webnovel

Chương 9: Lão trung niên trong dãy núi tuyết

Chu Tiến với dáng người mảnh khảnh mái tóc màu nâu đen đang tung bay trong gió trên những cành cây cao hắn đang vội vã chạy về phía đám lửa đang ở phía trước mặt, chỉ là không để cho Chu Tiến có được phút giây thoải mái nào tuần lộc với thân hình to lớn tích tụ đường viền đỏ vào cặp sừng của mình không ngừng húc tới thân cây, gấu tuyết gầm lên một tiếng lớn sức gió từ trong miệng của nó cùng với tác động của hàng trăm con dã thú làm Chu Tiến không đứng vững được mà ngã xuống. Trong giây phút lao xuống Chu Tiến dùng khuỷu tay tiếp đất xoay người đứng lên cầm hắc đao trên tay chém về phía đàn báo tuyết đang tiếp cận hắn. Nhận thấy đồng loại bị Chu Tiến hạ gục đàn báo càng điên cuồng hơn, tròng mắt chúng đỏ sọc nanh vuốt tích tụ đường viền đỏ hung mãnh cào vào thân thể Chu Tiến. Thật may sau trận chiến với thủy quái Chu Tiến cảm giác như tốc độ của mình lại tăng thêm một chút nên dễ dàng tránh né đòn tấn công của đối phương. Nhưng đúng vào thời khắc này những con quái thú đột biến gen đã tiếp cận tới, chúng như những thợ săn đang vờn lấy con mồi trước mặt không ngừng chảy dãi trên miệng cắn tới:

"Ta không để bản thân phải chết nhảm như thế đâu."

Chu Tiến nhổ ra một ít đất cát trộn lẫn với tuyết lạnh trong miệng cầm hắc đao trên tay điên cuồng chém về phía dã thú. Đôi mắt hắn bắn đầu xuất hiện những đường viền đỏ, hắn không hiểu được bản thân mình càng chém giết lại càng cảm thấy hưng phấn. Chu Tiến giết ra một đường máu xác của tuần lộc rồi đàn báo hay gấu tuyết la liệt nằm phía dưới nhuộm đỏ cả một vùng tuyết dày đặc.

Sau khi mở ra con đường sống bằng máu của quái vật Chu Tiến tiết chế lại cảm xúc mà nhanh chân chạy về phía đám lửa đằng xa. Vừa chạy trong lòng hắn cứ nóng ran muốn quay lại chém giết nhưng bản thân hắn lại kiên định mà chạy đi.

 Mặt trời lúc này đã len lói sau mảnh núi, cả khu rừng đón lấy tia nắng bình minh còn Chu Tiến vẫn cứ điên cuồng lao đầu về phía trước, mặc dù đã trải qua đột phá gen nhưng sau trận chiến với thủy quái và sự truy sát hung bạo của quái vật đột biến gen trong dãy núi tuyết này thể lực của hắn cũng phải cạn kiệt. Đầu óc của hắn lúc này bắt đầu quay cuồng, ngực hắn như thắt lại khiến hắn hít thở không đều, đôi chân thì dần dần mất cảm giác, hắn vượt qua mảnh rừng sau đó tiếp cận với đám lửa kia chỉ còn 30 mét thì không thể chịu được nữa mà ngã xuống đôi mắt hắn mơ hồ cố nhìn về phía trước:

"Đến đây thôi sao?"

Hắn thầm nhủ trong lòng dường như vẫn có chút không cam tâm nhưng thân thể lại không nghe theo lời hắn mà cứ thế ngã xuống hắn ngất lịm đi.

Trong vô thức Chu Tiến nhìn thấy một bóng đen đang ngồi giữa lòng đại dương lớn trên tay là thanh hắc đao và một vài vũ khí khác mà hắn không nhìn rõ, chỉ thấy khi Chu Tiến mở to mắt nhìn về phía đó thì bóng đen cũng quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn nở một nụ cười và phát ra giọng nói ồm ồm:

"Ngươi chưa chết được đâu!"

Nói xong hắn đứng dậy ném hắc đao về phía Chu Tiến sau đó đứng dậy tan biến.

"Lạnh quá, đói quá. Chết tiệt, mình chết rồi sao? Mình đang ở thiên đàng hay địa ngục vậy? Chắc là địa ngục nhỉ vì mình đã giết không ít người."

Trong đầu Chu Tiến luẩn quẩn mơ hồ sau đó đôi mắt hắn chầm chậm mở ra, hắn ôm ngực gắng gượng ngồi dậy nhìn xung quanh, hắn phát hiện nguyên lai thân thể hắn vẫn nằm ở chỗ mình ngã xuống phía sau là vô số dã thú chằm chằm nhìn mình bằng con mắt đỏ sọc nhưng lại không dám tiến lại gần. Chu Tiến bất chợt nhìn về phía ảnh lửa đằng kia thì thấy bên cạnh đám lửa đang có một lão trung niên ngồi bên. Hắn tỉ mỉ quan sát người trung niên đang ngồi khoanh chân với mái tóc dài rối mù và cặp râu rậm rạp kia đang nhắm mắt như không để ý xung quanh rồi lết cơ thể lại gần. Chu Tiến với giọng điệu yếu ớt cất tiếng nói:

"Xin chào lão tiên sinh"

Nhưng đáp lại hắn chỉ là một sự im lặng đáng sợ, đàn quái vật thấy Chu Tiến lại gần vị trung niên này dứt khoát quay lưng bỏ về mảnh rừng. Chu Tiến đặt tay lên mũi đối phương dò xét hơi thở, con hàng này đang nghĩ người trước mặt mình sắp chết nên làm ra một số hành động ra giấu nhưng cũng không nhận lại kết quả. Chỉ thấy lão trung niên kia vẫn ngồi im không cử động, Chu Tiến thở dài một tiếng tiến lại gần đống lửa sắp tắt kia cho thêm một ít của khô vào sau đó cào một ít tuyết phía dưới cho vào ống tre mà hắn vẫn luôn đem theo bên mình rồi đun lên lấy nước uống. Hắn của hiện tại đã khát khô hết cả họng rồi mặc dù nước tuyết khá khó uống nhưng hắn cũng không quá quan trọng, sau khi uống xong Chu Tiến lại nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Sau một khoảng thời gian lâu sau hắn mới tỉnh dậy, lúc này bầu trời đã tối sầm, cái bụng của Chu Tiến không ngừng kêu lên, hắn ngửi thấy có mùi thơm đang quay quẩn bên mình nên giật bắn tỉnh dậy. Hắn thấy lão trung niên kia đang nướng một cái đùi gấu khá to, hắn liền quay sang chào hỏi:

"Chào ngài, thì ra ngài vẫn còn sống"

Vị trung niên kia:

"???"

Chu Tiến nhận thấy có điều kì lại liền bào chữa:

"Haha đắc tội tiên sinh đắc tội tiên sinh, ta chẳng qua ban sáng thấy ngài không có động tĩnh nên tưởng ngài đã.. Haha"

Lão trung niên lại quay về chăm chú vào cái đùi gấu trên tay sau đó cất giọng nói:

"Ta có thể còn sống nhưng ngươi thì chưa chắc đâu"

Chu Tiến:

"???"

Hắn hoang mang hỏi:

"Ta hỏi tiên sinh không phải chứ ngài có thể nhìn thấy người chết hả?"

"Không, ta nhìn thấy người sắp chết."

Lão trung niên kia bình tĩnh trả lời.

Chu Tiến cạn lời, hắn nằm bên cạnh đống lửa thầm nhủ lão gia hỏa kia có phải mắc bệnh tâm thần không. Trong khi đầu óc hắn vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại thì lão trung niên kia lại nói:

"Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì đấy, mà thôi bây giờ ta hỏi ngươi trả lời được chứ?"

"Ngài có chuyện gì muốn chỉ giáo sao?"

Lão trung niên vừa không ngừng nướng thịt vừa nói:

"Ngươi là người của tổ chức Taylor?"

"Không phải."

"Ngươi là chiến sĩ đã qua cải tạo gen?"

"Không phải"

"Ngươi là sát thủ tới đây để giết ta?"

"Không phải"

"Ngươi đã giết mười hai con dã thú trong kia?"

"Không.. À việc này cũng chỉ là bất đắc dĩ."

Lão trung niên kia liếc nhìn hắn sau đó nói:

"Vậy đúng như ta dự đoán ngươi là người siêu năng, với thân thể của người bình thường thì bị ngất ba ngày ba đêm không ăn không uống gì như ngươi sẽ không thể sống được."

"Ta ngất lâu như vậy sao?"

"Dù sao việc đó cũng không còn quan trọng, ta hỏi ngươi câu cuối bây giờ ngươi muốn chết như thế nào?"

Chu Tiến:

"???"

"Vị lão tiển sinh này, ta thấy ngài có gương mặt rất phúc hậu, ngài sẽ không sát sinh người vô tội như vậy chứ."

Vị lão trung niên kia bỉu môi:

"Vô tội? ngươi giết thú nuôi của ta còn bảo bản thân vô tội nhưng lâu lắm rồi ta mới thấy có người nhận xét chính xác về ngoại hình của ta đấy"

Chu Tiến cạn lời rồi, hắn đang nói dối để tâng bốc vị kia mà hắn lại tưởng thật, sau đó Chu Tiến tiếp tục dò xét:

"Thú nuôi? Thú vui của ngài quái dị vậy?"

"Ta nuôi chúng là để.. À thôi không nên nói với ngươi bất quá vì ngươi là người đầu tiên nhận xét đúng về ngoại hình của ta nên ta sẽ cho ngươi một đặc quyền làm người hầu cho ta."

Chu Tiến hốt hoảng nói:

"Đặc quyền cao quý như vậy ta không dám nhận đâu"

"Không nhận cũng phải nhận, ngươi giết thú nuôi của ta thì chí ít hãy ở đây chăn nuôi cho đàn thú sơ sinh kia đến lúc nó trưởng thành đi"

Chu Tiến cạn lời rồi, hắn suy nghĩ dù sao nếu không nhận lời cũng rất khó để thoát khỏi đây nên hắn sẽ phải chấp nhận rồi chờ thời cơ để chạy trốn. Nghĩ xong hắn liền gật đầu đồng ý, việc hoàn thành tâm nguyện cho Nhân lão sư có lẽ hắn sẽ phải gác lại một thời gian. 

下一章