webnovel

Chương 346: Hãy chuyển lời giúp ta.

Chương 346: Hãy chuyển lời giúp ta.

"Phá Nguyệt..."

Nữ nhân lạnh lùng vung thanh lam kiếm chém một đường về phía trước xuất ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt mang theo hàn băng khí tức lạnh buốt.

Kiếm khí xuất ra lao vun vút về phía trước, và trong khoảnh khắc đó, Trần Tống chợt nhận ra được gì đó, gương mặt hắn từ hung hăng giận dữ chuyển sang tái mét xanh rờn, thanh đại đao trên tay hắn run run.

"Tất cả mau tránh...."

Trần Tống hét lớn cảnh báo cho đám thiên tướng, nhưng hắn chưa kịp dứt câu thì một tiếng nổ lớn nổ ra rúng động cả một khu vực rộng lớn do hai đạo đao khí và kiếm khí va chạm vào nhau.

Xung kích từ vụ nổ lan rộng ra xung quanh, bụi đất bay mù mịt.

Trần Tống, hắn lơ lửng trên không, ánh mắt thất thần nhìn xuống đám bụi mù mịt, miệng hắn lắp bắp.

"Không...

Không thể nào...

Sao lại là người đó...?"

Vài khắc trôi qua, không gian tựa như ngưng đọng lại, không hề có lấy bất kì tiếng động nào.

Và khi bụi đất từ từ tản ra, gương mặt Trần Tống cắt không còn giọt máu nào khi nhìn thấy cảnh tượng phía bên dưới.

Mười tên Khinh Thế Thần tướng bị một kiếm của nữ nhân kia đẩy lùi lại phía sau hơn hai mươi thước, nếu như bọn chúng không kịp nhận ra được cảnh báo của Trần Tống và sự nguy hiểm của chiêu kiếm kia mà thi triển ra hộ thân cường khí để bảo vệ cơ thể thì có lẽ cả mười tên bọn chúng đã phải chịu trọng thương.

Nhưng mà đám Hoàng Kim Chiến tướng thì không được may mắn như vậy.

Bọn chúng bị kiếm khí chém bay ra hơn năm mươi thước, nằm sóng soài trên mặt đất, giáp trụ trên người đều nứt vỡ, e là chỉ còn lại nữa cái mạng.

"Các ngươi bây giờ có còn muốn cản đường ta nữa hay không?"

Nữ nhân âm trầm hỏi Trần Tống, nàng tiến lên một bước, và khi chân nàng chạm đất, hàn băng khí tức từ lòng bàn chân lập tức toả ra sau đó lan rộng ra khắp xung quanh.

Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ khu vực xung quanh Thiên môn đài rộng hơn trăm thước lập tức bị đóng băng.

'Cản...

Cản được hay sao...'

Trần Tống trong đầu hiện lên tia bất lực.

Hắn nhận ra và biết chính xác nữ nhân này là ai.

Trần Tống, hắn, một thân ủ rũ từ từ đáp xuống đất.

"Băng Kiếm Chi Đế...

Từ sau trận chiến ngàn năm trước với Ma Tổ...đã ở lại Thất Kiếm Sơn Trang... không màng đến thế sự...

Sao...

Sao bây giờ... người lại xuất hiện ở chỗ này...?"

Trần Tống hỏi bằng một giọng run run khác hoàn toàn với ngữ điệu cao cao tại thượng khi nãy.

Không thể nào lầm được.

Nữ nhân này, chính là Băng Kiếm Chi Đế.

Là Đại Đế đứng thứ ba trong Thập Đế, chỉ xếp sau Tuyết Ly Đế và Viêm Ân Đế.

Ở Thiên giới này, nữ nhân mà sở hữu Băng hệ chi thể thức tỉnh không phải là không có, nhưng mà, nữ nhân là kiếm tu có thể xuất ra được một kiếm chiêu kinh khủng như thế, chỉ một kiếm đẩy lùi mười tên Khinh Thế Thần tướng và làm trọng thương hai mươi tên Hoàng Kim Chiến tướng, thì chỉ có một người mà thôi.

Không thể nào mà nhầm lẫn cho được!

Gì mà lực lượng có thể chiến đấu sòng phẳng với một Đại Đế cơ chứ?

Một chiêu kiếm vừa rồi đã chém phăng đi cái sự tự tin đó của Trần Tống.

"Nếu như nhận ra được người thì khôn hồn cút sang một bên, đừng cản đường cản lối hai người bọn ta!"

Tên nam nhân vác thanh đại kiếm sau lưng đắc chí nói với Trần Tống.

"Không...

Không được...

Ta nhận lệnh trực tiếp từ tôn hậu, dù có chết cũng không để bất cứ kẻ nào tiếp cận Thiên môn quan mà không có sự cho phép của Giới Thiên luật Điện...

Hai vị...

Xin hãy hiểu cho ta..."

Trần Tống đáp lại lời tên nam nhân kia bằng ngữ điệu nhúng nhường.

Băng Kiếm Chi Đế khẽ nhíu mày trước lời nói của Trần Tống.

Nàng là kiếm tu, lại là kiếm Đế, trước giờ tính tình và cả hành động đều là lạnh lùng dứt khoát bất kể tình thân, nhưng mà, nàng không phải là kẻ giết người bừa bãi chỉ vì nhìn không hợp mắt.

Tên Trần Tống này, hắn cũng chỉ là đang làm theo mệnh lệnh của cấp trên, thân bất do kỷ.

Nàng có thể dễ dàng giết chết hắn ngay lúc này, nhưng nàng không thích như thế.

"Lập trận!"

Trong khi Băng Kiếm Chi Đế đang lưỡng lự thì Trần Tống hô lớn ra lệnh cho đám Khinh Thế Thần tướng.

Hắn cắm thanh đại đao xuống nền đá, hai tay nắm chặt tựa như niệm chú, khí tức hùng hậu từ tay hắn lập tức toả ra khắp xung quanh nhanh chóng bao bọc lấy Thiên môn đài tạo nên một lớp màn chắn hộ đài.

Mười tên Khinh Thế Thần tướng cũng liền lập tức nhảy vào trong trước khi màn chắn hình thành, bọn chúng chia ra mỗi người đứng ở mỗi góc Thiên môn đài, tư thế giống hệt Trần Tống, cùng lan tỏa ra khí tức bàng bạc gia cố cho màn chắn hộ đài.

"Ồ, là trận pháp phòng hộ!"

Tên nam nhân vẻ mặt tỏ ra ngạc nhiên, tay phải cầm thanh đại kiếm chĩa về phía Trần Tống.

"Ngươi nghĩ hộ trận này đủ sức ngăn cản bọn ta hay sao?"

'Không...

Tất nhiên là với thực lực như thế này thì không đủ để ngăn cản...

Nhưng nó sẽ có thể kéo dài được thời gian...

Chỉ cần tiếp viện...'

Trần Tống khổ sở nghĩ ngợi.

"Ngươi đã gọi cứu viện từ khi nhận ra bổn đế...

Đúng không?"

Trần Tống khẽ giật mình khi Băng Kiếm Chi Đế lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

"Người... nhận ra rồi sao...?"

Hắn ngập ngừng hỏi.

"Cái trò vặt vãnh đó của ngươi qua mắt được bọn ta hay sao chứ?"

Tên nam nhân lên tiếng đáp lời Trần Tống, hắn sau đó quay sang nói với Băng Kiếm Chi Đế.

"Sư muội, chiêu kiếm vừa rồi là muội đã nương tay...

Muội có lòng tốt tha cho bọn chúng nhưng bọn chúng lại trước sau vẫn muốn cản đường chúng ta.

Hay là để ta dứt điểm cho nhanh?"

Trần Tống trán nhăn lại khi nghe tên nam nhân kia nói.

Cái chiêu kiếm kinh khủng vừa nãy vậy mà lại chưa dùng hết thực lực, nếu như...

"Bổn đế hỏi lại lần nữa, ngươi rốt cuộc vẫn là muốn cản đường bổn đế?"

Băng Kiếm Chi Đế âm trầm hỏi Trần Tống.

"Băng Kiếm Chi Đế...

Ta có một thắc mắc muốn hỏi người, không biết có được hay là không?"

Trần Tống xuống giọng, hỏi.

"Ngươi là đang muốn kéo dài thời gian?"

Tên nam nhân nhíu mày hỏi.

"Sư muội..."

"Không sao!"

Băng Kiếm Chi Đế giơ tay lên ra hiệu cho sư huynh nàng ngừng lại.

"Ngươi muốn hỏi chuyện gì?"

Sau đó nàng lạnh lùng nhìn Trần Tống, hỏi.

"Thiên giới...là giới vực đứng đầu trong các giới vực, là đỉnh tiêm giới vực mà ai ai cũng muốn đặt chân đến...

Nay người và sư huynh lại muốn rời khỏi Thiên giới...?

Rốt cuộc là vì chuyện gì?"

"Bổn đế cần tìm một người"

Băng Kiếm Chi Đế lạnh nhạt đáp lại câu hỏi của Trần Tống.

"Tìm người?"

Trần Tống gương mặt hiện lên ngốc trệ.

"Băng Kiếm Chi Đế, người hẳn phải biết, nếu như rời khỏi Thiên giới, người sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được...

Rốt cuộc kẻ mà người muốn tìm lai lịch thế nào mà lại khiến cho người phải hy sinh lớn đến như thế?"

"Chuyện đó ngươi không cần quan tâm!"

Bất chợt ngay lúc này, Hắc hồ điệp bay đến, vờn quanh phía trên cao mấy vòng sau đó từ từ hạ xuống đậu trên vai Băng Kiếm Chi Đế.

Trần Tống ánh mắt thoáng hiện lên hoang mang kèm theo đó là sự kinh ngạc không thôi khi nhìn thấy Hắc hồ điệp.

"Không...

Không lẽ...

Kẻ mà người muốn tìm...

Chính là... Viêm Ân Đế?!!"

Trần Tống miệng lắp bắp hỏi.

Hắn nhận ra được Hắc hồ điệp.

Khí tức phảng phất màu tím do hồ điệp kia toả ra, không thể nào mà nhận lầm cho được.

Trong toàn cõi Tam giới này, chỉ có Hắc hồ điệp mới sở hữu khí tức như thế, và cũng chỉ có duy nhất một Huyễn thú Hắc hồ điệp, mà chủ nhân của nó chính là Viêm Ân Đế.

"Nếu đúng như thế thì sao?"

Băng Kiếm Chi Đế lên tiếng hỏi, khiến cho Trần Tống thoáng chút giật mình.

"Viêm... Viêm Ân Đế...

Người vẫn...còn sống...?"

Trần Tống ngập ngừng hỏi.

"Bọn ta vì muốn tìm hiểu xem chuyện tên đó còn sống hay không nên mới hạ giới...

Nhưng mà, Viêm Ân Đế còn sống hay không thì liên quan gì đến ngươi chứ?"

Tên nam nhân nhìn thấy thái độ có phần do dự ngập ngừng của Trần Tống liền hỏi.

"Ta... trước đây...trong đại chiến với Ma Tổ...

Viêm Ân Đế... ngài ấy đã cứu ta một mạng...

Ta còn sống đến bây giờ đều là nhờ Viêm Ân Đế..."

Trần Tống thật thà nói, hắn nới lỏng tay niệm chú, khí tức cũng thôi toả ra.

Màn chắn hộ đài cũng từ từ lung lay sau đó dần tiêu tán.

Mười tên Khinh Thế Thần tướng thấy vậy liền ngơ ngác quay sang nhìn Trần Tống.

"Năm đó Viêm Ân Đế cùng đồng quy vu tận với Ma Tổ...ta cứ nghĩ rằng ngài ấy đã chết...

Thật không ngờ đến hôm nay lại được nhìn thấy cánh hồ điệp này..."

Ánh mắt của Trần Tống bỗng chốc hiện lên kiên quyết nhìn về phía Băng Kiếm Chi Đế cùng sư huynh của nàng.

"Nếu như hạ giới là để tìm Viêm Ân Đế...

Băng Kiếm Chi Đế, ta sẽ không cản bước người nữa...

Nhưng mà..."

"Thế nào?"

Băng Kiếm Chi Đế nhíu mày hỏi.

"Khi gặp được Viêm Ân Đế, xin hãy chuyển lời cảm tạ của ta đến ngài ấy..."

"Được, ta hứa với ngươi!"

Băng Kiếm Chi Đế gật đầu.

"Tất cả các ngươi, lui ra!"

Trần Tống sau đó ra lệnh cho đám Khinh Thế Thần tướng phía sau mà không quay đầu lại.

Đám Khinh Thế Thần tướng có chút do dự với mệnh lệnh của Trần Tống, trong thoáng chốc vẫn ở yên một chỗ không hề di chuyển.

"Các ngươi dám chống đối mệnh lệnh của ta hay sao?!!"

Trần Tống gằn giọng hỏi lớn.

Lúc này mười tên Khinh Thế Thần tướng mới bắt đầu bước xuống Thiên môn đài trong sự ủ rũ.

Bọn chúng biết rõ Trần Tống sẽ làm gì tiếp theo.

Nếu như mở ra Thiên môn quan, để cho Băng Kiếm Chi Đế hạ giới, thì trọng tội này, cả đám nhất định sẽ phải chết.

Nhưng hiện tại, Trần Tống là chỉ huy trực tiếp của bọn chúng, bọn chúng không thể cũng không dám làm trái mệnh lệnh của y.

Sau khi mười tên Khinh Thế Thần tướng bước ra khỏi Thiên môn đài, Trần Tống lúc này lùi lại một bước, tránh sang một bên.

"Băng Kiếm Chi Đế, mời!"

Băng Kiếm Chi Đế cùng sư huynh của nàng liền không do dự mà tiến về Thiên môn đài, bước đến trước Thiên môn quan.

Cả hai ngước nhìn hai cánh cửa màu đỏ, với họa tiết trang trí những đường vân tựa như những đám mây đang bay, sừng sững uy nghiêm trước mắt.

Trần Tống sau đó hai tay lại chắp vào nhau bắt đầu niệm chú.

Khí tức của hắn tỏa ra, lan đến chỗ Thiên môn quan.

Ruỳnh!

Thiên môn quan động một tiếng, lan tỏa ra một luồng sóng xung kích ra khắp xung quanh nhưng không hề ảnh hưởng tới bất cứ ai đang ở trong phạm vi Thiên môn đài.

Hai cánh cửa to lớn từ từ hé mở.

Trước mắt Băng Kiếm Chi Đế và sư huynh của nàng hiển hiện ra một cổng không gian xoáy tít.

"Băng Kiếm Chi Đế, người muốn đến giới vực nào?"

Trần Tống lên tiếng hỏi, khí tức vẫn đang truyền vào Thiên môn quan.

"Nhân giới!"

Băng Kiếm Chi Đế lạnh lùng đáp.

"Được!"

Trần Tống gật đầu, sau đó lại niềm chú.

Cổng không gian trước mặt Băng Kiếm Chi Đế lập tức thay đổi, từ màu vàng hoàng kim trở thành một màu tím.

"Bây giờ chỉ cần bước vào Thiên môn quan thì sẽ được dịch chuyển đến Nhân giới...

Nhưng mà ta xin nhắc nhở hai người trước!

Nhân giới có cấm chế của Thiên đạo, phàm những kẻ tu vi cảnh giới trên ngưỡng Võ Đế nếu đặt chân đến sẽ phải đối mặt với Vạn Kiếp Thiên Lôi trận!

Hai người nên cẩn thận!"

Trần Tống nhắc nhở.

"Đa tạ!"

Băng Kiếm Chi Đế lạnh lùng đáp, sau đó không do dự mà bước vào Thiên môn quan.

Sư huynh của nàng cũng bước theo sau, nhưng trước khi bước hẳn vào bên trong, hắn quay lại hỏi Trần Tống.

"Tự ý mở ra Thiên môn quan là tội chết, ngươi chắc hẳn là biết rõ chuyện này?"

"Nếu như ta sợ chết, thì đã không mở ra Thiên môn quan..."

Trần Tống cười khổ, đáp lại lời của tên nam nhân.

"Ha ha ha!

Có chí khí!

Chỉ là không thể sống lâu mà thôi!"

Tên nam nhân cười lớn, vẫn giọng điệu chế giễu nói với Trần Tống, sau đó bước hẳn vào bên trong cổng không gian.

Sau khi Băng Kiếm Chi Đế và sư huynh của nàng bước vào cổng không gian, Thiên môn quan lập tức đóng lại.

Trần Tống một thân ủ rũ thất thần nhìn Thiên môn quan trước mắt, hắn biết rõ hắn sẽ phải đối mặt với chuyện gì tiếp theo, nhưng hắn không hối hận về quyết định này.

下一章