webnovel

Chương II: Thế Giới Kì Lạ Kia (2)

A? Dép đi trong nhà của tôi cũng biến thành dép của người Nhật rồi?

Bấy giờ tôi mới nhìn xuống thứ trang phục mà tôi đang mặc trên người. Là kimono!

"Seimei, Seimei đại nhân! Ngài mau tỉnh dậy đi!" Kohaku chạy đến bên nhân vật đang nằm trên giường, vẫn luôn miệng gọi tên hắn. Tôi đến bên cạnh nó, nhìn mặt người kia.

Tôi không thường xuyên cảm thấy một người con trai đẹp cho lắm, có lẽ là do hay bị đám con trai trong lớp nói xấu, nên tôi không có nhiều thiện cảm với nam nhân. Dù là mỗi người một kiểu, không ai giống ai, có ác ắt sẽ có thiện nhưng mà số lượng nam nhân đối xử tệ với tôi quá đông nên tôi không thể tránh khỏi việc có ác cảm với một người khác giới ngay từ khi gặp mặt. Nhưng "Seimei đại nhân" mà con cún đó nói có thể là trường hợp ngoại lệ, anh là một người có ngoại hình phải nói là đẹp.

Mái tóc dài màu bạc trắng tựa màu mây trời, tuy tóc của hắn màu bạc nhưng gương mặt hãy còn rất trẻ. Trên trán anh có đọng ít mồ hôi, có lẽ anh đang gặp ác mộng? Gương mặt đẹp đẽ kia đang nhăn lại vì khó chịu, "Ư..." anh ta kêu lên và đôi môi từ từ hé mở.

"Kagura... Kohaku... Không, đừng, đừng làm vậy..."

Này, chờ đã! Không phải trông anh ta rất giống những nhân vật trong phim hoạt hình Nhật Bản sao? Vậy là tôi xuyên không vào trong game thật rồi! Nếu như chuyện này là thật, tôi mong rằng hình dáng của tôi khi xuyên không cũng đỡ hơn trước đây. Nghĩ đến đây tôi bắt đầu quay đầu quanh căn phòng trông có vẻ giống phòng nghỉ của vị chủ nhân này để tìm gương nhưng rồi tôi bỗng dừng lại, không tìm gương nữa. Tôi nhận ra rằng...

"Vị đại nhân này..." Tôi quay lại nhìn chủ nhà.

Tôi nhớ ra rồi! Seimei tức là Abe no Seimei, ngài là một Âm Dương Sư nổi tiếng của thời Heian. Tuy chỉ là nhân vật được tạo ra dựa trên nhân vật có thật trong lịch sử, nhưng mà được gặp một nhân vật được xây dựng dựa trên nhân vật nổi tiếng như vậy dù có là nhân vật trong trò chơi thì đây cũng là một vinh hạnh lớn! Cơ mà nếu có quay lại thế giới bình thường, tôi cũng không nói cho người quen biết đâu. Họ sẽ cho là tôi bị nghiện game đến mức nghĩ mình xuyên không vào trong game và gặp được các nhân vật hư cấu mất! Tôi có ngốc thì ngốc thật, nhưng vẫn chưa đến độ đó đâu!

Tôi dùng tay lay cánh tay của Abe no Seimei.

"Vị đại nhân này, ngài mau tỉnh dậy đi! Chó cưng của ngài lo lắng lắm đấy!"

"Kohaku không phải là thú cưng của Seimei đại nhân, mà là thức thần của ngài! Cô thật quá đáng mà!"

"Rồi rồi, thì là thức thần"

Nói vậy nhưng thật ra tôi cũng không dám tin là Âm Dương Sư biết sử dụng pháp thuật. Nhìn thấy ma quỷ ư? Cũng có thể đấy, bởi vì người có thể nhìn thấy chúng cũng không phải là không có, chỉ là hơi hiếm thôi. Nhưng sử dụng được pháp thuật thì...

"Ư..."

Đôi mắt kia cuối cùng cũng chịu mở ra – Âm Dương Sư đại nhân đã tỉnh giấc rồi.

"Chuyện gì ầm ĩ thế, Kohaku? Cô...là ai?" Âm Dương Sư tóc trắng kia đặt tay lên trán, lau mồ hôi.

Lông mày nhíu xuống, anh nhìn vị khách lạ mặt, không mời mà xuất hiện trong phòng của anh là tôi.

Nhìn thấy tôi, mặt ngài hiện rõ vẻ ngạc nhiên. Không thể trách ngài, họ không biết tôi vừa xuyên không đến đây, tôi phải lấy thân phận gì để nói chuyện với họ đây? Không thể nói bừa được, sẽ bị nghi ngờ mất!

"..."

"Seimei!" Cô bé lúc nãy đi cùng con chó kia mừng rỡ gọi tên ngài.

"Seimei đại nhân! Ngài tỉnh lại rồi!"

"Ngươi đã mơ thấy gì vậy?" Thiếu nữ kia nói.

"Chỉ là một cơn ác mộng thôi. Không sao rồi" Ngài quay mặt về phía tôi và nói: "Ta nhắc lại câu hỏi vừa rồi, cô là ai?"

"A, tôi là..."

Tôi chưa kịp trả lời, Kohaku đã nói xen vào: "Nàng ta là người đến nhờ ngài giúp đỡ. Ta vẫn chưa hỏi tên nàng ta"

Tôi còn chưa nói, nó đã lấy thân phận khác cho tôi để nói với Abe no Seimei. Cái con chó này!

"Vậy thì tên của cô là?"

"Tên ta là Mekikudo"

Ở đây là Nhật Bản, tôi không nên dùng tên thật. Tôi vốn là người Việt Nam, lại xuyên không vào trong game lấy truyền thuyết Nhật Bản làm cốt truyện, tôi đành phải lấy cái tên thường dùng trên mạng xã hội vậy. Thật sự là tôi không biết ở thời đại này người Nhật có biết đến sự tồn tại của đất nước Việt Nam hay không nữa.

"Ta thấy cô rất kỳ lạ. Phải chăng cô đến từ thế giới khác?" Không còn cái vẻ ngạc nhiên vì sự có mặt của tôi, Abe no Seimei mỉm cười ôn hoà. Tuy ánh mắt kia thật dịu dàng, nhưng lại như thể đang nhìn thấu suy nghĩ của tôi vậy.

"N-Ngài biết sao?"

"Giấc mơ vừa qua của ta không đơn giản chỉ là một cơn ác mộng bình thường. Trong cơn ác mộng này, nó nói cho ta biết rằng chỉ 'nhân vật quan trọng' xuất hiện trong giấc mơ đó mới có thể đánh thức ta. 'Nhân vật quan trọng' mà ta nói không là ai khác, chính là cô! Giấc mơ đó nói rằng cô không phải là phàm nhân, cô là một kẻ sinh ra đã có trong tay năng lực để trở thành một Âm Dương Sư. Ta muốn hỏi cô điều này... cô có thể nhìn thấy vong linh?"

"Vâng..." Tôi gật nhẹ đầu, không đáp lại thì thật bất lịch sự, nhưng tôi không biết phải trả lời sao nữa.

Cái gì mà "nhân vật quan trọng" cơ? Tình huống này sao mà giống tình tiết trong truyện tranh quá vậy! Từ yếu tố xuyên không đến thế giới khác, thuật ngữ "Âm Dương Sư" tôi cũng chỉ mới nghe thấy trong truyện tranh và phim hoạt hình mà tôi đã xem.

Abe no Seimei nhìn thấy phản ứng của tôi, liền nói thêm: "Những kẻ mà cô nhìn thấy không chỉ có vong hồn, còn có cả yêu quái, thậm chí là thần linh nữa..."

"Cả thần linh nữa sao?!" Tôi buột miệng nói ra. Tôi không ngờ thần linh thật sự có tồn tại, yêu quái và ma quỷ thì ừ, có thể đấy. Bởi vì cũng có nhiều người thật sự nhìn thấy vong hồn, nhưng thần linh thì...

Biết nói xen vào trong khi người khác đang nói là không tốt, tôi chỉ biết cười gượng, nói xin lỗi. Abe no Seimei không nổi giận, chỉ mỉm cười đáp lại.

"Khả năng nhìn thấy ma quỷ đó kết hợp với sức mạnh trong cơ thể của cô tạo ra năng lực để trở thành một Âm Dương Sư. Cô vốn sinh ra ở thế giới khác, nhưng lại thuộc về thế giới này. Còn đoạn sau của cơn ác mộng, xin lỗi, ta e là chuyện này ta phải giữ bí mật!" Abe no Seimei nói, gương mặt vẫn không mất đi vẻ ôn hòa.

"Seimei" Thiếu nữ đi cùng con chó kia lúc nãy lên tiếng, ta vẫn chưa biết tên của cô ta.

"Chẳng phải ngươi nói cơn ác mộng đó không quan trọng sao? Ngươi đã làm ta lo lắng, nay lại càng lo hơn"

"Kagura, thật ra ban đầu ta không muốn tin đó là sự thật, nhưng vị cô nương này đã xuất hiện. Ta không thể không tin vào giấc mộng đó nữa, bởi nàng ta thật sự xuất hiện trong giấc mơ ấy. Tuy ta không phải dạng Âm Dương Sư có thể tiên đoán trước điều gì sắp xảy ra, nhưng những giấc mơ báo trước tương lai thế này cũng thỉnh thoảng xuất hiện. Nhưng dù vậy cũng đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"

Tôi ngẩn ngơ nhìn vị đại nhân kia. Những chuyện vừa xảy ra khiến tôi hoá đá. Đầu tiên là năng lực nhìn thấy ma quỷ, rồi đến xuyên không vào trong game, lại còn được nhân vật chính trong game nói là có sức mạnh phi thường, có thể trở thành pháp sư trừ tà diệt yêu. Còn cả cái giấc mơ kỳ quái của vị Âm Dương Sư kia nữa. Tất cả những yếu tố trên kết hợp lại tạo thành câu hỏi lớn trong đầu tôi.

Câu hỏi đó là... Chuyện gì đang xảy ra với một con bé học sinh cấp hai bình thường thế này?!

"Âm Dương Sư đại nhân à, có lẽ ngài nhận nhầm người rồi, ta đây chỉ là một người phàm bất tài vô dụng mà thôi" Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi đây tìm cách trở về thực tại nhàm chán, tràn đầy những thứ phiền phức trong hiện tại và cả tương lai.

Chắc tôi chỉ đang ngủ quên thôi? Có lẽ khi tỉnh giấc, tôi sẽ thấy mình đang nằm trên giường?

Đây chắc chắn là một giấc mơ vừa đẹp vừa đáng sợ khiến ta ngủ say như chết! Phần mà tôi nói giấc mơ này đẹp có lẽ là vì tôi luôn ước mong được thoát khỏi thế giới nhàm chán hiện tại, được đặt chân đến một thế giới kì diệu đầy những câu chuyện thú vị đang chờ ta khám phá. Đây là giấc mơ của tất cả những người thấy cuộc sống này quá bình thường, nhàm chán, ước mong được đổi mới cuộc sống nhàm chán trong hiện tại mà cũng còn là giấc mơ của những kẻ mê phim truyện kì ảo nữa. Chắc là tôi quá say mê tiểu thuyết, truyện tranh và phim hoạt hình thuộc thể loại huyễn huyền, kì ảo nên tưởng tượng ra mà thôi! Còn về phần đáng sợ, những chuyện này sao mà giống thật đến thế? Tôi không muốn đi khắp nơi giết yêu quái đâu, chỉ dám giết côn trùng thôi!

"Vậy xin lỗi đã làm phiền các vị, ta xin phép rời khỏi đây! Hẹn ngày tái ngộ!" Nói xong, tôi đi mà như đang chạy rời khỏi ngôi nhà kỳ quái.

Tuy miệng nói "hẹn tái ngộ" nhưng mà trong tâm tôi không muốn gặp lại họ lắm. Tôi chưa muốn giết yêu quái, tôi chưa muốn chết! Vì chạy quá nhanh ra ngoài cửa, tôi vấp chân, ngã một cái rõ đau. A a!! Ông Trời đang trừng phạt tôi vì đã giết đám muỗi và kiến đó sao? Nhưng mấy con muỗi đó làm hại con trước mà! Trước khi rời khỏi đây hoàn toàn, tôi còn nghe được họ nói chuyện với nhau.

"Ngươi không cản nàng ta lại sao?" Thiếu nữ tên Kagura đó nói.

"Không, nàng ta sẽ quay lại thôi" Nam nhân kỳ quái đó nói.

Ban đầu tôi có ý muốn để ngài làm thần tượng trong lòng tôi đấy, nhưng thôi, nghe ngài kể lại giấc mơ của ngài mà tôi đã sợ hết hồn rồi! Hy vọng không bao giờ gặp lại mấy người!

Trên phố người dân của Kinh Đô Heian qua lại đông đúc, không khí thật náo nhiệt, tựa như đang có hội vậy. Tôi xuyên không tới đây với thân phận là một thiếu nữ loài người bình thường, không phải người trong gia đình giàu có hay quý tộc, càng không phải đại yêu quái hay thần linh. Tôi đưa tay vào trong túi chiếc áo khoác, chỉ có vài đồng tiền lẻ có lẽ còn chẳng đủ mua một mẩu bánh. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Tôi chẳng có cách nào để xem giờ, đành phải dựa vào cảnh vật xung quanh mà dự đoán.

Bầu trời dần chuyển sang màu xanh đậm hơn, trời sắp tối rồi. Không biết đi đâu về đâu, cũng chẳng thể đứng giữa đường phố mà gào ầm lên "Ta muốn thoát ra khỏi cái game quỷ quái này!", tôi đành đi quanh phố với hy vọng hão huyền là sẽ có một vòng xoáy không gian xuất hiện để đưa tôi về nhà.

Nếu đúng là tôi đã xuyên không vào trong game, thì điều này cũng có nghĩa là ban đêm sẽ xuất hiện nhiều yêu quái mạnh hơn rất nhiều, tôi đành phải đi tìm nhà dân để xin trọ lại. Còn tiền trọ thì tạm thời xin chủ nhà cho nợ đi, nhưng mà chỉ sợ khi về được rồi sẽ không có tiền trả hay thậm chí là không có cơ hội trả.

Vi vu... Vi vu...

Sao tự nhiên lại có cảm giác lạnh sống lưng thế này? Tôi hít một hơi thật sâu và đánh liều bỏ chạy.

Đi lung tung một thời gian, thì tôi đã trở về nơi xuất phát tự khi nào. Hoá ra hành trình tìm cách trở về nhà của tôi chẳng dẫn đến đâu cả, cuối cùng là bao công sức đổ xuống sông, xuống biển hết. Quá mệt mỏi, tôi đành phải đi ngang qua sân vườn của họ đến nhà của vị Âm Dương Sư kia.

"..." Tôi gõ cửa và chờ đợi.

Âm Dương Sư tóc bạc đó mở cửa ra gần như ngay lập tức, bật cười thành tiếng.

"Hì...Dự đoán của ta không sai, 'nhân vật quan trọng' của chúng ta đã trở về rồi" Abe no Seimei cười nói với tôi.

Thiếu nữ đi cùng Kohaku sáng nay đi đến gần tôi, nói: "Tỷ tỷ quay lại rồi! Sáng nay chưa có giới thiệu, tên của muội là Kagura"

"Chào, Kagura..." Tôi mệt mỏi nói.

"Mời vào" Hắn đưa tay chỉ vào trong nhà, "Chào mừng quay trở lại!"

"Cảm ơn" Tôi cởi giầy, đi vào trong nhà.

"Mekikudo"

"?"

Hắn ta không hỏi tên thật của tôi mà gọi tôi bằng cái tên tôi nói với hắn lúc chúng tôi mới gặp nhau kìa.

"Ta gọi cô là Meki được không?"

"...Được"

Gì vậy? Đây là đặt biệt danh cho tôi đó sao?

"Meki, ta muốn nhận cô làm đệ tử. Ta muốn dạy dỗ cô trở thành một Âm Dương Sư. Ý của cô thế nào?"

"Hả?!"

下一章