Một thế giới đầy rẫy ma thuật, 1 cô gái được main nhận về chăm sóc. Liệu rằng 2 người họ sẽ trải qua những câu chuyện những khó khăn nào trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này? Cùng đón chờ nhé.
Quang cảnh xung quanh hỗn loạn, lửa khói mù mịt, thây người ngổn ngang. Một người phụ nữ người đầy vết thương ôm lấy đứa con, 1 người đàn ông đi tới đưa ôm lấy đứa bé, người phụ nữ kia nói:
"Làm ơn, cháu hãy chăm sóc nó thay cho ta có đc ko? "
Người đàn ông kia hứa trên danh dự mik, người phụ nữ nghe xog rồi nhắm mắt xuôi tay. Mười năm sau, main(người đàn ông đã ôm đưa bé đến nơi an toàn 10năm trc) đag điều khiển 1 chiếc xe ngựa thì từ đằng sau 1 bé gái ôm lấy cổ main.
"Onii-chan, chúng ta lần này đi đến đâu vậy? "
"Chúng ta sẽ đến 1 đất nước phía đông của lục địa này, Thư nhé. "
Main vừa nói vừa xoa đầu Thư.
"Ở đó có j thú vị ko onii-chan."
"Nghe nói ở đó sẽ có những con người hát rất hay. "
"Hát ư!? Thật sự tò mò quá. "
Khuất sau ngọn núi của rừng cây xanh ngắt 1 thành phố vô cùng lớn và chán lệ, đây là 1 thành phố cảng giao thương tấp nập, nhà sang sát nhà những mái nhà đỏ hòa vào ánh bình minh:
"Wow! Thành phố lớn quá onii-chan. "
"Vẫn còn nhiều thứ hay ho lắm e."
Cả 2 người đi qua cổng thành cao phải đến 5m tiến vào bên trong bức tường cao. Ở đây, con đường chính thẳng tấp dẫn đến cung điện, phía phải con đường là phố phía đông là nơi giao thương cả trên bộ lẫn đường thủy, phía bên trái là phố tây nơi sinh hoạt của dân thường, phía sau cung điện là phố bắc nơi sống của quý tộc và cuối cùng chính là phố nam nơi ngay cổng thành là nơi của quân đội, các trường học, học viện.
"Onii-chan, chúng ta sẽ ở lại đây sao? "-Thư ôm lấy cổ main và hỏi, khuôn mặt như đag mong đợi 1 điều j đó.
"E đoán thử xem Thư;))). "- Main liếc mắt nhìn Thư trong khi đag đi trên đường.
Thu ngập ngừng 1 chút "Có lẽ nào... E có thể ă những món ngon, kết thật nhiều bn ở đây."
Đúng thật là suy nghĩ của 1 cô nhóc 10 tuổi cái tuổi muốn ă muốn có bn mới chắc do tính hiếu động "Sau 7749 lần e đã đúng r đó." Main xoa đầu Thư như 1 phần thưởng. (Nhớ lại 1 lần nào đó Thư đoán sai, cái này có thể đc viết ở phần ngoại truyện). Main cùng Thư đi đến 1 phòng trọ ở rìa phía tây, Thư ôm lấy tay main "Không đc chạy lung tung đâu đó."
"Vâng, onii-chan!!! "- Thư tươi cười nói, dù xung quanh toàn mấy người đầu trâu mặt ngựa xăm trổ đầy mình vũ khí trang bị tận răng nhưng Thư vẫn bình thản. Cũng dễ hiểu khi suốt 10 năm qua 2 người đã phiêu du khắp chốn gặp bt bao kẻ nguy hiểm.
Chị chủ quán chào:" Chào mừng quý khách đã đến với phòng trọ Bụi Phố của chúng tôi, quý khách có muốn thuê trọ ko ạ?"
"Cho tôi 1 phòng- main nhìn xuống Thư- Có muốn ă 1 chút ko e?"
"Có lẽ là 1 chút nii-chan. "
"Vậy chị chủ cho 2 suất cơm 1 lớn 1 trẻ em nhé. "
Thư đấm nhẹ main 1 cái làm mặt dỗi
"E lớn rồi ko còn trẻ con nữa. "😤😤😤
"Rồi rồi - main đỡ tay Thư ko cho đấm nữa- 2 suất người lớn. "
Rồi 2 người ngồi ăn trc ánh mắt của mấy người xung quanh, Thư ăn rất nhanh:
"Từ từ thôi cơm dính này - main nhúp hạt cơm dính trên mặt Thư, mọi người xung quanh nhìn chằm chằm, Thư đỏ mặt vì ngại - trẻ con quá đấy. "
Thư lấy mũ áo che mặt lại: "Aaaaaaa. Nii-chan có thể nói nhỏ thôi mà!!!!!!! Ni-chan baka . "
Lúc sau, 2 người ă xog: "Chúng ta sẽ vào chợ mua quần áo cho e. "
"Dzê. Có quần áo mới, nhanh nhanh nii-chan. "
"Vừa nhắc đến quần áo e hào hứng thế! "
"Hihi. Tại có mấy khi đc a cho đi mua đâu. "- Thư vừa nghe đến mua quần áo đã vội vã đứng dậy kéo tay main.
"Rồi rồi, đây đi. "
Thư hứng khởi chạy trước cứ 1 tí thì Thư lại quay đầu lại:" Nhanh lên onii-chan. Vui vui vui, lại sắp có đồ mới. "
"Nào... Từ từ vội thế. "
"Ko đc onii-chan, chúng ta phải nhanh lên chứ e ko đợi lâu hơn đc đâu. "
"Haizzz... Nó nổi hứng lên rồi mệt thật đấy, biết thế ko nói biết. "-main nói nhỏ.
"A vừa nói j đấy onii-chan! "- Thư lườm main.
"Không không a có nói j đâu chắc e nghe nhầm đấy. "
"Hmmm..."-Lườm.
"Đến rồi kìa. "- Main đánh trống lảng, tránh nhìn vào Thư.
"Tha cho nii-chan đấy, mua váy kia cho e đi. "
"Ok e. "
Thư đi vào cửa hàng trước, main định đi vào thì có 1 người lưới qua main nói nhỏ:"Canh tí, quán Tứ Thần. " Main đứng thẫn thờ 1 luk, Thư mãi ko thấy main liền gọi:"Nii-chan làm j lâu thế. "
"Đây, a vào ngay. "
"Nii-chan thấy cái váy này e mặc như nào?!!"-Thư lấy 1 chiếc váy dạ hội.
"Ukm, kawaii. "-Thư hơi đỏ mặt.
"Mua luôn đi e, hôm nào a còn ngắm :))) rồi luk đó a sẽ nói ôi thiên thần của tôi đag lộng lẫy trong bộ váy đỏ, đẹp ko từ nào có thể tả hết. "- Mặt Thư đỏ bừng bừng (kiểu ngại lắm luôn).
Rồi chúng tôi chốt và ra về, Thư vẫn thấy ngại chùm cái mũ quá mắt. Tôi dắt Thư ra khỏi thành phố đến khoảng trống cách đó ko xa: "Chúng ta luyện tập 1 chút nào e."
2 người đứng đối diện vs nhau, Thư giơ tay lên tạo 1 quả cầu lửa về phía main. Main đứng yên vung tay 1 cái, quả cầu lửa bay lên trời tạo thành 1 vụ nổ. Thư nhân cơ hội main chú ý vào quả cầu như có tốc biến ngay lập tức chạy ra sau main, triệu hồi ra băng kiếm Thư vung từ trên trời xuống các cọc băng trồi lên từ mặt đất, main né toàn bộ. Main cx triệu hồi ra 1 thanh katana rồi đánh giáp lá cà solo kiếm thuật vs Thư " Cheng. Cheng." tiếng 2 thanh kiếm chạm nhau loạn xạ từng tia lửa tóe ra. 2 người ở thế cân bằng ko ai thua kém ai rồi sau 1 pha chạm kiếm rất mạnh tạo ra đc cả những luồng gió thổi ra xung quanh, 2 người nhảy lùi lại 1 khoảng chuyển sag dùng skill phép thuật. Thư cắm thanh kiếm xuống đất chấp 2 bàn tay lại tạo ra 1 cơn sóng dữ dội, main chẳng chịu kém cạnh liền đập tay trái xuống đất tạo ra 1 bức tường chặn đứng cơn sóng lại 2 chiêu thức gần như tan biến sau khi va chạm mạnh vs nhau. Thư cầm kiếm lên các đạn băng bắt đầu bay xung quanh rồi Thư hướng chúng về phía main. Main cầm katana vừa đỡ vừa phải né, dẫm phải 1 vũng nước tàn dư từ mấy skill luk nãy. Ngay luk đó sau những làn đạn băng kia là Thư đag dồn ma lực tạo ra những dòng điện cực mạnh lợi dụng nước có từ trước mà phóng điện đến chỗ main. Main bị bất ngờ, dòng điện lan đến tay main nổ 1 cái khiến thanh katana bị văng lên không trung. Thư chẳng cho main 1 giây chấn tĩnh lại nào, liền dồn hết ma lực tăng tốc lao đến phía main những bước nhanh nhẹn, gọn gàng. Giơ lưỡi kiếm ra sau lấy đà chuẩn bị, chỉ còn 1 bước chân cuối cùng là main vào tầm chém của Thư. Trong khoảng tích tắc đó Thư tưởng rằng mik đã chiến thắng nhưng ko"bụp" 1 cái, main nhếch mép cười, Thư đã dẫm phải cái hố bẫy main tạo ra từ trước và đã bị mất đà ngã lao về phía trước. Main vội vàng tiến lại phía Thư tay trái đỡ lấy người tay phải giơ lên đỡ thanh kiếm liền cắm thẳng xuống đất:
- Hehe! E lại thua nữa rồi, lần thứ mấy rồi ta.... Thứ mấy thứ mấy ta!!!- Thư đỏ mặt hét lên.
- Lần thứ 900 đc chưa, onichan baka!- Thư đứng thẳng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào main cố tỏ vẻ giận dỗi.- Niichan lại chơi đặt bẫy r, vậy thì làm sao đánh lại nichan.
- Trong thực chiến thì cần tận dụng mọi ưu thế chứ e mà e phải tránh đc nhx bẫy đơn giản kiểu này đi chứ.- Main vừa nói vừa lấy ngón tay chọc vào má Thư cho xẹp xuống.
- Hmmmm...
- Nói vậy chứ e đã mạnh lên rất nhiều rồi đó!
- Hihi!- Thư khẽ cười, liền sau đó thì ngã gục vào người main.- E cạn ma lực r nichan.
- Để a cõng e về vậy.
2 người đi vs nhau dưới ánh hoành hôn từng tia nắng càng làm tôn lên mái tóc bạch kim óng ả, main bước từng bước thong thả trông khi cả 2 vẫn ôn lại vài mẩu chuyện xưa( những phần kí ức có thể đc viết trong phần ngoại truyện hoặc ở chương nào đó). Thư thầm nghĩ:" Ở bên niichan thật ấm áp và yên bình."
- Niichan sẽ mãi mãi ở cạnh e chứ!???
- Ukm, tất nhiên rồi, câu hỏi đó ngốc nghếch quá e.
- Oniichan baka baka!!!
( Chân thành cảm ơn đã đọc hết! Cùng đón chờ chương mới nhé.)