............
Dọn dẹp xong nhà cửa, nó chạy sang chào hỏi hàng xóm, tiện thể nó hỏi luôn tình hình của bố mẹ nó.
Qua hàng xóm, nó biết bố nó đang nằm tại bệnh viện X. Thu xếp thật nhanh việc nhà nó vội vã tới thăm bố.
Tại bệnh viện X, sau khi hỏi y tá, nó cũng tìm được phòng bệnh của bố. Nó vẫn rất sợ ông, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước vào phòng. Nhìn thấy ông nó rụt rè chào:
- Con chào bố! Con mới về ạ. Bố thấy thế nào rồi ạ?
Nét mặt bố nó lạnh lùng nhìn nó nói:
- Tao không chết được đâu mà lo. Có phải mày mong tao chết lắm không?
Nét buồn hiện lên khuôn mặt nó, cố nén giọt nước mắt trào ra, nó cúi đầu không nói. Tại sao đến bây giờ, bố nó vẫn ghét nó. Nó có làm gì nên tội đâu. Nó muốn khóc, nhưng phải ngăn những giọt nước mắt lại. Đặt mấy món đồ vừa mua lên trên bàn, nó nói:
- Con xin phép đi gặp bác sĩ một chút.
Tại phòng của bác sĩ,
- Bác sĩ ơi! Cháu là người nhà của ông Hoàng Minh, bố cháu là bị sao ạ?
Bác sĩ nhìn nó, ánh mắt có chút e ngại, nhìn thẳng vào mắt nó nói:
- Ông ấy bị u ác tính ở phổi. Hiện giờ phải phẫu thuật ngay. Nếu không phẫu thuật sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Vậy sau khi phẫu thuật, cơ hội khỏi là bao nhiêu phần trăm ạ?
Chắc chắn phẫu thuật sẽ khỏi hẳn, gia đình cứ yên tâm.
- Chi phí mổ khoảng bao nhiêu ạ?
- Tất cả chi phí vào khoảng 30 đến 50 triệu.
Nghĩ tới số tiền học bổng và khoản tiền tiết kiệm nó làm thêm tích đã góp lại, nó thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng món tiền đó đã đủ để làm phẫu thuật cho bố rồi. Nó ngẩng đầu lên nói với bác sĩ
- Vậy giờ có thể làm thủ tục phẫu thuật luôn được không ạ? Cháu có đủ tiền phẫu thuật rồi.
- Vậy cô tới phòng hành chính làm thủ tục nhé!
- Vâng, bác sĩ cố gắng thu xếp cho bố cháu mổ sớm một chút được không ạ?
- Được, chúng tôi sẽ ưu tiên lên lịch ưu tiên mổ sớm. Gia đình đi nộp tiền đi!
Ngày... Tháng... Năm...
Mọi người lo lắng bên ngoài phòng phẫu thuật, nó cầu trời cho phẫu thuật thành công. Thật sự chưa bao giờ nó thấy lo lắng như lúc này. Dù bố nó không yêu thương nó , nhưng dù sao ông cũng là người đã sinh ra nó. Trong lòng vẫn có sự lo lắng cho ông.
Đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ bước ra.
Nó vội vàng chạy tới hỏi:
- Bác sĩ! Bố cháu thế nào rồi?
- Chúc mừng gia đình, ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng sau này ông không thể làm việc nặng như trước nữa. Gia đình không được để ông ấy làm nặng và nên quan tâm tới bệnh nhân một chút!
- Vâng, cảm ơn bác sĩ nhiều. Liệu chúng tôi vào thăm được không ạ?
- Hiện giờ thì không được. Đợi một ít thời gian nữa, chúng tôi chuyển tới phòng hồi sức thì gia đình có thể vào thăm.
Sau ca phẫu thuật, bố nó được chuyển về phòng bệnh thường. Nó và mẹ nó thay nhau ngày và đêm chăm sóc ông. Sức khỏe của ông cũng dần dần khôi phục. Sau lần nằm viện này, ông cũng không còn ghét bỏ nó như trước nữa . Nhưng ông vẫn lạnh nhạt với nó đối với nó. Đưa tay với cốc nước, cũng vừa lúc nó tới. thấy ông đang cố với cốc nước, nó chạy đến cầm lấy cốc đưa cho ông,
- Con mời bố.
Giật lấy cốc nước, vẻ mặt ghét bỏ, ông nói:
- Không cần, tôi có tay.
- Nhưng bố vẫn chưa khỏi, lỡ vết thương bục ra thì sao?
- Cô không phải lo. Tôi tự biết phải chăm sóc như thế nào.
Nó cúi mặt, cố giấu đi giọt nước mắt tủi thân nói:
- Vâng, thôi bố nghỉ ngơi đi! Con đi giặt đồ đây.
Nó đi khuất, mấy người cùng phòng nói:
- Sao anh lại nói như vậy với con bé? Chúng tôi thấy con bé ngoan ngoãn lễ phép, chịu khó, vậy mà lần nào đến anh cũng mắng nó.
- Đúng đó. Con bé rất lễ phép và lại ngoan nữa. Anh đừng nên cáu gắt với con bé, tội nghiệp nó lắm.
- Các ông thì biết gì mà nói. Hạng con như nó có cũng như không.
.....
Những ngày chăm sóc bố, nó chứng kiến rất nhiều người đến rồi đi. Có những người khỏe mạnh trở về. Nhưng cũng có người trở về để chờ chết. Trong số đó, có một người làm cho nó rất chú ý. Người đàn ông đó khoảng 30 tuổi, thân hình gầy gò, chỉ còn da bọc xương. Anh ta bị bệnh Ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Giờ anh chỉ còn chờ chết, nhưng anh thật sự cô độc. Hầu như nó không thấy ai tới chăm sóc cho anh. Thi thoảng, mới có một người phụ nữ trẻ đem theo một đứa trẻ mấy tháng tuổi tới thăm anh. Nhìn nét mặt hạnh phúc của anh khi nhìn thấy họ,nó đoán chừng, người phụ nữ ấy là vợ của anh. Nhiều lần tò mò về đời sống của anh. Nhưng nó sợ, lại gợi lại nỗi buồn nên nó lại thôi. Một lần nó nhìn thấy anh từ trong nhà vệ sinh đi ra. Đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc xong. Ra ngoài sân hóng gió, nó thấy anh ngồi một mình buồn bã tiến lại gần anh bắt chuyện:
- Em chào anh
- Chào em!
- Em có thể ngồi đây được không?
- Được chứ.
Nó nhìn anh, ngập ngừng muốn mở miệng, lòng có chút ngại ngùng chưa biết mở miệng ra sao. Nhưng rồi trí tò mò đã chiến thắng, nó cất giọng hỏi:
- Anh có chuyện gì buồn phải không?
Người đàn ông có chút ngạc nhiên, lúng túng nói:
- Không, không có chuyện gì đâu. Em đừng quan tâm.
- Em nhìn thấy anh khóc rồi. Nếu anh không ngại, hãy kể cho em nghe được không?
- Anh...
Nó mỉm cười:
- Em không giúp gì được anh, nhưng biết đâu kể ra sẽ nhẹ lòng hơn.
- Vậy thì...
Anh ta bắt đầu kể cho nó nghe về nỗi buồn trong lòng mình.
...................................