Anemachi yêu những ngày nghỉ của mình, đặc biệt là khi cuộc sống của cô không liên tục bị đe dọa bởi nhỏ Imouto tâm thần.
Cho một nắm bim bim vào miệng trong khi đọc manga trên giường, Anemachi tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình nhiều nhất có thể. Đôi chân trần và dễ thương của cô đung đưa qua lại. Điều đó cho thấy rõ tâm trạng cô đang vui vẻ, miệng không ngừng ngâm nga những bài hát không nhớ tên mà cô thích nghe gần đây.
Cho đến giờ, cô đã dành cả ngày say sưa xem anime và giờ chuyển sang đọc manga để đáp ứng nhu cầu giải trí của mình.
Hôm nay, Suisei phải giúp mẹ làm một số việc vặt và không lâu sau đó sẽ có lịch stream. Vậy nên cô sẽ không làm phiền Anemachi ngay đâu. Do đó, Anemachi sẽ có cả ngày cho riêng mình.
'Giá như thời gian còn lại trong ngày có thể yên bình được như thế này...'
Cô thực sự yêu thời gian ở một mình, đó là một trải nghiệm thực sự tuyệt vời.
Tuy nhiên, một cuộc điện thoại gọi đến đã phá vỡ ảo tưởng về sự bình yên cô đang có.
"Anemachi, cậu có thể qua giúp làm một số giấy tờ được không? Chúng tôi đang gặp một số vấn đề, nên tôi sẽ rất cảm kích nếu cậu có thể đến đây..."
"Không, không, thực ra cậu không hẳn là bị bắt phải đến đâu. Nhưng bây giờ chúng tôi thực sự thiếu nhân lực. Nếu không hoàn thành kịp thời, tiền lương tháng này của chúng ta có thể bị cắt một nửa, và kỳ nghỉ năm nay cũng có thể bị cắt luôn..."
Người đang nói ở phía bên kia tất nhiên là A-chan, xung quanh tràn ngập tiếng tranh cãi và hỗn loạn, rõ ràng có điều gì đó không ổn ở đầu dây bên kia.
Thấy vậy, Anemachi đành miễn cưỡng mặc lại bộ quần áo chỉnh tề và lê mình đến bến xe buýt, đôi môi hồng nguyền rủa cuộc sống của chính mình và mấy tên quản lý đã phá hỏng thời gian rảnh rỗi của cô. Khi xe buýt đến, cô tạm biệt ngôi nhà tiện nghi của mình và bước tới địa ngục trần gian.
Ở đó, Anemachi được A-chan chào đón bằng một nụ cười ngượng nghịu và đống giấy tờ trên tay. Anemachi hoàn toàn câm lặng khi nhận lấy chúng.
Cô được nhắc đến là nô lệ của công ty này, và sẽ luôn là nô lệ của công ty này.
"Aaaa, khi nào thì mình mới có thể chấm dứt cuộc sống đau khổ vô tận này? Làm việc với mức lương ít ỏi và hầu như chẳng có lợi ích gì, bao giờ tất cả mấy việc này mới kết thúc nhỉ?" Cô hướng mắt về chiếc máy tính trên bàn trong khi lẩm bẩm một mình, đồng thời giải phóng nguồn năng lượng tiêu cực ra xung quanh. Thậm chí A-chan, người ngồi cách xa cô cả dặm, cũng cảm nhận được sự chán chường của cô.
Đã 10 giờ tối, mặt trời đã lặn từ lâu nhưng công việc của cô dường như là vô hạn. Từ những gì Anemachi nghe được, có vẻ tất cả chuyện này là do một tên ngốc nào đó đã lỡ tay xóa mất hồ sơ tài chính của cả tuần này.
Và giờ họ đang phải làm lại tất cả, xem xét lại toàn bộ giấy tờ và bản in... thêm một lần nữa. Tên ngốc kia tất nhiên bị giáng chức vì lý đó đó.
Tuy nhiên, Anemachi lại đổ lỗi cho thủ phạm chính, người đã kéo cô xuống cái hố này, chính là A-chan, người đang lại gần bàn làm việc của cô.
"E-eh Anemachi-san, cậu có muốn... Hửm?"
Quay đầu nhìn A-chan, đôi mắt của Anemachi bây giờ đen như mực, trong đó chứa đầy sự căm ghét khi bị bắt phải đi làm trong ngày nghỉ.
"Chị có gì cho tôi không, A-chan? Hay chị đến đây để cười nhạo trước sự khốn khổ chị đã mang đến cho tôi?"
Nhìn thẳng vào mắt Anemachi, A-chan có thể cảm nhận được nếu trả lời sai, cô sẽ có nguy cơ bị đồng nghiệp sát hại. Nguyên nhân chủ yếu là do ép người khác làm việc quá sức.
"A-ahem, tất nhiên là không. Tôi luôn ngưỡng mộ những người sẵn sàng nỗ lực hết mình trong công việc." Lờ đi ánh mắt xuyên thủng người cô của Anemachi, A-chan tiếp tục. "Đây, mang cho cậu ít cà phê."
"Ha, tôi không biết có nên cảm ơn chị không. Một ly cà phê để tôi làm việc thêm một đêm nữa?" Anemachi không hề tỏ ra biết ơn "con quỷ" đứng trước mặt cô.
"Tôi xin lỗi được chứ? Đừng tỏ ra đáng sợ như thế." A-chan cố biện minh cho hành động của mình để xoa dịu cơn thịnh nộ trong Anemachi. "Chúng tôi thật sự không đủ người mà, với lại...tôi đã giúp cô có văn phòng riêng rồi!"
"Văn phòng riêng của tôi?" Anemachi vừa nghe được một từ thú vị. Tò mò, cô hỏi lại. "Ý chị là tôi có thể có văn phòng của riêng mình?"
"Ừ, Chú Tanigo gần đây đã nhận ra nỗ lực của cậu, đặc biệt là trong việc thiết lập một lịch trình mới thích hợp với chúng tôi. Vì vậy chú ấy nói với tôi rằng nếu cậu không phiền, cậu có thể sử dụng văn phòng đó. Mặc dù có lẽ cần phải dọn dẹp một chút."
"Ồ...." Anemachi thực sự bất ngờ trước tin tốt này.
Có văn phòng riêng chỉ sau vài tuần làm việc, đó không phải là việc thường xuyên xảy ra. Hiện tại, Anemachi chỉ có một chiếc bàn làm việc nhỏ chỉ vừa đủ cho cô và một số đồ dùng cá nhân của cô.
Nhưng nếu cô thực sự có thể có văn phòng riêng thì chắc chắn không gian làm việc sẽ thuận tiện và thoải mái hơn.
"Ừ, tất nhiên tôi không phiền. Nhưng nó ở đâu vậy?"
"À, chuyện đó..." Gãi gãi đầu, A-chan đưa tay chỉ về hướng bên kia. "Vậy thì theo tôi, nhưng đừng kỳ vọng quá nhé."
Theo sau A-chan, Anemachi được dẫn lên tầng ba của tòa nhà, cũng là tầng cao nhất. Liếc nhìn xung quanh, cô nhận ra tầng này chủ yếu dành riêng cho các talent, chẳng hạn như nơi chứa thiết bị ghi lại chuyển động cho mô hình 3D hay một số PC dùng để phát trực tiếp nếu các talent yêu cầu.
Tất nhiên, tất cả mấy thứ lạ lùng này đều không liên quan gì đến Anemachi. Thay vào đó, cô được dẫn đến phía sau, nơi có một cánh cửa khá bình thường.
"Ừm..., đừng mong đợi quá nhiều, nhé?" Tuy nhiên, ngay trước khi mở cửa, A-chan lại cảnh báo với giọng điệu lo lắng. "Vẫn còn một số việc phải làm trước khi cậu có thể hoàn toàn sử dụng nó."
Và trong đêm khuya, chỉ còn ánh đèn đường và ánh trăng soi sáng mọi thứ, A-chan đẩy cánh cửa bí ẩn mở ra.
Và cô được chào đón bởi một khối màu đen đổ xuống thân hình bé nhỏ của cô.
"AAAAAA!"
"Á, A-chan!?" Nhận thấy A-chan khuất dạng dưới đống đổ nát, Anemachi dù mệt mỏi vì công việc vẫn lao đến giúp đỡ cô. "Chị ổn chứ!? Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Mmaskkmdmsa-" Tuy nhiên, giọng của A-chan bị bóp nghẹt bởi thứ gì đó, khiến cô không thể nói ra tiếng.
Chỉ khi Anemachi bước vào phòng, cô mới nhận ra chuyện gì đã xảy đến với A-chan.
Bên trong căn phòng là hàng đống thùng, phụ kiện, đồ điện tử hỏng và nói chung thì... chỉ là một đống rác vô dụng. Trong lúc đó, A-chan đang bị chôn vùi dưới đống đồ vật ấy.
Phần thân trên của cô hoàn toàn kẹt vào trong đống đồ, còn thân dưới thì vùng vẫy như con cá giãy chết trên cạn, chân cô đạp liên hồi, quần trong lộ ra do cử động mạnh.
....Đ E N?
Loại bỏ suy nghĩ không phù hợp trong đầu, Anemachi bắt đầu bới A-chan lên trước khi cô chết ngạt.
Mặc dù sức mạnh bị suy giảm đáng kể, Anemachi vẫn hít một hơi sâu và dùng hết sức kéo A-chan lên khỏi đống đổ nát.
"Mksmfnkmmsnd, Áaa!" Tiếng thở hổn hển vang vọng khắp căn phòng, A-chan tạm thời tránh được cái chết. "Hộc, hộc, hộc... Cảm ơn nha Anemachi-san."
"Chị ổn chứ? Và chuyện gì đã xảy ra với căn phòng này vậy, đây không phải chỉ là một kho chứa đồ nào đó sao? Tại sao chúng ta lại ở đây?" Anemachi cúi xuống kiểm tra xem A-chan có bị thương không. Nhìn chung, cô ấy gần như ổn.
"Ừm, tôi ổn. Ahem, về chuyện đó...Chà, đây sẽ là văn phòng mới của cậu."
"C-cái gì?"
Quay đầu nhìn lại, tất cả những gì Anemachi có thể thấy là những giá để đồ kim loại xếp chồng lên nhau với bụi bám phủ đầy trên chúng. Không có gì giống như một văn phòng ở đây cả.
"…Chị đang trêu tôi đấy à?" Anemachi thực sự không còn tâm trạng mà đùa giỡn nữa.
"Tôi nghiêm túc đấy nhé?" Thở dài, A-chan giải thích. "Đây là một phòng kho cũ dành cho những thiết bị cũ hay hỏng. Nhưng chúng tôi đã quyết định rằng không đáng dành thời gian để giữ mấy thứ này ở đây. Vậy nên chúng tôi muốn dọn dẹp lại nó."
"Và ừm..., sau đó cậu có thể sở hữu căn phòng này cho riêng mình."
"À... tôi hiểu." Không phản đối thêm nữa, Anemachi gật đầu đồng ý. "Vậy khi nào thì dọn dẹp xong?"
Cô không thực sự quan tâm hiện tại văn phòng trông như thế nào, miễn là cuối cùng cô có được một nơi riêng cho mình.
"Điều đó còn tùy vào việc cậu lau chùi xong khi nào."
"... Ý chị là tôi phải tự mình dọn cái mớ hỗn độn này?" Anemachi chết lặng trước những gì cô nghe được.
"..."
Sự im lặng vang vọng trong căn phòng tối.
"Còn nội thất bên trong thì sao?"
"…Chúng ta quay lại làm việc nhé?" A-chan bắt đầu bước đi thì lại bị Anemachi giữ lại.
"A-chan."
"...?"
"Chị có thể chết quách đi cho tôi nhờ được không?"
"KHÔNG?"
Anemachi đã kìm nén được mong muốn bóp cổ A-chan cho cô chết queo luôn đi.
Tất nhiên, cô không phải tự mua nội thất mà sẽ được cấp kinh phí để tự trang bị. Nhưng cô thực sự sẽ phải dọn dẹp văn phòng trong thời gian rảnh nếu muốn sử dụng nó sớm hơn.
Nhưng đầu tiên, Anemachi phải hoàn thành công việc hôm nay cái đã. Cô nhìn cái văn phòng gần như trống rỗng và thở dài.
Cuối cùng, cô tình nguyện hoàn thành công việc suốt đêm khi mọi người chuẩn bị trở về nhà. Vẫn còn một số việc phải làm và đã muộn lắm rồi. Ngay cả A-chan cũng phải về, cô ấy giao chìa khóa công ty cho Anemachi trước khi rời đi.
Tuy nhiên, Anemachi làm việc này không chỉ vì ý tốt, mà cô ấy đang nung nấu điều gì đó trong đầu.
Những trò troll trong stream của Miko gần đây xuất hiện dày hơn kể từ lúc Anemachi trò chuyện với Miko một tuần trước, nhiều đến mức Anemachi nghi ngờ rằng có gì đó không ổn.
Cô muốn xem một số hồ sơ mật có thể giúp cô trong việc điều tra.
Những gì cô đang làm có thể vi phạm chính sách nào đó của Cover nhưng...
'Ai mà thèm quan tâm chứ?'
Nghĩ thầm, Anemachi bắt đầu làm việc cả đêm.