webnovel

Chương 37: Phi đao cấp tông sư

編輯: Nguyetmai

Dù là cao thủ cảnh giới Tạo Hóa cũng khó mà chịu nổi một đòn của cao thủ võ lâm ở tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập, hơn nữa là một người mới học chưa có cảnh giới gì cả.

Mang theo sát ý và ngọn lửa của sự giận dữ, lão nhị của đám trộm mộ đã đâm trúng vào Khai Tâm một cách hung tàn, nhưng hắn ta nhanh chóng tỏ vẻ kinh ngạc… Thanh đao trong tay không thể chém người thiếu niên này ra làm ba như trong dự tính…

Thanh đao ngắn với thế công mãnh liệt đó đâm thủng quần áo của Khai Tâm, sau đó đụng phải một thứ gì đó vô cùng cứng rắn, không những lực lượng của hai thanh đao bị ngăn cản lại mà còn bị tách sang hai bên. Nhìn kĩ lại, nơi chiếc áo bị rách để lộ ra một lớp kim loại sáng ngời, lực lượng chém vào đó bị đẩy lùi.

Mặc Giáp!

Không ngờ tên nhóc này lại có áo giáp kim loại trị giá mấy nghìn lượng bạc! Nhìn người thiếu niên bị đẩy lùi ra sau, lão nhị của đám trộm mộ càng thêm phẫn nộ, hắn ta vô cùng không cam tâm.

Còn chưa kịp đuổi theo, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo đã phi thẳng tới trước mặt.

"Trúng!"

Trở về từ cõi chết, Khai Tâm cắn chặt hàm răng, cố nén cơn đau nhức ở vùng ngực để vung Liễu Diệp Phi Đao ra, ánh sáng lạnh lẽo mang theo khí thế mãnh liệt xẹt qua giữa hai thanh đao của lão nhị!

Dưới khoảng cách gần như vậy, hắn ta hoàn toàn không thể tránh được…

Hét lên một tiếng thảm thiết, lão nhị che con mắt bị thương của mình lùi về phía sau liên tục. Máu tươi không ngừng chảy ra giữa các ngón tay, trông vô cùng kinh khủng. Phi đao của Khai Tâm đã cướp đi một con mắt của hắn ta!

Phù!

Bị mù một con mắt, sức chiến đấu giảm đi nhiều, lão nhị không dám ham chiến nữa, hắn ta kêu lên đau đớn, không còn lòng dạ nào mà để ý tới sự sống chết của lão đại. Cúi gập người lại, hắn ta lảo đảo nhào về phía rừng cây, để lại những vệt máu dài trên mặt đất…

Đáng tiếc!

Sao Khai Tâm có thể để con vịt đã luộc chín này bay đi mất được? Hắn nâng tay lên, khẽ lắc một cái.

Chỉ trong nháy mắt, Liễu Diệp Phi Đao đã đuổi kịp bóng lưng loạng choạng của lão nhị, khiến hắn ta đâm sầm vào một thân cây ở gần đó.

"Cuộc chiến kết thúc!"

"Đánh giá chiến đấu: Cấp A!"

"Cảnh giới của Liễu Diệp Phi Đao đã tăng lên!"

Cuộc chiến vừa chấm dứt, lời nhắc của hệ thống liền vang lên liên tục, cuối cùng kèm theo một tiếng "bíp": "Xin chúc mừng, cảnh giới võ học Liễu Diệp Phi Đao của bạn đã đạt tới xuất thần nhập hóa."

"Ngộ tính tăng lên 2 điểm!"

"Liễu Diệp Phi Đao": Cấp 99.99.

Nghe thấy lời nhắc nhở này của hệ thống, Khai Tâm mới ngã xuống đất thở dốc sau khi bị hai tên trộm mộ gây thương tích không nhẹ, khuôn mặt tái nhợt của hắn xuất hiện một nụ cười nhẹ nhõm, vui mừng.

Quả nhiên, hắn đã không sai khi nhận nhiệm vụ này của Phủ lệnh.

Mặc dù quá trình hơi nguy hiểm, thế nhưng lại rất xứng đáng. Hai cao thủ ở tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập bắt tay với nhau khiến hệ thống đưa ra đánh giá chiến đấu cấp A, nếu không thì với cảnh giới Liễu Diệp Phi Đao hiện tại của hắn, sẽ rất khó để tăng tiến nếu đối thủ là những nhân sĩ võ lâm ở cảnh giới Xuất Nhập thông thường.

Cố chịu đựng những vết thương trên người, Khai Tâm lục lọi người của hai tên trộm mộ.

Hai tên này có nhiều của cải hơn hẳn lão tam, ngoại trừ gần sáu nghìn lượng bạc, bí tịch võ công, thì còn có một miếng ngọc cổ với vẻ bề ngoài rất khác biệt.

Khai Tâm ngắm nhìn miếng ngọc cổ trong tay, đây là một miếng ngọc hình hổ rất phổ biến, màu sắc trong trẻo, tuy chất liệu không phải loại tốt nhất, nhưng kỹ thuật điêu khắc lại cực kỳ tinh xảo, không những khí thế oai phong mà còn thể hiện thần thái của chúa sơn lâm, thậm chí còn mang theo khí phách vô cùng rõ ràng.

Dù hoàn toàn không hiểu biết gì về ngọc khí nhưng Khai Tâm cũng có thể dùng trực giác của mình để đánh giá được rằng, đây không phải là một miếng ngọc tầm thường!

Nhưng với một người từng suýt chết dưới tay của cao thủ hàng đầu trong "Giang hồ" như Khai Tâm, thì ngọc khí có quý giá đến đâu cũng không thể khiến hắn cảm thấy quá phấn khích.

Cho những gì thu hoạch được vào túi, Khai Tâm kiểm tra trạng thái nội lực của mình.

Nội lực 32.47 (chỉ còn thiếu 8 điểm nội lực là tới cảnh giới Xuất Nhập).

Nhưng không ai có thể biết được rằng, nếu hai thanh đao của lão nhị đâm vào vị trí ngoài Mặc Giáp thì e rằng lúc này nội lực của hắn đã giảm xuống mức 20 rồi.

Các cuộc chiến trong "Giang hồ", thường thì đều nguy hiểm như thế cả.

Một bước lên thiên đường, danh tiếng vang xa, một bước xuống địa ngục, không còn lối thoát!

Thở phào một hơi dài, Khai Tâm rên lên, che ngực lại…

Ở vị trí gần xương quai xanh, hai vệt máu đỏ sậm không ngừng chảy ra – dù Mặc Giáp đã ngăn được một phần nào đó, nhưng hắn vẫn bị rách da.

Hầy…

Ngồi khoanh chân xuống ngay tại chỗ, Khai Tâm thành thạo cởi áo giáp và áo ngoài ra, bôi thuốc bột lên vết thương ngay ở trong rừng.

Sau khi đã dùng một gói Kim Sang Dược, vết thương được cầm máu ngay lập tức.

Vận chuyển Toàn Chân Tâm Pháp, một làn hơi nước màu trắng nhạt nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh đầu Khai Tâm, khăn hiệp sĩ tung bay mà không hề có gió. Theo thời gian trôi đi, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của Khai Tâm cũng hồng hào hơn, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn…

Không bao lâu sau, nhưng tiếng bước chân nhỏ khiến Khai Tâm ra khỏi trạng thái chăm chú chữa trị vết thương…

Nhíu đôi lông mày, Khai Tâm mở mắt ra, thấy bên cạnh thi thể của hai tên trộm mộ xuất hiện thêm hai người chơi, cả hai đều rất trẻ. Một trong hai người đang ngồi xổm xuống tìm tòi trên thi thể của lão đại, một người trẻ tuổi khác cầm kiếm đồng, cảnh giác và nghi ngờ nhìn sang bên này, đôi mắt đảo qua đảo lại không ngừng.

"…"

Khai Tâm chỉ nhìn lướt qua rồi lại nhắm mắt lại, không phải những NPC như dã thú hay sơn tặc thì đều không sao cả, hắn không để ý tới hai người đó, tiếp tục vận công để trị liệu.

Nhưng trên thế giới này, không phải ai cũng có thể giữ được tâm thái bằng phẳng, không bị cám dỗ trước lợi ích.

Hai người chơi xuất hiện trong rừng cây này, một người là "Đầu Quỷ", một người là "Bốn Mắt Thông Thiên", mặc dù không có tiếng tăm gì trong thành Cô Tô, nhưng bình thường cũng rất chăm chỉ luyện tập, nội lực đã gần tới cảnh giới Xuất Nhập, thực lực khá cao.

Lúc đầu họ định vào rừng tìm đàn sói để luyện tập võ công, không ngờ lại thấy được cảnh này ở trong rừng.

Nhìn người thiếu niên áo xanh đang chữa trị vết thương cùng với hai thi thể trên mặt đất, không khó để hai người đó đoán ra đã xảy ra chuyện gì trong rừng…

Nhưng điều khiến bọn họ giật mình hơn là cách ăn mặc của hai thi thể trên mặt đất rõ ràng đặc biệt hơn nhiều so với những tên sơn tặc thường xuất hiện vào ban đêm ở Hàn Sơn Tự. Khăn che mặt, buộc chân, quần áo sát người, tất cả đều khác hẳn với những sơn tặc bình thường.

Cao thủ ở cảnh giới Xuất Nhập?

Càng đáng giật mình hơn là, bọn họ biết người thiếu niên áo xanh bị thương này. Lúc ở trong thành, bọn họ từng nghe nói tới Lam Sam Quân Tử Kiếm, đại sư huynh của Mộ Dung thế gia, võ công phi phàm, uy danh hiển hách, nhác có dấu hiệu trở thành cao thủ đệ nhất của thành Cô Tô.

Lúc ấy bọn họ còn không thèm để ý tới…

Nhưng bây giờ thấy được cảnh này, bọn họ tự nhận là không có thực lực để lấy một địch hai, xử lý hai cao thủ ở cảnh giới Xuất Nhập, cho dù là sơn tặc bình thường cũng khó mà thắng được, thế là đủ biết thực lực của Lam Sam Quân Tử Kiếm rồi.

Trong mắt hai người hiện lên sự cẩn thận và kiêng dè.

Nhưng nghĩ tới những chiến lợi phẩm trên thi thể đã không thấy đâu nữa, cả hai lại kích động hẳn lên, đôi mắt liếc nhìn vào thắt lưng của người thiếu niên đang chữa trị vết thương.

Túi Càn Khôn!

Ắt hẳn những thứ trong túi rất có giá trị.

Hai người nhìn nhau, hiểu ý của đồng bạn mình qua đôi mắt, lẳng lặng chia ra hai bên trái phải rồi nhanh chóng lao về phía Khai Tâm.

"Giết!"

Cả hai ra tay cùng một lúc!

Khi Lam Sam Quân Tử Kiếm ở trạng thái tốt nhất, có lẽ bọn họ còn không dám đối địch. Nhưng khu rừng này yên tĩnh không một bóng người, đối phương lại đang bị thương nặng, hai người dự định bắt tay với nhau để kết thúc câu chuyện truyền kỳ của Khai Tâm.

Vừa vung tay, cả hai đồng loạt xuất ra chiêu thức tấn công ác liệt nhất của mình!

Trước khi đao kiếm chạm tới, Khai Tâm đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo vô cùng: "Muốn chết!"