mấy em nó nghỉ ngơi một chút đi chứ?" Tôi mỉm cười với người đang nhìn mình trước khi chuyển ánh nhìn sang Gin đang đứng trao đổi với các em năm hai ở phía trước.

"Được ạ, anh Gui." Gin trả lời rồi quay sang nói với mấy em năm nhất, "Anh sẽ cho tụi em nghỉ ngơi trong một tiếng nhé, ba giờ chiều chúng ta sẽ tập trung ở đây một lần nữa. Anh không muốn các em ra khỏi khu vực này, tốt nhất là nghỉ ngơi tại chỗ. Các anh đã đặt đồ ăn vặt cho rồi này."

Các em năm hai bước đến chỗ tôi mang thùng thức ăn đi, rồi lấy bánh và nước phân phát cho mọi người, thoắt cái mấy em năm nhất trông có sức sống hẳn lên. Ai nấy cũng quay sang chắp tay kêu khóc tiếng cảm ơn rõ to.

Tôi quan sát huy hiệu đeo trên cổ của từng người, để ý thấy nó hoàn toàn khác nhau... Có lẽ được chia theo từng khoa, huy hiệu của người mà tôi đang nhìn có kí hiệu hình nốt nhạc và tên viết ở giữa là 'Solo'.

Và lúc này cậu nhóc ấy đang nhíu mày với gương mặt lạnh lùng như mọi lần. Hết liếc sang trái thì lại ngó sang phải thấy bạn mình ai cũng có nước với bánh, rồi cuối nhìn về phía trước mình trống không, chẳng có món nào.

Tôi cố nén cười đến đau cả hai bên má khi thấy mặt mũi như đứa bé đang dỗi. Không biết tại sao lúc nào nhìn thấy em ấy tôi cũng đều nhớ đến loài cún Siberian Husky (*).

(*) Siberian Husky: là một giống cún. Nhìn có vẻ hơi dữ nhưng nó rất cute.

Nhưng nếu cứ đùa lâu hơn nữa, tôi nghi là mình sẽ bị em ấy thủ tiêu ngay tại hội trường này mất.

Tôi đi đến gặp "Moon" năm nhất của khoa Âm nhạc, người đang ngồi tập hợp thành vòng tròn lớn cùng với những em năm nhất khác, rồi ngồi xuống phía sau em ấy giữa ánh mắt tò mò của mọi người nhưng tôi không quan tâm cho lắm.

Solo quay người sang nhìn tôi trong lặng thinh mà không nói lời nào.

"Sao lại nhìn anh kiểu đó hả?" Tôi nhận thua khi trở thành bên phá vỡ sự im lặng trước.

"Tại sao em không có đồ ăn với nước uống?"

Chết mất thôi... Hành động của em ấy thật sự giống con husky đang chực chờ đồ ăn thiệt mà.

"Em thật sự không biết trong menu của quán anh không hề có món sữa ấm sao?" Tôi nhìn thấy một chút ngạc nhiên trong đôi mắt ấy, sau đó lại nhíu mày như cũ.

Tôi thôi không ghẹo em ấy nữa sau khi nhìn chằm chằm nhau được một lúc lâu, mà lấy bình giữ nhiệt ra, mở nắp rồi đổ sữa ấm vào trong đấy đặt xuống sàn ngay trước mặt đối phương, cùng lúc đó cũng lấy hộp bánh đã được chuẩn bị riêng cho em ấy từ khi còn ở trong tiệm để xuống bên cạnh nắp sữa.

Tôi thầm cười với hành động của Solo, mặc dù bây giờ vẻ mặt đã bình thản trở lại và mày cũng không còn nhíu nữa. Nhưng tôi có thể thấy rõ đôi mắt ấy đang lấp lánh trước những điều mà tôi làm.

"Đây là đặc quyền đó nha!"

Tôi đứng lên, không nói gì trước ánh mắt tươi tắn đang di chuyển từ chiếc bánh crepe sang tôi gần như ngay sau khi tôi vừa dứt lời. Có lẽ ánh mắt ấy đáng yêu quá mức, nên đã khiến cho tôi kìm lòng không đậu phải vươn tay xoa nhẹ đầu đối phương.

"Tập luyện cho thật tốt nhé!"

Admin Page Cute:

Tại sao mị lại nhận được bức ảnh này khi mà chuyện đã trôi qua ba ngày rồi nhỉ? Đây là cái gì? Có phải là đang muốn công khai hay không? Cái gì mà anh Gui, "Moon" năm tư, đẹp trai, người chưa bao giờ xuất hiện chăm nom các em năm nhất trước cuộc thi vì bận rộn với công việc ở quán café K. Không những đột nhiên xuất hiện mà còn mang bánh đến phục vụ cho mấy em nhỏ nữa chứ! Nhưng đó chưa phải là điều đặc biệt mà đỉnh điểm hơn đó là...!

Mang đến một món đặc biệt cho em Solo, "Moon"năm nhất của khoa Âm nhạc, còn đem đến tận tay và hơn thế nữa là cái gì mà xoa xoa đầu rồi nói "Tập luyện cho thật tốt nhé!". Ôiiiiiiiiiiiii, mị gào thét điên cuồng rồi đây này.

Couple này chắc chắn phải có cái gì đó. Điều tra nhanh lên. Chế đẩy thuyền nhiệt tình cho hai đứa # SoloGui nha!!!

📷Đính kèm hình ảnh (Anh Gui đứng mỉm cười xoa đầu Solo, còn em Solo thì ngước mặt lên nhìn)📷

3.5K like. 1.1K comments.

Beauty Sexy Susa:

Anh Gui ấm áp lắm ạ! Cười suốt luôn, đáng yêu lắm, em Solo thì mặt lạnh lùng trông "hot" quá đi.

Ôi cùng nhau đẩy thuyền thôi #SoloGui

110 like. 16 comments.

ABC Áo lót hàng đầu có chất lượng đạt tiêu chuẩn:

Biết ngay mà. Buổi tối hôm qua, mị phải làm việc ở khoa cho đến tận khuya, khi đi bộ về có ngang qua quán café K, nhìn vào quán thấy anh Gui đang lau bàn, định bụng là sẽ vào chào hỏi một tiếng mà nghĩ lại thì quán đã tới giờ đóng cửa rồi, nên thôi không dám đến làm phiền anh ấy. Nhưng mị lại thấy em Solo bước vào quán, tại sao lại đến đây trong khi biết rõ quán đã đóng cửa rồi chứ? Chẳng những thế, anh Gui còn mang đồ ăn ra phục vụ rồi cười tươi lắm! Đây được xem là đến chờ nhau về cùng phải hông? Ai đó làm ơn trả lời cho mị biết đi nè #SoloGui @Miu Miu Hủ nữ @Giff Sirirat.

102 like. 68 comments.

"Anh Gui, chuyện này là sao vậy ạ? Nói cho em biết đi mà!"

"Không có gì đâu, thôi tối rồi em về đi." Tôi vẫy tay làm như không quan tâm rồi tiếp tục cúi xuống lau bàn.

"Ôi anh Gui... Bây giờ ai ai cũng đang bàn tán về chuyện này hết đó, biết vậy hôm đó em cũng đi theo thì tốt biết mấy." Khim cứ đứng lầm bầm một mình từ nãy tới giờ, trong khi tôi không thể mở miệng trách con bé được tiếng nào bởi cảm thấy con bé trông khá đáng yêu.

"Không có gì đâu mà, còn bây giờ thì về kí túc xá đi nào."

"Dạ. Về thì về, nhưng nếu cậu ấy có đến nữa thì anh nhớ là xin chụp hình gửi cho em nha!"

"Này, chưa biểu diễn mà cũng nổi tiếng vậy rồi hả?" Nếu chính chủ biết có người hâm mộ mình như vậy mặc dù bản thân vẫn chưa biểu diễn trên sân khấu sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ...? Nhưng nếu cho đây đoán thì chắc cũng không khác gì gương mặt bất cần như mọi ngày quá.

"Anh Gui không biết gì thật luôn hả? Solo nổi tiếng lắm đó nha. Từ ngày cậu ấy đến ra mắt với anh chị khóa trên thì đã được trở thành chủ đề bàn tán xôn xao từ người này sang người khác không ngừng nghỉ luôn rồi. Người gì đâu mà đẹp trai, ngầu quá trời, thêm thái độ điềm tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng nữa chứ! Khim phát cuồng mất thôi. Bây giờ lại có tin đăng trên page nói là đang hẹn hò với anh Gui, đúng là tin động trời mà."

Khim nói với gương mặt say mê không chịu dừng lại, cho đến khi tôi phải đi đến đẩy nhẹ con bé ra khỏi quán. Nếu như tôi không làm như vậy, e là con bé sẽ ở đây nói tới sáng mất.

"Để lát nữa nếu Solo có đến anh sẽ xin chụp hình gửi Khim cho, còn bây giờ thì quay trở về được rồi."

"Nếu hôm nay Khim không có được hình của Solo, em sẽ lấy số điện thoại của anh công bố trên web đó nha, bye ạ!"

Tôi nổi da gà ngay tức thì khi nghe thấy lời đe dọa của Khim. Không cần hỏi cũng biết đó là web gì rồi.

22 giờ 15 phút.

Quá giờ đóng cửa quán cũng đã 15 phút... Bảng hiệu trước tiệm cũng đã được đổi thành "Closed". Tôi cũng dọn dẹp xong xuôi vệ sinh sạch sẽ mọi thứ, nhưng đèn trong quán vẫn còn rạng và tôi thì đang ngồi nghịch điện thoại trước quầy tính tiền. Tôi vẫn chưa đi về bởi vì thường sẽ có một cậu nhóc năm nhất vóc người cao ráo thích đến đây sau giờ đóng cửa của tiệm. Đôi khi, em ấy sẽ đến sau giờ đóng cửa khoảng mười hay mười lăm phút và ngồi vào cùng một vị trí như lần đầu tiên. Im lặng quan sát tôi cho đến khi nhận được cốc sữa ấm và cầm lên uống một cách nhanh chóng, sau đó đi ra bên ngoài tiệm đứng chờ. Khi tôi khóa cửa quán xong thì lặng lẽ đưa tôi về đến trước kí túc xá, chờ đến khi tôi đi lên lầu rồi mới quay lưng rẽ sang một con đường khác.

Từ sau ngày tôi đem đồ ăn đến hội trường, nơi mà mấy em nhỏ đang luyện tập cho cuộc thi "Moon – Star" thì tôi cũng chẳng còn ghé qua thêm lần nào nữa. Song, cậu nhóc ấy đã đến tiệm suốt năm ngày sau đó.

Nhưng bây giờ...

22 giờ 40 phút rồi, vẫn chưa thấy đâu, chắc là hôm nay em ấy sẽ không đến...

Tôi đứng lên một cách lười nhác, sau khi đóng cửa tiệm xong thì một mình đi bộ trở về kí túc xá. Cảm giác có hơi là lạ một chút, bởi vì đã bắt đầu quen với việc có người nào đó lặng lẽ đi theo phía sau và đưa mình trở về phòng.

Sau khi tắm táp và nằm trên giường nghỉ ngơi được một lúc, tôi chợt nhớ ra mình phải nói với em Khim về chuyện hôm nay Solo không đến tiệm, nhưng...

Hình như là tôi đã để quên điện thoại ở tiệm.

Tôi lẩn tha lẩn thẩn quay trở lại tiệm, khi nhận ra được thì bản thân cũng đã dừng chân trước tiệm. Và rồi bỗng giật mình khi nhìn thấy bóng dáng cao ráo của một người đang ngồi gãi cánh tay ở phía trước.

Tôi chau mày khó chịu, bước vội đến trước mặt của người đang ngồi, em ấy ngước mặt lên nhìn tôi với gương mặt vẫn thờ ơ như mọi lần. Nhưng vì tôi đã để ý gương mặt này nhiều ngày qua nên có thể nhận ra vẻ mệt mỏi trong đó.

Tôi kéo cánh tay Solo đứng dậy, còn đối phương thì cũng chẳng hề có chút phản kháng nào. Em ấy ngoan ngoãn đi theo tôi vào trong tiệm và ngồi vào vị trí cũ nơi quen thuộc của mình.

23 giờ 59 phút...

Tôi liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài để làm dịu đi cảm giác bực bội trong lòng. Tay thì lục lọi trong ngăn kéo tìm một món đồ, rồi đi đến ngồi bên cạnh người không chịu nói gì hết kia. Tôi mở hộp thuốc, kéo cánh tay của em ấy lại gần hơn rồi thoa thuốc lên các vết mẩn đỏ trên đó.

Không biết việc thoa thuốc tốn thời gian bao lâu. Nhưng, khi nhận ra lần nữa thì cũng là lúc tôi cảm nhận được có một lực nhẹ nhàng ấn xuống giữa hai hàng chân mày của mình, khiến tôi phải ngước mặt lên nhìn chủ nhân của ngón tay ấy trong sững sờ.

"Tại sao P lại nhăn nhó mặt mày vậy ạ?"

Tôi vội cau mày lại ngay tức thì rồi nhìn chằm chằm gương mặt đối phương khi nghe thấy câu hỏi:

"Em ngồi ở đó bao lâu rồi?"

"Từ lúc ngưng luyện tập ạ."

"Là bao lâu?" Tôi đã hỏi lại lần nữa khi mà vẫn chưa có được câu trả lời cần nghe.

Solo nhìn lướt qua cái đồng hồ được treo trên tường và trả lời trước khi quay sang nhìn tôi như cũ:

"Khoảng một tiếng hơn ạ."

Điều đó có nghĩa là em ấy đã đến đây khi tôi vừa rời đi.

"Vậy tại sao em lại ngồi chờ ở bên ngoài như vậy, thấy quán đóng cửa rồi thì phải tự hiểu là anh đã về rồi chứ? Tại sao em vẫn còn ngồi lỳ ở đó hả?" Đây là chuyện khiến tôi băn khoăn đến mức phải thể hiện ra vẻ bực dọc của mình.

Lý do tại sao em ấy vẫn ngồi ở trước cửa tiệm để cho muỗi cắn như vậy ngay cả khi biết rõ rằng tôi đã không còn ở trong tiệm?

"..."

"Sao hả?" Tôi hỏi lại khi mà đối phương chỉ nhìn tôi mà không chịu trả lời.

"Em muốn uống sữa..."

Tôi thở dài khi nghe được câu trả lời, đặt hộp thuốc xuống bàn rồi nhìn em ấy với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

"Sữa đó cũng chỉ là sữa bình thường thôi, nếu em muốn uống thì chỉ cần đi mua rồi đem đi hâm nóng lên là uống được rồi. Anh đâu có bỏ thứ gì đặc biệt trong đó đâu. Hơn nữa, nếu em muốn uống thì đợi sáng mai hay khi nào cũng được mà, không nhất thiết phải ngồi cho muỗi cắn thành ra như này. Nè, nếu anh không quay trở lại thì em tính ngồi ở đây cho tới sáng luôn hay sao?" Tôi nhìn cậu nhóc trước mặt, người chưa từng rời mắt khỏi tôi một lần nào và nhíu mày nhiều hơn lúc đầu khi biết rằng tôi đang không hài lòng.

"Không giống nhau đâu ạ."

"Cái gì mà không giống nhau?"

"Sữa ạ... Em đã thử uống của chỗ khác rồi nhưng thấy vẫn không thể ngủ ngon được ạ."

Tôi chớp mắt, quên luôn vẻ dữ dằn mà mình tỏ ra từ nãy đến giờ.

"Quay về mà ngủ không ngon thì ngồi chờ ở đây cho đến sáng cũng như nhau thôi ạ." Tôi chợt đứng hình trước câu trả lời của đối phương, tôi thật sự không hiểu điều gì đã làm cho cậu nhóc trước mặt mình bỏ bê sức khỏe của bản thân đến mức này.

"Chờ anh một chút." Tôi đứng dậy, đi đến tủ lạnh lấy hộp sữa ra đem đi làm ấm lên giống như mọi lần rồi đổ ra cốc và mang đến đặt trước mặt Solo.

Em ấy cầm ly sữa lên uống trong im lặng. Một lát sau, tôi cầm ly không cho vào ngâm trong bồn rửa rồi quay ra chỗ cũ.

"Đưa Facebook, Line và số điện thoại cho anh đi!" Tôi đưa điện thoại cho Solo, em ấy nhận lấy và làm theo những gì tôi yêu cầu mà không hỏi gì cả, "Lần sau nếu có việc gì thì gọi cho anh, hiểu không?"

Người nghe gật đầu một cách ngoan ngoãn.

"Lần tới, nếu như khuya quá thì em không được đợi ở đây nữa. Em ở chung cư Z, đúng không?" Tôi nhớ là mình đã từng hỏi em ấy ở đâu trong một lần chúng tôi cùng nhau đi bộ về ký túc xá. Chung cư đó ở xa lắm, từ kí túc xá của tôi phải đi thêm một đoạn dài nữa, đó là nơi ở của những người giàu có, một chỗ mà bản thân tôi chưa từng đặt chân vào. Nói thật, lúc đó tôi đã rất bất ngờ khi nghe Solo nói muốn tự đi bộ về, bởi vì quãng đường đi về chung cư của em ấy không phải là ngắn.

"Dạ."

"Từ nay về sau nếu thấy quán đóng cửa thì đến kí túc xá tìm anh, rồi gọi điện, anh sẽ mang sữa xuống cho."

Solo không đáp lời mà chỉ mỉm cười. Đó là nụ cười mỉm mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy, nhưng cũng đủ để khiến cho tôi cảm thấy là lạ trong lòng đến nỗi phải đảo mắt nhìn đi chỗ khác.

"Căn hộ của em xa như vậy, tại sao không lái xe đến?" Không cần phải hỏi tôi cũng có thể chắc chắn là em ấy có xe. Nhìn vào cách ăn bận đến trường hằng ngày của đối phương thì cũng đủ biết, nào là giày, đồng hồ, mũ hay kính mát hay được mác trên cổ áo nữa. Và cả cử chỉ, mặt mũi cùng vẻ bề ngoài của em ấy càng khiến tôi tin rằng em ấy người có địa vị không tầm thường chắc luôn.

"Anh muốn em lái xe đến ạ?" Solo hơi nghiêng đầu, hỏi tôi bằng thái độ nghi ngờ.

"Cũng có thể xem là như vậy. Ngày nào em cũng tập về khuya như vậy, lại còn ở xa nữa... Nếu đi bộ về một mình thì nguy hiểm lắm. Anh nghĩ nếu như lái xe đi đi về về sẽ an toàn hơn đó."

Tôi thấy hơi bức bối khi không nhận được câu trả lời từ đối phương.

"Nhưng nếu em không muốn thì..."

"Em sẽ lái xe đến ạ."

Tôi dường như nín thở khi mà người trước mặt nắm lấy bàn tay mình, và đầu ngón tay thì đang chạm nhẹ vào khóe môi tôi. Tôi gần như quên thở luôn rồi.

"... Vậy cười lên nha!"

Không biết giọng nói đó có mị lực gì hay không nữa mà đã khiến tôi phải mỉm cười theo một cách ngoan ngoãn. Và rồi tôi đưa tay lên xoa đầu đối phương:

"Tuân lệnh!!!"

Cuối cùng thì hôm đó tôi cũng có hình gửi cho em Khim vào lúc 2 giờ sáng...

Admin Page Cute :

Mị không còn gì để nói nữa, bức hình này đã nói lên tất cả. Họ đang yêu nhau, phải không? *Gào thét cực độ* #SoloGui

P/s: Chân thành cảm ơn em Khim Pattaraporn đã gửi bức ảnh này.

📷Đính kèm hình ảnh - Gui đang cầm máy selfie với gương mặt tươi cười rạng rỡ, phía sau là Solo đang vươn tới tựa vào vai, gương mặt lạnh lùng nhưng không nhìn vào ống kính vì ánh mắt mải mê hướng về người bên cạnh. Và không biết tại sao nó lại trông dịu dàng một cách bất thường như vậy (hay chỉ do bản thân mị suy diễn)📷

2.2K Likes. 733 Comments. 125 Shares.

Ray Rayray:

Lý do gì mà tau lại nhận được nhiều tin tức như vậy . @Gui Jirayu and @Solo Siwarokin.

71 Likes. 2 Comments.

....

"Anh Gui... Khim cảm thấy tuyệt vời ông mặt trời luôn, admin vừa mới post bài chưa đến một tiếng đồng hồ mà số lượng người nhấn like đã được như thế này rồi. Anh xem đi nè!"

Tôi không quan tâm đến những lời ca thán của em Khim cho lắm, chỉ lo tập trung dọn dẹp mà không hề có bất kì phản ứng nào dù chỉ một chút. Bởi vì, bức hình đó tôi đã thấy từ lúc admin đăng rồi, chơi tag nhau như vậy đó.

Nếu được hỏi rằng tại sao lại trở thành hình chụp chung như một cặp đôi như vậy thì phải ngược dòng thời gian trở về với câu chuyện xảy ra vào đêm qua.

[Flashback]

"Anh xin chụp hình Solo được không? Có một bé nhân viên trong quán anh muốn xin hình em đó." Tôi quay sang hỏi người đang đi bên cạnh. Solo nhướng mày tỏ vẻ không hiểu nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý mà không hỏi bất kì lời nào.

"Được ạ."

Tôi cảm ơn em ấy một cách dịu dàng. Mở camera rồi đưa lên chuẩn bị chụp, nhưng phải hạ máy xuống khi đối phương đưa tay lên che ống kính lại.

"Anh phải chụp cùng em."

Tôi hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu nhận lời mà không nghĩ ngợi gì nhiều, bật chế độ camera trước rồi đưa lên. Nhưng bởi vì, chúng tôi đều là con trai vai rộng như nhau, với lại bản thân tôi cũng không rành về việc chọn góc chụp gì nhiều nên có hơi chật vật. Sau khi di chuyển xung quanh tìm góc chụp được một lúc thì Solo mới lùi ra phía sau, tựa mặt lên vai tôi để cả hai đều lọt vào ống kính.

"Cảm ơn nha!"

Tôi liền bấm chụp rồi lùi ra, bởi vì bắt đầu cảm thấy có chút kỳ lạ với sự tiếp xúc quá mức gần gũi ấy. Chúng tôi cứ lặng lẽ cùng nhau quay trở về kí túc xá như bình thường. Sau đó tôi gửi hình cho Khim mà không nghĩ rằng nó sẽ mở đầu cho những rắc rối về sau.

[End flashback]

"Kyaaaaaa! Anh Gui! Anh Gui! Anh Gui!"

Tôi giật mình, vội quay qua gật đầu xin lỗi hai ba vị khách trong quán rồi quay sang chỗ em Khim đang vừa ngồi bấm điện thoại vừa gào thét trước quầy tính tiền.

"Em bị cái gì sao lại hét lớn tiếng vậy?"

"Anh tự xem đi, em chịu không nổi nữa rồi ạ."

Tôi không quan tâm Khim đang đứng xoắn xuýt, nhưng vẫn cầm điện thoại em ấy lên mở ra xem tin nhắn ở trong phần bình luận của bức hình rắc rối đó.

Anakin Skywalker :

Sao rồi bạn? Tao mới vắng mặt có một ngày à, mà chuyện gì đã xảy ra thế này? Đây có phải là nguyên nhân mày quyết định không lái xe đi học mà chấp nhận lội bộ dù đường xa lắc xa lơ không hả? @Solo Siwarokin

138 Likes. 52 Comments.

Kao Ashira: Nghĩa là sao? Tao không hiểu. Ban đầu thấy lái chiếc BMW i8 đến trường "hoành tá tràng" lắm mà. Tự nhiên, nói sẽ chuyển qua đi bộ. Mày biết chuyện gì thì khai ra mau. Có liên quan gì tới anh ấy không?

Anakin Skywalker: Mày không biết hả Kao? Rằng công tử Solo đẹp trai, nhà giàu, bạn mày nó không chịu lái xe đi học là vì muốn đi bộ về cùng anh ấy mỗi ngày sao? Vả lại khu vực đó cũng chẳng có chỗ đậu xe tử tế, nếu lái chiếc xế hộp sang chảnh đó tới thì biết đậu ở đâu bây giờ? Thế là, nó chấp nhận lội bộ về căn hộ, chịu khó gớm.

Kao Ashira: Tao chỉ biết cái đứa trưng ra bộ mặt thờ ơ, lạnh lùng thôi, bình thường thấy nó chậm chạp, lơ ngơ lắm, rảnh cái là ngủ, ăn xong thì ngủ, gặp nhau lần nào cũng trưng bộ mặt buồn ngủ hết trơn.

Anakin Skywalker: Không chỉ với mày thôi đâu. Nó đến luyện tập cho cuộc thi với tao, rảnh cũng ngủ, giải lao cũng ngủ, đi bộ cũng tỏ vẻ như sẽ ngủ tới nơi.

Solo Siwarokin: -_-

Kao Ashira: Nó chịu ló mặt lên rồi kìa. Túm cái váy lại chuyện là như thế nào? Chuyện mày với anh ấy á?

Solo Siwarokin: ?

Anakin Skywalker: Đừng có giả nai nữa mày. Với anh ấy như thế nào rồi? Làm ơn kể ra cho bọn tao nghe đi.

Solo Siwarokin: Cũng không có gì.

Kao Ashira: Thằng Soooooooooooo!

Solo Siwarokin: Thì chỉ đơn giản là muốn gặp nhau mỗi ngày thôi.

User 1: *Gào thét*

User 2: Mị hổng chịu nổi rồi, làm ơn hãy đến nhặt xác mị đi.

...

...

...

User 20: Cú sốc này, tui thài quá.

Ừm... thài như nhau luôn.

"Anh Gui đỏ mặt rồi kìa, mau đưa điện thoại cho Khim để em chụp hình cho."

A/N:

Kao Ashira là bạn cùng khoa với Solo. Và chàng ta có một bộ tiểu thuyết riêng của mình tên là "Nitrogen", nằm trong hệ liệt của bộ tiểu thuyết này nhưng có thể đọc riêng nhé! Kao cũng là sinh viên năm nhất và có người yêu tên là Phu. Và Phu này thì đẹp trai siêu cao thủ luôn nhé!

22 giờ 05 phút.

Kring...

Tôi ngẩng mặt lên từ bồn rửa, quay lại nhìn vị khách thân quen, người duy nhất thường hay đến đây vào thời gian này. Nhưng rồi phải nhướng mày ngạc nhiên khi thấy gương mặt đang thở hổn hển như thể vừa chạy một quãng đường xa đến đây của đối phương.

"Guitar..."

Không biết từ khi nào 'Guitar' đã trở thành tên được gọi bởi người trước mặt. Tôi muốn hỏi nguyên nhân nhưng nghĩ lại thì chắc cũng chẳng nhận được câu trả lời từ người đó đâu, thế nên tốt nhất là tôi nên từ bỏ cái ý định đó vậy.

A/N:

Trans có đôi điều cần giải thích với mọi người về cái tên Gui. Thật ra trong tiểu thuyết gốc tên của nhân vật là (Gee) và Solo gọi nhân vật là Geedtaa. Geedtaa có nghĩa là Guitar trong ngôn ngữ Thái. Nếu như dịch tên nhân vật thành Geedtaa thì sẽ rất khó để bạn đọc cảm nhận được sự ngọt ngào về cái tên Geedtaa/Guitar ở trong câu chuyện này. Bởi vì không ai hiểu Geedtaa có nghĩa là Guitar cả. Mọi người sẽ thấy được nhiều khoảnh khắc ngọt ngào của cái tên này ở những chương về sau này. Nhưng với ID trong tin nhắn, nhân vật tự để tên mình thành 'Gui Jirayu', nên bạn có thể gọi nhân vật là Gee hoặc Gui. Tuy nhiên, trong quá trình chuyển ngữ bên bản Anh sẽ để thành Gui.

Nhân đây, Niệm cũng xin hỏi ý kiến các bạn muốn để là Gui hay Gee ạ? Các bạn mạnh dạn để comment phía dưới nhen!

"Sao vậy?"

Solo ngồi xuống chỗ em ấy hay ngồi rồi cầm cốc sữa ấm lên uống một cách nhanh chóng.

"Ngày mai anh nhớ đến xem nha."

Ngày mai chính là ngày diễn ra cuộc thi "Moon-Star" và cũng là ngày khai giảng học kì, có lẽ sẽ đông người lắm. Khách đến quán chắc cũng không ít, công việc sẽ bận rộn lắm đây. Có lẽ mấy em nhỏ của tiệm cũng muốn đi tham gia sự kiện nên xem ra tôi chính là người phải ở lại trông coi quán rồi. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đang mong chờ của em ấy thì tôi lại không nỡ từ chối.

"Để anh xin phép chủ quán trước đã, anh sẽ xin đóng cửa sớm."

"Cuộc thi sẽ bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều ạ."

Tôi gật đầu rồi bấm điện thoại gọi cho chị Kaew.

"Em chào chị Kaew ạ!"

[Ừ. Gọi cho chị có chuyện gì không Gui?]

"Dạ, chuyện là ngày mai ở trường có sự kiện khai mạc học kỳ mới đó chị. Vừa lúc em cũng muốn xin chị cho đóng cửa quán sớm để đi cổ vũ cho mấy em nhỏ ạ."

[Vậy à, thôi ngày mai em cứ đóng cửa quán luôn đi không cần phải mở đâu. Em đó, cứ làm như chị là bà chủ tàn nhẫn không cho nhân viên của mình được nghỉ ngơi luôn vậy đó.]

"Em tình nguyện mà chị. Nhưng sẽ đóng cửa quán nghỉ một ngày ạ." Tôi mỉm cười khi nhìn thấy cậu nhóc có gương mặt hệt như chú husky đang vẫy tai vẫy đuôi trước mặt tôi trong dáng vẻ điềm tĩnh, trông cực kỳ đáng yêu, đến mức tôi chịu không được mà phải đưa tay tới xoa xoa đầu đối phương.

[Ừ. Nghỉ ngơi đi Gui. Chỉ nhiêu đó thôi mà tiệm cũng đã kiếm được nhiều tiền lắm rồi, làm nữa không biết sẽ nhiều đến mức nào đâu.]

"Dạ chị, em cảm ơn nhiều ạ."

Tôi đặt điện thoại xuống chưa đến một giây thì người trước mặt đã nắm lấy tay tôi rồi giữ chặt nó, đôi mắt lấp lánh trên gương mặt điềm tĩnh đó đang nói rằng em ấy đang mong chờ câu trả lời từ tôi đến nhường nào.

"Ừ ừ. Ngày mai anh sẽ đóng cửa quán, đến phụ giúp cho sự kiện từ sáng luôn."

Và đó cũng là lần thứ hai mà tôi nhìn thấy nụ cười của Solo... Mà nó cũng chỉ là nụ cười nhẹ thôi nhưng đủ để làm xốn xang cả con tim tôi.

Solo đưa tôi về đến trước kí túc xá như cũ. Bình thường em ấy sẽ chờ cho tôi đi vào cửa kí túc xá trước rồi mới rời đi. Nhưng hôm nay, khi tôi quay lại nhìn thì vô cùng ngạc nhiên bởi vì đường em ấy đang đi không phải là lối trở về căn hộ, mà lại là con đường chúng tôi vừa ngang qua khi nãy.

Tôi liền nhấn máy gọi điện cho đối phương, không cần đợi lâu em ấy đã bắt máy:

[Hôm nay em có lái xe đến ạ.]

"Hửm... Anh chưa nói gì mà."

[Em chợt nhớ ra là mình quên lái xe đến đón anh rồi ạ.]

"Không phải. Anh thấy lạ là tại sao em lại trở lại trường, bình thường chẳng phải em sẽ đi đường khác sao?"

[... Em vẫn chưa tập xong ạ.]

"Ao... Vậy sao em đến gặp anh được? Bình thường phải chờ tập xong cơ mà?"

[Em nói với mấy anh chị là ra ngoài có công việc rồi vội chạy một mạch tới chỗ anh... Em sợ ngày mai tới nói sẽ không kịp ạ.]

"Em gọi điện cho anh cũng được mà."

[... Nếu không nói trực tiếp em sợ là anh sẽ không nhận lời đó ạ.]

Tôi mỉm cười trước câu trả lời của đối phương, cũng cảm thấy có hơi ngại một chút, thật may khi chúng tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại, nên em ấy không thể thấy được vẻ mặt của tôi lúc này.

"Vậy... khuya quá rồi mà còn chưa tập xong, lát nữa em về như thế nào đây?"

[Em có lái xe đến mà, nhưng lúc nãy không kịp nghĩ đã vội chạy đi gặp anh... Từ nay anh phải chịu cho em lái xe đưa về đó nha.]

Đợi đã... Rồi em ấy chuyển chủ đề từ khi nào vậy?

"Ừ. Về cẩn thận nha! Đến căn hộ thì gọi báo anh một tiếng."

[Guitar.]

"Sao thế?"

[Nói chuyện với em cho đến khi em tới nơi, được không?]

Đây có được xem là lời năn nỉ mà người nói dường như không nhận thức được điều đó hay không???

"Vừa đi vừa nói chuyện không cảm thấy mệt hả?"

[Không đâu ạ.]

"Vậy cũng được."

Chúng tôi không nói với nhau gì nhiều. Bản thân tôi cũng sợ em ấy sẽ mệt vì phải đi bộ xa nên không muốn bắt chuyện nhiều. Solo thì cũng không biết mở đầu cuộc đối thoại như thế nào. Dường như chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của nhau nhưng lại chẳng có ai chịu ngắt máy trước cả.

"Chưa tới nữa hả?" Tôi hỏi khi để ý thấy thời gian đã trôi qua được một lúc rồi, cho dù có đi chậm cỡ nào thì cũng không thể lâu đến vậy được.

[Em tới được một lúc rồi ạ.]

"Ao..."

[Chỉ tại em không muốn cúp máy thôi ạ.]

Cánh tay đang mở tủ quần áo của tôi bỗng dừng lại tức thì. Hình ảnh phản chiếu trong gương chính là gương mặt của tôi... nó đang cười rất tươi.

"Kẻo anh chị khóa trên la bây giờ." Tôi nhắc nhở em ấy với ý tốt, đồng thời mở cửa tủ và lấy một bộ đồ ngủ ra.

[Mặc kệ đi ạ.]

"Nhưng anh không muốn em bị mắng."

[Ưm... Vậy đi cũng được.]

Tôi cố nén cười khi nghe được câu trả lời giống như đang hờn dỗi từ nhưng lại nói với giọng điệu gần như không cảm xúc.

"Cố lên nha!"

[Cảm ơn ạ.]

02 giờ 35 phút.

Vẫn chưa gọi lại nữa.

Tại sao tập luyện khuya như vậy? Thay vì phải cho các em nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày thi chính thức chứ...?

Tôi không hiểu nổi luôn.... Bởi vì, tôi còn nhớ rất rõ cái năm mà tôi thi, ngày cuối cùng gần như là ngày rảnh rỗi, bởi vì anh chị khóa trên cho nghỉ ngơi để chúng tôi chuẩn bị kĩ càng cho ngày thi chính thức. Solo có lẽ đang luyện tập cho phần trình diễn năng khiếu. Tôi từng hỏi Ray, nó nói là các buổi luyện tập chung thường chỉ kéo dài đến chiều tối. Ngoài ra, sau đó các anh chị của mỗi khoa sẽ dẫn đàn em của mình đi tập luyện cho phần trình diễn riêng đến tận khuya.

Thật sự thì bản thân tôi cũng từng luyện tập rất vất vả. Ngày cuối cùng được nghỉ ngơi cả ngày cũng là thật. Nhưng những ngày trước đó thì có lẽ phải gọi là "địa ngục" cũng không quá. Đối với "Star" thì đỡ vất vả hơn. Khoa Kỹ thuật của tôi đặt rất nhiều kỳ vọng cho vị trí "Moon", do nữ sinh thì ít mà nam sinh thì lắm. Tôi của lúc đó đã phải tập luyện đến tận mười hai giờ đêm gần như mỗi ngày. Bởi vì, tôi không có năng khiếu đặc biệt như những người khác. Không biết là ngày hôm đó sao tôi lại có thể đứng ở vị trí ấy mà hát hết một bài cực kì tệ hại như vậy được nữa.

Ting...

Tôi đang nằm úp trên giường suy nghĩ vẩn vơ bởi chẳng biết làm gì thì bỗng nghe tiếng chuông báo tin nhắn nên bèn ngồi bật dậy một cách nhanh chóng trước khi với tay cầm điện thoại mở ra xem. Và không ngoài mong đợi bởi vì đó chính là tin nhắn từ người mà tôi đang trông chờ.

Solo Siwarokin: Đến rồi ạ.

Gui Jirayu: Sao về trễ quá vậy?

Solo Siwarokin: Vừa tan là em trở về phòng luôn đó ạ.

Luyện tập vất vả lắm. Bởi vì, ngày mai là thi chính thức rồi ạ.

Gui Jirayu: Phải tập trung vào lúc mấy giờ?

Solo Siwarokin: Anh chị trong khoa nói là sẽ gặp nhau từ trưa để chuẩn bị ạ.

Gui Jirayu: Ngày mai, anh sẽ ghé qua gặp em nha.

Nhưng dù sao thì cũng phải đi xem mấy em nhỏ của khoa anh trước đã.

Solo Siwarokin: Dạ. Em sẽ chờ anh ạ.

Gui Jirayu: Ừ.

Solo Siwarokin: Guitar!

Gui Jirayu: Sao vậy?

Solo Siwarokin: Em chỉ gọi vậy thôi.

Gui Jirayu: Hửm...

Solo Siwarokin: Anh đã thấy bài đăng trên page chưa?

Gui Jirayu: Cái gì hả?

Solo Siwarokin: *Gửi link*

Tôi nhấn vào đường link mà em ấy gửi. Và đúng như tôi nghĩ... Nó là cái page nổi tiếng mới up hình của tôi với Solo lên đó nữa.

Admin Page Cute :

Update thông tin: Không biết gì hết, chỉ biết là họ lại đi về cùng nhau nữa rồi. Trông thật đẹp đôi và đáng yêu quá trời. Lúc đang đi Solo có quay lại nhìn thấy mị chụp hình hai người nhưng ẻm lại không tỏ ra khó chịu hay trách mắng một lời nào cả. Sao lại có người dễ thương như vậy kia chứ!!! Nói luôn là mị đây xin một vé vào fanclub vĩnh viễn ạ.

📷Đính kèm hình ảnh chụp phía sau Solo và Gui đang trên đường trở về cùng nhau📷

2.1K Likes. 459 Comments. 115 Shares.

Đọc đi đọc lại cũng thấy vui. Càng đọc những comment kiểu xoắn xuýt như thế này thì tôi lại càng cảm thấy buồn cười. Thật tình tôi không hề biết là mình đã bị chụp lén.

Gui Jirayu: Anh đọc rồi, vui ghê.

Tôi bấm gửi tin nhắn rồi đang nghĩ rằng sẽ tìm cái gì đó để làm trong lúc chờ em ấy trả lời. Nhưng tin nhắn đã hiện chế độ "đã xem" gần như ngay khi vừa gửi đi, giống như em ấy chưa từng rời mắt khỏi màn hình vậy. Và còn nhìn thấy dòng chữ "Đang soạn tin" thì càng chắc chắn rằng em ấy đã đợi tôi ngay từ đầu rồi.

Solo Siwarokin: Ừm...

Gui Jirayu: Em có e ngại chuyện đó hay không?

Solo Siwarokin: ?

Gui Jirayu: Thì chuyện mà họ chụp hình hay bàn tán với nhau trên page đó.

Solo Siwarokin: Không ạ. Còn anh thì sao?

Gui Jirayu: Anh cũng vậy.

Solo Siwarokin: Thế thì tốt rồi ạ.

Gui Jirayu: Ừhm.

Solo Siwarokin: Ngủ thôi ạ.

Gui Jirayu: Em đó, cũng đi ngủ luôn đi.

Solo Siwarokin: Ngủ thì ngủ ạ.

Gui Jirayu: Ngủ ngon nhé Solo!

Solo Siwarokin: Ngủ ngon nhé Guitar!

8 giờ sáng

"Ôi Gui! Sao mày lại tới đây?" Tiếng Ray vọng ra từ lối vào hội trường, khiến cho cả đám người gần đó đồng loạt quay sang nhìn tôi. Tôi cúi mặt ngại ngùng và chạy vội về phía Ray trước khi nó hét toáng lên lần nữa.

"Hôm nay quán đóng cửa nên tao tới giúp."

"Ghê chưa! Quen với mày bốn năm trời, giờ tao mới thấy mày cho đóng cửa quán đấy. Chắc phải có lí do đặc biệt gì phải hông?" Nó cười khẩy. Tôi dúi nhẹ cái đầu nó tỏ vẻ không thích... không thích thiên hạ biết.

"Tao tới coi mấy em không được hay sao?"

"Thế à? ... Cơ mà là em khoa mày hay là em bên khoa Nhạc?"

"Mày muốn ăn đạp phải không?"

Nó cười to và chạy mất hút vào trong hội trường ngay khi tôi vừa dứt câu.

Còn tôi chỉ biết thở dài rồi cũng bước vào bên trong. Mấy em năm hai, năm ba đeo thẻ nhân viên làm việc một cách tích cực, ba bốn em khoa Kỹ thuật mà tôi quen mặt thì quay lại chào hỏi, và những ai đang làm việc cũng đều ngoảnh đầu nhìn tôi với vẻ tò mò. Tôi ngại đến độ chẳng biết phải làm gì, chắc phải tới chỗ thằng Ray đang đứng nói chuyện với Gin ở cách đó không xa thôi.

"Có gì cho tao giúp không?" Tôi chào hỏi với Gin cho có lệ trước khi sang nói chuyện với thằng bạn thân trông có vẻ nghiêm túc bất bình thường của mình.

"Chỉ cần nhìn và kiểm tra mọi thứ xung quanh là được rồi, phần còn lại phụ thuộc vào khả năng của mấy em nó." Nó nhìn quanh hội trường như đang kiểm tra lại lần nữa, rồi nói tiếp: "Giờ chỉ còn một chuyện."

"Chuyện gì?"

Ray thở dài trước khi liên tục bấm điện thoại cùng với vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

"Chuyện là thế này nè, anh Gui..." Gin quay sang gật đầu với Ray tỏ ý muốn tự mình giải thích: "Tiệm hoa mà tụi em đã liên hệ trước đó vừa mới gọi báo là họ gặp chút vấn đề nên không thể giao hoa tới được."

"Hoa?"

"Thì để dùng vote cho tiết mục được yêu thích nhất ấy ạ. Tiền thu được từ việc bán hoa sẽ trực tiếp chuyển tới Hội sinh viên, nên giờ anh Ray đang phiền lòng vì chuyện đó ạ."

Tôi gật đầu. Vì Ray vốn là thành viên của Hội sinh viên, thêm nữa nó cũng có chút địa vị trong Hội nên xảy ra sơ suất trong ngày trọng đại như vậy thì buồn bực cũng là điều hiển nhiên thôi.

"Bên họ báo là gặp trục trặc về phương tiện giao hàng." Ray nói với giọng căng thẳng, trong khi mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại: "Tụi tao phải tìm người qua lấy hoa về, nhưng vấn đề là tiệm hoa đó xa vãi ra, mà ba giờ là tụi tao phải bày hoa ra bán rồi, đã thế lại còn chưa tìm được người đi lấy nữa chứ!"

"Không còn tiệm nào khác à?" Tôi không thể ngưng thắc mắc được, bởi vì tiệm hoa không phải chỉ có một, nên chắc sẽ có tiệm nào đó bán được hoa cho chúng tôi?

"Mày quên là tụi tao đặt mua với số lượng lớn rồi hả, Gui? Ở quanh đây không có tiệm nào cung cấp đủ số lượng mà tụi tao cần đâu, hơn nữa giá của tiệm này cũng là rẻ nhất rồi. Với cả, giờ tao không chỉ cần người qua lấy hoa, mà còn cần người dán mấy cái biểu tượng nữa kìa, má nó chứ!"

Biểu tượng mà Ray nhắc đến chính là mấy sticker sẽ được dán lên cuống hoa dùng trong sự kiện lần này. Hồi năm bọn tôi thi, những bông hoa dùng để tính điểm cho tiết mục được yêu thích nhất phải là hoa được đính sticker, và năm nay chắc cũng thế.

"Giờ mấy người có mặt ở đây không có ai qua đó lấy được hả?" Tôi vỗ nhẹ vai Ray để nó lấy lại bình tĩnh. Còn Gin thì xoa vai từ lúc thấy nó bấm điện thoại thiếu điều muốn nát cả cái màn hình đó thôi.

"Ờ thì...! Người có mặt ở đây cũng chưa đông lắm, phần lớn tụi nhỏ hẹn nhau trưa mới qua tại tối qua về trễ. Mà mấy người ở đây ai cũng đều có nhiệm vụ hết rồi, tao nhờ tụi nó cũng ngại. Còn tao tự qua thì lại không có xe, với lại tao phải canh chừng công việc ở đây nữa."

Thực ra thì tôi rảnh và cũng muốn ló cái mặt này ra giúp lắm, còn xe thì mượn của người khác chắc cũng được. Nhưng vấn đề ở chỗ....

"Mày không biết lái xe phải không, Gui?"

Là vậy đó.

"Guitar!"

Giọng nói dịu dàng đặc trưng ấy không chỉ khiến mình tôi ngoái đầu, mà ngay cả Ray và Gin cũng ngoảnh lại nhìn theo. Với lại, tôi còn thấy rõ ánh mắt lấp lánh của tụi nó nữa.

"Sao em lại tới sớm thế? Không phải nói là trưa mới qua hả?" Tôi hỏi đối phương trong ngơ ngác, bởi vì tối qua Solo nói là mấy anh chị hẹn vào tầm trưa.

"Tại Guitar bảo sẽ đến sớm mà."

Tôi chớp mắt và nhìn em ấy với vẻ bối rối. Tôi nói tôi tới sớm thôi, sao em ấy cũng qua từ sớm như vậy luôn cơ chứ?

"Chời. Để ý tới người đang đứng ló cái đầu này tí đi." Ray ngắt ngang bằng giọng điệu chòng ghẹo.

"Solo, em có xe phải không?"

Tôi lập tức quay sang nhìn Gin khi nghe thấy giọng điệu như đang cầu cứu từ em ấy. Còn người bất ngờ bị sai việc thì chỉ biết gật nhẹ đầu trong khi chẳng hề hay biết chuyện gì đang diễn ra.

"Anh Ray... em nghĩ là tụi mình giải quyết được vấn đề này rồi."

Hai người họ nhìn nhau bằng ánh mắt ngập tràn hi vọng. Còn tôi chỉ biết lắc nhẹ đầu.

Khi thấy xe của Solo, tôi chợt hiểu ra rằng tại sao đám bạn của em ấy hay bảo nhau là không thể nào đỗ ngoài khuôn viên trường được. Và càng chắc chắn hơn gia cảnh của cậu nhóc này, vì em nó không chỉ đơn thuần là người có gia cảnh tốt mà theo tôi thấy thì đằng ấy còn là con của triệu phú nữa đấy.

Nhưng cuối cùng tôi cũng đâu được ngồi lên xe của Solo, vì Ray sợ xe không đủ chỗ nên đành mượn đỡ chiếc Fortuner (*) của ai đó để đi.

(*) Fortuner: Ý chỉ một dòng xe của Toyota.

Tôi chỉ biết thở dài khi quay sang nhìn người đang ngồi bên cánh lái. Lúc biết được vị trí của tiệm hoa, tôi chỉ muốn từ chối vì nó rất chi là xa và chúng tôi không thể nào về kịp vào buổi trưa được. Nhưng Ray, nó đã đẩy tôi vào trong xe và bảo phải cố giúp đỡ đàn em. Nếu bọn tôi về trễ thì nó sẽ nói với mấy anh chị bên phần âm thanh cho. Còn người bị sai việc thì chẳng từ chối, hay mở miệng nói một lời nào, cứ im lặng thế mà lên xe.

"Guitar..." Cái chạm nhẹ vào khoé miệng khiến tôi có chút giật mình trước khi quay sang nhìn chủ nhân của ngón tay ấy:

"Sao thế?"

"Cười đi ạ!"

Tôi mỉm cười theo lời em ấy nói và trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Tôi ngồi bối rối khi mà nụ cười đã tắt hẳn đi. Rõ ràng đó chỉ là một câu nói ngắn ngủn nhưng lại khiến tôi làm theo một cách dễ dàng, đến nỗi tôi thắc mắc không biết mình hay là con husky nào đó đang mỉm cười nữa.... Nhưng nếu điều tôi làm nhận lại được là ánh mắt lấp lánh từ người kia... thì nó cũng xứng đáng mà.

"Anh nghĩ, đáng lẽ từ chối vẫn sẽ tốt hơn đó. Tiệm hoa xa quá chừng, không biết có về kịp không nữa?"

"Kịp ạ."

Lúc đó tôi chẳng nghĩ từ "kịp" mà em ấy đã nói ra có điểm gì khác với từ "kịp" bình thường hay không đâu, nhưng thực tế nó còn khác xa những gì tôi đã nghĩ nữa đấy.

...

"Guitar."

Tôi quay lại nhìn gương mặt của người vừa mới cất lời trong trạng thái hoang mang, não như đang bị tê liệt trong khoảnh khắc. Phải mất một lúc sau, tôi mới hoàn hồn được, và nhớ lại những gì vừa xảy ra vào lúc nãy.

"Solo... lần sau em đừng chạy nhanh như thế này nữa nhé!"

Không biết cậu nhóc bị hâm này biết lái xe từ lúc mấy tuổi mà dám vồ ga bất chấp thế kia, khiến mặt mày tôi tái mét nãy giờ, và chỉ biết câm nín họng.

Solo vẫn lặng yên như cũ, nhưng cũng gật đầu đồng ý mà không nói tiếng nào.

Tôi dụi mắt, vuốt mặt lấy lại bình tĩnh, xem đồng hồ mà người vẫn còn run rẩy.

9 giờ 15 phút

Lái xe từ trường tới đây mà mất có một tiếng thôi á? Người bình thường chắc chắn không thể nào làm được điều đó. Tôi từng nghĩ với khoảng cách đó thì ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ mới tới nơi được, có vẻ như những gì tôi đã nghĩ không đúng đối với người đang ngồi bên cạnh mình đây rồi.

Tôi mở cửa xuống xe trước khi bước vào trong shop hoa mà không chờ người ở phía sau mình. Thoạt đầu, tôi cũng cảm thấy ổn hơn vì chân đã được chạm đất, nhưng giờ lại chỉ muốn ngồi phịch xuống thôi vì nó đang run lên một cách kỳ lạ.

Ngay lập tức.

"Guitar..."

Tôi quay lại nhìn mặt chủ nhân của giọng nói đang choàng lấy tay mình, cảm giác trong giọng nói ấy có chút sợ hãi lạ thường. Vừa quay lại phát thì tôi không nhịn được cười vì cứ ngỡ là mình đang trông thấy con husky đang ngoe nguẩy cái tai và đuôi một cách tội nghiệp ngay trước mắt, cho dù vẫn đang cố giữ vẻ mặt lặng yên như bình thường.

Tôi lấy tay còn lại xoa nhẹ đầu Solo và nở nụ cười tươi hơn trước:

"Anh không giận gì đâu... nhưng mà bữa sau nhớ là đừng phóng nhanh như vậy nữa nghe chưa, nguy hiểm lắm đấy!"

Solo gật nhẹ đầu, khẽ vẫy tai và đuôi, rồi kéo nhẹ tay tôi để cùng nhau bước vào trong tiệm hoa lớn ở trước mặt.

"Kính chào quý khách!"

Tôi mỉm cười chào lại nhân viên trước khi ngó nghiêng chung quanh. Shop hoa này rộng hơn những tiệm bình thường khác, có nhiều loại hoa khác nhau được trưng bày bên trong, thế nhưng nó không khiến tiệm trở nên lộn xộn mà ngược lại vẫn thấy có vẻ thưa thớt hơn so với diện tích rộng lớn ở đây.

"Em đến từ trường đại học XXX ạ."

"À... Gui phải không? Nãy Ray có gọi tới rồi, anh cứ nghĩ là tụi em sẽ tới trễ hơn chứ." Một nhân viên có vẻ không lớn hơn tôi mấy ngước nhìn đồng hồ một cách kinh ngạc. Tôi chỉ biết cười ngượng nghịu và quay sang nhìn thủ phạm của việc chúng tôi tới đây nhanh gấp đôi bình thường.

"Anh thật tình phải xin lỗi tụi em quá chừng, tại bữa nay quán chỉ còn một chiếc xe thôi mà sáng nay nó lại bị hỏng mất."

"Không sao đâu ạ... Cơ mà hoa ở đâu thế ạ, để tụi em phụ mang ra cho nhanh."

"Không cần đâu, Gui. Lát nữa có người đem hoa ra xe cho, hai em qua tới tận đây lấy hoa mà không trách cứ gì tiệm là anh cảm thấy biết ơn lắm rồi. Phiền em mở giùm cửa xe tí nhé!"

Solo gật đầu trong im lặng rồi đi ra mở cửa xe. Còn tôi chỉ biết đứng nhìn các nhân viên phụ giúp nhau mang những bó hoa hồng cho vào trong xe. Giờ tôi mới biết người chào hỏi với chúng tôi khi vừa đặt chân vào trong shop là chủ của tiệm hoa này, anh ấy tên Pim đang đứng nói chuyện với tôi ở ngay bên cạnh.

"Em thấy không khí trong tiệm như thế nào?"

Anh Pim là một người có gương mặt điển trai, phong thái lịch lãm, chắc hơn tôi chừng một hai tuổi gì đó. Anh ấy có vẻ là một người hài hước, và cố bắt chuyện để tôi không bị nhàm chán trong lúc chờ đợi. Nhìn kĩ thì anh ấy là một người dễ thương, thế nhưng tôi cũng mới nhận ra nụ cười trên khuôn mặt ấy cũng chỉ là nụ cười của những người buôn bán bình thường, đó chỉ là nụ cười lịch sự mà thôi.

"Thơm lắm ạ, mùi hương ngửi rất là dễ chịu ạ."

Anh Pim nở nụ cười tươi như hoa, có vẻ anh ấy thấy vui khi nghe người khác khen shop của mình.

"Anh muốn những ai bước vào cửa tiệm đều cảm thấy ấm áp, mọi vị khách đều quan trọng như mỗi bông hoa trong này vậy."

"Trong tiệm chỉ có từng này hoa thôi ạ?"

"Cửa tiệm của anh chỉ có từng này hoa thôi, vì đa số khách hàng của anh thường đặt trước với số lượng lớn, nên bọn anh chỉ hái hoa vào ngày khách đặt, chứ không hái nhiều vì sợ không ai mua thì cũng uổng... Mỗi bông hoa đều có ý nghĩa với anh cũng như khách hàng nên anh phải cố gắng chăm sóc tốt nhất có thể."

"Thảo nào bông nào bông nấy đều tươi."

"Ừm..."

"Guitar!" Tiếng gọi vang lên từ người đang nhíu mày đứng trước cửa xe cắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và anh Pim. Solo liếc nhìn phía sau xe như muốn nói là hoa chuyển xong hết rồi. Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi quay sang chào tạm biệt với anh Pim đứng cạnh.

"Vậy em xin phép về trước ạ. Cảm ơn anh nhiều."

"Lần sau ghé tiếp nữa nha!" Anh Pim mỉm cười với tôi, trước khi nói to hơn một chút: "Hoặc nếu rảnh thì đi ăn một bữa với anh nhé!"

"Guitar!!!" Giọng nói của người đang đứng đợi có chút bực bội, khiến tôi phải bước nhanh chân để kịp lên xe. Tôi cảm giác như mình nghe thấy tiếng cười của anh Pim ở phía sau, nhưng không có thời gian để ý vì không muốn mặt người đang đợi nhăn nhó thêm nữa.

Suốt dọc đường, Solo vừa lái xe vừa nhíu mày. Cho dù im lìm nhưng tôi có thể cảm nhận được sự khó chịu của em ấy một cách rõ rệt. Nhân lúc kẹt xe vì đèn đỏ, tôi mới được dịp quan sát vẻ mặt ấy kỹ hơn.

"Ở đây..." Tôi lấy ngón trỏ ấn vào chỗ lông mày đang co cụm trên mặt em ấy cho đến khi nó giãn ra, rồi nói: "Còn dư giả thời gian, vậy tụi mình ghé đâu đó ăn cơm nhé!"

Tôi mỉm cười với chú cún husky im lặng gật đầu thay cho câu trả lời, nhưng cũng vui vì chú ta đã dẹp bỏ không khí ngột ngạt đó trước khi xe lăn bánh đi tiếp.

Solo ghé vào một nhà hàng sang trọng cách trường không xa, tôi từng đi qua nhiều lần và cũng hay nghe mọi người bàn về giá cả trên trời của những món ăn ở đây, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân vào đây ăn. Chỉ cần thấy không khí và kiểu trang trí xa hoa lộng lẫy trong này thôi cũng đủ biết giá cả nó đắt đỏ đến thế nào.

Tôi nghiêm túc xem thực đơn, giá của một số món có thể khiến tôi cạp đất mà ăn ngay và liền. Thật ra, ban đầu tôi rủ đối phương đi ăn vì nghĩ cả hai chưa ăn trưa, nhưng ai ngờ vị tài xế ấy lại rẽ sang nhà hàng sang trọng thế này chứ?

"Ờm... Cho em cơm chiên thịt heo với nước suối nhé!" Món này chắc rẻ nhất ở đây rồi.

Tôi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, rồi quay sang nhìn Solo, người đang nhìn chằm chằm vào tôi. Em ấy đảo mắt xuống menu một lượt rồi chỉ ra bốn món một cách nhanh gọn lẹ.

"Em mời ạ."

"Không được đâu!" Tôi vội từ chối ngay lập tức: "Em lái xe đi lấy đồ cùng là anh mừng lắm rồi, không cần phải mời anh đâu."

"Guitar!"

"Hũm?"

Solo không trả lời mà móc trong túi áo ra một bông hoa màu cam rồi đưa cho tôi.

"Cho anh?" Tôi lặng lẽ cầm lấy bông hoa.

"Đổi cho nhau... Vậy thì anh để cho em mời bữa này nhé...!!!"

Cho quà rồi giờ bảo mời luôn bữa cơm nó logic à? Dẫu cho có nghĩ vậy nhưng tôi cũng không thể từ chối em ấy khi cảm nhận được giọng nói của đối phương có vẻ đã dịu dàng xuống hẳn.

"Lần này thôi nhé!"

...

Sau khi ăn xong, chúng tôi trở ra xe. Tôi lôi bông hoa ấy để coi lại lần nữa nhưng thầm nghĩ không biết đây là hoa gì nhỉ?

"Solo... đây là hoa gì thế?"

Tôi dừng chân hỏi bởi vì nhận thấy người bên cạnh mình cũng đã ngừng bước từ lúc nào không biết. Lúc quay lại nhìn thì thấy em ấy đang nhìn tôi rồi:

"Hoa lily màu cam."

Khoảng cách cũng càng lúc càng gần hơn khi em ấy bắt đầu bước tới.

"Có nghĩa..."

Solo dừng lại trước mặt tôi và nở một nụ cười khiến tim tôi đập rộn ràng.

"... Thật vui vì có thể được thân thiết với anh ạ."

"Anh đang làm gì vậy, P'Gui?"

Tôi giật mình, vội cất thật nhanh bông hoa đang nghịch trong tay vào túi.

"Đâu, có làm gì đâu!" Tôi liền chối. Cho dù là đối phương có tỏ vẻ mặt hoài nghi đi nữa thì cũng mặc kệ. Nhưng em ấy đã quay người rời đi trước, người đó không ai khác chính là 'S'.

"Xong chưa vậy, S?"

S là "Moon" đại diện cho Khoa Kỹ Thuật năm nay, đây là lần đầu tiên tôi được thấy mặt em ấy. Hầu như tất cả các sinh viên năm nhất đều bỏ bảng tên ra trừ Solo, nên tôi cũng không thể biết được ai là ai hay người đó đến từ khoa nào.

"Xong rồi anh, nhưng em hơi hồi hộp một chút."

Một chút...!!? Một chút mà môi tái mét thế kia, lại còn nghiến răng như vậy hả?

Tôi thôi không quan tâm S nữa, bởi vì dường như em ấy đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Sau đó, tôi quan sát chung quanh của căn phòng nhỏ nhưng lại rất thoáng mát này, bởi vì không hề có một vật dụng hay trang thiết bị nào ở trong phòng cả.

Phòng trong hội trường được chia thành nhiều gian nhỏ riêng biệt, và chúng được sử dụng như là phòng chuẩn bị cho mỗi khoa. Thật tiện lợi khi mà mỗi phòng đều được ghi tên, nên tôi cũng không phải mất thời gian đi tìm phòng của khoa Kỹ Thuật. Vừa bước vào phòng, tôi đã va vào một nam sinh, "Moon'' năm hai của khoa mình, là bạn của S, em ấy đang rời đi để chuẩn bị cho sự kiện.

Đã đến giờ diễn ra sự kiện. Thằng Ray nó nói biết ơn tôi và Solo cực kì. Vậy mà cuối cùng, nó lại là đứa bắt tôi phụ những người khác dán sticker lên mấy bông hoa đến khi nào xong thì thôi. Còn về phần Solo, từ lúc em ấy bước xuống xe đã có người đến và lôi đi để chuẩn bị cho sự kiện. Vì tôi rảnh rang không có gì để làm nên đành tình nguyện làm thanh niên phụ bán hoa thôi. Nhưng thằng Ray, nó nói là tôi sẽ chỉ phá tanh bành cái gian hàng và ngay khoảnh khắc đó tôi chợt nhớ ra trước đây mình cũng từng là một "Moon" của trường. Sự kiện này, luôn có người tham gia vào mỗi năm, thế nên cũng có ai đó sẽ biết đến hoặc đang follow tôi, nhưng cũng đã trôi qua ba năm rồi, kể từ ngày tôi nhận được danh hiệu đó.

"P'Gui."

"Hửm?"

"Lúc đứng trên đó, anh có cảm thấy lo lắng không ạ?"

Tôi nhìn chằm chằm vào S, bởi vì lúc này em ấy trông như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Thằng nhóc này luyên thuyên đủ điều đến nổi không màng thời gian cơ mà. Ấy vậy mà, bây giờ lại ngồi bên cạnh tôi, ôm đầu gối, cắn ngón tay rồi lại làm vẻ mặt ủ rũ.

"Lo chứ, nhưng dù sao thì anh vẫn phải hoàn thành cho thật tốt, không nên suy nghĩ nhiều quá đâu... Gió bay chiều nào thì phải theo chiều đó thôi em." Tôi không hề nói dối em ấy vì tôi đã thật sự trải qua điều đó. Mà hồi ấy, tôi còn lo lắng đến độ suýt vấp té trên sân khấu nữa là. Ngay cả việc hát thôi mà nó đã trật tùm lum tùm la lên hết. Rồi còn có cái kiểu ngơ ngác lúc được đứng trên vị trí đó, thật ra không phải bản thân tôi khiêm tốn mà là do vài thứ ngoài lề tác động vào.

"Thật ra em không cần lên sân khấu cũng đủ biết kết quả ra sẽ sao rồi anh ạ." S cất lời trước khi quay sang cầm lấy cây guitar bên cạnh. Theo tôi thấy thì đây là một show rất công bằng, sao em ấy lại có suy nghĩ kiểu như vậy nhỉ?

"Sao em lại nói vậy?"

"Thì ban đầu em cũng tự tin lắm chứ. Em chạy khắp nơi hỏi các bạn thì biết là không có tay chơi guitar nào cả. Nhưng mà hôm qua, trong lúc tụi em cùng tập luyện thì mới nghe Jedi, "Moon" của khoa Y bảo là "Moon" bên khoa Nhạc sẽ đánh guitar ạ..."

Jedi là một nhân vật khác trong bộ tiểu thuyết này và có một bộ truyện riêng luôn, tên là "ANAKIN". Bộ đó cũng chung với series này luôn. Người yêu của Jedi là Phum, em trai của bạn trai của Kao, P'Phu.

"Lỡ đâu em ấy không chơi guitar thì sao?" Nói thật thì tôi chưa từng hỏi Solo sẽ biểu diễn gì trong đêm thi. Mà nếu S nói vậy thì nghĩa là husky đang học guitar. Hầu hết sinh viên khoa Nhạc đều là những người có năng khiếu bẩm sinh vì ít nhiều gì thì khoa cũng xét tuyển dựa trên tiêu chí tài năng đặc biệt. Đây là khoa luôn tạo dựng tiếng tăm cho trường mỗi năm mà.

"Lần đầu em cũng nghĩ như anh..." S đặt cây guitar xuống trước rồi bắt đầu nói: "Thế nên em đã chạy đi hỏi cho rõ và câu trả lời được nhận lại là cái gật đầu ạ."

"Thôi mà... nhỡ đâu bài trình diễn của em tốt hơn thì sao? Tự tin lên chút đi." Tôi vỗ nhẹ vai em ấy như một lời khích lệ tinh thần.

"Ôi anh ôi!... Không chỉ có thế đâu ạ. Solo vốn đã nổi tiếng từ cái ngày báo danh rồi. Nhưng khi em gặp cậu ta, em cảm nhận được vầng hào quang quanh người cậu ta, nó u tối lắm anh, không có được tươi sáng như em đâu ạ... mà sao khó hiểu thật chứ, tại sao mọi người lại hú hét điên cuồng vì cậu ta đến vậy luôn?"

Tại em ấy đẹp trai mà...

Đó là tôi chỉ nghĩ trong bụng chứ không có nói ra, nếu không thì thằng nhóc S này chắc sẽ nản lòng mà chết mất.

"S, nghe nè!" Tôi quay người sang giữ chặt lấy hai bả vai của em ấy rồi nói: "Tiếp tục tập và thể hiện hết sức mình. Kể cả có thắng hay thua thì anh chị vẫn tự hào về em, nhưng nếu cứ nản lòng thế này hoài thì sự khích lệ của mọi người dành cho em coi như là con số không thôi, em hiểu chứ?"

S giữ bình tĩnh một lúc rồi gật đầu, tôi cũng mỉm cười với em ấy.

"P'Gui... đứng xa em ra một chút đi!" S lùi dần về phía sau cho tới khi đụng trúng mép bàn rồi lấy tay bịt mắt.

"..."

"Sắp nhịn cười không nổi rồi nè."

Tôi đang cảm thấy căng thẳng. Thậm chí tôi không hiểu nổi tại sao mình lại đứng ở đây.

Ngoài việc mọi người đang dần lấp đầy khán đài bên trong hội trường, thì còn rất đông khán giả đã đến để lấn lên khu vực phía trước gần sát sân khấu. Tôi cứ cảm tưởng chỗ này y hệt như một buổi concert vậy, chỉ có điều khán giả đều là sinh viên của trường thôi. Tôi đang đứng phía trước sân khấu, đó là khu vực của nhân viên, chỉ có hàng rào thép chắn ngăn giữa tôi và người đi xem.

Tôi đã bị thằng Ray lôi ra ngoài khoảng hai mươi phút trước và đeo thẻ lên cổ. Tôi bị ép phải mang áo khoác đen trước khi trùm cái mũ lên đầu, rồi lại bị đẩy ra đứng ở chỗ này đây. Trước khi nó trốn mất tăm còn bảo tôi được giao nhiệm vụ quan sát và giữ trật tự ở khu vực này. Nhưng mà lạ thay là tại sao nhân viên sân khấu lại để tôi một mình chơi vơi thế này?

"Xin chào tất cả mọi người. Chào mừng đến với năm học mới. Tôi..." Tiếng vang vọng khắp xung quanh khán phòng làm cho tôi phải di chuyển sự chú ý về phía sân khấu, nơi hai MC đang bước ra.

"Vâng, năm nay cũng sẽ như mọi năm. Các bạn cũng đã biết là hội trường này của chúng ta có thể chứa được rất nhiều người. Thế nên là, các bạn tân sinh viên sẽ tự giới thiệu trong suốt quá trình khai mạc, tất cả các khoa đều có thể tham gia. Ngoài cuộc thi "Moon-Star" ra, thì ban tổ chức chúng tôi còn dành tặng cho tất cả mọi người có mặt ở đây, một bữa tiệc âm nhạc giải trí ngay khi sự kiện kết thúc."

"Và không thể để lãng phí thêm một giây phút nào nữa. Hãy cùng chào đón các đại diện "Moon" và "Star" của năm nay bước ra sân khấu thôi nào!"

Ngay sau khi bài phát biểu kết thúc cũng là lúc các "Moon", "Star" từng đôi chuẩn bị bước ra sân khấu cùng với bài hát nổi tiếng đang hoà vang. Đây là màn catwalk chào sân mà các em ấy đã luyện tập trong nhiều ngày, ai ai cũng trông thật rạng rỡ. Đến lượt khoa Kỹ Thuật là đại diện thứ ba lên trình diễn, đó là S, mấy đứa đã làm rất tốt.

"Và cuối cùng, đại diện đến từ khoa Âm Nhạc... "Star" Tichada Rungrojakit và "Moon" Solo Siwarokin."

Tôi không còn quan tâm đến những tiếng reo hò của dàn hợp xướng dưới khán đài sân khấu nữa. Thật sự, tôi giờ đây, chỉ tập trung toàn bộ ánh mắt vào con người cao ráo đang bước đi trên sân khấu kia thôi.

Solo vẫn là Solo. Em ấy làm tóc và ăn mặc chỉnh tề như một sinh viên gương mẫu. Gương mặt trông sắc nét hơn bởi vì lớp trang điểm nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi, chẳng thèm hé môi cười như các em sinh viên khác. Em ấy không cố gắng thể hiện để lấy điểm trong mắt ai cả mà chỉ có bước đi. Tôi thấy lạ là chả ai yêu cầu nhưng em ấy lại tự giác tháo khuyên tai đi, mà không thể nào phủ nhận được em ấy vẫn rất cuốn hút với diện mạo này.

Khi bước đến cuối sân khấu, em ấy dạo mắt một vòng xung quanh khán phòng trước khi dừng lại hướng tôi đang đứng. Tôi không chắc liệu rằng em ấy có thể nhìn thấy gương mặt bị che khuất bởi cái mũ dưới cái ánh sáng mập mờ này hay không? Mà cho dù có thấy hay không thấy thì tôi vẫn dành cho em ấy một nụ cười.

Và rồi, khóe miệng ấy khẽ nhếch lên một nụ cười. Ngay lập tức cả khán phòng phá lên một tràng hú hét vang trời.

Tất cả các đại diện bước lên phía trước chào khán giả, rồi nhanh chóng quay vào cánh gà để chuẩn bị cho phần trình diễn tài năng. Solo quay lại nhìn tôi lần nữa trước khi bước xuống sân khấu... hay cũng có thể là từ lúc đứng trên sân khấu, em ấy chưa từng rời mắt khỏi tôi...

Và tôi cũng vậy, không rời mắt khỏi em ấy, dù chỉ một giây.

"Star" của khoa tôi trình diễn cùng với S, một người hát một người đệm đàn guitar. Và đó là một màn kết hợp hoàn hảo, cả hai dường như đã rất cố gắng và tập trung, đến cuối cùng thì đều làm ổn cả.

Các màn trình diễn trong cuộc thi này không bị bó buộc về quy tắc, thể lệ nào. "Star" với "Moon" đều có thể kết hợp cùng nhau hoặc không cũng được, không thành vấn đề. Thời gian không phải chuyện đáng ngại bởi vì sự kiện này luôn kết thúc muộn, ai muốn về thì về, không ai ép ở lại. Nhưng đây là cơ hội thứ hai của tôi khi được tham gia sự kiện này, bởi vì mấy năm trước tôi toàn bận rộn với công việc ở quán K không thôi. Lần đầu và duy nhất có mặt cũng chính là năm tôi tham gia thi.

Sau màn hát hò, đại diện "Moon" của khoa Y xuất hiện và ăn điểm cực mạnh khi trình diễn màn xé rách áo khoe cơ bụng sáu múi của mình.

Giờ tôi mới biết, ra là các vị y bác sĩ cũng có những khía cạnh như thế này...

"Vừa rồi là phần trình diễn của "Star" đến từ khoa Nhạc. Và trước khi đến với vòng chung kết top ba trả lời câu hỏi loại trừ thì tôi muốn được nghe một tràng pháo tay thật lớn cho "Moon" của khoa Nhạc từ các bạn được không ạ?"

Ngay khi MC tuyên bố, ánh đèn liền vụt tắt khiến cả hội trường chìm trong biển đen. Vậy nhưng vẫn thấy được sự di chuyển vội vàng của các nhân viên đang tất bật chạy đi chạy lại dọn dẹp và chuẩn bị đạo cụ. Ánh đèn bỗng nhiên bừng sáng, rọi vào chính giữa sân khấu, nơi có chiếc ghế, micro và bóng dáng một người con trai trong chiếc sơ mi, quần âu đen ngồi đấy với cây guitar.

Khi tiếng guitar vừa được vang lên theo nhịp điệu, tôi thấy tim mình đập nhanh đến mức không thể tự chủ được. Ngay lập tức phải đưa tay lên ôm chặt lồng ngực. Solo không hề ngước mặt lên, em ấy chỉ tập trung chơi guitar, mãi một hồi lâu mà vẫn chưa cất tiếng hát.

Hay là em ấy chỉ biết chơi mỗi đàn guitar?

♪♪♪Cho đến một ngày anh tình cờ gặp em, anh sẽ thấy lòng mình bình yên...♪♪♪

Tôi ngoảnh đầu lại để nghe thật rõ giọng hát vang lên từ phía sau lưng mình, giọng hát không đến từ sân khấu mà bắt nguồn từ một người con trai đứng sau hàng rào. Lời hát vang lên theo nhịp điệu của tiếng đàn. Đến cả mọi người cũng cùng nhau hòa ca ngập tràn khán phòng.

♪♪♪Em là trái tim anh, là tất cả câu trả lời,

Em chính là người cuối cùng mà con tim anh hằng mong,

Em chính là mọi thứ, mọi thứ đối với anh,

Và cuối cùng thì hôm nay anh đã gặp được em.♪♪♪

Tôi không biết Solo có chủ đích gì hay không nhưng em ấy thật sự đã làm cho tất cả mọi người ở trong khán phòng vỡ òa theo bài hát, lấn át cả tiếng mic.

♪♪♪Đến một ngày tình cờ gặp được em và cảm giác ấy yên bình đến lạ, ta như những vì sao lấp lánh gặp nhau trong đêm trời tĩnh lặng. Mang trái tim anh bay thật xa♪♪♪

Solo vẫn không ngẩng mặt lên, chỉ tập trung đệm đàn, không hát, không nhìn đi đâu cả.

♪♪♪Em là trái tim anh, là tất cả câu trả lời,

Em chính là người cuối cùng mà con tim anh hằng mong,

Em chính là mọi thứ, mọi thứ đối với anh,

Và cuối cùng thì hôm nay...♪♪♪

Tiếng đàn bỗng dưng dừng lại, khiến cho không khí của khán phòng trở nên yên lặng. Tôi thấy Solo đang từ từ đặt cây đàn guitar xuống cạnh chiếc ghế. Con tim tôi chợt xốn xang lên. Em ấy đã đứng dậy, cầm mic và tiến thẳng về phía trước sân khấu.

Đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào tôi... và chỉ nhìn về phía tôi thôi.

♪♪♪... anh đã gặp được em♪♪♪

Đây là bài đã hát trong phần biểu diễn tài năng của Solo. Tên nó là เธอคือ' by Mr.Lazy :

https://youtu.be/ECKZCZI_iP0

"RÍTTTTTTTTTT...!"

Tiếng ré chói tai nào đó vang lên khiến tôi không thể nghe thấy gì. Chỉ có quanh quẩn trong đầu câu hát của người đang đứng trên sân khấu, vẫn hoài lãng vãng trong tâm trí tôi. Tim tôi đập mạnh đến nỗi tưởng chừng như người ấy có thể nghe được.

Tôi vẫn nhìn em ấy, tuy có chút bối rối nhưng mắt vẫn khó thể tách rời. Nó như cái hố đen của vũ trụ, càng gần lại càng say mê rồi bị cuốn vào. Cuối cũng, điều tôi có thể làm là lấy tay che lấy khuôn mặt đang nóng ran lên của mình, mặc dù chẳng còn gì phải giấu diếm nữa... em ấy đã nhìn thấy mất rồi.

Solo vẫn đứng yên một chỗ ngay cả khi mọi người vừa bước ra sân khấu. Tôi thật sự không để ý MC đang nói gì hay tách ai ra rồi. Chỉ còn biết mình vẫn đang hướng mắt không rời khỏi người đó thôi. Lời hát ấy vẫn đọng mãi trong tâm trí khiến tôi chẳng thể suy nghĩ được bất cứ điều gì khác nữa.

Tôi bị đẩy vào hàng rào khi mọi người đang bắt đầu bình chọn cho màn trình diễn được yêu thích nhất. Không biết mọi người mất nhiêu thời gian để xếp hàng, nhưng chỉ vài phút sau, các nhân viên đã đi thu thập hoa về tính điểm cho ba người xuất sắc nhất trước khi bước vào phần thi trả lời câu hỏi, rồi thông báo kết quả chung cuộc.

Thậm chí tôi còn hết hồn khi không để ý rằng Solo đã lọt vào top ba chung cuộc. Cho đến khi em ấy trả lời câu hỏi tôi mới ngộ ra:

"Định nghĩa của em về hạnh phúc là gì?"

Solo cầm lấy mic rồi trả lời một từ ngắn gọn súc tích mà không hề tốn thời gian:

"Guitar!"

Tôi không chắc có phải em ấy đang nói đến cây guitar vừa chơi kia hay có ý nào khác? Nhưng tôi bất giác mỉm cười từ lúc nào mà chẳng hề nhận ra trước đôi mắt đắm say nãy giờ của em ấy.

"Giải cho phần trình diễn được yêu thích nhất là..."

Tôi chỉ lẳng lặng nhìn người nọ đang biểu cảm một cách nhàm chán trên sân khấu. Tôi chả còn hứng thú đến mọi thứ xung quanh nữa, ngoại trừ chú husky đang ngáp ngắn ngáp dài bên trên.

"Em Jedi, "Moon" khoa Y." Tiếng hú hét vang vọng cả hội trường, từ lúc em ấy xé toạc mảnh áo khoe cơ bụng như thế thì đã nắm chắc trong tay phần trăm nào đó cho danh hiệu này rồi, và nằm trong top ba chung cuộc.

"Cuối cùng, vị trí quan trọng nhất cho danh hiệu "Moon" cao quý"? Hãy cùng bắt đầu với danh hiệu của "Star" trước đã nha..."

Kết quả không thực bất ngờ lắm. Giải ba thuộc về khoa Nghệ Thuật Giao Tiếp, á quân dành cho khoa Quản Trị Kinh Doanh. Và "Star" đại diện của khoa Y, cô bé nổi bật và được mọi người yêu thích nhất từ đầu đến giờ.

"Đã đến lúc công bố danh hiệu "Moon" rồi đây, Quý quân năm nay chính là..."

Tôi nhìn ba người còn lại trên sân khấu mà không thể giấu đi nụ cười mỉm trên môi. Ai cũng có nét cá tính riêng. Jedi, "Moon" của khoa Y luôn miệng tươi cười đang di chuyển. Còn thằng nhóc S trông vô cùng hồi hộp, siết chặt lấy hai bàn tay. Trong khi đó, Solo mang nguyên một bộ đồ màu đen chỉ đứng yên và không quan tâm điều gì. Nhưng mà thiệt tình là ánh mắt em ấy cứ hướng về phía tôi hoài đến nỗi tôi phải lảng tránh đi.

"Vâng, là "Moon" của khoa Kỹ Thuật, em S!" Tôi mỉm cười với S khi chúng tôi chạm mắt với nhau. S không tỏ vẻ thất vọng gì cả khi được nhận giải ba. Ngược lại thì thằng nhóc hạnh phúc đến mức suýt vấp té trên sân khấu, khiến mọi người được mùa cười to.

"Và danh hiệu cao quý "Moon" của năm sẽ thuộc về..."

Tôi nắm chặt tay lo lắng, mà người đáng lẽ phải tỏ ra lo lắng là cái người đứng như khúc cây trên sân khấu kia mới phải. Mọi người dường như đang nín thở để chờ đợi kết quả cuối cùng, không một ai có ý định di chuyển. Liệu rằng "Moon" khoa Y có soán ngôi được hay không?

"Solo, "Moon" khoa Nhạc!"

Tôi không nhận ra mình đã cười một cách sung sướng đến cỡ nào khi nhìn thẳng vào Solo. Tôi không để ý đến tiếng reo hò hay tiếng chúc mừng của MC nữa, chỉ lo cười vì quá vui thôi. Còn lại thì chẳng vỡ òa xúc động hay điều gì khác nữa cả.

Nhưng tôi chắc chắn rằng em ấy có thể sẽ nhìn thấy sự sung sướng từ tôi...

"Chúng tôi là đại diện của khoa Nhạc và chúng tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho mọi người. Hãy cùng nhau vui vẻ nhé!"

Giọng nói được cất lên từ một người đứng phía trên sân khấu, bất giác làm cho người đang sắp rời khỏi khán phòng là tôi đây phải khựng bước mà quay đầu nhìn lại. Vì giọng nói đó thật sự rất giống với người đã hát trong suốt phần trình diễn của Solo, và quả đúng thật vậy.

Thì ra là vậy, em ấy hát trong lúc Solo đệm đàn vì em ấy cũng trong khoa Nhạc. Vậy chắc là quen biết với Solo.

"Guitar..." Giọng nói trầm ấm quyến rũ thật quen tai vọng lại. Tôi quay qua nhìn bộ dạng điềm tĩnh như thường nhật của người con trai ấy, người vừa dành được danh hiệu "Moon" của trường.

"Sao anh lại đứng ở đây?" Thông thường thì khó mà bỏ đi trong hoàn cảnh này. Tôi vội ngó nghiêng khắp trái phải vì sợ đám đông sẽ vây đến. Thật may là đang ở phía sau sân khấu, với lại cả hội trường đang tối om như mực, tuy có chút ánh đèn mờ từ sân khấu nhưng cũng chả ảnh hưởng lắm.

"Anh đang đi ra khỏi chỗ này."

"Ra khỏi hội trường ạ?"

"Phải nghe cho xong bài hát trước rồi đi ạ." Solo tiến lại gần tôi trước khi thì thầm vào tai câu nói: "Đợi một chút rồi cùng về nhé anh."

Tôi gật đầu mà không nói gì, vì mấy đứa nhỏ vẫn còn hát hò vui sướng phía trên sân khấu. Với lại, hôm nay tôi cũng không vội gì... ừ thì cứ thoải mái nghe thôi!

Solo không lẩm nhẩm hát theo hay làm gì cả, chỉ đứng lặng thinh bên cạnh tôi. Dẫu cho tôi cũng không nghe nhạc nhiều mấy, nhưng cũng dư sức đoán ra tên của một vài bài và lắc lư theo nhịp điệu trong số các bài hát đó.

Cậu bạn đang hát trên sân khấu của Solo thật sự rất dồi dào năng lượng. Hát liền tù tì không ngừng nghỉ, thậm chí chẳng có đoạn nghỉ nào giữa bài cả. Chỉ có âm nhạc bắt tai, càng lúc càng sung lên như thể muốn để mọi người được giải tỏa trước khi bắt đầu năm học mới.

"Bài hát cuối cùng này mình muốn gửi gắm đến cho những ai đang cố gắng vì tình yêu... đừng bao giờ từ bỏ nhé! Và dành cho cả những ai đang yêu, mình chỉ muốn nói rằng..."

"Đừng quá khắt khe với trái tim mình."

♪♪♪Có lẽ là tình yêu đã đưa anh đứng tại nơi đây,

Có lẽ là tình yêu đã khiến tim anh không ngừng đập,

Dù cho nó chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi,

Làm cho anh từ bỏ thêm lần nữa,

Thì vì tình yêu anh nguyện vẫn sẽ mãi như vậy♪♪♪

Tôi không hiểu tại sao tôi lại không chối từ trước cái bàn tay đang giữ chặt lấy bàn tay mình. Dù không quay mặt qua nhưng tôi vẫn cảm nhận được em ấy đang nhìn mình.

♪♪♪Điều đó vẫn sẽ được trao cho đến khi nào em chấp nhận,

Nói rằng "Anh yêu em" đến khi em đồng ý,

Cho dù em không chấp nhận điều đó nhưng em vẫn là hạnh phúc của đời anh,

Anh không ngại phải bắt đầu lại bao nhiêu lần đâu,

Nếu cuối cùng em vẫn không mở lòng thì dù thế nào lòng anh vẫn không đổi thay,

Nếu em muốn chờ cho con tim này ngừng đập,

Thì có lẽ em nên đợi đến khi nào Trái Đất ngừng quay trước thì hơn♪♪♪

[ Bài hát: "Có lẽ là tình yêu" của STAMP ]

Tôi không có ý định buông cánh tay đang nắm chặt lấy bàn tay mình. Ngay cả khi bài hát đã kết thúc rồi thì tôi cũng chẳng dám ngoảnh mặt lại nhìn em ấy... bởi vì tôi không biết mình phải làm bộ mặt như thế nào nữa đây.

Chỉ là cái chạm nhẹ trên vai thôi cũng đủ để khiến tôi quay lại. Bàn tay ấy nhẹ nhàng luồng qua cánh tay tôi trước khi từ từ dựa vào vai tôi. Và tôi đã thật sự cảm nhận được hơi thở ấm áp đang phả vào tai mình...

Sau đó, một giọng hát trầm ấm du dương vang lên giống như giai điệu bản ballad vừa dứt.

♪♪♪Điều đó vẫn sẽ được trao cho đến khi nào em chấp nhận,

Nói rằng "Anh yêu em" đến khi em đồng ý,

Cho dù em không chấp nhận điều đó nhưng em vẫn là hạnh phúc của đời anh,

Anh không ngại phải bắt đầu lại bao nhiêu lần đâu.

Nếu cuối cùng em vẫn không mở lòng thì dù thế nào lòng anh vẫn không đổi thay,

Nếu em muốn chờ cho con tim này ngừng đập,

Thì có lẽ em nên đợi đến khi nào Trái Đất ngừng quay trước thì hơn♪♪♪

Đây là bài mà Solo hát thầm bên tai của Gui nè. Bài này là มันคงเป็นความรัก' by STAMP:

Ngày đầu tiên của học kì mới, hiếm khi được học gì ngoài những câu mà dường như ai cũng được nghe từ thời mẫu giáo cho đến năm tư Đại học. Đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ, giảng viên chỉ vào lớp giải thích một ít về việc học và nói về vấn đề thực tập trong tương lai của chúng tôi thêm một chút nữa rồi cho lớp nghỉ trước giờ trưa.

Học kì này tôi học khá nặng, cũng như các học kì trước. Đây cũng là học kì cuối cùng trước khi tôi đi thực tập trong học kì tới. Vậy nên tôi chỉ có thể sắp xếp lịch làm thêm ba ngày một tuần, còn lại sẽ giao cho các em nhỏ trong quán. Tôi sẽ làm thêm ở đây cho đến khi kết thúc học kỳ rồi cũng sẽ xin nghỉ làm để tập trung cho việc thực tập. Tôi nghĩ rằng mình có thể chi trả các chi phí sinh hoạt như tiền ăn tiền ở được với số tiền mà tôi tiết kiệm từ trước tới khi nghỉ làm thêm, bởi vì tôi vốn không phải là người tiêu xài phung phí gì.

"Gui, đi ăn cơm thôi."

Tôi gật đầu đồng ý, sắp xếp xong đồ đạc rồi đi ra ngoài cùng với nhóm bạn thân. Nhóm bạn thân của tôi chỉ là một nhóm nhỏ trong nhóm lớn. Bởi vì, thật ra chúng tôi thân với hầu như tất cả mọi người trong ngành. Sinh viên khoa Kỹ thuật là vậy đó, nhưng nếu nói đến thân thật sự và thường xuyên liên lạc thì chỉ có hai anh em song sinh Beer với Way và một người nữa là Noh, cái đứa mất tăm mất dạng cả sáng nay.

"Mấy cái tin đồn đó là thật hả mày?"

Bước chân của tôi hơi khựng lại một chút trước câu hỏi của Way, rồi đi lướt qua nó bởi chẳng biết đáp lời như thế nào.

"Thằng Gui! Không trả lời có nghĩa là mày đã ngầm thừa nhận rồi đúng không?" Nó nói rồi bước theo giữ vai tôi lại, đứng nép người lại gần một cách chế giễu.

Tôi phải trả lời thế nào đây... Khi mà những tin tức đó không có cái nào là bịa đặt cả.

"Thằng Beer... Làm ơn tới dắt đứa em yêu quý của mày đi dùm tao cái coi." Tôi đẩy Way đến chỗ đứa anh sinh đôi của nó, người đang đứng nhếch môi cười ở phía sau mà không nói lời nào từ nãy tới giờ. Sau đó, Beer vội đỡ lấy thằng em mình.

"Sao mày lại đi hỏi cái điều mà bản thân đã biết câu trả lời rồi vậy?"

"Biết cái gì hả Beer?"

"Thì nếu không có gì..." Beer đi đến bên cạnh khoác lấy vai tôi, quay ra nở nụ cười ghẹo gan: "Nếu không có gì thì bạn mày cuốc bộ đến đây làm gì hả?"

Tôi dừng lại, quay sang thấy hai thằng bạn sinh đôi của mình cứ đứng cười với nhau khiến tôi cảm thấy có gì đó hơi là lạ... Bởi vì, tôi cũng không biết mình đã đi đến đây như thế nào nữa?

Ánh mắt ngạc nhiên khi nhìn vào bảng tên khoa được đặt trước một tòa nhà sang trọng với kích cỡ không quá lớn.

Khoa Âm nhạc...

Tôi chỉ có thể mìm cười bất đắc dĩ khi bắt gặp ánh mắt của những người quanh đó đang nhìn vào chúng tôi như nhìn thấy sinh vật lạ. Bởi vì, nếu tôi là họ thì có lẽ cũng không hiểu tại sao sinh viên khoa Kỹ thuật mặc áo xốp (*) lại đến đây kia chứ.

(*) Áo xốp: loại áo dành riêng cho sinh viên khoa Kỹ thuật, loại áo đỏ đỏ mà Arthit trong phim Sotus mặc í.

"Sao nào? Biện minh cái gì đi chứ?"

Tôi muốn phớt lờ đi những lời mà thằng Way nói. Nhưng cuối cũng vẫn chịu không được mà lên tiếng thanh minh:

"Ờ ờ... Thì tao muốn ăn cơm ở đây vậy thôi."

"Gui, mày không biết là khoa Âm nhạc không có nhà ăn à, bạn của tui???"

"..." Tôi cười gượng, vội nhìn xung quanh, thoáng thấy một vài sinh viên mặc áo Blouse đang đi qua đi lại ở bên kia.

"Ý của tao là muốn ăn cơm ở tòa nhà khoa Y gần đây đó." Nói xong tôi liền rẽ vào con đường dẫn đến khoa Y cách đó không xa ngay lập tức, bỏ ngoài tai những câu nói đang nói với theo từ phía sau.

"Thừa nhận đi mày."

"Lát nữa, xui xui mà gặp em nó ở nhà ăn khoa Y, tao sẽ trêu cho mày độn thổ luôn nha, thằng Gui!"

Hử... Không có cửa gặp đâu.

Bởi vì, tôi đã thoáng liếc qua bãi đậu xe khoa Âm nhạc rồi, không có chiếc xế sang chảnh nổi bật của Solo đậu ở đấy. Vậy thì có thể chắc chắn rằng chủ nhân của nó không có ở quanh đây.

[Mày phải tới nha Gui, dù mày không giúp gì nhiều trong sự kiện lần này nhưng cũng phải đến đó, nghe chưa? Nó đãi hết mọi người, không có ai vắng mặt đâu nha. Nếu mày mà không tới là tao giận đó.]

Tôi nhìn điện thoại trong yên lặng. Giọng nói rõ to của thằng Ray cùng với âm thanh ồn ào phát ra từ đầu dây bên kia khiến cho tôi có thể đoán được nó sẽ nói chuyện gì ngay từ đầu rồi. Và, không ngoài dự đoán, bởi vì nó gọi đến bảo tôi tham gia buổi tiệc chiêu đãi mấy em nhỏ sau khi cuộc thi kết thúc. Không những thế, ở đó còn bao gồm tất cả các "Moon" và "Star" của năm tư nữa. Nơi đó là một quán rượu không xa trường Đại học của chúng tôi lắm. Mặc dù, câu nói đe dọa của nó không đáng sợ gì hết, nhưng nếu mọi người đều đến hết chỉ vắng mỗi mình tôi thì có lẽ thật sự đáng trách lắm.

Bây giờ cũng tám giờ rồi, nếu đi khoảng một, hai tiếng có lẽ không sao đâu. Nghĩ vậy, tôi liền đứng lên sửa soạn trước khi lấy một, hai món đồ dùng cần thiết rồi đi ra khỏi phòng.

Ting...

Tôi thoáng ngạc nhiên khi nhìn vào màn hình điện thoại và rồi phải mỉm cười khi thấy tên người gửi tin nhắn đến.

Solo Siwarokin: Guitar!

Gui Jirayu: Anh đang trên đường đến.

Chỉ vừa mới bước chân vào quán, tôi đã nghe được âm thanh ồn ào đến từ cái bàn cỡ lớn bên trong gần như ngay lập tức. Tôi nhận ra năm gương mặt quen thuộc trước khi bước vào tìm thằng Ray đang đứng nhâm nhi ly rượu ở đầu bàn.

"Tới rồi hả mày?"

Tôi liền gật đầu, rồi đẩy người đang "say quắc cần câu" sang cho bạn nó đứng bên cạnh.

"Thằng xạo sự, vậy mà nói với tao là mọi người đều đến đầy đủ hết." Tôi đánh nhẹ đầu nó, rồi phàn nàn kiểu đùa giỡn chứ không có nghiêm túc đâu trước khi nhìn xung quanh bàn một lượt, người đến cũng nhiều nhưng chắc không phải là tất cả, bởi vì, mấy em nữ thì chỉ có vài người, còn nam đến nhiều hơn nhưng cũng không quá hai mươi người.

"Mày tới rồi hả?" Fuse giật lấy ly rượu từ tay thằng Ray, sau đó quay sang trả lời thay cho cái người đang say đến không biết trời trăng mây gió kia.

"Nó không nghĩ là mày thật sự sẽ đến đâu, đa số ở đây đều là mấy em năm nhất với nhóm anh chị phụ trách cho sự kiện thôi, nhưng một lát sẽ có thêm những năm khác tới nữa. Mày cứ ăn uống thoải mái đi, có người bao hết rồi."

Tôi gật đầu rồi đánh mắt khắp bàn một lượt đến khi tìm được ai kia, người nào đó đang ngồi ở góc quán, trốn trong bóng tối gần như không thể nhìn thấy. Tôi bước đến ngồi bên cạnh Solo và đưa mặt đến gần để nhìn kỹ hơn trong khi em ấy vẫn bất động tại chỗ.

Lúc nhìn gần, tôi gần như phá lên cười khi thấy chú husky đang ngồi khoanh tay, mắt nhắm nghiền, đầu dựa vào góc cột, che gần hết khuôn mặt. Có thể ngủ ngay cả ở nơi âm thanh xập xình như thế này thì tôi cũng phải nể phục thật sự.

Tôi nhìn gương mặt đáng ganh tị của đối phương (ý nói gương mặt đẹp trai đáng ganh tị đó) rồi chợt nhớ tới sự việc ngày hôm qua khiến tôi gần như trằn trọc không ngủ nguyên cả đêm.

Có lẽ đây chính là tình yêu...

Tôi giật mình đến mức suýt ngã ra sau khi người tôi trộm nhìn đột nhiên mở mắt. Thật may là em ấy đã kịp nắm lấy cánh tay tôi trước khi tôi bị ngã ra khỏi cái ghế.

"Guitar... Anh đến rồi hả?"

Tôi gật đầu đáp và lén cười khi nhìn thấy Solo ngáp cái kiểu không quan tâm đến hình tượng của bản thân.

"Đừng có dụi mắt!" Tôi vội kéo bàn tay to tướng của em ấy lại, ngăn không cho đối phương dụi mắt mạnh đến mức đáng sợ như vậy.

"Đau ạ." Chú husky đang chớp mắt một cách đáng thương.

"Để anh xem một chút nào!" Tôi đưa mặt tới gần xem rồi đưa tay lên xoa nhẹ quầng thâm dưới mắt em ấy.

Mắt đã đỏ hết cả rồi...

"Lần sau phải đi rửa mặt nha, đừng có dụi mắt như này nữa." Tôi nhíu mày trách móc, nhưng cuối cùng cũng phải mỉm cười khi mà em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nài nỉ với vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy: "Nếu đau thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút trước đi nè."

Solo vẫn trưng ra dáng vẻ lặng yên và không chịu nhắm mắt theo lời tôi nói, thay vào đó cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

"Guitar..." Em ấy cầm lấy tay tôi chạm vào mặt rồi áp trọn má mình vào lòng bàn tay tôi trước khi từ từ nhắm nghiền mắt lại: "Ừm... Hết đau rồi ạ."

Thình thịch... thình thịch... thình thịch...

Chết mất thôi... Chú husky này quả thật có sức hấp dẫn quá mức mà, em ấy đang khiến con tim tôi xao xuyến mãnh liệt.

"Em có uống rượu không đấy?" Tôi không kéo tay ra, chỉ hỏi trong khi tay vẫn áp sát vào mặt Solo như vậy.

"Một chút ạ nhưng hông có say... Cảm thấy buồn ngủ nhiều hơn."

"Tại sao lại buồn ngủ đến mức này. Hôm qua, em không ngủ hả?"

"Ngủ không được... Tại hông được uống sữa ấm ạ."

Tôi bật cười khi nghe thấy câu trả lời. Hôm qua, Solo đưa tôi về kí túc xá rồi chờ uống sữa như mọi khi, ấy vậy mà, đúng lúc ấy sữa trong phòng tôi lại hết sạch và lúc đó cũng đã khuya nên tôi không đi mua được, cuối cùng em ấy đành phải trở về phòng mà chẳng có được giọt sữa nào.

Câu trả lời vừa đáng thương vừa đáng yêu biết bao khiến tôi không khỏi di chuyển bàn tay đang áp vào má em ấy sang véo nhẹ gò má trắng nõn đó cho đến khi đối phương từ từ mở ánh mắt mơ màng lên nhìn.

"Về nhà thôi! Kẻo ngày mai đi học không nổi."

"Guitar về cùng em đi!"

Tôi gật đầu với chú husky đang nài nỉ trước mặt mình. Dù sao thì tôi uống cũng không được tốt, ở lại đây cũng không biết làm gì.

Tôi bị phàn nàn một chút vì đến đây chưa đầy một tiếng mà đã đòi về khi đi tới chào tạm biệt với đám bạn ở đầu bàn. Thật may là thằng Ray đã ngủ rồi, nên tôi không bị nó níu kéo giữ lại. Những người còn lại gật đầu hiểu ý, rồi đuổi tôi về gần như ngay lập tức khi nhìn thấy Solo đang đứng phía sau tôi với đôi mắt đỏ hoe cùng gương mặt dữ dằn. Trước khi ra về còn bị quăng cho những ánh mắt trêu chọc từ khắp bàn. Lúc ấy, tôi chỉ biết cười trừ bởi chẳng biết nói gì, sau đó thì kéo tay chú husky đi ra khỏi quán.

Solo lái xe trong im lặng suốt quãng đường đi về. Tôi cố gắng bắt chuyện vì sợ em ấy sẽ ngủ quên trước bộ dạng thật sự muốn thiếp đi cùng những câu trả lời rất ngắn ngủn trong khi hai mắt thì lim dim nhưng vẫn phải cố mở thật to của đối phương.

Do không để ý nên tôi không nhận ra em ấy đã lái xe ngang qua kí túc xá của tôi từ bao giờ. Bởi khi tôi ý thức được cũng là lúc chiếc xe đã tấp vào bãi gửi xe của chung cư cao cấp nơi em ấy đang ở.

Lát nữa tôi tự bắt xe quay về cũng được. Solo có lẽ đã quá buồn ngủ đến mức quên luôn phải đưa tôi về trước...

Tôi quay sang nhìn người cứ dán chặt mắt vào tôi từ lúc đậu xe tới giờ, sau đó đưa tay lên xoa đầu đối phương rồi mỉm cười nói:

"Để lát nữa anh tự về cũng được, còn bây giờ chúng ta nhanh đi..."

Đôi mắt vừa nãy vẫn còn đang nhìn tôi lập tức nhắm lại khi tôi còn chưa kịp dứt câu.

"So... Solo." Tôi lay nhẹ người vẫn còn ngồi bên ghế lái, nhưng đối phương chẳng nhúc nhích gì.

Ngủ như vậy rồi về phòng như thế nào đây???

Tôi vừa ôm vừa dìu cơ thể nặng trịch của em ấy cho đến khi lên đến tầng trên cùng của chung cư. Cũng may là nhân viên ở quầy tiếp tân biết Solo nên đã vội chạy đến giúp đỡ ngay khi thấy tôi đang đỡ Solo vào bên trong. Họ dẫn tôi và Solo lên tầng trên cùng rồi xin phép rời đi sau khi mở cửa phòng xong xuôi.

Bỏ cho tôi ở một mình với chú husky "to bự chảng" này đây...

Solo ngủ yên trên chiếc sofa nằm trong phòng khách. Thật ra, tôi muốn nhân viên giúp đưa em ấy vào ngủ trên giường cơ, nhưng họ bảo mình không có quyền vào phòng ngủ của chú husky này. Thế nên, tôi đành để em ấy ngủ trên sofa vậy, còn mình thì ngồi thở như chưa từng được thở ở bên cạnh.

Phòng của Solo là một căn phòng rộng rãi và nó cũng chẳng thích hợp với việc ở một mình chút nào. Một bên tường được làm bằng kính trong suốt có thể nhìn ngắm rõ phong cảnh bên ngoài. Hơn nữa, còn có hồ bơi riêng ở trong phòng, bao gồm luôn cả một gian bếp đầy đủ tiện nghi. Còn hai cánh cửa đang khép kia chắc là phòng ngủ.

Tôi không chắc là có nên đưa em ấy vào trong phòng ngủ không? Nhưng cuối cùng vẫn phải buông xuôi để em ấy ngủ trên sofa.

"Lạnh..."

"So?"

"Lạnh quá ạ." Solo mở mắt nhìn tôi rồi nhẹ giọng lặp lại.

"Anh không dám vào phòng em. Giờ em có thể đứng lên đi ngủ nổi không?"

Solo gật đầu, cố gắng đứng lên. Tôi vội bước đến đỡ lấy em ấy khi thấy điệu bộ loạng choạng như sắp ngã của đối phương.

"Guitar vào đi ạ..." Solo chỉ nói như vậy trước khi mở cửa rồi nương theo sức dìu của tôi vào trong phòng.

Tôi đỡ em ấy nằm xuống giường rồi cũng di chuyển sang ngồi bên cạnh. Sau đó, tôi mỉm cười khi thấy cảnh chú husky kéo chăn đắp đến tận mũi nhưng lại chẳng thèm nhắm mắt đi ngủ..

"Ngủ được rồi!" Tôi đưa tay xoa nhẹ phần đầu còn ngoi ra khỏi cái chăn của đối phương. Nhưng em ấy vẫn không chịu nhắm mắt lại.

"Sữa..."

Tôi bật cười với câu nói cụt ngủn của em ấy trước khi đứng lên đi vào nhà bếp. Trong tủ lạnh chất đủ loại sữa, tôi chọn và lấy ra loại sữa thông dụng đem đi hâm ấm trước khi cầm ly sữa trở vào phòng, nơi mà chú husky to tướng đang ngồi vểnh tai dựa vào đầu giường chờ tôi với gương mặt lặng lùng như mọi khi kia.

"Đây này!"

Solo nhận lấy rồi nhanh chóng uống hết ly sữa và ngồi nhìn tôi chằm chằm.

"Nhìn anh như vậy là có ý gì?"

"Thật sự không giống ạ..." Solo nhúc nhích một chút rồi dùng ngón tay trỏ bíu nhẹ lấy ngón tay đang đặt trên nệm giường của tôi: "Em đã uống hết tất cả các loại sữa khác nhau nhưng cũng không có vị nào giống với của Guitar làm cho em hết."

"Ừ! Thì không phải anh đang làm cho em uống mỗi ngày rồi đây sao?" Tôi nói rồi giúp người đang lim dim kia ngả người xuống giường một cách nhẹ nhàng.

"Guitar..."

"Hửm..."

"Em vẫn chưa tắm ạ."

"Buồn ngủ thì ngủ đi. Không sao đâu." Tôi bật cười, giúp kéo chăn đắp đến ngang ngực cho em ấy.

"Mặc dù em chưa tắm nhưng cũng hông có mùi gì đâu. Vì vậy..."

"..."

"Ngủ lại đây nha!"

"!!!"

"Em không muốn ngủ một mình."

"Solo..."

"Ngủ ở đây nha... nha..."