webnovel

Chương 199: Kẻ nào dám động vào muội muội của bản tọa?

Chương 199: Kẻ nào dám động vào muội muội của bản tọa?

Đại điện Thiên môn Đại học các.

Rầm!

Hạ Bác ngồi ở phía trên cao đại điện gương mặt giận dữ hai chân mày bạc trắng của lão nhăn lại, tay phải đập mạnh vào thành ghế làm nó gãy nát, lão quát lớn khiến cho đám trưởng lão cao tầng ngồi ở hai bên phía dưới sợ hãi, ai nấy gương mặt đều xanh rờn.

"Người nói chính ngươi đã thả Trác Hồng Quân đi?!!"

"Đúng vậy thưa phụ thân!

Chính tay con đã thả Trác trưởng lão..."

Hạ Nhữ Yên, một thân nữ nhân đứng giữa đại điện đối mặt với người mạnh nhất và quyền lực nhất ở Thiên môn Đại học các, nàng tự tin trả lời.

"Há lại có lý đó?!!"

Hạ Bác phẫn nộ quát lớn, khí tức của y lan ra khắp đại điện, một sức ép ngàn cân vô hình bỗng chốc đè ép đến Hạ Nhữ Yên cùng đám trưởng lão cao tầng.

Đám trưởng lão, cao tầng ngồi im phăng phắc, không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhất, trán bọn hắn lấm tấm mồ hôi, bọn hắn vào lúc này, trước cơn thịnh nộ kia của Hạ Bác, không kẻ nào dám thốt ra một lời nào.

Hạ Nhữ Yên thì khác.

Nàng đối mặt với cơn thịnh nộ của phụ thân nàng mà không mảy may sợ hãi, nàng tuy bị uy áp khủng bố kia đè ép nhưng cũng không tỏ vẻ gì là khổ sở, là khó khăn, ánh mắt nàng vẫn tràn đầy sự kiên định.

"Phụ thân, xin nghe nhi nữ nói một lời!"

Hạ Nhữ Yên hai tay ôm quyền nói.

"Nói!!"

"Phụ thân!

Trác trưởng lão phụng mệnh đi điều tra dị tượng gây ảnh hưởng nặng nề đến toàn bộ vùng biển Đông Bắc Hải.

Chuyến đi lần này chẳng những Trác trưởng lão có thể dẹp yên được dị tượng kia, mà còn ngăn chặn được âm mưu của Trường Sinh giáo và Trịnh Kiểm, đây có thể xem là đã lập được công lớn cho tông môn.

Trác trưởng lão trong lúc thực thi nhiệm vụ chẳng may gặp nguy hiểm đến tính mạng, được người cứu giúp, vì để trả ơn cho người đó, Trác trưởng lão phải buộc lòng thực hiện lời hứa rời khỏi Thiên môn Đại học các để gia nhập môn phái của người đã cứu mạng mình, đây có thể xem là trọng tín!

Một người lập được công lớn cho tông môn, lại trọng chữ tín như Trác trưởng lão há lại trở thành kẻ có tội?

Nhi nữ thân là Các chủ của Thiên môn Đại học các, cũng chỉ là suy xét đến tình tiết, phân rõ trắng đen, mà xử Trác trưởng lão vô tội.

Xin phụ thân suy xét!"

Hạ Nhữ Yên phân tích.

"Phân rõ trắng đen?!!"

Hạ Bác gằn giọng.

"Thế nào là phân rõ trắng đen?!!

Trác Hồng Quân, ả thân là trưởng lão của Thiên môn Đại học các lại không làm gương cho đệ tử, cả gan dám từ bỏ chức vị rời khỏi tông môn để gia nhập vào một môn phái Thập lưu rách nát?!!

Chuyện này không những đã phạm vào đại tội tông điều do Các chủ đời thứ nhất của Thiên môn Đại học các lập ra mà còn bôi tro trát trấu lên bộ mặt của cả tông môn!

Cho dù lập được đại công thì đã sao?

Là người giữ chữ tín thì đã thế nào?!!

Vi phạm tông điều thì phải bị trừng phạt, đây là quy tắc bất di bất dịch của Thiên môn Đại học các từ xưa đến nay!

Ngươi nói cho bản tọa nghe xem, như thế nào là phân rõ trắng đen hả?!!"

"Phụ thân, tông điều của tông môn do Các chủ đời thứ nhất lập ra cách đây cũng đã mấy trăm năm, so với thời thế hiện tại đã là không hợp, sẽ khó tránh khỏi những ràng buộc những sai sót..."

"Câm miệng!!!"

Hạ Bác gương mặt đỏ rần lên vì giận dữ hét lớn.

"Ngươi lấy tư cách gì dám nói tông điều của tông môn có sai sót?!!"

Hạ Nhữ Yên khổ sở lùi lại một bước trước bá khí vô cùng áp bức của Hạ Bác, nàng khẽ nhíu mày.

"Nhi nữ lấy tư cách Các chủ đời thứ năm của Thiên môn Đại học các để nói!"

"Ngươi...?!!

Quỳ xuống cho bản tọa!!!"

Hạ Bác cơn giận ngút trời, gầm thét lên, bàng bạc khí tức xô đến Hạ Nhữ Yên mà đè chặt xuống.

Đám trưởng lão, cao tầng ngồi hai bên mặt xanh như đít nhái, cố gắng giấu đi sự hiện diện của bản thân trước cơn lửa giận sẵn sàng thiêu trụi mọi thứ kia của Hạ Bác, bọn hắn, ái nấy điều hiểu rõ một chuyện, nếu như chọc giận Thái Thượng trưởng lão của Thiên môn Đại học các thì cho dù có là người thân có là Các chủ đi chăng nữa thì kết cục sẽ rất thê thảm, bọn hắn trong lòng đều thở dài ngao ngán thầm tiếc cho Hạ Nhữ Yên.

Về phần Hạ Nhữ Yên, nàng tuy là Kiếm Thánh nhưng tuổi hãy còn trẻ, nội lực không thể hùng hậu được như Hạ Bác, phụ thân nàng, thực lực giữa hai người là một trời một vực cho dù cảnh giới tu vi có ngang nhau đi chăng nữa, nàng khi bị khí tức của phụ thân đè ép đến cũng chỉ có thể vận hộ thân cường khí mà miễn cưỡng chống lại, miễn cưỡng không phải quỳ.

"Phụ thân, nhi nữ... không sai...cớ sao lại phải quỳ...?"

Nàng khó khăn nói với Hạ Bác.

"Lại còn không biết sai, không biết hối cải?!!

Từ bây giờ bản tọa lấy danh nghĩa Thái Thượng trưởng lão của Thiên môn Đại học các phế đi chức vị Các chủ của ngươi!

Tội danh bao che, tự ý thả đi kẻ phạm vào tông điều, phạt ngươi quỳ ở Vũ Hối Đài hai trăm năm!

Người đâu, mau bắt lấy nha đầu này cho bản tọa!!"

Hạ Bác quát lớn.

Đám trưởng lão, cao tầng lưỡng lự trước mệnh lệnh của Hạ Bác, ánh mắt hoang mang nhìn nhau, chưa kẻ nào dám động thủ.

"Ta là nhi nữ của người, người lại không kể tình thân, chức vị Các chủ nói phế liền phế đi...

Đã vậy...cái chức vị Các chủ này...ta cũng không làm nữa!"

Hạ Nhữ Yên lời lẽ cay đắng nói.

"Làm hay không, không đến phiên ngươi quyết định!

Bắt lấy nó cho bản tọa!!"

Hạ Bác bừng bừng lửa giận.

"Thái Thượng trưởng lão, xin bớt giận!"

Lúc này, ngồi ở hàng ghế thứ ba, một nữ nhân với gương mặt khả ái, y phục một màu xanh biếc, quấn một chiếc khăn choàng cổ màu trắng trông như đuôi của hồ ly, lấy hết can đảm lên tiếng.

"Các chủ tuổi hãy còn nhỏ, lại đa cảm, suy nghĩ và hành động nhiều lúc chỉ là nhất thời bồng bột xuất phát từ lòng thương người...

Thái Thượng trưởng lão cũng không cần phải phạt nặng như thế..."

"Tam trưởng lão, ngươi là đang nghi ngờ quyết định của bản tọa?!!"

Hạ Bác ánh mắt chứa đầy sát khí liếc nhìn về phía Chu Mộng Tuyền, Tam trưởng lão của Thiên môn Đại học các, khiến nàng thoáng giật mình, khoé miệng hơi giật.

"Thần...thần thiếp không dám..."

"Chu trưởng lão, không cần cầu xin cho ta!

Với một người chỉ biết đến những luật lệ, tông đều ngu ngốc đó mà không màng đến tình nghĩa như Thái Thượng trưởng lão đây thì có cầu xin cũng vô ích!

Ta cũng đã sớm quen thuộc..."

Hạ Nhữ Yên mỉm cười với Chu Mộng Tuyền.

"Đừng nhiều lời!

Mau bắt nó lại, ai chống lệnh sẽ bị xem là đồng phạm, xử lý theo tông điều!"

Hạ Bác nói lớn.

Chậc!

Chu Mộng Tuyền chặc lưỡi liền nhảy đến bên cạnh Hạ Nhữ Yên đối mặt với Hạ Bác.

"Tam trưởng lão, ngươi muốn làm phản?!!"

Hạ Bác gằn giọng, khí tức bộc phát ra càng mạnh hơn.

"Thái Thượng trưởng lão...thần thiếp không thể trơ mắt ra...mà nhìn Các chủ bị xử phạt...nặng đến như thế..."

Chu Mộng Tuyền khổ sở trước áp lực kinh khủng toát ra từ Hạ Bác, khổ sở nói.

"Nếu như Thái Thượng trưởng lão muốn xử phạt Các chủ...thì hãy...xử phạt luôn cả...thần thiếp..."

"Chu trưởng lão... người không cần phải vì ta mà làm như vậy..."

Hạ Nhữ Yên cảm thấy có lỗi, nói với Chu Mộng Tuyền.

"Vậy bản tọa sẽ toại nguyện cho ngươi!

Bắt lấy bọn chúng cho bản tọa!"

Đám trưởng lão, cao tầng, kẻ thì miễn cưỡng, kẻ thì lợi dụng thời cơ, giây lát liền bủa vây Hạ Nhữ Yên và Chu Mộng Tuyền.

"Các chủ, Tam trưởng lão, xin đắc tội!"

"Các chủ, đây là mệnh lệnh của Thái Thượng trưởng lão, bọn ta cũng không thể làm trái được!"

Cả đám người liền vận khí lực trực xuất ra chiêu thức hòng lao tới khống chế hai nữ nhân, nhưng mà còn chưa kịp động thủ thì một tiếng động lớn vang lên khiến cả đám giật mình liền ngoáy đầu nhìn về phía cửa đại điện.

Rầm!

Hai cánh cửa đại điện cao hơn ba thước bị đạp cho bay ra mấy thước, một bóng người từ từ tiến vào bên trong trước sự ngỡ ngàng của tất cả những người có mặt ở đây.

Một tên nam nhân đeo một chiếc mặt nạ màu trắng đã ố màu với những vết cắt chi chít xuất hiện, hắn, chẳng ai khác chính là Vương Nhất Tự.

"Để bản tọa xem xem kẻ nào dám động đến muội muội của bản tọa!"

Vương Nhất Tự dứt lời chân liền dẫm mạnh xuống nền đại điện, thạch phiến dưới chân lập tức nứt ra đồng thời xuất ra một kình lực lan rộng ra khắp đại điện.

Oành!

Đám trưởng lão, cao tầng của Thiên môn Đại học các lập tức vận khí lực lập ra một màn chắn bao lấy cơ thể trước luồng kình lực mà Vương Nhất Tự xuất ra nhưng vẫn bị đẩy ra xa mấy thước, tâm thần cả đám bất chợt trở nên hoang mang.

Phải nói, tất cả những người có mặt ở đây tu vi cảnh giới thấp nhất cũng phải là Võ Thánh Nhất phẩm, ấy vậy mà chỉ bằng một cái dẫm chân liền có thể đẩy lùi một lúc mười mấy người, đây là cái gì sức mạnh cơ chứ?

'Tên này... thực lực không thể xem thường...'

'Kình lực phát ra thật...kinh người...cảnh giới của người này...chí ít cũng phải Võ Thánh Ngũ phẩm...'

'Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào...sao tự dưng lại xuất hiện ở Thiên môn Đại học các...?!!'

'Trước giờ...ta làm sao lại không biết đến...ở Tinh Không đại lục...còn có cao thủ như thế này...?'

Không chỉ có đám trưởng lão cao tầng là chấn kinh mà ngay cả Hạ Bác ngồi phía xa cũng là khá bất ngờ với tình huống vừa rồi, hai chân mày lão nhíu lại cố dò xét thực lực của kẻ vừa mới xuất hiện.

Kẻ này, chỉ một chiêu liền có thể phá đi uy áp của lão, trên đại lục này, kẻ có thể làm được như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ngược lại với tất cả, Hạ Nhữ Yên khi vừa nhìn thấy Vương Nhất Tự, nếp nhăn trên trán liền giãn ra, nàng vội vàng kéo Chu Mộng Tuyền về phía Vương Nhất Tự, giọng nàng trở nên vui mừng.

"Ca ca... không ngờ huynh lại vì muội mà đến đây...

Ai da!"

Hạ Nhữ Yên còn chưa nói hết lời liền bị Vương Nhất Tự cốc cho một cái vào đầu.

"Muội muội ngốc, dám nói dối huynh!

Sao này không được làm như thế nữa, đã rõ chưa hả?!!"

Hạ Nhữ Yên hai tay ôm đầu tỏ vẻ đau đớn nhưng lời nói lại là như không có chuyện gì.

"Huynh...đã phát hiện ra...từ lúc đó sao...?"

"Tất nhiên!

Muội giả vờ còn kém lắm, ta làm sao lại không nhận ra được chứ hả?!!"

"Hi hi...vẫn là huynh lợi hại a!"

Hạ Nhữ Yên mỉm cười làm hòa.

"Các chủ...vị này là...?!!"

Chu Mộng Tuyền đứng cạnh hai người nét mặt hiện lên ngốc trệ liền hỏi xen vào.

"Đây là Bạch Diện ca ca, là ca ca kết nghĩa của ta!"

Hạ Nhữ Yên đáp lại câu hỏi của Chu Mộng Tuyền, nàng lúc này tựa như đã quên mất sự hiện diện của phụ thân nàng.

"Ngươi là kẻ nào?

Dám to gan tự tiện xông vào Thiên môn Đại học các?!!"

Một tên trưởng lão đứng phía xa hỏi lớn, ngón tay chỉ thẳng vào Vương Nhất Tự.

"Người đâu?

Mau bắt tên không biết sống chết này lại ngày!"

Một tên trưởng lão đứng cạnh tiếp lời.

Nhưng mà...

Chẳng có tên đệ tử nào phản hồi lại mệnh lệnh của tên trưởng lão kia.

"Đám vô dụng đó không thể ngồi dậy ngay được đâu!"

Vương Nhất Tự ngón tay cái chỉ chỉ về phía sau lưng, giọng nói đầy chế giễu.

Đám trưởng lão, cao tầng hai mắt trố ra nhìn cảnh tượng hiển hiện ra trước thềm đại điện, mồm há hốc.

Phía dưới sân diễn võ tràng, hàng trăm tên đệ tử nằm la liệt, toàn thân bất động.

Đây lại là cái gì tình huống?!!

Một lúc hạ mấy trăm người mà không hề gây ra một chút động tĩnh nào, đến ngay cả những người ở đây, tất cả đều không hề phát hiện ra được, làm sao có thể?!!

"Tất cả lui ra!"

Hạ Bác chậm rãi đứng lên, giọng âm trầm ra lệnh cho đám trưởng lão, cao tầng.

"Có thể dễ dàng vượt qua được Hộ tông đại trận, lại có thể một chiêu đánh lùi tất cả trưởng lão của Thiên môn Đại học các ta...

Bản tọa muốn xem thử rốt cuộc kẻ dám một mình xông vào Thiên môn Đại học các thực lực ra sao!"

"Đến đây!"

Vương Nhất Tự ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hạ Bác, gương mặt hiện lên đầy gợi đòn.

下一章