Tại làng Everglow, một người đàn ông mặc bộ đồ lãnh chúa sang trọng đang du lịch tại Vương quốc Neridgia. Ngài thường tìm đến những nhà thờ và đóng góp một khoản tiền khổng lồ cho họ.
Một nữ tu hỏi: "Sơ Lily, tôi nghe nói rằng ngài Lesedi Ruryata, lãnh chúa quyền lực nhất Đế quốc Augeninian đang tới thăm và đóng góp một khoản tiền lớn cho các nhà thờ ở Vương quốc chúng ta."
Sơ Lily đáp: "Thật sao, nhưng lý do gì mà ngài ấy làm điều này? Liệu có điều gì đặc biệt không?"
Nữ tu trả lời: "Tôi không rõ, nhưng có vẻ ngài ấy đang tìm kiếm một đứa trẻ để nhận nuôi. Ngài ấy không có người kế nghiệp, và dường như điều này đang trở thành ưu tiên hàng đầu."
Sơ Lily cảm thán: "Ngài ấy có vẻ tốt bụng hơn so với những lãnh chúa khác mà tôi từng gặp.
Nữ tu đáp: "Đúng vậy, ngài ấy thường được miêu tả là dễ gần và dễ tiếp xúc."
Bỗng nhiên, những đứa trẻ bên ngoài làm ầm lên. Khi sơ Lily và sơ Haruka ra ngoài, họ thấy một người đàn ông mặc bộ đồ lãnh chúa sang trọng nhưng lại trang điểm như một gã hề, với mái tóc xanh dương dài và đôi mắt dị sắc xanh đậm và vàng kim. Xung quanh Ngài ấy là các người hầu, họ đang phân phát đồ chơi cho những đứa trẻ của nhà thờ, và ở phía xa là một rương trang sức khổng lồ, bên trong chính chắc chắn là khoảng tiền quyên góp dành cho nhà thờ.
Vị linh mục bước lại chỗ hai sơ và lên tiếng: "Có vẻ như ngài ấy được lòng của rất nhiều đứa trẻ đấy."
Sơ Lily thác mắc: "Ngài ấy trẻ hơn tôi tưởng."
Sơ Haruka hỏi, "Liệu chúng ta có nên hỏi về mục đích thật sự của ngài ấy không?"
Vị linh mục trả lời: "Ngài ấy muốn nói chuyện riêng với chúng ta về một vấn đề nào đó, nhưng bây giờ có thể chưa phải là thời điểm thích hợp."
Sau một khoảng thời gian, sơ Haruka đang chăm sóc lũ trẻ, trong khi vị lãnh chúa quyền lực đang nói chuyện riêng với vị linh mục và sơ Lily. Hai người họ có vẻ tỏ ra rất nghi ngờ, đặc biệt là khi ngoại hình của vị lãnh chúa thể hiện như một người dễ gần, nhưng lại toả ra như một kẻ tính toán và không đáng tin cậy.
Vị lãnh chúa lên tiếng trước, "Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Ta thực sự không chỉ đến để đóng góp tiền cho nhà thờ."
Vị linh mục trân thành cảm ơn: "Chúng tôi rất cảm kích về sự hào phóng của ngài. Nhưng có điều gì khác mà ngài muốn thảo luận à?"
Vị lãnh chúa nói: "Thực ra, ta đang tìm kiếm một đứa trẻ để nhận nuôi. Ta đã chưa tìm thấy ai phù hợp cho đến khi đến nhà thờ này."
Vị linh mục gặng hỏi: "Vậy, ngài đã tìm được đứa trẻ nào chưa?"
Vị lãnh chúa trả lời: "Thực ra là hai, mặc dù chúng có vẻ hơi giống nhau quá."
Sơ Lily hỏi: "Ý ngài là Aoi và Hikari à?"
Vị lãnh chúa xác nhận: "Đúng vậy, chính là hai đứa trẻ đó."
Vị linh mục nói: "Chúng tôi sẽ rất vui nếu Aoi và Hikari có thể sống trong một gia đình hạnh phúc. Nhưng tôi cần phải hỏi ý kiến của chúng trước đã."
Vị lãnh chúa đồng ý: "Đức cha nói đúng, ý kiến của bọn trẻ là quan trọng hơn."
Sơ Lily tiếp tục: "Cho tôi hỏi lý do tại sao ngài chọn chúng không?"
Vị lãnh chúa trả lời: "Ta chỉ đơn giản nhận thấy tiềm năng rất lớn từ chúng."
Sơ Lily nghi ngại hỏi: "Vậy ngài có kế hoạch gì đặc biệt cho chúng không? Liệu có phải ngài muốn sử dụng chúng vào mục đích quân sự?"
Vị lãnh chúa thẳng thắn trả lời: "Đừng lo lắng, ta chỉ đơn thuần muốn có con. Tôi không có ý định bắt những đứa trẻ đó làm những việc mà chúng không muốn."
Sơ Lily tỏ ý nhờ vả chân thành: "Vâng, nhờ ngài chăm sóc chúng."
Sau đó, Aoi và Hikari được gọi ra để gặp mặt riêng vị lãnh chúa. Ba người đứng đầu ở đây đơn giản đứng bên ngoài, họ có vẻ muốn theo dõi cuộc trò chuyện nhưng như vậy thật cản trở, mặc dù vậy họ vẫn ở gần để đảm bảo an toàn.
Aoi hỏi: "Ngài gọi chúng con ra đây để làm gì?"
Vị lãnh chúa trả lời: "Ta muốn nhận nuôi hai đứa con, thực sự ta thấy tiềm năng của hai con rất lớn."
Hikari hỏi với giọng hơi lo lắng: "Vậy là cả con và Aoi sao?"
Aoi thẳng thắn trả lời: "Con không nghĩ đó là lý do duy nhất, nhưng con sẽ không từ chối."
Aoi dường như kiểm tra thái độ vị lãnh chúa, nhưng ông ta nếu không phải tỏ ra đáng ngờ thì nhìn ông ta thật giống một kẻ ngốc.
Hikari lo lắng hỏi: "Cậu định đi thật sao?"
Aoi đáp: "Tớ muốn hoàn thành giấc mơ của mình và không ngại chọn con đường ngắn nhất. Cậu sẽ đi cùng tớ chứ?"
Hikari trả lời: "Tớ không chắc, hiện tại tớ chỉ muốn ở đây thôi."
Aoi tỏ ra chút buồn rầu: "Thật đáng tiếc."
Aoi hỏi lại vị lãnh chúa: "Vậy con có thể về thăm mọi người không?"
Vị lãnh chúa chân thành trả lời: Tất nhiên, nhưng con sẽ rất bận rộn đấy."
Aoi hỏi: "Con có thể đem theo Shin không?"
Cô ấy dang nhắc đến con thằn đỏ, nó vẫn đứng bên cạnh cô ấy, không khó để nhận ra nó là một con rồng con.
Vị lãnh chúa đáp: "Được chứ, ta sẵn sàng chuẩn bị một cái tổ lớn để cho nó sinh sống."
Aoi buồn bã hỏi: "Shin không được vào nhà à?"
Vị lãnh chúa trả lời: "Đừng lo lắng, ta chỉ sợ rằng căn nhà sẽ quá nhỏ nếu Shin trưởng thành hoàn toàn."
Aoi hỏi Shin: "Cậu sẽ đi theo tớ chứ?"
Shin đơn giản gật đầu, nhảy lên người Hikari và cọ xát vào người cô, rên rỉ một chút.
Aoi nói: "Tớ đoán đó là cách Shin tạm biệt cậu đấy."
Hikari ôm chặt Shin và nựng con rồng con: "Cảm ơn cậu rất nhiều, tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy, Shin."
Aoi cũng ôm chằm lấy Hikari và nói: Tớ hứa, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."
Vị lãnh chúa nói rằn: "Dù rất muốn, nhưng có vẻ ta nên chấp nhận việc con không đi theo chúng ta được, Hikari. Nhưng con quyết định được mục tiêu tương lai chưa?"
Hikari ngại ngùng trả lời, "Con rất muốn trở thành một anh hùng, ít nhất con muốn bản thân vĩ đại một chút. Nhưng hiện tại, con chưa có định hướng cụ thể nào."
Vị lãnh chúa hỏi rằng: "Con thật sự muốn trở thành anh hùng à, ta nghĩ đều đó rất khó đấy."
Aoi cũng có cùng suy nghĩ với vị lãnh chúa, nhưng cô cũng chẳng muốn ngăn cản giấc mơ của bạn mình. Cô ấy cho rằng những anh hùng trong tiểu thuyết như những kẻ ngốc, nghĩ mình có thể biến bất kỳ ai trở thành người tốt chỉ với những đạo lý sáo rỗng, cô biết Hikari nhận ra điều đó, nhưng bạn của cô ấy dường như muốn làm điều đó ngay cả khi điều đó là gần như không thể. Cô ấy tự hỏi có thực sự ổn khi để lại người bạn ấy một mình, nhưng cô cũng có một giấc mơ khác cũng rất khó thực hiện, mặc dù không tới mức vô lý như của Hikari.
Hikari hỏi vị lãnh chúa rằng: "Liệu trên đời này, có anh hùng tồn tại không, thưa ngài?"
Sau một hồi ngẫm nghĩ, vị lãnh chúa trả lời: "Có một số người ta từng gặp có thể xứng đáng với "anh hùng", nhưng họ chịu rất nhiều áp lực trong việc đối xử với tất cả mọi người. Họ có thể sẵn sàng làm mọi thứ cố gắng cứu những người lạc lối, nhưng họ không phải kẻ ngốc sẽ làm những điều vô ích, họ biết những điều mình làm có lẽ là tốt nhất rồi, nhưng đôi khi họ đôi khi hối hận khi không tìm được điều dẫn đến kết quả tốt hơn."
Khi nghe những điều đó, Hikari tự hỏi rằng mình nên làm gì đây? Cô bé biết mình muốn trở thành anh hùng, nhưng khi đứa trẻ đó càng trưởng thành, cô ấy càng nhận ra mình không đủ tài năng để làm việc đó. Hồi nhỏ, cô và rất nhiều đứa trẻ khác thích trò chuyện về việc trở thành anh hùng, nhưng qua thời gian, Aoi gần như không còn hứng thú với những cuộc trò chuyện như vậy nữa, còn những đứa trẻ khác thì nhắm đến những mục tiêu thực tế hơn. Cô đang suy nghĩ về việc trở thành người phụ giúp cho một anh hùng nào đó, nhưng Aoi có vẻ khá tức giận khi cô nói về điều đó với lời nói: "Liệu điều đó có thực sự ổn không?" Hikari biết Aoi có cái nhìn rất thực tế, cô ấy có vẻ nhắc nhở về việc có những anh hùng giả tạo.
Vị lãnh chúa tò mò những suy nghĩ của Hikari, thường khi ông nói trở thành anh hùng là điều rất khó khăn, những đứa trẻ khác chỉ đơn giản nói chúng sẽ làm được một cách hồn nhiên. Nhưng cô bé thì khác, đứa trẻ đó đã hỏi ông ấy một câu khó trả lời. Ông không nghĩ câu trả lời của mình đáng suy ngẫm hay không, ông chỉ tò mò cô bé sẽ nói gì tiếp theo.
Hikari có vẻ vẫn còn một số thắc mắc: "Thưa ngài, bên ngoài 4 đại dương là gì?"
Vị lãnh chúa có lẽ sốc trước câu hỏi, ông có nên nói sự thật không?
Vị lãnh chúa: "Đừng hỏi ta những câu hỏi như thế, không ai biết rìa thế giới có thực sự tồn tại hay không đâu?"
Hikari hỏi tiếp rằng: "Vậy cho con hỏi một câu nữa, tại sao họ không cố mở rộng bản đồ thế giới hơn nữa, hay họ chỉ nghĩ rằng trước mắt chỉ có đại dương?"
Vị lãnh chúa có vẻ muốn chuyển chủ đề khác, ông nói: "Có một sự thật ta sẽ nói cho con biết, ngoài khu vực bản đồ là một đại dương khổng lồ khác được gọi là 'Đại dương đen'?"
Hikari thắc mắc: "Đại dương đen?"
Vị lãnh chúa nhanh chóng chữa cháy: "Đừng hỏi ta rằng nó có nước màu đen hay không, ta chỉ biết là dù không có bất kỳ sinh vật nào có thể sống sót khi ra tới địa phận đó?"
Hikari thắc mắc: "Con xin lỗi vì sự mất lịch sự ban nãy, nhưng địa phận hình như không phù hợp với miêu tả lắm."
Vị lãnh chúa tỏ rõ chịu một chút: "Ta không muốn bàn luận điều đó, thứ ta muốn nói là so với trở thành anh hùng, ra ngoài đó để khám phá không phải một điều khôn ngoan."
Aoi có vẻ hứng thú với những thông tin đó, cô suy nghĩ điều đó liệu có giúp ích gì cho mục tiêu của cô không?
Hikari có vẻ tỏ ra bối rối: "Có lẽ, con thực sự không có khả năng ra đến đó, nhưng con nghĩ việc khám phá những vùng đất mới sẽ rất thú vị. Ít nhất, con muốn khám phá toàn lục địa."
Hikari thực sự tự hỏi: "Tôi muốn khám phá thế giới xung quanh từ bao giờ vậy? Nhiều người nói giấc mơ là sự truyền cảm hứng, nhưng tôi chẳng biết cảm hứng đó từ đầu mà ra cả, có lẽ là do tôi đọc một số câu chuyện khám phá vùng đất mới hay lãnh địa của Thiên đàng. Nhưng nếu nói chúng là lý do, thì hơi thiếu thuyết phục đối với tôi."
Vị lãnh chúa lấy thứ gì đó từ một không gian nhỏ do chính ngài tạo ra, ngài ấy đưa những thứ đó cho Hikari. Đó là những cuộn giấy, tất nhiên không phải giấy trắng.
"Đó là những bản đồ thế giới được biểu hiện với dạng như chính trị, độ cao, hình ảnh thực tế và nhiều thứ khác mà ta đã tìm kiếm được. Nó từng giúp ta trong việc khám phá thế giới, nhưng hiện tại ta không còn hứng thú với việc đó nữa."
Hikari nhận nó một cách phấn kích: "Cảm ơn ngài, con sẽ giữ gìn chúng cẩn thận."
Trong cô bé có vẻ rất vui khi nhìn thấy chúng, cô ấy nhắm mắt lại, để lộ hàng rằng tươi cười và hướng sự vui vẻ đó vào vị lãnh chúa và Aoi. Aoi có vẻ cười nhếch mép, còn Shin thi đang nhìn một chút về phía Hikari với biểu cảm lạnh lùng.
Sáng hôm đó, Aoi đứng giữa sân nhà thờ, ánh mặt trời buổi sáng ấm áp chiếu qua những cửa sổ kính màu, tô điểm thêm sắc màu cho những bức tường cổ kính. Những đứa trẻ xung quanh cô đang khóc, nước mắt lăn dài trên má chúng. Những bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay cô, khiến lòng cô đau nhói. Cô thấy nhiều người lớn đứng đó, ánh mắt đầy thắc mắc. Họ tự hỏi tại sao Aoi lại phải rời đi. Tại sao cô không ở lại, nơi đã trở thành ngôi nhà của cô suốt tám năm qua?
Aoi cố gắng nở một nụ cười dịu dàng dù lòng cô đau thắt. Cô nói bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định, "Chúng ta sẽ gặp lại nhau mà. Tớ không thực sự rời bỏ các bạn. Tớ chỉ đang bước vào một cuộc hành trình mới, và mình hứa sẽ luôn nhớ về các bạn." Haika đơn giản theo dõi gần đó, cô ấy dường như chuẩn bị cho đều này lâu rồi, nhưng cô ấy vẫn chảy một chút nước mắt và nhanh chóng lau chúng đi bằng cổ tay.
Shin đứng bên cạnh Aoi, dường như không mấy quan tâm đến những giọt nước mắt xung quanh. Shin chưa bao giờ thực sự thích những người ở nhà thờ, nhưng với Aoi, họ là gia đình, là những người đã yêu thương và nuôi nấng cô suốt những năm qua.
Khi họ bước đi, Aoi cảm nhận được sự nặng nề của từng bước chân. Cô quay lại nhìn nhà thờ một lần cuối, nơi đã che chở cô, đã dạy cho cô biết thế nào là yêu thương và chăm sóc. Cô cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng, nhưng cũng có một chút hy vọng và phấn khích về những điều mới mẻ đang chờ đợi. Cô tự hứa với mình rằng sẽ không để những ký ức này bị lãng quên và sẽ biến những bài học từ nơi đây thành sức mạnh cho cuộc hành trình phía trước.
Từ giây phút này, Aoi không còn chỉ là Aoi nữa. Cô đã có họ tên đầy đủ, một cái tên mang theo hy vọng và sức mạnh mới: Aoi Ruryata.