webnovel

Chương 10: Bạn Nghĩ Đó Là Một Yêu Cầu?

"Chú Remmer đâu rồi?" Công tước hỏi Leyla, người đang cúi đầu kính cẩn. Lau những mẩu vụn trên môi, cô trả lời, "Chú ấy đang đi làm việc vặt ở trung tâm thành phố. Có chuyện gì không ạ?"

Công tước Herhardt nhẹ gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt từ Leyla sang Kyle, người mà ông nở một nụ cười nhã nhặn. Nhìn thấy vẻ mặt thân thiện của công tước, Kyle cảm thấy nhẹ nhõm, Công tước yêu cầu Kyle chuyển lời cảm ơn đến cha của Kyle vì đã chăm sóc Thái hậu Herhardt chu đáo như vậy. Sau đó anh ta lại quay sang Leyla. Để nụ cười tắt trên môi, anh hỏi, "Chà, quý cô Leyla, nếu chú Remmer đi vắng, cô có thể thu hoạch vài bông hồng cho ta được không?"

"Hoa hồng? Ý ngài là mang hoa hồng ở trong trang viên đến ạ?"

"Ừ, Chỉ cần cắt một vài bông hồng vừa phải và mang chúng đến khu nhà phụ của tôi." Với một cái gật đầu nhẹ khác, anh ta kéo dây cương ngựa và rời đi, không cho Leyla thời gian để trả lời.

Leyla thở dài khi nhìn xuống chiếc áo sơ mi và chiếc váy phủ đầy vụn bánh quy của mình. Cô điên cuồng gạt chúng đi, nhưng không thể gạt đi sự xấu hổ mà cô đang cảm thấy.

"Cậu dừng lại đi. Không còn mẩu vụn nào trên quần áo của cậu nữa." Kyle nói và cười khúc khích.

"Tại sao ngài lại phải xuất hiện vào thời điểm như thế này?"

"Sao cậu lại xấu hổ thế? Cậu có nghĩ rằng công tước chưa bao giờ ăn một bữa ăn nhẹ trong đời không?"

"Chắc chắn rồi, nhưng..." Leyla lẩm bẩm, vô tình dụi môi lần nữa.

"Sao cậu lại quan tâm nhiều như vậy khi cậu luôn ăn uống bừa bộn trước mặt tớ?"

"Với cậu thì khác. Cậu là bạn của tớ."

"Và Công tước Herhardt là một người xa lạ. Cậu không nên lo lắng nhiều hơn về việc cậu xuất hiện như thế nào trước mặt một người lạ hơn là một người bạn."

"Có lẽ cậu đúng... Tuy nhiên, tớ không biết. Tớ chỉ cảm thấy không thoải mái thôi" cô nói, cau mày.

"Tại sao? Có chuyện gì xảy ra giữa hai người à?"

"Không, không phải vậy... Ngài ấy luôn khiến tớ cảm thấy khó chịu và căng thẳng. Tớ không thể giải thích nó được. Ngài ấy chỉ làm vậy.... Tớ không thích nó....."

"Còn tớ thì sao? Cậu cảm thấy thoải mái khi ở bên tớ, phải không?" Kyle hỏi, giọng anh đầy sự chờ đợi tinh tế.

Leyla cười khinh bỉ khi cô đội mũ lên. "Tất nhiên rồi, quý ông Etman."

Nụ cười của Kyle rộng hơn trước câu trả lời này. "Như mong đợi. Tớ biết mà.Này, cậu có muốn tớ giúp hái những bông hồng đó không?"

"Không, tớ có thể tự mình xử lý được. Bây giờ cậu nên về nhà đi."

"Không, tớ có thể đợi ở đây."

"Đi đi, Kyle. Nếu mẹ cậu phát hiện ra cậu lại đi chơi ở đây bà ấy sẽ rất tức giận đó! Tớ không muốn bị mắng cùng với cậu đâu. Cậu mau về nhà học bài đi."

Kyle cau mày. Anh muốn tranh luận, nhưng anh biết cô nói đúng.

Anh ta cẩn thận nhìn về hướng công tước đã đi tới. Tại sao anh lại cảm thấy lo lắng thế này? Gần đây anh có quá nhạy cảm không? Không muốn làm Leyla sợ hãi bằng cách nói điều gì đó không cần thiết, anh im lặng. Nhưng đó không phải là bất kỳ chàng trai nào, đó là Công tước Herhardt, nhà quý tộc hoàn hảo sắp được công bố lễ đính hôn.

Chẳng bao lâu, nỗi lo lắng đã lấn át anh và anh nhận ra mình đang hét lên, "Leyla!"

Leyla đang đi về phía vườn hồng với chiếc giỏ và chiếc kéo trên tay, quay lại mỉm cười và hét lên: "Hẹn gặp lại vào ngày mai, Kyle!"

'Làm ơn, đừng đi.'

Nuốt những lời đó, anh chỉ đơn giản vẫy tay. Không sao đâu "Là Công tước Herhardt. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Lặp đi lặp lại suy nghĩ này trong đầu, anh nhìn Leyla tiếp tục bước đi về phía vườn hoa hồng.

"Làm lại đi."

Ngay khi Leyla chuẩn bị rời khỏi khu nhà phu, cô nghe thấy giọng nói của Matthias. Sau vài giây, cô nhận ra rằng những lời nói của anh đã hướng vào cô. Nín thở, cô quay lại đối mặt với anh.

Matthias đang ngồi đối diện với quản gia của anh ta ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Anh ta đang xem xét các tài liệu chất đống trên bàn, như anh đã làm từ lâu, không ngẩng đầu lên, anh nói: "Dùng màu nào đừng sặc sỡ quá." Sau đó, anh ta ngước lên nhìn Leyla với một nụ cười cực kỳ dịu dàng.

Leyla nắm chặt tay để giữ cho sự cáu kỉnh của cô không bùng lên và biến thành cơn thịnh nộ. Có vẻ như hoa hồng có vấn đề cô đã chọn. Những bông hồng mà anh chỉ đơn giản yêu cầu cô mang theo "một loại" mà không cần yêu cầu gì thêm.

Trong khi cô nhìn chằm chằm vào những bông hồng cô đã mang đến, Matthias quay lại chú ý đến công việc của mình. Quản gia Hessen của anh tiếp tục báo cáo, trong khi Matthias chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào với những chỉ dẫn ngắn gọn. Họ cư xử như thể cô gái chạy việc của họ không còn ở đó nữa.

Cảm thấy thất vọng, cô lặp lại cụm từ dành "vì chú Bill" trong đầu khi lặng lẽ rời khỏi căn nhà gỗ. "Anh ta hành hạ một người vào lúc hai giờ chiều giữa mùa hè,vậy mà mọi người gọi anh ta là một quý ông hoàn hảo sao?" cô càu nhàu khi lê bước trở lại khu vườn.

Mặc dù không quan tâm đến công việc của dinh thự, Leyla vẫn nhận thức rõ rằng khu đất phụ riêng biệt cũng như dòng sông thuộc về Công tước Herhardt.

Anh ấy không có nhiều khách đến thăm trong khu nhà riêng của mình-số lượng người hầu ra vào cũng chỉ giới hạn ở một số ít.

Cô đoán rằng chính vì Claudine mà anh ấy muốn trưng bày những bông hoa trong khu nhà phụ của mình. Vì họ sắp đính hôn nên cô đã nghĩ rằng có lẽ Claudine thỉnh thoảng mới bắt đầu cùng anh đến căn nhà gỗ. Đó là lý do tại sao cô đã chọn những bông hồng nhiều màu sắc nhất mà cô có thể tìm được. Cô biết Claudine thích màu sắc lòe loẹt.Nhưng hóa ra đây là một sai lầm.

Cô băng qua khu rừng và mạnh dạn bước ra khu vườn sáng sủa, không bóng tối, nơi cô cẩn thận cắt những cành hoa hồng mới được tuyển chọn. Để đáp ứng yêu cầu khó tính của công tước, lần này cô chỉ chọn những màu sắc nhẹ nhàng, trầm lắng. Phần lớn chúng cũng có màu sắc mà cô ấy thích.

Với giỏ đầy hoa hồng trên tay, cô lại bắt đầu bước đi trong cái nóng ngột ngạt của buổi chiều hè đầy nắng.

"Nếu ngài ấy kén chọn như vậy thì tại sao ngay từ đầu ngài ấy không nói cho mình biết ngài ấy muốn màu gì?" cô nghĩ, trút giận bằng cách đá đá trên đường khi cô bước đi.

"Mình không thích công tước chút nào cả". Khi sự cáu kỉnh của cô tiếp tục tăng lên, cô cũng bắt đầu đá những chiếc lá vô tội.

Cô trở về căn nhà phụ dưới cái nóng oi bức của buổi trưa hè, tay xách một giỏ đầy hoa hồng

Căn nhà gỗ vốn là một nhà thuyền cũ cạnh bến tàu đã được cải tạo thành một tòa nhà đẹp đẽ trông như nửa nổi trên sông. Tầng một là khu vực chứa thuyền từ nhà thuyền ban đầu, cùng với một nhà bếp nhỏ, nơi có thể chuẩn bị đồ giải khát đơn giản. Tầng hai là không gian riêng tư của công tước và có phòng khách, phòng ngủ và phòng ăn.

Tay cầm giỏ đầy hoa hồng, Leyla leo cầu thang ngoài trời lên tầng hai. Người quản gia và một cô hầu gái vừa rời đi. Cô chào họ rồi vội vã đi vào phòng khách. Matthias vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhắm mắt, đầu ngửa ra sau.

"Mình có nên đợi ngài ấy thức dậy không?" cô ấy băn khoăn. May mắn thay, anh sớm mở mắt. Mái tóc hơi rối bù che đi vầng trán.

"Tôi mang hoa hồng mới tới đây, thưa ngài," cô nói, giơ chiếc giỏ lên. Matthias chỉ nhìn cô chằm chằm, không nói gì. Khi chiếc áo khoác cưỡi ngựa được cởi bỏ và vài nút trên cùng của áo sơ mi được cởi ra. Bộ trang phục hiện tại khiến anh trông yếu đuối và uể oải hơn bình thường rất nhiều.

"Tôi có nên... đi hái cái khác lần nữa không?" Cô thận trọng hỏi với giọng run run. Nếu anh ấy bắt tôi quay lại vườn lần thứ ba, tôi sẽ ném hoa hồng vào anh ấy.

"Nếu ta nói có thì cô có đi không?" Anh hỏi với giọng hơi buồn ngủ.

"Nếu tôi còn phạm sai lầm nữa thì tất nhiên tôi sẽ phải đi. Nhưng trong trường hợp đó, xin vui lòng cho tôi biết chính xác ngài muốn màu gì", cô đáp.

Cô đã định đáp lại bằng một câu "Vâng, thưa ngài".- Đó là câu trả lời cô định nói, nhưng miệng cô lại nói một điều khác. Cô sững người, sợ rằng phản ứng của mình là bất lịch sự.

Matthias nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó chỉnh lại tư thế trên ghế và nói "Ngồi xuống" chỉ vào vị trí đối diện với anh.

"Không, thưa ngài. Nếu người hài lòng với những màu sắc này, thì tôi xin phép..." "

"Vì cô đã mang hoa đến, chẳng phải nhiệm vụ của cô là cắm chúng vào bình sao? Quý cô Leyla?"

"Nhưng, tôi không giỏi cắm hoa đâu ạ."

"Nếu vậy thì, tôi phải làm sao?" Anh hỏi, liếc quanh phòng rồi quay lại nhìn cô. Cô có thể dễ dàng hiểu được ý nghĩa của cử chỉ đơn giản đó, anh đang ám chỉ rằng không có ai khác trong cabin ngoài họ. Nghĩa là, anh ấy đang nói với cô ấy rằng cô ấy cần phải cắm hoa vào bình, cho dù cô ấy có cắm hoa không có kỹ năng đến đâu đi chăng nữa.

Cô thận trọng tiến lại gần anh. Cô không đủ can đảm ngồi vào chiếc ghế đối diện anh, đành ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ hướng ra sông.

Sau khi cô bắt đầu cắt tỉa những bông hồng để có thể cắm vào bình, anh quay lại với đống tài liệu trên bàn. Căn phòng im lặng nhanh chóng tràn ngập âm thanh của những chiếc kéo cắt cành hoa hồng và tiếng giấy tờ được lật đi lật lại.

Khi ký vào văn bản cuối cùng, anh chợt nhớ đến con chim hoàng yến trong phòng ngủ của anh. Bất chấp lời cảnh báo của người nuôi chim rằng chim hoàng yến rất khó thuần hóa, chú chim hoàng yến này tỏ ra rất ngoan ngoãn. Nó sẽ sẵn sàng ngồi trên ngón tay của Matthias và hát.

Anh thường nhìn chằm chằm vào con chim nhỏ và ngạc nhiên trước tiếng hót tuyệt vời của nó. Đôi khi nó vỗ cánh và bay một quãng ngắn, sau đó quay trở lại ngón tay của anh và bắt đầu hát lại, như thể đang nói chuyện với một người bạn.

Trong khi anh sắp xếp tài liệu, Leyla lặng lẽ bước vào phòng tắm để đổ đầy nước vào bình. Cô ấy di chuyển nhẹ nhàng, như thể không có trọng lượng.

Khi cô quay lại, anh có thể nói rằng cô không hề nói dối về việc cô không có kỹ năng cắm hoa. Những bông hồng trông như được nhét vào bình một cách liều lĩnh.

"Ngài có thích nó không, thưa công tước?" Cô ngập ngừng hỏi.

"Thật kinh khủng," anh trả lời bằng giọng khô khan, không có vẻ khó chịu hay chỉ trích.

Cô chớp mắt, sửng sốt và má cô bắt đầu đỏ lên. "Tôi xin lỗi, thưa ngài. Tôi sẽ đi tìm một người giúp việc thành thạo những việc này."

"Ngồi."

"Xin thứ lỗi?"

"Ngồi xuống, Leyla" anh nói với giọng trầm hơn khiến cô càng cảm thấy áp lực hơn. Ngón tay của anh ấy chỉ thẳng vào chiếc ghế đối diện với anh ấy. Cô đặt chiếc bình hoa hồng đáng xấu hổ lên chiếc tủ đựng đồ và cứng đờ ngồi vào nơi anh chỉ.

"Ăn đi," anh nói, lúc này đang nhìn vào chiếc khay được che bởi một chiếc áo choàng màu bạc hình mái vòm.

Cô lúng túng mở nắp hình mái vòm và phát hiện ra một chiếc bánh sandwich và một ly nước chanh.

Anh lặng lẽ quan sát cô khi cô phản ứng với sự bối rối. Biết cô thích bánh mì kẹp, anh đã định dùng món ăn nhẹ này để trả công cho công việc của cô. Mặc dù thành quả lao động của cô rất tệ, nhưng sự thật vẫn là cô đã giúp đỡ anh thay cho người làm vườn.

"Cám ơn ngài, nhưng tôi không đói" Với đôi bàn tay run rẩy, Leyla đóng chiếc đĩa hình vòm lại.. Khuôn mặt cô vốn tươi cười rạng rỡ khi ở bên con trai bác sĩ giờ đây đầy bối rối. "Nếu ngài không cần gì khác, tôi xin phép lui trước..."

"Leyla." Bây giờ anh gần như đang thì thầm.

Cô nhìn anh chằm chằm, chớp mắt chậm rãi.

Anh ta nhấp một ngụm whisky soda trước mặt. Những hạt ngưng tụ từ thủy tinh pha lê chảy chậm rãi xuống ngón tay anh. "Lời nói của tôi có giống như tôi đang cầu xin cô không?" Đôi môi ẩm ướt của anh nở một nụ cười.

下一章