Chương 121: Đại hắc thù.
Choang!
Phong ấn bao quanh Hoa Vi Nghi vỡ ra, từng mảnh, từng mảnh phong ấn rơi xuống nền đất tan theo từng giọt nước mắt nàng.
Hoa Vi Nghi hai tay che miệng, nấc lên từng tiếng.
Nàng khóc vì vui mừng, vì hạnh phúc.
Nàng đã ở cái nơi tăm tối này, bị giam cầm trong lớp phong ấn này đã qua lâu rồi.
Ba trăm năm, đã ba trăm năm rồi, nàng bây giờ cuối cùng đã được tự do.
Nàng, ánh mắt ướt đẫm nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Tự tựa như cảm tạ hắn.
Hắn, Viêm Ân Đế, kẻ mạnh nhất trong Thập Đại Đế, người mà nàng luôn dõi theo suốt bao nhiêu năm tháng, người mà nàng hy vọng sẽ đến và giải thoát cho tất cả trên dưới Cổ Thiên Hoa Cung khỏi sự giam cầm đoạ đày thân xác lẫn linh hồn này, cuối cùng đã xuất hiện.
Hắn, hiện tại đứng ngay trước mắt nàng.
Hắn, người mạnh nhất trong Tam giới lại là...
...lại là Thiên duyên tiền định do ông trời sắp xếp cho nàng.
Nàng không thể tin nổi những gì đang xảy ra vào lúc này.
Mọi chuyện vượt quá mức mà nàng mong đợi.
Nàng không thể nói gì cả, vào lúc này, chỉ có thể dùng những giọt nước mắt hạnh phúc để thay lời cảm tạ.
Ngay cả Tiểu Thanh bên cạnh ánh mắt cũng hiện lên mừng rỡ gần như là sắp khóc.
Nó ở bên Hoa Vi Nghi hầu như cả cuộc đời, lúc nàng lo lắng, lúc nàng hoảng sợ, lúc nàng hy vọng, lúc nàng khóc, lúc nàng buồn bã nhất, nó đều ở bên cạnh.
Nó biết và có thể hiểu được những gì mà nàng đã từng trải qua.
Vương Nhất Tự tiến lại gần Hoa Vi Nghi, ngón tay gạt đi giọt nước mắt đang rơi trên má nàng.
Hắn đưa tay ra, ôn nhu nói.
"Đi thôi!
Đi cùng ta, tự chứng kiến ngày mà tên Cao Vấn kia đền tội!"
Hắn thay đổi cách xưng hô với Hoa Vi Nghi, thay 'bản tọa' thành 'ta', tựa như rút ngắn đi khoảng cách giữa hai kẻ xa lạ mới gặp mặt lần đầu, tựa như đến gần nàng hơn để bù đắp đi những thiệt thòi mà nàng đã phải gánh chịu trong suốt những năm qua.
Hắn, người được ông trời sắp xếp cho nhiệm vụ cứu nàng, giải thoát cho nàng khỏi đoạ đày, mang nàng trở lại với ánh sáng.
Hắn, thiên duyên tiền định của Hoa Vi Nghi, hắn từ bây giờ trách nhiệm sẽ là bảo vệ cho nàng, làm cho nàng vui và hạnh phúc.
Và hắn sẽ làm được chuyện đó!
Ở thế giới này không có kẻ nào có thể ngăn cản hắn làm cho Hoa Vi Nghi được hạnh phúc!
"Vâng..."
Hoa Vi Nghi khẽ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
Nàng đặt tay lên tay Vương Nhất Tự.
"Tiểu Thanh, chúng ta đi thôi!"
Nàng khẽ ra lệnh cho thanh xà.
Con đại xà gật gật đầu, liền sau đó thân thể bỗng chốc thu nhỏ lại, chỉ còn dài hơn một gang tay một chút.
Nó nhanh nhảu trườn lên tay trái Hoa Vi Nghi, quấn quanh cổ tay nàng, sau đó hóa thành một chiếc vòng ngọc bích.
"Ồ, con rắn này còn có thể biến hình sao?!!"
Vương Nhất Tự ngạc nhiên, hỏi.
"Vâng...
Tiểu Thanh có thể tự do biến lớn hoặc thu nhỏ cơ thể tùy ý...
Còn có thể hóa thành vòng tay..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng giải thích.
Gương mặt nàng lúc này đỏ rần lên khi nắm tay Vương Nhất Tự,
Hai người cùng bước về phía cánh cửa đá to lớn.
Viu!
Rầm!
Nhưng ngay khi cả hai đặt chân lên thềm bậc thang thì bất chợt từ phía trên trần nhà một vật tựa như một cái cột đá rơi xuống cắm sâu vào thềm bậc thang ngăn cản hai người bước tiếp.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Liên tiếp sau đó là ba, bốn cột đá như thế lao xuống.
Vương Nhất Tự phản ứng rất nhanh, liền ôm Hoa Vi Nghi nhảy lùi về phía sau.
Cả hai nhíu mày nhìn lên phía trần nhà xem xem thứ gì vừa tấn công bọn họ, nhưng ngoài một không gian tối như hủ nút ra thì chẳng có gì cả.
"Những thứ này là sao...?"
Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi vu vơ, ánh mắt vẫn dán lên phía trần nhà tìm kiếm thứ gì đó.
"Thần thiếp...cũng không biết...
Người... người có thể...thả...thả lỏng một chút... được không vậy...?"
Hoa Vi Nghi ngại ngùng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên trong vòng tay ghì chặt của Vương Nhất Tự.
"A...là lỗi của ta..."
Vương Nhất Tự vội thả nàng ra.
"Là do...tình huống cấp bách nên ta...a ha ha..."
Vương Nhất Tự gãi gãi đầu.
"Đa tạ người...đã bảo vệ cho thần thiếp..."
Hoa Vi Nghi khẽ cúi đầu ngượng ngùng.
"Cung chủ... ngươi đang định đi đâu thế hả...?!!"
Ngay lúc cả hai người đang nói chuyện thì một giọng nói trầm và ghê rợn vang lên từ phía bên trên.
Hoa Vi Nghi giật mình, nép sau lưng Vương Nhất Tự, ánh mắt ẩn chứa sợ hãi ngước nhìn lên.
Phía trên cao, tám con mắt đỏ rực hiển hiện ra nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Tự và Hoa Vi Nghi, sau đó toàn bộ hình dạng của cái thứ vừa tấn công hai người dần dần hiện ra.
Vương Nhất Tự nhăn mặt.
Cái thứ đó là một con đại thù khổng lồ màu đen đang chổng ngược thân thể, bốn cặp chân của nó tua tủa là những gai nhọn bám chặt vào trần nhà.
Nhưng cái làm cho Vương Nhất Tự cảm thấy ớn lạnh chính là vị trí vốn là đầu của đại thù thì lại là một ả nữ nhân.
"Ngươi là...cái thứ gì thế?!!"
Vương Nhất Tự hai chân mày nhăn lại, hỏi.
"Ta...tại sao lại...phải trả lời ngươi...?"
Ả đại thù hỏi ngược lại Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự nhún vai, thản nhiên nói.
"Bản tọa chỉ là hơi thắc mắc một chút, không biết nên gọi ngươi là Yêu Thù hay là Thù Yêu mà thôi.
Nhìn ngươi, một nữa là người, một nữa là nhện.
Người không ra người, mà nhện cũng chẳng giống nhện.
Cứ như một thứ tạp nham rác rưởi gì đó..."
Vương Nhất Tự ngón tay gãi gãi cằm.
"Muốn chết?!!!"
Ả đại thù cả giận, thét lớn, ma khí phát ra ngùn ngụt.
Viu!
Viu!
Viu!
Những chiếc gai nhọn trên chân ả lập tức bắn về phía Vương Nhất Tự.
Bang!
Bang!
Bang!
Vương Nhất Tự liền triển khai ra một lớp màn chắn bảo vệ hắn và Hoa Vi Nghi, đánh bật ra những chiếc gai tựa như những cột đá kia.
Ả đại thù chợt hiện lên bất ngờ trước sức chống chịu đáng kinh ngạc của lớp màn chắn kia.
Những chiếc gai nhọn trên người ả có thể nói là cứng hơn cả sắt thép, lại được ả dùng toàn lực để phóng ra, sức công phá của chúng là cực kỳ kinh khủng, ấy vậy mà một cái màn chắn nhỏ nhoi kia lại có thể đánh bật hết tất cả, một điều khiến ả không thể nào hiểu được.
"Ai nha, chỉ có mấy cái thứ tầm thường đó mà định làm bản tọa bị thương sao?
Ngươi đúng là hơi xem thường bản tọa rồi đấy!"
Vương Nhất Tự gương mặt dửng dưng nói, tay phải đưa lên nhằm hướng ả đại thù.
"Xuống đây nói chuyện nào!
Cứ bắt bản tọa ngước lên, hơi mỏi cổ rồi đấy!"
Vương Nhất Tự dứt lời, liền ả đại thù cảm nhận được một luồng kình lực bóp chặt lấy cổ ả kéo xuống.
Luồng kình lực kia mạnh đến mức ả cố hết sức bám chân vào trần nhà nhưng cũng không thể nào chống lại được.
Ả đại thù bị Cầm Long Thức kéo mạnh xuống, rơi tự do như một tảng đá.
Rầm!
Ả rơi xuống, lún sâu vào nền đá, miệng hộc ra một chất lỏng màu xanh, cả cơ thể nặng trĩu tựa như có một lực ngàn cân tác động đè chặt ả xuống.
Bốn cặp chân của ả run run cố gắng gượng dậy, nhưng không thể, lực lượng đè xuống là quá lớn, quá khủng bố.
"Như...Hà Tố Như...có phải...có phải là... muội không?!!"
Hoa Vi Nghi thản thốt, tay che miệng cố gắng kìm nén cảm xúc của mình khi nhận ra nữ nhân kia.
"Đúng! Là ta, thế thì sao hả?!!"
Ả đại thù, Hà Tố Như, giận dữ hét lớn, tám con mắt đay nghiến căm thù gần như che cả gương mặt ả nhìn vào Hoa Vi Nghi khiến nàng bất chợt lùi lại hai, ba bước.
"Hoa cung chủ biết cái thứ kia sao?"
Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.
"Thần thiếp...
Đó...đó là... người muội muội...của thần thiếp... trước đây...
Thật... không ngờ...lại bị Ma hạch...ma hóa...thành ra thế này..."
Hoa Vi Nghi gương mặt buồn bã tiếc nuối đáp lời Vương Nhất Tự.
"Ha ha ha!"
Hà Tố Như chợt cười lớn.
"Ma hóa sao?!!
Ta không phải bị ma hóa!
Mà đây chính là hình dạng, chính là sức mạnh mà ta luôn mong muốn!"
"Như muội...muội..."
"Câm miệng!
Ta không phải muội muội của ngươi!"
"Như muội...tuy chúng ta... không phải chị em ruột... nhưng đã lớn lên cùng nhau... không lẽ muội...lại quên hết tất cả những chuyện khi xưa rồi sao...?"
Hoa Vi Nghi ngập ngừng hỏi.
"Quên?
Ta làm sao lại có thể quên được chứ?
Những ngày tháng đó...không khác gì địa ngục đối với ta!"
"Muội...nói gì cơ?"
"Chẳng phải sao?
Ta, từ lúc bước vào Cổ Thiên Hoa Cung, lúc nào cũng cố gắng hết sức, lúc nào cũng chăm chỉ tu luyện, là vì cái gì chứ hả?!!
Ta, xinh đẹp hơn ngươi, thực lực cũng trên ngươi, giỏi giang hơn ngươi, nhưng bọn chúng đều chỉ công nhận ngươi, một kẻ nhút nhát, rụt rè, lúc nào cũng sợ hãi những thứ không tồn tại!
Tại sao chứ hả?!!
Tại vì ngươi là nhi nữ của Cung chủ, còn ta thì không?!!!
Ta không cam tâm!
Ta không phục!"
Hà Tố Như gắng hết sức chống những cái chân của mình lên, ánh mắt khinh thường và giận dữ nhìn thẳng vào Hoa Vi Nghi.
"Chỉ có Cao Vấn, chỉ có hắn là công nhận ta!
Hắn không những an ủi ta, còn ban cho ta sức mạnh này!
Hơn hai trăm năm nay, từng ngày từng phút, nhìn ngươi đau khổ bị giam cầm trong cái phong ấn kia ta cảm thấy rất thống khoái!
Cả ngươi và tất cả những kẻ ở Cổ Thiên Hoa Cung này, tất cả các ngươi đáng ra phải nhận lấy hình phạt gấp trăm gấp ngàn lần như thế này!"
Hà Tố Như càng nói càng giận dữ, ma khí mỗi lúc toả ra càng nhiều.
"Như muội...ta...ta...xin lỗi muội...ta..ta... không..."
Hoa Vi Nghi tựa như sắp khóc.
"Ngươi sao?!!!
Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ rác ruo..."
Bành!
Hà Tố Như còn chưa kịp nói hết câu thì Vương Nhất Tự tung ra một chưởng đánh ả văng vào vách tường.
"Vương chưởng môn...?"
Hoa Vi Nghi nhìn sang Vương Nhất Tự, đau đớn hỏi.
Vương Nhất Tự không nhìn nàng mà ánh mắt dán chặt vào ả đại thù kia.
"Không kẻ nào được phép sỉ nhục người của bản tọa trước mặt bản tọa, dù có là thần thánh đi chăng nữa!"
Vương Nhất Tự âm trầm nói.
"Cái thứ rác rưởi như ngươi có xứng để phán xét kẻ khác?!!"
Khục....
Khục...
Ả đại thù lại phun ra thứ chất lỏng màu xanh, ả gượng dậy ánh mắt vô cùng giận dữ nhìn cả hai nhân loại đứng trước mặt.
"Đừng tưởng... ngươi phá được phong ấn kia...thì có quyền ở đây, thứ nhân loại thấp kém!"
Ả Hà Tố Như gằn từng chữ một.
"Hai ngươi hôm nay cũng đừng hòng toàn mạng mà ra khỏi đây!
Các con của ta!
Hãy giết chết bọn chúng!"
Ả hét lớn, liền lập tức cả căn phòng rung chuyển dữ dội.
Từ những vết nứt trên trần nhà, hàng trăm hàng vạn con hắc thù lổn ngổn bò ra, số lượng nhiều đến mức không thể đếm được.
Và chỉ trong phút chốc, toàn bộ căn phòng tràn ngập hắc thù, trên vách tườn, trần nhà, nền đá, chỗ nào cũng lúc nhúc bọn hắc thù.
Chúng vây lấy Vương Nhất Tự và Hoa Vi Nghi.
Hoa Vi Nghi sợ hã nép sau lưng Vương Nhất Tự, ghì chặt lấy tay hắn.
"Xem ra muội muội của nàng đã bị ma hóa hoàn toàn...
Ả bây giờ tâm trí chỉ có thù hận mà thôi, không thể nào mà nói chuyện phải quấy được..."
Vương Nhất Tự vẫn tỉnh như không, ôn nhu nói với Hoa Vi Nghi.
"Vương... Vương chưởng môn...có cách nào...có thể cứu muội... muội ấy không...?"
"Ta e là không!"
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Nhưng ta có thể giải thoát cho muội muội của nàng, để muội muội của nàng có thể sớm đầu thai..."
"...chỉ còn...cách đó thôi...sao...?"
Hoa Vi Nghi ngập ngừng.
"Chỉ còn cách đó!
Hoa cung chủ, thay vì để muội muội của nàng mãi mãi bị hận thù ăn mòn linh hồn trong hình dạng như thế, chi bằng sớm giải thoát cho ả ta..."
Hoa Vi Nghi biết, lời nói của Vương Nhất Tự là hoàn toàn đúng, nhưng mà nàng không nhẫn tâm, Hà Tố Như lớn lên cùng với nàng, xem nhau như tỷ muội, nàng không nhẫn tâm.
"Vương chưởng môn... thần thiếp... thần thiếp xin người...hãy giải thoát...cho muội ấy..."
Hoa Vi Nghi lí nhí từng chữ một, hai bàn tay run run nắm chặt lấy cánh tay Vương Nhất Tự.