webnovel

Chương 323: Lục Thiên Cầm đột phá.

Chương 323: Lục Thiên Cầm đột phá.

"Phu quân, ý chàng là sao?

Chẳng phải chàng đã có thể mở ra cổng không gian kết nối giữa các thế giới hay sao?

Sao chúng ta lại không thể đi cứu Liễu muội ngay được chứ?"

Tố Tố thắc mắc, nàng cũng kinh ngạc trước lời nói kia của Vương Nhất Tự không kém gì Mộc Phiến La.

Vương Nhất Tự chậm rãi nhấp một ngụm trà, ôn tồn giải thích cho cả đám người đang ngơ ngác.

"Ta biết các nàng và các đệ tử đều lo lắng cho Doanh Doanh, bản thân ta cũng rất lo cho nàng ấy, nhưng hiện tại thì dù có dốc hết sức lực của toàn môn phái cũng không thể nào cứu được nàng ấy..."

"Không... không thể sao...?"

Hoa Vi Nghi ấp úng.

"Không lẽ kẻ địch lại mạnh đến mức phu quân cũng không thể đánh lại hay sao?"

Mộc Phiến La ngạc nhiên hỏi.

"Nàng quên rằng sau khi trở về thế giới kia, toàn bộ tu vi cảnh giới của ta đã không còn hay sao?"

"....."

Mộc Phiến La.

"....."

Các vị phu nhân.

"....."

Ba đệ tử.

"Cho dù ta không mất đi tu vi cảnh giới, cho dù là Thập đại Đế liên kết lại cũng không thể chống lại đám người đã bắt Doanh Doanh..."

Vương Nhất Tự ngưng trọng nói.

"Ngay...ngay cả Thập đại Đế... liên kết lại cũng... cũng không thể sao...?"

Triệu Thiên Tuyết cùng Âu Dương Kiệt khoé miệng vi rút.

Lục Thiên Cầm chỉ im lặng không nói gì nhưng thâm tâm nàng cũng không khỏi hỗn loạn.

Nên biết rằng ở đại lục này, tính cả trên thượng giới thì Thập đại Đế là những kẻ mạnh nhất, họ là đỉnh phong của đỉnh phong.

Một Đại Đế có thể hô phong hoán vũ, có thể hủy diệt cả một đội quân trăm nghìn người chỉ với một đòn, một chiêu thức.

Không có tồn tại nào có thể đối đầu trực diện với một Đại Đế, huống hồ là một lúc cả mười Đại Đế.

Lời này nếu là một kẻ bình thường nói ra hoặc là đầu hắn bị lừa đá hoặc là hắn sắp chết.

Chỉ những kẻ sắp chết mới nói ra những lời điên rồ như thế!

Nhưng những lời nói này lại phát ra từ miệng của Vương Nhất Tự, người đứng đầu và là kẻ mạnh nhất trong Thập đại Đế, muốn không tin cũng không được.

Đám người trở nên trầm ngâm sau khi nghe Vương Nhất Tự nói, gương mặt cả bọn hiện lên lo lắng.

Liễu Doanh đã bị một ả nữ nhân xa lạ đến từ một thế giới khác bắt đi, hiện không rõ sống chết, mà bây giờ trên dưới tất cả người trong môn phái không thể nào có thể cứu được nàng, điều này khiến cho thâm tâm cả đám người có mặt tại đại điện cảm thấy cực kì khó chịu, ngay cả Vương Nhất Tự cũng là có chung cảm giác này, nhưng hắn cũng không thể làm gì vào lúc này cả, hắn không thể, toàn bộ Thương Sơn phái cũng là không thể.

"Thế không lẽ chúng ta bỏ mặc Liễu muội hay sao...?"

Mộc Phiến La hỏi.

"Không!

Chúng ta vẫn sẽ cứu nàng, nhưng chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ cho những tình huống có thể xảy ra...

Ta ngoài sáng đối phương trong tối không thể nào không chuẩn bị..."

"Nhưng sẽ mất rất lâu, thời gian là thứ mà chúng ta không có..."

Triệu Minh Anh lên tiếng.

"Chuyện này nàng có thể yên tâm...

Trước đây Nguyệt lão đã từng nói với ta, Doanh Doanh tạm thời sẽ không có chuyện gì nguy hiểm...

Ta tin ông ấy..."

"...."

Đám người trầm ngâm.

"Với lại cách rút ngắn thời gian thì ta có, nhưng với cách này..."

Vương Nhất Tự nhìn qua Mộc Phiến La.

"... phải phiền đến nàng rồi..."

"Thiếp sao?"

Mộc Phiến La ngốc trệ, hỏi.

"Đúng vậy!

Ta sẽ giải thích cách của ta cho nàng sau..."

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Trước hết bản toạ còn có việc cần ba người các ngươi đi làm..."

Hắn nhìn qua ba đệ tử đứng phía dưới.

"Chưởng môn xin cứ việc giao phó!"

Cả ba đệ tử ôm quyền đồng thanh.

"Thiên Tuyết, ngươi sắp xếp cho sư thúc và ba sư nương chổ nghỉ ngơi, sau đó dẫn họ đến khu luyện tập, hướng dẫn cho họ!"

Nói đoạn Vương Nhất Tự đưa cho mỗi người hai lọ Đan dược và mấy quyển bí tịch.

"Số đan dược và bí tịch này sẽ giúp ích cho việc tu luyện của mọi người!"

Cả bọn gật đầu liền sau đó đi theo Triệu Thiên Tuyết.

"Thiên Cầm, A Kiệt, hai người các ngươi dẫn theo hai mươi sư đệ sư muội trang bị đầy đủ, hướng U Linh cốc mà đi.

Trong vòng ba ngày quét sạch U Linh cốc cho bản toạ!"

"U... U Linh cốc...?"

Lục Thiên Cầm gương mặt chợt biến sắc.

"Quét... quét sạch U Linh... cốc...trong ba...ba ngày...?"

Âu Dương Kiệt đứng cạnh kém chút té ngã.

Lại nói, ở Tinh Không Đại lục có vô số cấm địa mà bên trong có muôn vàn hung thú, yêu thú, ma thú hung hiểm.

Tàng viêm cốc, Tử vong cốc, Tuyệt tình cốc là một trong những cấm địa như vậy.

Nhưng U Linh cốc thì lại khác.

Đó là một trong ba cấm địa bất khả xâm phạm ở Tinh Không Đại lục.

Đi vào chắc chắn sẽ chết!

Trước giờ chưa từng có ai đặt chân đến đó mà còn sống cả.

Vì sao U Linh cốc lại nguy hiểm như thế?

Chính vì cấp bậc hung thú bên trong cốc hoàn toàn khác biệt với những cấm địa bình thường khác.

Cấp bậc thấp nhất của hung thú trong cốc tu vi cũng phải ngang với Võ Vương, đó là còn chưa tính đến số lượng nhiều không đếm được của chúng.

Lục Thiên Cầm hiện tại là người có tu vi cảnh giới cao nhất trong số đệ tử, nàng đã là Kiếm Võ song Vương đỉnh phong, nhưng đối mặt với hàng ngàn con hung thú có cùng đẳng cấp tu vi khác nào tự tìm đường chết.

Vương Nhất Tự đây là muốn đệ tử đi vào chỗ chết hay sao?

Không!

Vương Nhất Tự làm việc gì trước giờ luôn tính toán cẩn thận, hắn sẽ không làm nếu như không nắm chắc được thành công.

"Phu quân...cho bọn hắn đi...U Linh cốc...có phải là quá sức không...?"

Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.

"Đúng đấy phu quân, U Linh cốc không phải là nơi để cho đệ tử bọn hắn lịch luyện được đâu..."

Trương Tố Tố lo lắng nói.

"U Linh cốc ghê gớm lắm sao?"

Mộc Phiến La ngạc nhiên hỏi.

"Rất ghê gớm...

Có lẽ muội không biết, U Linh cốc là một trong ba cấm địa nguy hiểm nhất ở Tinh Không Đại lục, ngay cả Võ Thánh khi đi vào cũng khó trở ra được..."

Trương Tố Tố giải thích.

"Nếu là thế vậy chẳng khác nào bảo đám đệ tử tìm chết?

Phu quân, chàng làm sao mà...?"

Mộc Phiến La ngốc trệ quay sang Vương Nhất Tự hỏi.

Cả Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt nghe các sư nương bàn chuyện khoé miệng hiện lên chút giật.

Vương Nhất Tự ra hiệu cho cả đám ngừng lại.

"Được rồi...

Các nàng không cần phải bàn luận nữa.

Ta cho đệ tử đi U Linh cốc là đã có chuẩn bị trước cho bọn chúng..."

"Nhưng mà phu quân, dù có trang bị tốt đến nhường nào, cũng không thể..."

Trương Tố Tố nói.

"Các nàng cứ xem trước đã..."

Vương Nhất Tự nói liền sau đó đứng lên.

"Thiên Cầm, ngươi trong tay đã có Ỷ Thiên kiếm, là một món thần khí, nay bản toạ ban cho ngươi thêm một món thần khí nữa!"

Nói rồi Vương Nhất Tự lấy ra từ không gian giới chỉ một chiếc vòng tay.

Lục Thiên Cầm tiến lên hai bước, ánh mắt chăm chăm nhìn vào chiếc vòng trên tay Vương Nhất Tự.

Chiếc vòng tay toả ra một luồng hàn khí lạnh lẽo.

"Chưởng môn... chiếc vòng này là...?"

"Tên của nó là Hàn Thiên Huyền Ngọc, là một thượng cổ thần ngọc.

Ngươi cầm lấy!"

Vương Nhất Tự trao vòng ngọc cho Lục Thiên Cầm.

Nàng hai tay run run đón nhận.

'Chưởng môn vừa nói đây là thượng cổ thần khí sao?'

Lục Thiên Cầm liền theo lệnh Vương Nhất Tự đeo vòng tay vào thì....

Nàng lập tức cảm nhận được một luồng hàn khí cực lớn xâm nhập vào cơ thể, xoáy mạnh vào đan điền, liền sau đó lan tỏa ra khắp cơ thể.

Hàn khí từ Hàn Thiên Huyền Ngọc tuy lạnh lẽo nhưng khi xâm nhập vào cơ thể Lục Thiên Cầm lại trở nên ấm áp đến lạ thường.

Cảnh giới tu vi của Lục Thiên Cầm bỗng dưng...

Rẹtttttt...

Ầm...

Ầm....

Đám đệ tử đang ở diễn võ tràng tu luyện bỗng chốc đứng hình khi nhìn thấy cột sáng phát ra từ bên trong đại điện xuyên qua nóc của đại điện chiếu thẳng lên bầu trời.

"Là có người đột phá?!!"

"Nhưng mà cột sáng này rất lạ a..."

"Chúng ta tới xem thử!!"

Chẳng mấy chốc cả ngàn đệ tử cùng tập trung lại trước cửa đại điện.

Phía bên trong, Lục Thiên Cầm nhắm nghiền mắt, gương mặt tập trung cao độ, đang ngồi xếp bằng cố gắng điều khiển và ổn định khí lực trong cơ thể.

Sau một hồi lâu, Lục Thiên Cầm đứng dậy, trán nàng lấm tấm mồ hôi, toàn thân run rẩy, gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ, kinh ngạc cùng sợ hãi.

"Ta...ta...đã là... Kiếm...Võ...song Thánh...?"

Lục Thiên Cầm khoé miệng run run cố đánh vần từng từ một.

Đám sư đệ sư muội phía sau ngây ngô cũng kinh ngạc không kém gì Lục Thiên Cầm lúc này.

"Tam sư tỷ đột phá rồi!!"

"Tam...Tam sư tỷ... đột phá... Kiếm Võ sống Thánh...?!!"

"Làm sao có thể chứ?"

"Đúng!

Làm sao có thể từ Kiếm Võ song Vương một bước tiến lên Kiếm Võ song Thánh được cơ chứ?!!"

"Thật không thể nào tin được...!!"

Đám sư đệ sư muội phía sau liền bàn tán xôn xao hẳn lên.

Nhưng vẫn còn có một thứ khác nữa mà Lục Thiên Cầm vừa chợt nhận ra khiến nàng hốt hoảng bất giác lui lại hai ba bước.

"Đây...đây là...?

Không!

Không thể nào...!"

Lục Thiên Cầm lắp bắp.

Âu Dương Kiệt đứng cạnh Lục Thiên Cầm cũng không khỏi bàng hoàng trước những gì vừa xảy ra, hắn vẫn đang cố tiếp thu những thông tin kia vào trong đầu.

"Sư tỷ...

Ngươi thế nào?"

Âu Dương Kiệt nhìn vào thái độ kia của Lục Thiên Cầm, lo lắng hỏi.

Thiên Cầm run run quay lại nhìn hắn, gương mặt tựa như sắp khóc.

"A Kiệt... thiếp... thiếp...đã thức tỉnh...Băng hệ chi thể..."

"Hả?!!"

Âu Dương Kiệt cùng đám sư đệ sư muội phía sau đồng thanh.

Lục Thiên Cầm trong lúc kinh ngạc tinh thần có phần không được điềm tĩnh như thường ngày, nàng bất giác xưng hô thân mật với Âu Dương Kiệt mà không hay biết.

Nhưng mà đám sư đệ sư muội của nàng không lấy đó làm ngạc nhiên, vì chuyện Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt là một đôi thì trên dưới toàn bộ Thương Sơn phái không ai là không biết, bọn hắn kinh ngạc là vì chuyện khác.

"Tam sư tỷ một lần vừa đột phá lên Võ Thánh vừa thức tỉnh cả Băng hệ chi thể?!!"

"Chuyện này trước đây ở Tinh Không Đại lục là chưa từng xảy ra..."

"Tu vi cảnh giới đột phá bỏ qua một cảnh giới lớn thì cũng thôi đi, lại còn cùng lúc thức tỉnh cả chi hệ...?!!

Đây là tình huống như thế nào cơ chứ?!!"

Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng.

"Cảm giác thế nào?"

Hắn nhìn Lục Thiên Cầm hỏi.

Thiên Cầm chợt giật mình, liền lập tức quỳ xuống.

"Đa tạ chưởng môn!"

"Được rồi, đứng lên!"

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

"Ngươi bây giờ đã là Kiếm Võ song Thánh, lại còn thức tỉnh cả Băng hệ chi thể, sau này con đường tu luyện sẽ phải thật cố gắng mới được a!"

"Đệ tử xin ghi nhớ lời chưởng môn dạy bảo!"

Lục Thiên Cầm ôm quyền cung kính nói.

下一章