webnovel

Méi Zuìhén - Chuyện Kiếp Trước | Tác giả: Vamese

作者: Vamese
现实
連載 · 10K 流覽
  • 5 章
    內容
  • 評分
  • N/A
    鼎力相助
摘要

Tên tác phẩm: Méi Zuìhén - Chuyện Kiếp Trước Tác giả: Vamese Ngày ra đời: 02/27/20221 Ngày đăng: 02/28/2021 Tình trạng: Đang lết Thể loại chính: đô thị, hiện đại, dốc lòng nhân sinh, nữ chủ văn,... Warning: Truyện chỉ được đăng duy nhất trên ứng dụng Webnovel và page facebook Mây Trôi Mỹ Lệ • Thập Kỉ Viết Lách, nghiêm cấm đem đi bất kì nơi đâu mà không có sự cho phép của tác giả. Nếu đem đi mà không xin phép sẽ bị coi là vi phạm bản quyền và không tôn trọng tác giả Warning 2: "Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì con giống ba, cả nhà ta cùng thương yêu nhau, không thích nhìn (đọc), đ*o ai bắt xem" - Brittanya Karma Warning 3: Không cầu bình chọn, chỉ cầu comment, chi tiết hơn là cầu comment văn hóa, mặc dù chê hay khen, nhưng mà hãy là một người có văn hóa, xứng đáng là người Việt Nam, đừng thấy chỗ này chỗ kia không vừa ý rồi bay lên chửi tới chửi tấp. Warning 4: Đây là một câu chuyện bên lề của một tác phẩm khác thế nên nội dung ngắn, không nhiều lắm, cũng đã có sương sương thiết lập từ đầu, cay cú ức chế vì tình tiết nào đó cũng không có ý nghĩa gì đâu nha

Chapter 1Phần 1: Chín

Hôm đó là một ngày mưa rào xối xả, ba tôi đi làm ở công ty chưa về, còn Mai Hỏa Tam thì vẫn phát sốt. Mẹ tôi cảm thấy thay khăn nhúng nước như này không phải là cách tốt nhất để hạ sốt, đành nói với tôi:

- Mẹ đi ra tiệm, mua cho Tam Nhi chút thuốc, rồi sẽ về ngay. Con đừng chạy lung tung ra ngoài nhé...

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, phụ trách chuyện thay khăn cho Mai Hỏa Tam, đứng ở cửa nhìn mẹ bung dù rồi vẫy vẫy tay chào. Tôi đóng cửa cái lại, chừa cửa rào để lát mẹ về thì còn có thể đứng ở dưới giàn hiên trú mưa lúc đợi tôi mở cửa, rồi sau đó quay vào phòng.

Mai Hỏa Tam vẫn còn sốt, nhưng sau một lát thì đã đỡ hơn, ít nhất có thể nhìn thấy trong phòng chỉ có tôi mà không có mẹ. Nó hổn hển hỏi:

- Ngân Ngân, mẹ đâu?

Tôi đáp:

- Mẹ đi mua thuốc cho đệ rồi.

Sau đó nó không nói gì cả, nhưng tôi thấy môi nó mấp máy.

"Xin lỗi"

Tôi cũng không nói gì nhưng lúc thay khăn, tôi xoa nhẹ đầu nó. Mai Hỏa Tam là một đứa trẻ ngoan, nó biết trời đang mưa tầm tã, và mẹ nó phải đi mua thuốc cho nó. Nó biết ngày mai chị nó có bài kiểm tra, nhưng vẫn phải ở đây chăm sóc cho nó. Thế nên nó mới nói xin lỗi.

Tôi thì cảm thấy nó không có lỗi gì cả, việc bị bệnh này không phải lỗi của ai cả, đối với tôi. Các vi khuẩn xâm nhập cơ thể là chuyện bình thường, nếu nó quanh năm suốt tháng không bị bệnh gì thì tôi mới lo sốt vó lên, chứ như này là ổn rồi. Bài kiểm tra ngày mai tôi đọc lướt qua là nhớ, không có gì khó cả.

Mai Hỏa Tam có vẻ như đã mệt, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Tôi thấy nước đã hết lạnh, liền đi ra sau bếp lấy một viên đã khác để vào thao, đem để lên bàn, rồi lại quay ra sau bếp. Tôi lấy sữa đặc trong tủ ra cho vào ly, chế nước sôi vào, rồi lấy vài viên đá ra cho vào ly khuấy lên. Mai Hỏa Tam chỉ mới chín tuổi, và nó thích uống sữa đặc pha lỏng, nhưng cũng không thích uống nóng quá, nên phải để ít đá cho nó.

Tôi đem ly sữa vào phòng, vỗ vỗ mặt của Mai Hỏa Tam cho nó tỉnh.

- Đệ, đệ, tỉnh dậy, uống sữa đi này.

Mai Hỏa Tam lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, nó đã hạ sốt lắm rồi, nên tôi đỡ nó dậy, lấy gối kê sau lưng nó, cho nó dựa vào thành giường, rồi có ý định giúp nó uống sữa nhưng bị chặn lại.

- Tỷ à, đệ lớn rồi, không cần tỷ giúp, đệ tự uống là được.

Mai Hỏa Tam cầm lấy ly sữa, rồi từ từ uống, lúc này, tôi mới để ý tới cái đồng hồ treo tường. Tôi nhìn đăm đăm nó, rồi bỗng cảm thấy một cảm xúc kì lạ nổi lên trong ngực tôi. Có gì đó không đúng.

- Tam Tam, đệ nhìn xem, bây giờ đã mấy giờ rồi?

Tôi hỏi, cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

- Hả... Bây giờ là mười giờ... mười giờ rưỡi?? Trễ tới vậy rồi?

Mai Hỏa Tam nhìn đồng hồ, có chút mơ màng há hốc mồm, nó nói nhanh:

- Ngân Ngân, tỷ đi ngủ đi, trễ lắm rồi đấy, một lát là mẹ sẽ về--

- Không phải.

Tôi lắc đầu, chặn giọng nó.

- Bình thường ba tan làm lúc chín giờ rưỡi và sẽ về nhà lúc chín giờ năm mươi. Đó giờ ông ấy chưa bao giờ về quá trễ mười phút. Và mẹ cũng đã ra khỏi nhà từ lúc chín giờ kém năm. Từ nhà chúng ta cho đến tiệm thuốc chỉ khoảng hai mươi phút cả đi lẫn về.

Tôi thấy khuôn mặt của Mai Hỏa Tam tái mét, tôi không muốn nó như thế, nhưng tôi chợt nhận ra rằng tôi không thể nào dừng nói được. Tôi nghe thấy giọng tôi thật lạ thường.

- Ba với mẹ đi đâu rồi?

你也許也喜歡

Các nam chính vì cái gì đều dùng loại này ánh mắt xem ta

Địch Tinh Thần xuyên vào một quyển hào môn luyến ái tổng nghệ văn, khách quý phối trí có thể nói luyến tổng trần nhà. Nhất hào nam khách quý, ác danh hiển hách, tử khí trầm trầm, tất cả mọi người muốn vòng quanh hắn đi, bình sinh chỉ đối tài chính số liệu cảm thấy hứng thú, cố tình một khuôn mặt soái tuyệt nhân gian, không chút để ý mà cười, liền có thể gọi người mặt đỏ tim đập, hành tẩu giá áo tử, tương lai thương nghiệp đế quốc người cầm quyền, thẻ ngân hàng tùy tiện xoát kia một loại. Ân, này hẳn là Tấn Giang nam chủ phối trí. Số 2 nam khách quý, tà mị quyến cuồng thẳng nam đại lão, thân cao 191, công cẩu eo, cá mập cơ, tương lai danh chấn thế giới khí vận chi tử, hiện giờ còn ở tự chủ gây dựng sự nghiệp, một năm sau liền sẽ đột nhiên phất nhanh, tuổi còn trẻ liền sẽ trở thành công ty niêm yết lão bản. Vừa thấy chính là Điểm Gia nam chủ phối trí. Số 3 nam khách quý, cao lãnh cấm dục quân tử, áo sơmi vĩnh viễn thủ sẵn trên cùng nút thắt, cực kỳ thói ở sạch, nhưng kỳ thật có một viên vặn vẹo lửa nóng tâm, là quốc nội nổi danh điện cạnh vương bài tuyển thủ. Đường Gia nam chủ không chạy. Mặt khác khách quý thân phận thân phận tuôn ra tới cũng đều là làm người thét chói tai cái loại này. Chỉ có hắn cái này nam khách quý, là bình thường không thể lại bình thường xinh đẹp ngu xuẩn, làm nhiều nhất sống, đạt được ít nhất màn ảnh, từ đầu tới đuôi không có thu được quá một điều tâm động tin nhắn, rõ đầu rõ đuôi công cụ người. A, cái này nhân thiết hảo thích hợp hắn! Địch Tinh Thần cẩn trọng mà làm hắn công cụ người nhân vật, lập chí làm các khách quý ái tiểu que diêm, sát châm chính mình, chiếu sáng lên người khác. Nấu cơm? Ta tới, đồ ăn Trung Quốc cơm Nhật cơm Tây đổi thượng, hy vọng mặt khác các khách quý ăn uống no đủ hảo hảo nị oai. Yêu đương yêu cầu bầu không khí? Ta tới, các ngươi muốn nghe nào một đầu dương cầm khúc, 《 ái điệu Waltz 》, 《 Thư gửi Elise 》? Hoặc là đổi đàn violon? Tiết mục tổ thiết trí trời cao nhảy dù dọa lui các khách quý? Đây là các ngươi ôm nhau cơ hội a a a, không cần sợ hãi, ta vì các ngươi làm làm mẫu! Nói xong hắn trực tiếp thả người nhảy liền nhảy xuống! Ở có người bị nhất hào nam khách quý lạnh nhạt bị thương tâm thời điểm, hắn an ủi nói: “Hắn chỉ là thơ ấu bất hạnh mới có thể như vậy âm u, ngươi không nghĩ trở thành hắn duy nhất quang sao?” Ở tất cả mọi người cảm thấy số 2 nam khách quý quá dầu mỡ bá đạo thời điểm, hắn giải thích nói: “Ngươi không cảm thấy hắn tràn ngập Vương Bá chi khí sao, tương lai khẳng định không phải vật trong ao, ta xem trọng hắn!” Đến nỗi số 3 nam khách quý: “Hắn cao lãnh cấm dục bộ dáng nhiều mang cảm a, ngươi không nghĩ xé mở hắn áo sơmi sao?” Ở hắn nỗ lực hạ, tiết mục quả nhiên đại bạo đặc bạo. Tấn Giang nam chủ: “Hắn là ta duy nhất quang.” Điểm Gia nam chủ: “Chỉ có hắn nhất hiểu ta.” Đường Gia nam chủ: “Lòng ta tưởng, liền tính nói ra cũng không thể bá.” Địch Tinh Thần: “…… A?” Tiết mục mới vừa phát sóng thời điểm, võng hữu: “Cảm giác các khách quý đều không giống như là sẽ nói chuyện yêu đương bộ dáng a.” Sau lại: “Tập tập đều là tranh giành tình cảm Tu La tràng, hảo kích thích!” “Này cũng quá mẹ nó ngọt đi! Khuôn mặt nhỏ thông hoàng.” Tiết mục tổ: “Chúng ta thật sự đã tận lực đem quá phận xóa rớt, rốt cuộc chúng ta là một thượng tinh tổng nghệ.” Võng hữu: “Không cần xóa! Có cái gì thu phí nội dung là chúng ta cao quý VIP không thể xem!” Địch Tinh Thần: “…… Ta chỉ là muốn làm cái an tĩnh công cụ người a.” Quan xứng: “A.” Thụ là quét rác tăng, nhưng hắn chỉ nghĩ làm ăn dưa quần chúng. Cho nên hắn thành cái vạn nhân mê.

Phong_Lam_4634 · 现实
分數不夠
214 Chs

評分

  • 全部評分
  • 寫作品質
  • 更新穩定度
  • 故事發展
  • 人物形象設計
  • 世界背景
評論
哇! 如果您現在填寫評論,您將會是第一個評論的人!

鼎力相助