webnovel

Chương 27: Chỉ có chút thú vị?

編輯: Nguyetmai

"Hay là chúng ta cũng xem thử đi."

Lâm Thiệu đã đánh tới chỗ Hunter, nhưng thực lực của Hunter thực sự mạnh tới mức quá đáng, rất khó nhằn với những thiếu niên vừa bước chân vào cảnh giới võ giả chính thức. Đừng nói là bọn họ, dưới điều kiện không được vận dụng võ khí, cho dù võ sư cao cấp trẻ tuổi như Lương Thạch cũng cảm thấy đau đầu khi gặp phải Hunter.

Hiển nhiên là Lâm Thiệu đã bắt đầu cảm thấy uể oải khi chiến đấu với cường độ cao:

"Vừa hay xem phim thì không phải chơi, chỉ cần ngồi nhìn, coi như là nghỉ ngơi một lúc vậy."

"Cậu muốn xem thật hả?"

Tuy Tống Thanh Phong đang do dự trong lòng nhưng vẫn mạnh miệng, một lòng trung kiên với đảng theo game:

"Chẳng phải chỉ là một câu chuyện thôi sao, có gì đáng xem chứ?"

"Đánh mệt rồi thì tiện thể xem thôi."

Mấy người Lâm Thiệu đánh mãi mà vẫn kẹt chưa qua, bèn dứt khoát xem thử phim một lúc, để xem rốt cục giữa bản game và bản điện ảnh có gì khác biệt.

"Không cùng cốt truyện luôn à?"

Đám người Lương Thạch nghe vậy thì lắc đầu tiên tục. Bọn họ chỉ muốn biết sau khi phá đảo mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao thôi. Đã thành câu chuyện khác rồi thì có gì mà hóng nữa.

Phải tốn 3 linh tinh mua vé, lại tốn hơn một tiếng ngồi máy. Đây không phải số tiền nhỏ với những người như Lương Thạch, không đáng để lãng phí.

Tuy những câu nói của Từ Tử Hinh khiến không ít người tò mò, nhưng dù sao sở thích của mỗi người một khác. Từ Tử Hinh thấy hay, chưa chắc tất cả mọi người đã có cùng ý kiến.

Huống chi tất cả mọi người ở đây đều là đảng theo game, vừa nghe nói sẽ đổi nhân vật chính là họ đã không muốn xem. Bởi vậy phần lớn bọn họ vẫn ôm tâm lý chờ đợi xem tình hình như thế nào.

Cuối cùng chỉ có mấy người Lâm Thiệu, Hứa Lạc, Thẩm Thanh Thanh chuyển sang xem phim.

"Thiết bị trong đây xịn quá!"

"Hóa ra T-virus được nghiên cứu ra ở nơi này?"

"Đúng là mất hết tính người! Bọn chúng dám nhốt mọi người vào phòng thí nghiệm, tùy tiện biến họ thành Zombie?"

Khi tận mắt chứng kiến quá trình người biến thành Zombie, những người xem càng thêm sợ hãi. Nếu như trong phiên bản game, Resident Evil 1 là trò chơi kinh dị có đề tài mới lạ, vậy thì movie Resident Evil 1 chính là đại nạn toàn cầu khó lòng tưởng tượng nổi!

Trong game, người chơi chỉ nhìn thấy một tiểu đội anh hùng và cái kết tráng lệ, khó lòng quên được. Nhưng trong phiên bản phim, thứ họ xem là cả một thảm họa khổng lồ!

Tất cả những suy đoán về T-virus, và cả những lo lắng vốn chỉ tồn tại trong lòng đã trở thành sự thật ngay trước mắt. Những con người trước đó vài phút vẫn còn tư tưởng, còn ý thức, không lâu sau đã hóa thành quái vật bất tử ăn thịt người.

Trên một vài phương diện, sự chấn động mạnh mẽ từ phiên bản phim gây ra đem lại ấn tượng sâu sắc hơn trên game.

Có điều, bọn họ phát hiện ra rằng, người của thế giới này tuy rằng không tu luyện võ khí nhưng kinh nghiệm cận chiến đều vô cùng cao siêu.

Họ không chỉ tính toán đối thủ, còn tính toán cả những nhân tố hoàn cảnh xung quanh. Việc phân rõ thắng bại đôi khi chỉ dựa vào một chi tiết vô cùng nhỏ bé.

Những trận chiến đấu và những pha bắn súng khiến người xem hoa mắt, cùng với sự trốn chạy tràn ngập bầu không khí căng thẳng tới nghẹt thở khiến mấy người Lâm Thiệu đều tập trung tất cả tinh thần xem phim, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

Mãi cho đến khi kết thúc, tất cả mọi người hóa thành Zombie, bọn họ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

"Sao hả?"

Tống Thanh Phong thấy sắp hết giờ, không nhịn được nữa, mở miệng hỏi:

"Tôi đã nói là nhạt rồi mà."

"Quá xúc động luôn ấy!" Ai ngờ đâu Lâm Thiệu lại trả lời với gương mặt đầy khiếp sợ:

"Nội dung trong game chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi, thế giới trong phim rộng lớn hơn nhiều. Hơn nữa tôi vừa tận mắt chứng kiến tất cả những điều nhân vật chính trải qua."

"Thế giới sắp bị hủy diệt!"

"Virus sinh hóa uy hiếp đến sự tồn vong của nhân loại?"

"Lợi hại vậy thật sao?"

"Chúng ta có nên xem thử không?"

Lý Tịch và Lý Bình đưa mắt nhìn nhau.

"… Hay vậy thật sao?"

Tống Thanh Phong vẫn không tin.

Đối với đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu này, 3 linh tinh không phải con số lớn nhưng cũng không hề nhỏ. Dám bỏ ra 3 linh tinh để mua vé xem nội dung cốt truyện của Resident Evil 1 đủ để thấy sự yêu thích của họ với tác phẩm này. Có điều không phải ai cũng dư dả để làm vậy.

Một vài người chơi không có điều kiện lắm bao gồm cả Vương Thái, họ đều đang chần chừ.

Dù sao chơi game còn có ích cho tu vi, mà phim thì chỉ là xem mà thôi. Mặc dù họ cũng muốn thử trải nghiệm một lần, nhưng cũng không dám tùy ý tiêu pha lung tung.

Vương Thái buồn bực nói:

"Khải tử này, bọn tôi không thể xem ké qua màn hình máy vi tính như lúc chơi game được hả?"

Phương Khải cũng cảm thấy bất đắc dĩ:

"Vụ này thì tôi cũng không có biện pháp gì."

Dù sao mọi thứ đều do hệ thống quyết định cả.

Đúng lúc này mọi người nghe tiếng Thẩm Thanh Thanh thốt lên:

"Tử Hinh! Bạn dùng dao găm giết chết một con Hunter đấy à?"

Trong đôi mắt Thẩm Thanh Thanh tràn ngập sự chấn động. Không những là dùng dao găm giết Hunter, Từ Tử Hinh còn dùng dao giết được nó ngay trong lần đầu tiên chạm trán.

Tuy rằng quá trình khá gian nan, nhưng kết quả lại khiến mọi người phải giật mình!

"Cái gì?"

"Có người dùng dao găm giết Hunter? Ngoài ông chủ, ai không dùng võ khí mà chỉ dùng dao đã giết được Hunter vậy?"

Tiếng hét kinh hãi vang lên thu hút sự chú ý của mọi người về phía này.

Trước mắt bọn họ, tuy là Jill trong màn hình khá chật vật, nhưng ngay trước người cô là xác một con Hunter nằm gục dưới chân. Mọi người có thể nhìn ra được, trừ vết dao ra, trên người con Hunter không còn vết thương nào khác.

"Là Từ Tử Hinh thật sao?"

Cô là người chơi quen thuộc của quán, đa số mọi người đều nhận ra.

"Sao cô ấy tiến nhanh vậy được?"

Tống Thanh Phong không khỏi cảm thấy kinh ngạc lẫn không cam lòng. Phải biết cậu ta luyện tập lâu như vậy mà vẫn còn chưa đủ. Cứ cho là tu vi của Từ Tử Hinh cao hơn cậu ta đi, nhưng trong game đâu thể vận dụng võ khí được.

Ngoài Phương Khải, cậu ta chính là người dẫn đầu, đi được xa nhất ở trong game.

Cũng vì kẹt ở chỗ Hunter, tốn không ít thời gian nên những người chơi khác mới dần có cơ hội đuổi kịp.

Vậy nhưng Tống Thanh Phong cũng không cảm thấy lo lắng, bởi vì những người khác cũng phải vượt qua cửa ải Hunter. Bằng không, đến lúc gặp Bạo Chúa mà không có đạn và uy lực lớn thì căn bản là không thể đánh được.

Nhưng hiện giờ đã có người dùng dao giết Hunter, vượt qua trước cậu ta một bước.

Dù thế nào cậu ta cũng cảm thấy vô cùng khó để chấp nhận chuyện này.

Thẩm Thanh Thanh sợ hãi than:

"Bạn làm thế nào vậy?"

"Hình như…"

Từ Tử Hinh nghĩ một chút, sau đó kể lại quá trình chiến đấu với Hunter khi nãy:

"Sau khi xem xong bộ phim, rất nhiều kỹ xảo chiến đấu của nữ chính Alice được khắc sâu trong đầu mình… Hơn nữa mình khống chế thân thể cũng linh hoạt, chính xác hơn rất nhiều…"

Tất cả mọi người không khỏi nghĩ đến chuyện thực lực bản thân tăng lên sau khi chơi Resident Evil.

Lẽ nào bộ phim cũng có hiệu quả đặc biệt?

"Ông chủ! Anh phạm quy! Anh dùng thủ đoạn để dụ dỗ tôi xem phim!"

Vừa nghĩ tới đây, Tống Thanh Phong bèn kêu lên đầy chính trực.

Phương Khải nhún vai, thản nhiên nói:

"Tôi có ép cậu đâu, việc tiêu xài gì ở cửa hàng này đều là tự nguyện cả."

"…" Mặt Tống Thanh Phong đen như nhọ nồi.

Lâm Thiệu và Hứa Lạc ở gần đó cười lớn:

"Tống thiếu gia này, cậu muốn xem thì xem đi! Bộ phim này rất tuyệt đó!"

"Tống thiếu gia." Lý Tịch cũng cười nói. "Mọi người cùng xem đi! Nếu không hài lòng thì cứ tóm tên này mà xử!"

"Được được được!"

Dưới sự giật dây của mọi người, Tống Thanh Phong buồn bực lấy ba viên linh tinh đưa cho Phương Khải:

"Phải nói trước là tôi xem phim chỉ vì tăng cao thực lực, chứ không phỉ là cảm thấy hứng thú gì với nội dung bộ phim đâu nhé."

Nửa giờ sau…

"Ối mẹ ơi! Sao có nhiều Zombie vậy?"

"Kỹ thuật bắn súng ghê thật! Cô gái này ngầu thật!"

"Đây là thứ quỷ gì thế? Sao tôi thấy nó còn lợi hại hơn cả Hunter?"

"Né được cả đạn… Mạnh khiếp hồn!"

"…"

Bộ phim vừa kết thúc, Lâm Thiệu và Hứa Lạc vội vàng tới hỏi:

"Tống thiếu gia, cậu thấy sao?"

"Ặc…"

Mặt Tống Thanh Phong đen như đít nồi, cậu ta túng quẫn nói:

"Hình như hơi thú vị…"

"Thực sự chỉ là hơi thú vị thôi sao?"

Mấy người Lâm Thiệu và Hứa Lạc tiếp tục trêu.

"Chim cút đi! Tôi đi săn Hunter đây!"

Mặt Tống Thanh Phong càng đen hơn.

Không lâu sau, bên trong màn hình, Tống Thanh Phong cầm một con dao găm trên tay. Tuy toàn thân đầm đìa máu tươi, nhưng dưới chân cậu ta là một con Hunter.

Tống Thanh Phong đã chờ thời khắc này rất lâu.

Tuy rằng chưa thể giết chết Hunter nhẹ nhàng như Phương Khải, nhưng cuối cùng thì con quái vật mạnh mẽ kia đã phải gục ngã dưới chân cậu ta.

Không thể không nói đây là một bước tiến vượt bậc!

Hơn nữa, trạng thái của Tống Thanh Phong tốt hơn Từ Tử Hinh khá nhiều.

"Tôi thành công rồi!"

Tống Thanh Phong thở phào một hơi.

"Xem nhóm nhân vật chính chiến đấu quả nhiên là có thu hoạch lớn." Tống Thanh Phong tặc lưỡi: "Tôi cảm thấy mình xử lý những chi tiết nhỏ tinh tế hơn trước nhiều…"

"Ghê vậy sao?"

Lương Thạch thấy hết người này đến người khác dùng dao giết Hunter thì cũng đứng ngồi không yên.

"Ông chủ! Cho tôi một vé xem phim Resident Evil 1!"

Lương Thạch khóc không ra nước mắt. Gã cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì của cải tích trữ mấy năm nay chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu hết mất.

"Cả tôi nữa!"

Cuối cùng Vương Thái cũng không kìm được, cắn răng mua một vé.

"Tôi trước đã!"

Không ít các bạn trẻ chỉ trung thành với trò chơi giờ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.

"…"

"Ối trời ơi, chất lượng của bộ phim này tuyệt đối không hề kém cạnh gì game cả!"

"Lại còn giới thiệu rất nhiều thông tin về bối cảnh. Cuối cùng tôi cũng hiểu mấy chữ 'Nguy cơ sinh hóa' có nghĩa gì rồi."

"Cảnh tượng này… Đây chỉ là một bộ tiểu thuyết thật sao? Làm thế nào tác giả có thể tưởng tược ra được?"

"Tuy rằng bộ phim đã đổi nhân vật chính thế nhưng vẫn quá đặc sắc!"

"Tôi đọc tiểu thuyết 'Võ Tiên' đang thịnh hành nhất hiện giờ vẫn cảm thấy buồn ngủ. Nhưng bộ phim này thì… càng xem lại càng thấy tỉnh táo, kích thích! Khu thí nghiệm này còn nguy hiểm hơn cả căn biệt thự chúng ta đi vào trong game nữa!"

"Không được, tôi bị cô gái nước ngoài ngầu lòi kia hút hồn mất rồi! Đúng là vừa nhanh nhẹn vừa linh hoạt!"

Lúc này đã có thêm không ít người tới quán, Phương Khải cũng cảm thấy vui mừng. May mà trước đó hắn đã thêm quy định phải xếp hàng, hơn nữa mọi người đã dần quen với quy định một ngày chơi 6 tiếng, 12 giờ đêm đóng cửa, nên cũng dễ dàng chấp nhận quy định mới này.

Bởi vậy tuy bầu không khí trong quán khá náo nhiệt, không ít khách hàng tới quán chưa có máy chơi cũng đang tò mò với phim điện ảnh, nhưng tình hình cũng không quá hỗn loạn.

Đây là thời điểm quán net đông khách nhất, nhưng điều này lại khiến những người chơi tới sau cảm thấy phiền muộn.

Đúng vào lúc này, mấy người đám Tịch Kỳ cũng tới.

Tịch Kỳ nhìn cả quán đầy người thì mặt mũi cứng đờ:

"Lại hết máy hả?"