Bị tách ra khỏi nhóm, mỗi người phải đối mặt với bóng tối cá nhân, nơi những nỗi sợ hãi và ký ức đau buồn tăng dần dậy. Bóng tối trong ngôi làng cổ không đơn yên là sự tĩnh lặng Yên tĩnh, mà là những hình ảnh, ký ức và nỗi buồn ấm dậy dậy một cách rõ ràng và sống động, như thể chính họ đang sống lại trong quá khứ của mình.
Trong không gian riêng của Jaxon, anh thấy mình đứng giữa căn nhà đổ nát, nơi ánh đèn dầu leo lét chỉ chiếu sáng một phần căn hộ. Tiếng ngồi yên của cửa sổ, tiếng gió rít qua khe hở, và bóng tối bao phủ lấy mọi thứ. Jaxon nhớ lại ngày anh để mất đi một người bạn thân trong một trận chiến vì quyết định sai lầm của mình. Cảm giác tội lỗi vẫn đang bám theo kể từ lúc đó.
Từ trong bóng tối, hình bóng của người bạn thân hiện ra, ánh mắt trách móc. "Jaxon, cậu đã hứa sẽ bảo vệ tôi phải không? Tại sao lại bỏ rơi tôi lúc đó?"
Jaxon cố gắng rắn rắn, nhưng giọng anh lộc lại. "Tôi... tôi đã cố gắng hết sức... nhưng tôi chưa đủ mạnh..."
Hình bóng bạn thân từ từ tiến đến gần, đôi mắt trống rỗng. "Bạn có chắc mình đã thực sự cố gắng hết sức? Hay là cậu chỉ đang sửa lỗi cho hoàn cảnh?"
Câu hỏi ấy bay sâu vào tâm trí Jaxon, làm lòng anh rối bời. Đúng là trước giờ anh vẫn luôn tự sửa lỗi cho mình, nhưng thực chất, anh có né tránh trách nhiệm của bản thân không? Nhìn vào đôi mắt của người bạn đã khuất, Jaxon cảm thấy mình phải tìm cách để Chế lỗi, không phải chỉ với người bạn mà còn với bản thân chính.
"Không, tôi sẽ không trốn trốn nữa," anh thì thầm, và ngay lúc đó, hình bóng bạn thân tan biến, để lại Jaxon với một cảm giác thoải mái và quyết tâm mạnh mẽ hơn.
Aria thấy mình đứng giữa một sa mạc rộng lớn, cát bay mù mịt và gió thổi mạnh. Xung quanh cô là những người bóng đêm mà cô từng biết, những người cô từng cố gắng bảo vệ nhưng không thành công. Những hình ảnh xuất hiện từng người một, nhận ra họ tràn đầy thất vọng và buồn bã.
Một người phụ nữ lớn tuổi, từng là hàng xóm của cô, tiến lại gần, giọng nói trầm buồn: "Aria, cô đã hứa sẽ bảo vệ chúng tôi. Nhưng cô đã ở đâu khi chúng tôi cần cô nhất?"
Aria trả đầu, tay súng chặt. Cô luôn cố gắng mạnh mẽ, luôn mong muốn trở thành người bảo vệ cho những người mình yêu thương, nhưng phải như nỗ lực của cô vẫn chưa đủ.
"Phải, tôi đã hứa," cô nói, nước mắt rưng rưng. "Tôi biết mình đã thất bại…nhưng tôi không muốn bỏ."
Những người bóng bắt đầu mờ dần, giọng nói dịu dàng lại: "Chúng tôi không tinh cô, Aria. Chỉ là, cô cần học cách tha thứ cho chính mình."
Lời nói ấy vang vang trong tâm trí Aria, như một bài học quý giá mà cô chưa từng nhận ra. Cô bé hít một hơi sâu, tự động sẽ tiếp tục chiến đấu, nhưng lần này, không phải vì muốn bỏ cảm giác tội lỗi mà để bảo vệ tất cả trái tim mình.
Elias thấy mình đứng bên cạnh một không gian sâu không đáy, từng lớp mây đen cuộn xuôi phía dưới. Tiếng gọi của người yêu đã khuất vang lên, khiến anh cảm thấy trái tim mình như bị bóp cứng.
Đó là giọng của mẹ anh. "Elias, con đã bỏ chúng ta, bỏ gia đình để theo đuổi mục tiêu của riêng mình. Con có thấy Hận không?"
Anh bão mắt, hồi tưởng lại những ngày mà anh quyết tâm rời xa gia đình để trở nên mạnh mẽ. Anh không bao giờ muốn bỏ họ, nhưng hoàn cảnh bắt buộc anh phải ra đi. Đối diện với giọng nói của mẹ, anh cảm thấy nỗi nhớ nhung, tình yêu, và cả nỗi ân hận.
"Mẹ… con xin lỗi… Con không bao giờ muốn xa mẹ, nhưng con phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ tất cả mọi người," anh nói trong nỗi đau đau.
Tiếng mẹ anh nhẹ nhàng lại. "Mẹ không vô địch con. Mẹ chỉ mong con hãy sống với quyết tâm và vui lòng trung thực. Chỉ khi con chấp nhận quá khứ, con mới có thể vượt qua nỗi đau này."
Elias mở mắt, cảm nhận được một sự yên bình kỳ lạ trong lòng. Anh biết rằng để tiến lên, anh cần đối diện và chấp nhận chính bản thân mình, không còn chỗ cho cơn Hận.
Trong khu rừng đen tối, Sayuri đứng yên, ánh sáng yếu ớt tham chiếu qua hoa nước đài. Cô nghe thấy tiếng bước chân, và rồi, từ trong bóng tối, hiện lên những hình bóng của người thân mà cô từng yêu quý nhưng không còn nữa.
Sayuri luôn mang theo nỗi sợ mất mát và sự đơn đơn. Cô cung cấp sức mạnh và lạnh lùng, nhưng tận dụng chiều sâu, cô vẫn là cô gái sợ hãi trước sự trống rỗng và mất mát.
Một người đàn ông lớn tuổi, có lẽ là cha cô, tiến lại gần, đôi mắt đầy lo âu nhưng cũng có chút buồn buồn. "Sayuri, con còn nhớ những ngày chúng ta cùng nhau không?"
Sayuri gật đầu, giọng ngọt ngào: "Cha, con nhớ… nhưng con sợ mất đi tất cả."
Người đàn ông cười. "Con không bao giờ mất đi tình yêu của những người đã yêu thương con. Dù chúng ta không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn luôn ở đó, bên cạnh con."
Những lời khuyên đó leo lên trong lòng Sayuri một tia sáng, giúp cô hiểu rằng mình không bao giờ thực sự cô đơn. Cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì sắp tới.
Sau khi vượt qua thử thách tâm lý, mỗi người đều được học bài quý giá từ quá khứ của mình. Khi bóng tối tăng dần tan biến, họ nhận ra mình đang đứng ở quảng trường làng, nơi mà những bức tượng Kẻ Canh Gác vẫn đứng đó, nhưng không còn tạo ra cảm giác đe dọa nữa.
Kai xuất hiện, nhìn họ với ánh mắt hài lòng. "Những người đã vượt qua thử thách. Mỗi người trong số những người đã đối mặt với nỗi sợ hãi và bóng tối của riêng mình, điều này chứng tỏ lòng dũng cảm và quyết tâm của mọi người."
Yuto, Sayuri, Jaxon, Aria và Elias nhìn nhau, cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ đã cùng nhau vượt qua một thử thách không dễ dàng và học được cách chấp nhận bản thân, cùng nhau đối mặt với tương lai.
Kai đưa cho họ một viên ngọc sáng lấp lánh. "Đây là phần thưởng cho dũng cảm của mọi người. Viên ngọc quý này sẽ dẫn đường cho những người đến nơi cất giữ sức mạnh cuối cùng. Nhưng hãy nhớ rằng, thử thách vẫn chưa kết thúc."
Elias nhận viên ngọc, ánh sáng từ viên ngọc lan tỏa, như mở ra một lối đi mới, dẫn vào một cánh cổng sau quảng trường làng.
Jaxon hít một hơi sâu, nhìn mọi người và cười: " Chúng ta đã cùng nhau đi đến đây, và tôi biết rằng, chúng ta có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào phía trước."
Cả nhóm bước qua cánh cổng, tiến vào một vùng đất mới, nơi những bí mật và thử thách lớn hơn đang chờ đợi họ.