webnovel

Chương 24: Làn sóng sinh hóa bắt đầu hot

編輯: Nguyetmai

Đã đến buổi chiều, những người chơi tới sớm nhất lần lượt rời ghế nóng. Phương Khải đang cân nhắc đến chuyện có nên vào luyện tay một lúc hay không thì đã nghe tiếng hét lên:

"Tử Hinh! Tử Hinh! Có máy rồi kìa!"

Sau đó Phương Khải nhìn thấy hai bóng người một xanh một tím lướt qua mặt mình.

"Ông chủ, lần này chúng tôi tới kịp rồi chứ?"

Thẩm Thanh Thanh cười hì hì, nói.

Phương Khải đưa mắt nhìn, lại hết máy!

"Chậc… không phải chứ?"

Phương Khải ngẩn người.

"Ông chủ! Anh muốn chơi lắm đúng không?"

Thẩm Thanh Thanh chiếm được ghế, cười gian xảo như một chú cáo nhỏ:

"Nếu như anh đồng ý để chúng tôi chơi thêm mấy tiếng, vậy tôi sẽ cho anh chơi trước, được chứ?"

"Dám chơi trò này với tôi hả?" Phương Khải tức giận đáp. "Có tin bây giờ tôi đóng cửa chơi một mình cả buổi không?"

Thẩm Thanh Thanh nghe vậy lập tức ôm chặt lấy máy vi tính hệt như gà mẹ bảo vệ con:

"Anh dám!"

Vì "bảo vệ" máy vi tính mình đang ngồi, Thẩm Thanh Thanh vội vàng khởi động game, hô lên:

"Tôi đã bắt đầu chơi rồi! Nếu anh đóng cửa thì chính là nói không giữ lời!"

Phương Khải thấy Thẩm Thanh Thanh căng thẳng như vậy thì rất muốn phì cười. Hắn mở cửa làm ăn là vì khen thưởng của hệ thống, sao làm ra những chuyện giết gà lấy trứng cho được, nói vậy chỉ là dọa cô nhóc thôi.

Trong phòng Phương Khải có đặt một chiếc ghế thái sư cũ, hắn dứt khoát kéo ghế ra nằm nhắm mắt dưỡng thần. Vốn Phương Khải cho rằng chỉ có võ giả tới đây chơi Resident Evil 1, nếu may mắn thì sẽ thấy được tu sĩ.

Đúng lúc này một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, nuôi ria mép, dáng người không cao, mặc áo bào gấm đen đi vào trong quán.

Nhìn cách ăn mặc thì y không phải võ giả, cũng không phải tu sĩ. Nhưng vẻ ngoài anh tuấn, gương mặt góc cạnh, cặp mày hơi xếch lên khiến ai ai cũng nhìn ra được y là một người vô cùng tự tin.

Phía sau y có hai người, trông hành vi cử chỉ thì không giống kẻ tầm thường, nhưng luôn đi phía sau người nuôi râu kia một chút.

"Đây chính là quán net thần kỳ mà mấy võ giả kia nói tới?"

Y khẽ nhíu mày, dường như có chút thất vọng. Cho dù trong quán bố trí gọn gàng nhưng nơi này đúng là khá nhỏ.

"Ông chủ!"

Giọng nói của y trầm ấm, đầy sức hút.

"Có!"

Phương Khải chỉ vào tấm bảng đen:

"Anh cứ đọc qua nội dung ghi trên đó đi."

Ông anh ria mép liếc nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Thú vị đó."

Y tới vào lúc này là lựa chọn rất chính xác, hiện giờ là lúc đa số người chơi từ sáng hết thời gian.

Y chọn đại một máy, ngồi xuống:

"Phải làm gì tiếp bây giờ?"

Phương Khải hướng dẫn y khởi động Resident Evil một cách thành thạo, sau đó chỉ cho y biết một vài thao tác cơ bản.

Sau khi vào trong game, ánh mắt anh trai ria mép sáng rực lên, hiển nhiên là đang cảm thấy thế giới trong đó thật mới mẻ.

Dường như y đã sớm biết cách làm thịt đám Zombie, bởi vậy khi gặp được con Zombie đầu tiên không hề hoang mang mà bình tĩnh dùng dao găm đâm thẳng vào đầu nó.

Cho dù y không giống võ giả, cũng không giống tu sĩ, nhưng khi chiến đấu cũng rất có đường lối. Thậm chí mọi động tác còn lưu loát, nhanh gọn hơn đám võ giả trẻ tuổi như Tống Thanh Phong.

Khi không được dùng võ khí, võ giả chỉ có thể dựa vào kỹ xảo chiến đấu của bản thân.

Mà ở thế giới này, võ giả bình thường hầu như đều coi trọng chiêu thức mà không hề coi trọng kỹ xảo chiến đấu.

Hơn nữa cảm giác xa lạ và nỗi sợ hãi lúc mới vào game sẽ bao phủ lấy người chơi. Khi mới chơi, võ giả bình thường gặp phải Zombie cũng sẽ có phần luống cuống tay chân.

Nhưng hiển nhiên, anh trai ria mép này không gặp những vấn đề đó.

"Đây là trò chơi?"

Tuy rằng giọng nói của y gần như bình tĩnh, cảm xúc được ngụy trang vô cùng tốt, nhưng trong đó vẫn mang theo một chút khiếp sợ không thể giấu được

Y không ngừng thăm dò trong thế giới Resident Evil 1, lúc này mới dần hiểu được mấy từ như Zombie sinh hóa, câu chuyện tựa một sử thi, còn cả tầng tầng bí mật mà mấy thiếu niên kia nhắc tới là gì.

Trò chơi nào cũng vậy, sẽ luôn có người chơi hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại, hoàn thành sứ mệnh của nhân vật chính, cho câu chuyện một cái kết, rồi lưu lại những ký ức hoặc tươi đẹp hoặc tiếc nuối. Sau đó sẽ lại có người mới tiến vào, tiếp tục khám phá thế giới này, cảm nhận sức hút riêng biệt của nó.

Resident Evil 1 là một câu chuyện vô cùng hấp dẫn. Khác với bầu không khí tập trung muốn phá đảo trong quán, người đàn ông nuôi ria mép này vô cùng hào hứng với mọi thứ xa lạ mình chưa biết.

"Đây là trò chơi mà những người thông minh mới vượt qua được."

Sau khi chứng kiến tầng tầng cơ quan, đủ các câu đố được sắp đặt khắp nơi trong tòa biệt thự, y cảm thán:

"Thật không thể tin nổi!"

Y thưởng thức từng chi tiết nhỏ bé trong trò chơi tựa như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật:

"Chỉ trong một trò chơi đã bao hàm thiết kế kiến trúc, thiết kế cơ quan, thiết kế câu đố, đúng là thiên tài mà! Không chỉ như vậy, những loại vũ khí này cũng rất hợp lý. Thậm chí về mặt cấu tạo còn tinh vi hơn cả pháp khí của nhiều vị Đại sư Luyện Khí. Cả trò chơi đâu đâu cũng là những tác phẩm cấp bậc Đại sư."

Quán rượu Vân Sơn.

"Lão Lương, trong mấy anh em thì anh là người chơi Resident Evil 1 lâu nhất, nhiều kinh nghiệm nhất. Anh có thể nói cho mọi người biết cách vượt qua hành lang treo đầy tranh kia không?"

Hắc Đại mặc trang phục võ giả màu đen ngồi đối diện hỏi.

Hai người chỉ biết mặt nhau, không tính là quen biết, thậm chí còn có chút xích mích nhỏ, nhưng lần này họ lại chịu ngồi chung một bàn.

Không vì chuyện gì khác, chỉ là do sau khi cùng chơi Resident Evil, bọn họ đã không còn đề tài chung với người khác nữa.

Lương Thạch trả lời:

"Ý cậu là hành lang trưng bày tranh? Thật ra không có gì khó khăn cả, thứ tự sắp xếp tranh là con nít, trẻ nhỏ, thiếu niên…"

Hắc Đại tự rót cho mình một chén rượu, uống cạn:

"Cả đời Hắc Đại tôi chưa từng thấy căn phòng nào bố trí nhiều cơ quan như vậy. Nếu đó không phải là trò chơi, tên biến thái nào vượt qua được nơi này thì tôi tặng kẻ đó cả trăm chữ phục luôn! Còn cả đám Zombie kia nữa, không hiểu chúng nó từ đâu tới! Đã thế còn có thể bị lây nhiễm, nếu ngoài đời thật sự gặp phải thứ này… Mẹ nó, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi!"

"Nếu đám tu sĩ tà đạo luyện chế được thứ này, e rằng thành Cửu Hoa đã sớm tàn rồi. Thấy máu là bị lây nhiễm, biến thành công cụ giết người của chúng, không có huyết thanh thì không thể giải được. Thứ này còn đáng sợ hơn ôn dịch cả trăm lần! May mà nó chỉ xuất hiện ở trong trò chơi."

Khi nói đến vấn đề này, Ngô Sơn cũng có chút run rẩy.

"…"

Những cuộc trò chuyện kỳ lạ như vậy ngày càng khiến nhiều người chú ý hơn. Một võ giả mặc áo bào xanh xám giản dị, lưng đeo kiếm sắt ngồi đó. Anh ta thấy mấy người đang bàn tán sôi nổi thì cũng không hề kiêng kỵ gì mà lên tiếng hỏi:

"Mấy vị huynh đài đang nói về thứ gì vậy? Chẳng lẽ gần đây trong thành Cửu Hoa có chuyện lớn gì xảy ra hay sao?"

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy không ít người đang tập trung nhìn về này, như thể chỉ sợ bỏ lỡ thông tin quan trọng nào đó.

Lương Thạch là người hào phóng. Gã cười lớn, không hề che giấu điều gì:

"Chúng tôi đang nói đến một quán nhỏ tên Câu Lạc Bộ Internet Khởi Nguyên ở khu thành Đông."

"Thế giới thực tế ảo?"

"Một câu chuyện cấp bậc sử thi?"

"Đủ loại quái vật có thể sống lại?"

"Rốt cục mấy người đang lảm nhảm gì vậy?" Tất cả mọi người càng nghe càng không hiểu gì, võ giả đeo kiếm sắt ngẩn ngơ nhìn. "Sao chúng tôi càng nghe lại càng thấy khó hiểu?"

"Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng mà cảm giác lợi hại phết..."

Lương Thạch cười đáp:

"Dùng miệng nói suông thì khó mà rõ được, hay là tôi dẫn các vị tới đó xem thử?"

"Vậy phải làm phiền Lương huynh rồi!"

"Là cái tiệm nhỏ này sao?"

Võ giả lưng đeo kiếm sắt kia tên là Phó Giang Hà, mới tới thành Cửu Hoa được mấy ngày.

"Hừ! Cái quán bé xíu này thì có nổi thứ gì hay ho chứ?"

Người đàn ông mặt chữ điền, mặc giáp da màu nâu tên Lý Khoan lên tiếng. Gã ta thấy quán net nằm ở vị trí hẻo lánh, quy mô cũng nhỏ thì vẻ chờ mong trên mặt biến mất sạch, hóa thành thất vọng và khinh thường:

"Không phải là mấy người Lương Thạch nói khoác đó chứ?"

"Lý huynh nói rất đúng! Lúc trước nghe họ ba hoa chích chòe một hồi, tôi còn tưởng nơi này có gì đặc biệt, không ngờ lại là cái quán bé như mắt muỗi này."

Một người đàn ông gầy gò tát nước theo mưa:

"Tuy rằng đám chúng tôi tin vào nhân phẩm của anh, nhưng Lương Thạch này, cái chỗ bé xíu này… thì có tiếng không có miếng quá."

"Đúng là có tiếng mà không có miếng!"

"Hừ, khoác lác nó vừa phải thôi!"

"Chậc chậc, có vẻ không ít người đâu!"

Sau khi đi vào cửa, họ mới phát hiện ra có không ít người ở trong.

Có điều sau khi đọc giá trên tấm bảng đen, sắc mặt mọi người đen như đít nồi.

"Tính theo giá ghi bên trên thì chơi một lúc đã mất 7 linh tinh?" Phó Giang Hà lập tức nói: "Nơi này không phải là hắc điếm đó chứ? Ông chủ là ai vậy?"

Lý Khoan nhìn Lương Thạch với vẻ không vui:

"Lương huynh, anh có ý gì vậy? Nếu như anh muốn trêu chọc chúng tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết, chuyện này không vui đâu!"

Lương Thạch bình tĩnh đáp lời:

"Các vị không cần phải vậy đâu, thử một chút là biết tôi có trêu mọi người hay không. Mọi người thử nghĩ lại xem, tuy rằng giá cả nơi này không thấp, nhưng chẳng lẽ Lương mỗ lại vì vài viên linh tinh mà lấy các vị ra làm trò đùa sao?"

Bọn họ suy nghĩ một lát, cảm thấy Lương Thạch nói vậy cũng có lý.

Lý Khoan vỗ bả vai một thiếu niên đang chơi game, người đó là Lâm Thiệu.

"Này người anh em, làm phiền cậu một chút. Thứ này mới chơi chút xíu đã cần bảy linh tinh, vậy mà mọi người cũng tình nguyện hả?"