webnovel

Chương 192: Thiên đạo gia gia.

Chương 192: Thiên đạo gia gia.

"Thật ngông cuồng!!!"

Thiên đạo trong hình dạng Lôi Lân nghe được những lời nói kia của Vương Nhất Tự lập tức nổi cơn thịnh nộ, nó gằn giọng hét lớn vang vọng cả đất trời, không gian như rung chuyển bởi thanh âm của nó, những đám mây đen xung quanh Thiên đạo cũng giật chớp liên hồi tựa như giận dữ sẵn sàng trút xuống hàng vạn đạo lôi đình hòng đánh tan xác kẻ vừa mới thốt ra lời lẽ phạm thượng kia.

Cả Lạc Vẫn Đảo rung chuyển chấn động từng hồi theo sự giận dữ của Thiên đạo, không gian bao quanh đảo bỗng chốc ngưng đọng lại tràn ngập mênh mông là khí tức khủng bố do Thiên đạo bộc phát ra.

Tất cả hung thú, yêu thú trên đảo dưới cơn thịnh nộ của Thiên đạo lập tức bị uy áp dè chặt xuống không thể cử động, nội tạng tựa như có lực ngàn vạn cân đè lên trực xuất huyết, bọn chúng đau đớn đến tột cùng nhưng không thể mở mồm ra mà rống lên được một âm thanh nào.

Đây là sức mạnh tuyệt đối của Thiên đạo.

Từ trước đến nay, bất kể là phàm nhân hay tu tiên giả, tất cả đều không có bất cứ ai dám thốt ra một lời xúc phạm nào đến Thiên đạo dù chỉ là một từ.

Nhưng bây giờ, một con người nhỏ bé, một hạt cát li ti giữa lòng sa mạc, lại dám thốt lên những từ những câu xúc phạm đến như thế, Thiên đạo làm sao không trở nên thịnh nộ được cơ chứ, nó làm sao lại không đùng đùng nổi giận được cơ chứ?!!

Phải chết!

Nó chắc chắn phải khiến cho kẻ vừa thốt ra những lời lẽ đó chịu một cái chết cực kỳ cực kỳ đau đớn đến nỗi hắn phải ước gì hắn chưa từng được sinh ra.

Đám đệ tử Thương Sơn phái, Trác Hồng Quân, Kiều nhi, Liễu Doanh cùng với Sở Vân Vi gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu nào, cả người ướt đẫm mồ hôi, dưới cái áp lực khủng khiếp đang tuôn ra ngùn ngụt phía trên cao kia, cùng với hàng ngàn hàng vạn đạo lôi đình giận dữ cuồng nộ xung quanh kia, bọn hắn cả người liền trở nên cứng đờ không dám cử động dù chỉ một chút, đến cả thở cũng trở nên rất khó khăn, tựa như chỉ cần hơi động một chút liền sẽ bị tan thành tro bụi, hồn siêu phách tán.

Vương Nhất Tự thái độ thì vẫn dửng dưng như không có chuyện gì, hắn lại một lần nữa thi triển ra hộ thân cường khí, nhưng lần này là thi triển lên người Sở Vân Vi để bảo vệ cho nàng không bị khí tức của Thiên đạo ép chết.

Hắn sau đó ngón tay đưa lên cao ngoắc ngoắc về phía Thiên đạo, gương mặt hiện lên gợi đòn.

"Nhóc con nhà ngươi ở trên đó gào thét cái gì đấy?

Giận lắm hả?

Nộ khí xung thiên luôn sao?

Lời là bản tọa nói đấy, có gan thì phóng ngựa xuống đây!"

'Thôi xong...

Còn gì luyến tiếc nữa đâu?

Chuyến này chết là cái chắc!'

Đám người khoé miệng giật giật, gương mặt hiện lên đặc sắc, trong lòng gào lên trong khổ sở.

"Chết đi, tên loài người ngu si kia!!!"

Thiên đạo gầm thét lên, ánh mắt nó cháy lên hừng hực lửa giận, liền lập tức triển khai ra trận pháp lôi đình hướng Vương Nhất Tự mà đánh xuống.

"Thiên Lôi trận, đánh chết cái tên không biết trời cao đất dày này cho ta!!!"

Đoàng!

Đoàng!

Ầm!

Ầm!

Một vòng tròn trận pháp đường kính hơn hai mươi thước lập tức hình thành giữa không trung, từ bên trong trận pháp hàng ngàn hàng vạn đạo lôi đình cứ thế mà phóng thích ra, âm thanh chói tai vang vọng cả một góc trời khiến cho đám người phía dưới phải nhăn mặt mà bịt tai lại.

Nhưng mà...

Choang!

Hàng vạn đạo lôi đình kia đánh xuống chỉ cách Vương Nhất Tự tầm vài thước bỗng dưng tiêu tán đi, trận pháp Thiên lôi trận cũng chợt biến mất.

Thiên đạo đứng giữa không trung ánh mắt chợt hiện lên tia kinh hãi nhìn xuống phía dưới, nó nhận ra được một điều gì đó liền lập tức thu hồi lại trận pháp, hóa giải vạn lôi oanh tạc.

'Cái...cái gì?!!

Tại sao...tại sao lại là tên này?!!'

Thiên đạo trong lòng chấn kinh.

Đám người gương mặt hiện lên ngốc trệ không hiểu tình huống gì vừa xảy ra, Thiên lôi trận đăng hung hăng giáng xuống lại bỗng dưng biến mất, tầng tầng lớp lớp mây đen trên bầu trời cũng đang dần dần tan biến, chỉ còn đó lơ lửng trên không trung là Thiên đạo trong hình dạng Lôi Lân đang trố mắt nhìn xuống.

"Chưởng môn...tình huống này là sao...?"

Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi, nàng cứ tưởng vừa rồi cả đám đã bị thiêu chết bởi khủng bố là lôi đình giáng xuống, nhưng bây giờ tất cả đều bình an vô sự.

Vương Nhất Tự bỏ qua câu hỏi của Lục Thiên Cầm, thanh âm vẫn là rất thản nhiên nói lớn.

"Nhóc con, ngươi là muốn đứng trên đầu bản tọa để nói chuyện hay sao?"

'Ngữ điệu này...

Cái thái độ ngông cuồng kia...

Cộng thêm cái khí tức phi thường khủng bố không lẫn vào đâu được kia...

Chắc chắn là hắn....!!!

Ta sao lại xui xẻo thế này cơ chứ?!!'

Thiên đạo khổ sở suy nghĩ, nó cười khổ một cái sau đó lập tức biến mất, và chỉ một cái chớp mắt sau nó đã xuất hiện trước mặt Vương Nhất Tự nhưng lần này là trong hình hài một con hắc miêu bình thường.

"Gia gia của ta...

Sao người lại ở đây chứ?

Nếu như người muốn phi thăng lên Thượng giới chỉ cần thông tri cho Thiên đạo ta một tiếng, ta sẵn sàng mở ra Thiên môn để người bước lên mà..."

Hắc miêu Thiên đạo thay đổi hẳn thái độ cùng giọng điệu, trở nên nịnh bợ Vương Nhất Tự, nó dụi dụi đầu vào chân Vương Nhất Tự như làm nũng.

"....."

Đám người xung quanh Vương Nhất Tự im phăng phắc, không thể thốt lên một lời nào vì kinh ngạc, tinh thần lúc này của cả bọn chấn động mãnh liệt.

Vài phút trước thôi Thiên đạo kia còn cao cao tại thượng, kiêu căng hống hách, nhưng bây giờ lại là một con tiểu miêu ngoan ngoãn mà dụi đầu vào chân Vương Nhất Tự, tình huống này dù có nằm mơ cả bọn cũng không dám mơ đến.

Đây là cái thể loại gì tình huống cơ chứ?

Tồn tại đỉnh tiêm của Tam giới, nắm trong tay sinh tử của tất cả, ấy vậy mà lại trở nên nịnh bợ, trở thành một con tiểu miêu không hơn không kém trước mặt môn con người?!!

Đây là Thiên đạo hay sao chứ?!!

'Ngay...ngay cả Thiên đạo cũng...cũng phải quỳ gối trước mặt hắn...

Vương Nhất Tự... hắn...hắn thực ra thân phận...như thế nào cơ chứ...?!!'

Trác Hồng Quân cùng Sở Vân Vi tâm thần hoang mang cực độ, thân thể run lên từng hồi.

Hai nữ nhân này, một kẻ là nghi ngờ Vương Nhất Tự, muốn điều tra thân phận của hắn, một kẻ thì trước đây muốn lấy mạng hắn chỉ vì hắn là nam nhân, bây giờ, cả hai nàng đều cảm thấy hối hận, rất hối hận.

Với cái thân phận có thể khiến cho Thiên đạo cũng phải cúi đầu như thế, hai nàng cũng chỉ là một con kiến nhỏ nhoi đối diện với một ngọn thái sơn hùng vĩ cao mấy vạn trượng, dù cho có là thời gian cả đời cũng không thể không cách nào vượt qua được.

Thiên môn Đại học các là cái thá gì chứ?

Phá Thiên cảnh đỉnh phong là cái thá gì chứ?

Cũng chỉ như là hạt cát bị Vương Nhất Tự dẫm dưới chân mà thôi!

"Sư...sư tôn...chúng ta...chúng ta... vậy mà lại nghi ngờ... thân phận... thực lực... của Vương chưởng môn..."

Kiều nhi thỏ thẻ vào tai Trác Hồng Quân, giọng điệu của nha đầu này không thể giấu đi sự sợ hãi trong câu nói.

"....."

Trác Hồng Quân im lặng, nàng không biết nên đáp lại lời của đệ tử mình như thế nào, lúc này, nàng còn sợ hãi hơn nha đầu kia mấy lần, chưa bao giờ nàng lại có cảm giác sợ đến như thế.

"Tránh ra!

Đừng có làm nhăn y phục bản tọa!"

Vương Nhất Tự hất chân, hậm hực quát Thiên đạo.

"Ngươi chẳng phải khi nãy hùng hổ lắm sao?

Còn muốn lấy mạng bản tọa?

Sao?

Bản tọa đứng đây chờ ngươi đến lấy mạng đây!"

Thiên đạo bị Vương Nhất Tự hất ra mấy bước chân lập tức trở người dậy, vẫn cái thái độ nịnh nọt liền đáp lời Vương Nhất Tự.

"Ai nha...là tại ta có mắt như mù... không nhận ra được gia gia...

Xin gia gia đừng trách ta..."

"Hừ... Thiên đạo gì chứ...nịnh bợ là nhanh!"

Hệ thống hừ lạnh một cái tỏ ra khinh dễ.

Thiên đạo vì sao lại đối với Vương Nhất Tự thái độ sợ hãi như thế?

Đó là vì trước đây rất rất lâu, nó đã trải nghiệm qua được thứ cảm giác sống không bằng chết mà Vương Nhất Tự ban cho nó.

Lần đó là lần Vương Nhất Tự vừa đạt đến cảnh giới Võ Đế, và cũng như bất cứ kẻ nào khác, khi đến cảnh giới Võ Đế sẽ phải đối mặt với Thiên đạo chấp nhận thử thách Thiên lôi trận.

Nhưng mà, lần đó Thiên lôi trận mà Thiên đạo triệu gọi ra không hề làm gì được Vương Nhất Tự, ngay cả làm nhăn y phục của hắn cũng là không thể, hắn cứ thế mà bước lên Thiên môn quan, từng bậc từng bậc thang mà không hề gặp chút khó khăn nào.

Thiên đạo cũng bất ngờ với tình huống đó, nó lại triệu gọi ra Thiên Kiếp Thập Nhị lôi trận, dùng tất cả lực lượng của nó mà triển khai ra, nhưng loại trận lôi mạnh nhất Tam giới kia cũng không thể làm gì được Vương Nhất Tự, chẳng những thế, nó còn bị Vương Nhất Tự tóm lấy đánh cho dỡ sống dỡ chết.

Lại nói, Thiên đạo không có thực thể, cũng không phải là dạng linh hồn, nó là một tồn tại hết sức đặc biệt, không thứ gì không kẻ nào trong Tam giới có thể gây ra tổn hại cho nó, ấy vậy mà Vương Nhất Tự lại có thể tay không khống chế Thiên đạo, có thể chạm vào nó tựa như nó có thực thể, mỗi đòn đánh của Vương Nhất Tự đều gây ra thương tổn cũng như đau đơn cho Thiên đạo.

Và, tên Vương Nhất Tự này còn có máu điên trong người!

Hắn không những đánh cho Thiên đạo hoài nghi nhân sinh, mà còn muốn xóa bỏ luôn Thiên đạo.

Và một khi Thiên đạo bị xóa bỏ, Tam giới sẽ mất đi trật tự vốn có của nó, sẽ trở nên loạn lạc, mất đi cân bằng, dần dần dẫn đến diệt vong.

Nhưng Vương Nhất Tự không quan tâm chuyện đó!

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, Thiên đạo đã từ bỏ tất cả lòng tự tôn, sự kiêu hãnh của nó mà quỳ dưới chân Vương Nhất Tự, cầu xin cho tính mạng của nó, nó nguyện ý mãi mãi tôn Vương Nhất Tự làm gia gia, chỉ cần nó được sống.

Trải qua hàng ngàn năm, Thiên đạo lúc nào cũng bị ám ảnh bởi ngày hôm đó.

Một tồn tại sở hữu sức mạnh vô lý đến không tưởng, một tồn tại nằm ngoài quy luật của Tam giới, Thiên đạo có thể làm được gì cơ chứ?

Nó cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ tất cả mọi chuyện mà Vương Nhất Tự làm ra, nó không muốn cũng không dám xen vào.

Ngày đó, Thiên đạo đã thi triển một trận pháp trên người Vương Nhất Tự gọi là Đại Hà Vô Luân, trận pháp này cho phép Vương Nhất Tự có thể dễ dàng đi đến bất cứ giới vực nào mà không phải chịu trừng phạt của bất kỳ cấm chế nào, và trận pháp này cũng che dấu đi sự tồn tại của Vương Nhất Tự đối với chính Thiên đạo, bởi vì, Thiên đạo vốn không muốn gặp lại Vương Nhất Tự một lần nào nữa cả.

Trải qua mấy lần trùng sinh, Vương Nhất Tự càng lúc càng trở nên mạnh hơn, và đã đạt đến đỉnh phong nhân sinh, xui rủi thế nào lại dẫn dụ Thiên đạo gặp lại hắn.

"Bản tọa cũng không rảnh rỗi mà tính toán với ngươi!

Bản tọa muốn phi thăng cần đến sự đồng ý của ngươi hay sao chứ?"

Vương Nhất Tự nhíu mày nói.

"Không cần!

Không cần!

Hoàn toàn không cần a!

Gia gia muốn phi thăng chỉ cần ra lệnh để ta mở ra Thiên môn quan là được a!"

Thiên đạo lắc lắc đầu đáp.

"Lần này không phải bản tọa phi thăng mà là người này!"

Vương Nhất Tự chỉ tay vào Sở Vân Vi nói.

"Nàng ấy tên Sở Vân Vi, là nương tử của một người bạn của bản tọa"

Thiên đạo liếc nhìn qua Sở Vân Vi liền nhận ra được tu vi cảnh giới của nàng.

"Phá Thiên cảnh đỉnh phong...chẳng trách..."

Thiên đạo lấp lửng.

Khi trước Thiên đạo cảm nhận được một khí tức khá mạnh bất ngờ xuất hiện ở Nhân giới, đoán chừng có kẻ nào đó ở đây muốn phi thăng nên nó liền xuất hiện, ai ngờ lại đụng trúng ngay Vương Nhất Tự.

"Ngươi biết nên làm gì rồi chứ?

Vương Nhất Tự âm trầm hỏi.

"Nếu... nếu là người quen của gia gia...thì không cần khảo nghiệm Thiên lôi trận a...

Ta sẽ mở Thiên môn quan ra ngay!"

Thiên đạo trán lấm tấm mồ hôi đáp.

"Khoan đã!"

Vương Nhất Tự giơ tay ra hiệu cho Thiên đạo ngừng lại.

"Nữ nhân này tuy là người quen của bản tọa nhưng cũng không vì thế mà lại được ưu ái.

Quy tắc vẫn là quy tắc, chỉ kẻ nào vượt qua được Lôi Kiếp thì mới có thể phi thăng, mới xứng đáng được bước lên Thiên môn quan!"

"....."

Sở Vân Vi cùng đám người lập tức quay lại nhìn Vương Nhất Tự với biểu cảm ngốc trệ.

'Chưởng môn, người vẫn là phải làm khó người khác thì mới chịu được hay sao?'

'Không cần đối mặt với Thiên Kiếp vẫn có thể bước lên Thiên môn quan, Thiên đạo đã cho Sở cô nương đãi ngộ phi thường to lớn thế kia, Vương chưởng môn, ngươi sao lại tự tiện hất bỏ đi đãi ngộ của người ta như thế chứ?!!'

Đám người trong lòng gào thét lên.

Chỉ có Trương Tố Tố, Mộc Phiến La cùng với Hoa Vi Nghi là vẫn giữ được thái độ bình tĩnh.

'Phu quân chắc hẳn là muốn thử thách Sở cô nương...'

"Sở Vân Vi, bản tọa và ngươi cũng chỉ là quan hệ quen biết bình thường, chuyện phi thăng Thượng giới là việc của riêng cá nhân ngươi, vì thế cũng phải nhờ vào thực lực của bản thân ngươi.

Hơn nữa, bản tọa cũng muốn xem xem, ngươi quyết tâm như thế nào!"

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

"Ta hiểu!"

Sở Vân Vi gật đầu đáp.

"Ta đã sẵn sàng..."

Sở Vân Vi nhìn thẳng vào Thiên đạo với ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Nhưng nàng vốn không tự tin chút nào.

Nàng vừa nãy cũng đã trải nghiệm qua cái thứ gọi là Thiên lôi trận kia, tuy là lôi đình vẫn chưa giáng xuống, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của nó.

Thiên lôi trận hay còn gọi là Thiên Kiếp, sức mạnh của trận lôi dựa vào cảnh giới của Võ giả mà giáng xuống, Võ giả có cảnh giới càng cao thì uy lực của lôi trận càng lớn.

Sở Vân Vi hiện tại là Phá Thiên cảnh đỉnh phong, trên Võ Đế cả một cảnh giới lớn, e là Thiên lôi trận một khi giáng xuống có thể sẽ phá hủy luôn cả Phụng Hoàng Cổ trấn, khủng khiếp hơn nữa có thể nhấn chìm cả Lạc Vẫn Đảo.

"Tốt!

Thế thì khảo nghiệm Thiên Kiếp của ngươi, bắt đầu!"

Thiên đạo thản nhiên đáp, nó giơ bàn chân nhỏ xíu lên.

"Thiên lôi trận, khởi!".

下一章