webnovel

Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

作者: DaoistCGJowA
现代言情
連載 · 6.8K 流覽
  • 2 章
    內容
  • 評分
  • N/A
    鼎力相助
摘要

Tổng giám đốc lạnh lùng của hãng hàng không Hằng Thế – Phó Minh Dư ngồi ở khoang hạng nhất trên chiếc máy bay nhà mình. Một cô nữ tiếp viên hàng không tự ý đi đến đưa cà phê cho anh ba lần. Phó Minh Dư ngước mắt lên nhìn nữ tiếp viên eo nhỏ chân dài, đôi mắt quyến rũ như tơ ở trước mặt, mở miệng nói: “Công việc này, có phải cô không muốn làm nữa hay không?” Nữ tiếp viên mỉm cười nói: “Vâng, tôi không muốn

Chapter 1Chương 1: Đương Nhiên Là Cua Anh Ta Cua Anh Ta!

Thành phố Giang, mùa thu.

Một trận gió thổi qua, những đám mây che khuất ánh trăng của ban đêm, ánh sáng chiếu vào mặt đất nhiều hơn, chiếu xuống ruộng lúa tạo ra những tia sáng màu vàng kim, theo cơn gió tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ.

Đây là rạng sáng ở đồng ruộng vùng ngoại ô, yên tĩnh giống như thực vật đều đã ngủ say vậy.

Mà một đường nhựa cũ kỹ ở bên cạnh đồng ruộng, bị ngăn cách bởi một lớp sơn màu vàng. Ở phía bên kia đó chính là đường băng rộng lớn của sân bay.

Giờ này ở sân bay hoàn toàn khác biệt so với đồng ruộng, ở đây đèn đuốc sáng trưng. Các nhân viên đang làm việc bận rộn, một chiếc Boeing 737(1) đang hạ cánh an toàn và hơn mười chiếc xe vận chuyển đi đến theo thứ tự.

Nguyễn Tư Nhàn kéo vali bước nhanh về phía tầng hội nghị nội bộ của hãng hàng không Hằng Thế. Chân đi như gió, trên trán đang thấm một lớp mồ hôi nhỏ.

Vào trong thang máy, cô cầm lấy điện thoại xem giờ 12h41, cách cuộc họp cho chuyến bay tiếp theo còn không đến năm phút.

Cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tư Nhàn băng qua đám người đi vào, đi đến đại sảnh, rẽ qua hướng phòng họp bên hành lang.

Cửa phòng họp B32 mở ra, mấy người đang mặc đồng phục tiếp viên hàng không màu xanh da trời giống như cô đang đứng tụm lại tán gẫu.

"Nguyễn Tư Nhàn, sao bây giờ em mới đến?"

Giang Tử Duyệt ở trong đám người quay đầu ra hỏi.

Nguyễn Tư Nhàn đến kịp, thở phào nhẹ nhõm "Lúc ra khỏi nhà gặp chút chuyện."

Giang Tử Duyệt là tiếp viên trưởng, không thể không nhắc nhở nói: "Lần sau chú ý một chút, những chuyện khác không nói, em biết rõ chuyến bay hôm nay rất quan trọng."

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu nói vâng.

Chuyến bay ngày hôm nay là chuyến bay từ thành phố Giang trực tiếp bay thẳng đến Luân Đôn. Thuộc tuyến bay quốc tế chính của Hằng Thế.

Điểm đặc biệt còn ở chỗ Phó tổng giám đốc Hằng Thế Phó Minh Dư cũng ngồi chuyến bay lần này.

Bình thường Phó Minh Dư đi ra nước ngoài hầu như đều ngồi máy bay tư nhân, ít khi ngồi máy bay của Hằng Thế. Giang Tử Duyệt là tiếp viên trưởng, nhìn thấy danh sách hành khách, trước tiên liền dặn dò tiếp viên trong tổ lần này một lượt.

Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn về phía phòng họp: "Bên trong còn chưa đi ra?"

Giang Tử Duyệt: " Ừ, chuyến bay lần này sắp bay, không biết cơ trưởng của chúng ta vì sao còn lề mề, vẫn còn ở trong nhà vệ sinh."

"Vậy em cũng vào nhà vệ sinh sửa sang khăn lụa, trang điểm lại một chút."

Lúc Nguyễn Tư Nhàn ra khỏi kí túc xá sợ đến muộn, cho nên chạy một mạch không ngừng đến, cổ ra mồ hôi dính ở khăn lụa, rất khó chịu.

Nguyễn Tư Nhàn nói xong liền vội vội vàng vàng đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa tay, lấy hai ngón trỏ thấm nước vén hai sợi tóc rớt ở trước mặt ra sau tai.

Loading...

Cô nhìn mình ở trong gương, trang điểm tinh sảo, búi tóc gọn gàng, sửa đồng phục nghiêm chỉnh lại...Cũng không tệ lắm, nhưng lại không có chút đặc biệt nào.

Chỉ có chiếc khăn lụa trên cổ bị lệch trông giống như thỏ tai cụp. Khiến cho cô cùng những người khác thoạt nhìn qua có chút khác biệt.

Nhưng cũng chỉ khác biệt trong mắt của cô, không có người nào khác chú ý đến.

Bây giờ chiếc khăn lụa bị lệch xinh xắn này cũng không thoát khỏi việc bị cô cởi ra và sửa lại.

Đồng thời lúc thả tay xuống cô chạm phải một thứ gì đó ở túi trong của đồng phục.

Cô dừng lại, cởi một nút áo, đưa tay lấy thứ kia từ bên trong ra.

Là một phong thư, màu hồng phía trên phong thư là dùng sáp đèn cầy đỏ ấn lại.

Đây chính là nguyên nhân làm Nguyễn Tư Nhàn đến muộn.

Xế chiều hôm nay, bạn cùng phòng của cô Tư Tiểu Trân, biết được Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn đi chung một chuyến bay, liền viết phong thư này. Sau đó, dặn dò cô nhất định phải tìm cơ hội giao cho Phó Minh Dư.

Nhìn dáng vẻ giống như không tình nguyện của Nguyễn Tư Nhàn, Tư Tiểu Trân đỏ mắt: "Mỗi ngày bọn mình đọc sách cùng nhau, cùng nhau chuẩn bị thi tuyển phi công. Rõ ràng tuần tới là đăng ký tham gia rồi, kết quả kế hoạch Phi Dương nói hủy liền hủy bỏ. Cậu thật sự không muốn tranh thủ một chút sao?"

Kế hoạch Phi Dương là kế hoạch tuyển phi công trong nội bộ Hằng Thế. Hằng năm hàng không hàng không Hằng Thế sẽ lựa chọn ra một số nhân viên trong nội bộ, tiến hành đào tạo phi công, không giới hạn chức vị, không giới hạn vị trí. Đến năm nay, đã chờ mỏi mắt đến lúc ghi danh "kế hoạch Phi Dương" rồi, ban lãnh đạo quản lí bộ phận phi công Phó Minh Dư lại hủy bỏ kế hoạch này.

Cái này đối với người khác chỉ là một sửa đổi nhỏ không ảnh hưởng gì. Nhưng với Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân mà nói, việc thay đổi kế hoạch này chính là một kích chí mạng.

Nguyễn Tư Nhàn vừa định mở miệng, trông có vẻ giống như đang muốn từ chối.

Tư Tiểu Trân lại nói: " Mình đã gửi đi rất nhiều email rồi nhưng đều không có phản hồi, bây giờ chỉ có cách này. Mình biết cậu thấy cái cách này rất nực cười, nhưng mà lỡ như thì sao? Lỡ như Phó tổng là một người gần gũi dễ gần, người lại hiền lành. Sau khi anh ta đọc xong, mình tin anh ta sẽ xem xét lại tình hình cụ thể cân nhắc lại thì sao? Hơn nữa…"

Nguyễn Tư Nhàn giơ tay lên, ngắt ngang lời Tư Tiểu Trân, nhận lấy phong thư.

"Mình chỉ cảm thấy, cậu có thể đổi cái bìa thư khác không? Cái này nhìn giống như là mình đi đưa thư tình vậy."

Không ngờ đến việc làm Nguyễn Tư Nhàn do dự lại chính là cái này. Tư Tiểu Trân ngượng ngùng cúi đầu: "Cậu đâu phải không biết, mình chỉ thích màu hồng, cũng không có phong thư màu khác nữa."

"Em đang làm gì thế?"

Đột nhiên, Giang Tử Duyệt đẩy cửa ra, nửa người ló vào nói: "Cơ trưởng đến rồi, nhanh đi họp thôi."

Nguyễn Tư Nhàn vội vàng đem phong thư giấu phía sau lưng: "Được, em đến ngay."

Hành động nhỏ kia bị Giang Tử Duyệt bắt gặp, ánh mắt cảnh giác quét qua: "Em đang cầm cái gì?"

Nguyễn Tư Nhàn không muốn bị Giang Tử Duyệt nhìn thấy thứ trong tay cô. Có thể vừa này hành động giấu diếm theo bản năng quá rõ ràng, ngược lại còn có ý giấu đầu hở đuôi. Mà ánh mắt thăm dò của Giang Tử Duyệt cũng lướt qua, Nguyễn Tư Nhàn chỉ có thể nhẹ nhàng cầm vật trong tay bỏ ra.

"Là cái này, không có gì cả."

Đợi Giang Tử Duyệt nhìn thấy rõ phong thư màu hồng kia, đôi môi mím chặt mới buông lơi ra "Lộn xộn gì nữa, đi nhanh lên đi, đừng có lề mề."

Nguyễn Tư Nhàn bỏ lại phong thư vào trong túi trong của áo, cài nút áo lại, đi về phía Giang Tử Duyệt.

Lần này, tất cả nhân viên trong chuyến phải hỗ trợ với nhau, bởi vì trong danh sách hành khách có tên của Phó Minh Dư, nên cơ trưởng đặc biệt chú trọng, so với lúc bình thường thì nói lâu hơn 21 phút.

Lúc cuộc họp kết thúc, sẽ phải lên máy bay. Nhưng lại nhận được thông báo từ tháp chỉ huy, bởi vì do kiểm soát lưu lượng, bọn họ phải trì hoãn lại một tiếng.

Thời gian lại được nới lỏng một ít, cơ trưởng đứng lên vận động gân cốt một chút, nói với hai người ở bên cạnh: "Đi mua chút đồ ăn?"

Ba người liền đứng dậy đi ra bên ngoài, để lại người của tổ tiếp viên ngồi ở trong phòng họp.

Lại là trì hoãn, mọi người đều đang phải chờ đợi, cũng không tính là thời gian bay. Trong phòng họp dần dần có tiếng thì thầm nhỏ.

Ngay lúc này Nguyễn Tư Nhàn đi ra ngoài nhận điện thoại.

Điện thoại còn chưa cúp, Nguyễn Tư Nhàn đã nghe được âm thanh nói chuyện phiếm càng ngày càng sôi nổi, hình như là đang thảo luận chuyện gì đó rất vui vẻ.

"Mọi người đang nói chuyện gì thế?"Nguyễn Tư Nhàn đẩy cửa vào, "Tôi ở bên ngoài cũng nghe thấy giọng của mọi người."

Giang Tử Duyệt cuộn danh sách hành khách lại đỡ huyệt thái dương, nghiên đầu cười nói: "Bọn họ đang đánh cược, xem hôm nay ai có thể lấy được số điện thoại của phó giám đốc."

Nguyễn Tư Nhàn không hiểu "Ừ" một tiếng.

"Để làm gì?"

"Cô nói sao? Đương nhiên là cua anh ta, cua anh ta."

"Khó khăn lắm gì mới có cơ hội ở cùng chuyến bay với anh ấy. Cơ hội hiếm có đấy, bây giờ không làm còn đợi tới lúc nào."

"Mười mấy giờ đường dài vậy, tôi không tin không tìm thấy cơ hội để lấy được phương thức liên lạc.Nếu thật sự không được tôi phải học cách hắt cafe mới được, hahaha."

"Hắt cafe quá ác rồi. Tôi thấy nếu không thì chờ lúc máy bay lắc lư nhân cơ hội ngã một cái, vừa đúng lúc ngã vào lòng người ta luôn."

Hắt café...té...

Nguyễn Tư Nhàn nghe tới mức khóe mắt không ngừng giật giật.

Kịch bản phim thần tượng mười năm trước cũng không diễn được như thế.

Nhưng mà mọi người nói như thế, nghe ra cũng chỉ là đang nói đùa.

Nguyễn Tư Nhàn cười ngồi xuống, móng tay quẹt qua huyệt thái dương.

"Mọi người mơ mộng làm gì?"

Nói xong rồi cũng có chút giật mình.

Tại sao lại nói tiếng lòng ra ngoài rồi.

Bầu không khí trong phòng họp nhất thời im lặng lại một chút.

Rất nhanh đã được một ngườikhông để ý tiếp tục nói chuyện.

"Nằm mơ không phạm pháp, hơn nữa..." Người kia hạ thấp giọng nói.

"Anh trai của giám đốc Phó, một giám đốc Phó khác. Vị hôn thê của giám đốc Phó đó chính là tiếp viên hàng không. Hai người họ chính là ngồi cùng một chuyến bay nên quen biết nhau, chuyện này là cái gì, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra."

"Tôi cứ nói vậy, sau này nếu ai làm bà chủ rồi. Cũng đừng quên thăng chức cho tôi. Không nói cái khác, đầu tiên hay thăng chức cho tôi lên trưởng tiếp viên."

"Ôi, lúc trước cô làm thay ca giúp tôi. Nếu tôi làm bà chủ lập tức sẽ cho cô làm tiếp viên trưởng."

"Vậy tôi cảm ơn ngài trước. Có điều lỡ như tôi mới là bà chủ tương lai thì sao?"

Nguyễn Tư Nhàn nghe một hồi lâu, càng lúc càng trợn tròn mắt.

"Không đúng! Mọi người sao lại kích động như vậy? Lỡ như đối phương là một lão già có bụng bia còn to hơn bụng của phụ nữ mang thai thì sao? Mọi người cũng cua sao?"

Lời vừa nói ra, mọi người đều cười run rẩy.

Nguyễn Tư Nhàn càng mơ hồ: "Mọi người cười gì vậy?"

"Ôi trời, xem ra Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta thật sự không để ý tới chuyện bên ngoài. Tới đây, chị cho em xem ảnh."

Giang Tử Duyệt một tay ôm cổ Nguyến Tư Nhàn, một tay lấy điện thoại, mở ảnh ra cho cô xem.

Tấm ảnh này rõ ràng là chụp lén, Phó Minh Dư đang mặc một bộ âu phục cao cấp, dáng người cao thẳng, khoác thêm một cái áo khoác dài màu đen bên ngoài, đang bước nhanh ra bên ngoài cửa chính của công ty.

Anh vai rộng chân dài, bước chân đi rất lớn. Sống lưng thẳng tắp và đường cong lưu loát của chân kết hợp với quần áo càng tăng thêm sức hút. Khí thế giống như xuyên qua từ bức ảnh vào mắt người khác, khiến cho những thứ xung quanh đó giống như trở thành vô hình.

Cho dù tấm hình này hoàn toàn không chụp được mặt của anh.

Khó trách những nữ tiếp viên này lại kích động như vậy, có thể thông cảm được.

Có điều chỉ nhìn qua một lần như thế, trong lòng Nguyễn Tư Nhàn liền triệt để xóa đi những từ hình dung "gần gũi, hiền lành".

Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Hai từ đó không hề liên quan đến anh ta một tý nào.

Người bên trong đang vui vẻ cười đùa, hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt đen như quan công của giám đốc bộ phận tiếp viên Vương Nhạc Khang đang đứng ngoài cánh cửa khép hờ.

Đứng bên cạnh Vương Nhạc Khang là nhân vật trung tâm trong câu chuyện, Phó Minh Dư.

Ánh đèn ở tầng lầu sáng rực, thỉnh thoảng có những tiếng bước chân vội vã vang lên ở hành lang, có thể nghe được rõ ràng.

Nhưng cũng không bằng những tiếng cười rõ ràng trong phòng. Những tiếng cười kia giống như dao chui vào tai của Vương Nhạc Khang.

Anh ta âm thầm liếc nhìn Phó Minh Dư một cái, chỉ thấy anh đang cúi đầu lật xem văn kiện trong tay, ánh mắt bình tĩnh giống như không hề nghe thấy cuộc nói chuyện ở trong phòng.

Nhưng nếu như không nghe thấy, tại sao anh lại dừng lại ở đây.

Tiếng nói trong phòng càng lúc càng quá đáng, Vương Nhạc Khang giống như bị kim đâm ở lưng, hận không thể nhào vào trong quát cho bọn họ dừng lại.

Nhưng Phó Minh Dư vẫn rất thản nhiên, anh ta không dám động đậy trước.

Chốc lát, Phó Minh Dư chậm rãi khép văn kiện trong tay lại, không biến sắc đưa văn kiện trả lại cho Vương Nhạc Khang.

Vương Nhạc Khang đưa tay nhận lấy, nhưng văn kiện đang sắp rơi vào tay lại hơi dừng lại

"Đây là hiệu quả cách chỉnh đốn gần đây của cậu?"

Một câu nói, đủ để cho sống lưng của Vương An Khang trở nên căng thẳng, không biết nên phải trả lời như thế nào.

Chuyện này nói ra cũng buồn cười. Hai tháng trước, trên chuyến bay quốc tế quan trọng của Hằng Thế hàng không đã xảy ra một câu chuyện được mọi người "ca tụng". Một tiếp viên hàng không nữ làm đổ cafe lên trên người một vị hành khách Vip.

Vị khách này có thân phận không tầm thường, là con trai nhỏ cổ đông lớn của công ty Công Thương Sắt Thép thành phố Giang.

Nhưng bởi vì lần tai nạn đó, hai người họ không chỉ không kết oán mà lại còn kết duyên. Một câu chuyện tình yêu nhanh chóng được diễn ra làm người ta ngưỡng mộ.

Từ sau lần đó có vô số tiếp viên hàng không âm thầm bắt chước theo, khoảng thời gian đó "Tai nạn" phục vụ đột nhiên tăng vọt lên.

Người khác không nói, nhưng loại chuyện này lại bị một cổ đông nhỏ của Thế Hàng nhìn thấy, coi là chuyện cười kể cho Phó Minh Dư nghe.

Chuyện tình cảm nam nữ là chuyện bên ngoài không thể ngăn cản, lấy việc công phục vụ việc riêng, đây là điều tối kỵ trong ngành.

Cho nên trong cuộc họp tổng kết các bộ phận ở tháng trước, Phó Minh Dư nhắc đến chuyện này. Vương Nhạc Khang lập tức nói mình sẽ chỉnh đốn lại chuyện lộn xộn này.

Ai nghĩ đến ngay lúc Vương Nhạc Khang mở miệng đang báo cáo công tác, thì cái chuyện lộn xộn này lại gặp phải Phó Minh Dư.

"Nếu như bọn họ không muốn làm công việc này nữa, có thể nói ra bất cứ lúc nào. Hàng không Thế Hàng trước nay không ép ở lại."

Phó Minh Dư buông lỏng lực tay, văn kiện rốt cuộc cũng đặt xuống trên lòng bàn tay Vương Nhạc Khang.

Mặc dù chỉ là mấy tờ giấy,nhưng nặng giống như một cân (500gr = 1 cân) sắt.

Chú thích:

Boeing 737(1): Boeing 737 là loại máy bay thân hẹp, một lối đi giữa, tầm ngắn đến trung phổ biến nhất thế giới. Với hơn 7000 chiếc đã được đặt hàng và hơn 5000 chiếc được giao, đây là máy bay phản lực thương mại được sản xuất và được giao hàng nhiều nhất từ trước đến nay và nó đã được Boeing sản xuất liên tục kể từ 1967.

你也許也喜歡

Lòng Tham Không Đáy (Bản Dịch)

Tên truyện: Lòng Tham Không Đáy Tác giả: Tửu. Tag truyện: Duyên trời Tác Hợp, Gương Vỡ Lại Lành, Trâu Già Gặm Cỏ Non, Incest, H+, Cha x con gái, 1x1. Giới thiệu: Quan Lê hận cha từ nhỏ, hận hắn lúc cô vừa sinh ra đã vứt bỏ cô, hận hắn mười mấy năm qua không quay lại trấn nhỏ nghèo nàn, lạc hậu kia. Sau khi bà nội qua đời, cô lén lút lên chiếc xe khách cũ kỹ đến thành phố, tìm người cha lạnh lùng bạc tình của mình. Trên tầng thượng của hộp đêm Nguyệt Thực, nụ cười trên môi Quan Thừa Tùng cứng đờ, ánh mắt khinh thường và lạnh lùng nhìn cô con gái mười mấy năm chưa gặp - Huyết thống mang dấu vết nhơ nhuốc của hắn đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp. . Quan Lê đặt bát xuống: “Con ăn xong rồi.” Nhìn đĩa thức ăn trước mặt gần như chẳng được cô đụng đến, Quan Thừa Tùng nhíu mày. Quan Lê đứng dậy đẩy ghế về chỗ cũ, đi vòng qua một bên. Còn chưa kịp bước đi, cánh tay dài của Quan Thừa Tùng đã vươn ra chặn cô lại, nắm chặt lấy cổ tay Quan Lê, trực tiếp kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi hắn. Quan Lê kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, sau đó luống cuống đẩy cánh tay hắn ra, nhưng lại bị giữ chặt hơn. Mặt mày Quan Thừa Tùng lạnh tanh, nheo mắt lại nhìn cô. “Ăn thêm chút nữa đi.” Quan Lê đột nhiên quay đầu: “Con không ăn nữa… Con no rồi… Ưm…” Hắn bóp một miếng bánh chà là nhét vào miệng cô: “Há miệng ra.” Miếng bánh chà là hình trụ to tướng làm đôi môi mọng nước của cô căng ra, vị chà là vô cùng nồng đậm, lấp đầy cả khoang miệng. Lúc cô nhai nuốt, từng chút từng chút ăn hết miếng bánh chà là dài ngoằng, ánh mắt Quan Thừa Tùng tối lại, yết hầu chuyển động, miếng bánh chà là màu nâu sẫm bị cô ngậm trong miệng, bị hắn đẩy từ phía sau, ép cô chậm rãi nuốt xuống. Quan Lê lại cố tình làm trái ý hắn, há miệng cắn một miếng thật to, hai má phồng lên như chuột hamster, chỉ muốn ăn nhanh một chút rồi rời đi, nhưng cô nuốt quá nhanh, vô tình lại bị sặc, vừa ho khan vừa vỗ ngực. Qua lớp áo, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng đường cong phập phồng của bầu ngực tròn trịa theo từng cơn ho nhẹ của cô, hai gò mềm mại cọ xát vào người hắn đầy ái muội. Chết tiệt hơn chính là, cô còn vô thức cựa quậy mông, cọ xát vào đùi hắn. ... Mời mọi người nhảy hố~

Be_ngoan · 现代言情
分數不夠
10 Chs

Giấc Mơ lên giường cùng Phong Tổng

Cô muốn nói tiếp, nhưng bất chợt cả cơ thể đau đớn dữ dội, khó chịu không sao tả xiết. Cảm giác như mọi ngũ quan trên người bị ai đó tàn nhẫn chà đạp, vô cùng mạnh bạo, nhưng lại ẩn chứa một chút khoái lạc khó lý giải. Ký ức tựa như dải lụa trong gió, lặng lẽ biến mất, để lại trong tâm khảm cô một khoảng trống vô tận. Cô chợt bừng tỉnh vì cảm giác đau nhói. Tựa như bị áp chế bởi vật gì đó không ngừng di chuyển, cơn đau nhức nhối khiến cô phải mở mắt. Trước mắt cô, một nam nhân đang đè lên người, thân hình rắn chắc và mạnh mẽ như ngọn núi, ánh mắt hắn đầy vẻ uy nghiêm, một vẻ cao cao tại thượng. Tuyệt nhiên người đó lại có gương mặt của Trương Thanh Phong? "Trương Thanh Phong?" Người đàn ông kia nghe thấy có người gọi thẳng tên mình, khuôn mặt lập tức biến sắc, tựa như mây đen kéo đến che kín bầu trời. Đôi mắt hắn lóe lên tia giận dữ, từng đường nét trên khuôn mặt càng thêm phần u ám, tựa như một cơn bão đang cuộn trào bên trong. " Ở Lưu Thành này được mấy người dám gọi thẳng tên tôi như vậy" " Muốn chết à ?" Cô hoảng loạn, vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không thể thoát khỏi áp lực của hắn. Mỗi cử động của cô chỉ khiến cơn đau thêm phần dữ dội, như những mũi dao nhọn xuyên sâu vào chỗ nhạy cảm nhất. Hắn tiếp tục thúc mạnh hơn, từng nhịp thúc như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào tận cùng, khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy đầy đau đớn và tuyệt vọng. " a...ưm , Trương Thanh Phong, sao..... anh làm vậy với tôi?" " a......a.......ưm" Người đàn ông kia mặt mày khó hiểu, nét mặt lạnh lùng như được chạm khắc từ băng đá. Với người trong giấc mơ,chỉ chừa thân thể này ra thì còn lại khác hoàn toàn.... " Là cô leo lên giường tôi mà nhỉ? Cầu xin tôi chơi cô" Cả người hắn tỏa ra một khí lạnh vô hình, như những lớp sương giá vĩnh hằng, làm cho mọi cảm xúc và ý định đều bị che giấu trong một màn đêm u ám. "Trước giờ tôi không động đến phụ nữ". "Hôm nay phá lệ một lần vậy, không hiểu sao lúc động phải cô nhìn vô khuôn mặt này, "cậu nhỏ" của tôi lại hứng thú?" Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy châm biếm và khinh bỉ, như ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt hồ , tựa như một lưỡi dao lạnh, vừa cắt sâu vào tâm trí vừa tỏ rõ sự khinh thường, như thể mọi chuyện trước mắt chỉ là trò chơi vặt vãnh. "Dạng to ra một chút , bên dưới cô như muốn cắt đứt chim tôi rồi?" " Bỏ tôi ra, tên điên này" Lý Mạn Giao hét lên. Cô tiếp tục vùng vẫy trong lúc hoảng loạn, cô nhìn thấy ánh mắt của hắn, sâu thẳm và lạnh lẽo như biển đêm. "Con gái của nhà nào vậy thật biết giữ gìn cho tôi, quả thực đây mới là lần đầu của cô?" Mười chín năm, cô giữ mình trong sạch, còn chưa từng có bạn trai, giờ lại bị một người lạ mặt ăn tươi nuốt sống như này? Hắn vừa nói vừa nhìn xuống huyệt nhỏ đang âm ỉ rỉ vài giọt máu khi bị dương vật đâm vào.... Hắn dường như không muốn dừng lại thúc ra rồi đâm vào mặc cô la hét. " Nhìn người cô nhỏ bé như vậy nhưng ngực cũng lớn thật, lại còn mềm mềm, tiểu anh đào cũng hồng hồng." " Thật khiến người ta si mê, muốn ngậm lấy hai vú của cô " Giọng Trương Thanh Phong trầm ấm nhưng đầy uy lực, khiến cô cảm thấy mình như lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát. Hắn nhét áo vào miệng Lý Mạn Giao không cho cô kêu la , đồng thời lấy thắt lưng trói tay cô qua giường. Thật tình đây là dáng vẻ làm tình gì vậy? Rất mạnh bạo. Hắn làm tình như một con thú dữ mới được xuất chuồng vậy, vừa mạnh bạo vừa dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Anh ta nói xong, từ từ tiếp tục việc mình đang làm, không mảy may để tâm đến vẻ mặt của cô. Hắn dường như chỉ bị cuốn hút bởi thân thể đầy đặn, tươi mới và trắng nõn này. Nhẹ nhàng liếm láp từng chút, từ hai quả đào căng mọng dưới cổ cô. Tùy ý xoa bóp cho đôi thỏ trắng nõn dựng thẳng đứng. Hơi thở của hắn nóng bỏng và nặng nề, dường như hòa quyện với làn da mềm mại của Lý Mạn Giao. Hắn không vội vàng, mà từ từ khám phá từng vùng da, như muốn cảm nhận từng chi tiết của cơ thể tươi mới trước mắt.

_PhungNguyetHa2710 · 现代言情
分數不夠
7 Chs

Biệt Đội Rồng

Từ ngàn năm trước, viên đá Admas bay từ trong khoảng không vũ trụ đã xuyên qua tầng khí quyển rơi xuống Trái Đất. Viên đá này ẩn chứa nguồn năng lượng khổng lồ, khiến người sở hữu đá có được sức mạnh dị thường mà không thế lực nào có thể chống lại. Tương truyền rằng, trước khi rơi xuống Trái Đất, đá Admas không ngừng bay lượn trên không trung, với hình dáng thần Rồng hiện diện chiếu sáng cả khoảng trời bất tận. Người dân không ngừng truyền tai nhau về sự xuất hiện thần kỳ của đá Admas và gọi đó là Viên đá Rồng. Cuộc va chạm mạnh mẽ với Trái Đất diễn ra khiến đá Admas vỡ thành từng mảnh, nguồn sức mạnh cũng vì vậy mà phân tán khắp chốn nhân gian. Thế lực hắc ám dựa vào năng lực khổng lồ của những mảnh đá mà trở nên lớn mạnh. Chỉ duy nhất một mảnh nằm tại hồng tâm Admas không chút ảnh hưởng bởi năng lượng xấu, nó vẫn luôn chờ đợi và tìm kiếm NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN. Thiên Ý là một cô gái lạnh lùng, ít nói, nhưng lại mang trong mình tấm lòng thiện lương khó ai sánh bằng. Và cô chính là NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN! Tuy sở hữu nguồn năng lượng rất đặc biệt của đá Admas nhưng Thiên Ý lại từng trải qua nhiều nỗi ám ảnh đau buồn trong quá khứ. Cũng từ đó, Thiên Ý nhận ra sứ mệnh của mình. Cô cùng Hoàng Phi và các quái kiệt trong BIỆT ĐỘI RỒNG không ngừng chiến đấu với thế lực tà ác, đập tan nhiều âm mưu tàn độc, phá bỏ những vụ án kỳ lạ và thu thập những mảnh ghép còn lại của viên đá Admas. Có những câu chuyện được viết ra tưởng chừng rất kỳ bí, siêu thực, ma mị… nhưng đều xuất phát từ chính góc nhìn hiện thực hằng ngày, trong cái cách mà chúng ta trải nghiệm, tận hưởng và cư xử với cuộc sống của mình theo chiều hướng nào…để hướng về những giá trị nhân văn, nhân bản nhất. BIỆT ĐỘI RỒNG chính là một câu chuyện như vậy!

Daoist0d26Si · 现代言情
分數不夠
5 Chs

[18+] Hệ Thống Sắc Ái

Thể loại: Ngôn tình, nguyên sang, mau xuyên, sắc, np 1x1, HE, hiện đại, cổ đại,... Tình trạng: Đang tiến hành Tác giả: Silianka Tư Nguyệt Văn án: Nguyệt Hy cô một đời ảnh hậu hoa mỹ, thế nhưng trong một lần đi nhận giải cô thế nhưng lại qua đời. Hệ thống: [ chào mừng cô đến với hệ thống sắc ái, cô có muốn sống lại không ] " Tất nhiên là có, nhưng ta phải làm gì cho ngươi " Nguyệt Hy biết không có bữa cơm nào là miễn phí cả, chắc chắn cô phải làm gì cho nó. Hệ thống: [ Ai gia, cô thật thông mình nha, cô chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của người mà cô xuyên qua và thu thập dương khí ] " Thu thập dương khí? " Hệ thống: [ Nhiệm vụ đơn giản mà phải không, cô cần phải thu thập tinh dịch của nam nhân thôi mà ] " Đờ mờ vậy mà đơn giản, vậy ta đồng ý là nhiệm vụ của ngươi" Thôi thì cũng không còn cách nào khác, cô cũng 30 tuổi rồi nhưng chưa từng nếm mùi vị tình ái, cũng thú vị. Xuyên qua thành thịt văn tiểu thuyết trở thành nữ phụ pháo hôi, gặp phải bị một đống nam nhân ...... luân phiên muốn làm cô. Nguyệt Hy quyết định, nếu không thể lựa chọn tử vong, vậy nàng lựa chọn công lược hàng to xài tốt nam chủ. Truyện chủ yếu là H nhưng vẫn sẽ có cốt truyện, kết và phiên ngoại khỏi lo( ̄y▽, ̄)

SiliankaTuNguyet · 现代言情
分數不夠
5 Chs

Xin chào thiếu tướng đại nhân

Cố Niệm Chi là một cô bé mồ côi, bố mẹ đã mất trong một tai nạn bí ẩn. Cô được quân đội giao cho Hoắc Thiệu Hằng - Thiếu tướng đứng đầu cục tác chiến đặc biệt và quân khu sáu chăm sóc. Cố Niệm Chi mới mười bảy tuổi đã tốt nghiệp đại học, muốn thi nghiên cứu sinh khoa Luật Đại học B do Giáo sư Hà Chi Sơ hướng dẫn. Do đố kị tài năng và nhan sắc của Cố Niệm Chi mà Phùng Nghi Hỷ đã dụ cô đến tiệc sinh nhật mình, hạ thuốc kích dục nhằm làm cô nhục nhã, không đến kịp kì thi tuyển nghiên cứu sinh. Hoắc Thiệu Hằng vì muốn cứu cô nên hai người đã có “tình một đêm” nhưng Cố Niệm Chi không hề hay biết. Là Thiếu tướng, sóng to gió lớn gì mà anh chưa từng thấy qua nhưng không ngờ lại thua trong tay của cô nhóc mình nuôi nấng sáu năm trời, chậm rãi mà rơi vào tâm của cô. Sau sự việc đó, Hoắc Thiệu Hằng luôn tìm cách tránh mặt, thờ ơ với Cố Niệm Chi. Trước sự chăm sóc ân cần, chu đáo của Mai Hạ Văn - lớp trưởng lớp đại học, Cố Niệm Chi đã đồng ý làm bạn gái cậu ta. Liệu Cố Niệm Chi có nhận ra tình cảm thực sự của mình với “chú Hoắc” - người cô luôn tôn kính, ỷ lại và có dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực của cuộc đời mình?

Han Wuji · 现代言情
4.9
765 Chs