webnovel

Nhu cầu dâm khí

Nghe giọng Ma Kim, Hồ Mẫn liền bày ra bộ dạng yểu điệu thục nữ, nàng đạp lưỡi hái bay thẳng lên sà vào lòng hắn, mít ướt nói:

- Anh ơi, tên kia ăn hiếp em, anh phải lấy lại công đạo cho em đó!

Tiểu Bạch Tuyết giỏi nhất là khoản nghịch ngợm trêu ngươi người khác, nàng nũng nịu với chủ nhân mà chẳng thèm đoái hoài gì cô nương Xích Bích đang đứng sừng sững bên cạnh.

Ma Kim nhẹ nhàng cười và xoa đầu an ủi đạo lữ:

- Đâu, kẻ nào cả gan chọc ghẹo cục cưng bé bỏng của ta.

Ngọn lửa màu đỏ phừng phực cháy lên từ cơ thể Xích Bích, nàng chỉ hận không thể lập tức chém ngay ả tình địch đáng ghét trước mặt, tuy nhiên, ngoài mặt thì vị tiểu thư sắc sảo này vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh.

Hồ Mẫn được nước lấn tới:

- Em cực nhọc lắm mới bắt được tội phạm. Anh phải thưởng cho em đó!

- Ừm. Được thôi, em mau tống kẻ đó vào địa lao đi. Anh đang bận việc rồi.

- Hứ. Anh không sợ tên đó bình phục rồi trả thù em sao. Anh phải đi cùng em áp giải hắn chứ!

- Ừm, em nói cũng phải.

Ma Kim khẽ gật đầu rồi quay sang phía Xích Bích đề nghị:

- Bích cô nương, nếu không phiền thì có thể cùng tại hạ...

Xích Bích cắt ngang lời, lập tức từ chối:

- Thất lễ rồi, tiểu nữ sực nhớ ra bản thân có việc bận. Hẹn ngày khác tái ngộ cùng công tử.

- À phải rồi, tại hạ có vật này muốn tặng tiểu thư.

Ma Kim lấy từ túi trữ vật ra vài cây kim châm nhỏ đưa cho đối phương và giải thích:

- Thấy Bích cô nương sử dụng những sợi chỉ vô cùng lợi hại nên ta nghĩ thứ này có thể bổ trợ cho nó.

Xích Bích liền vui vẻ nhận lấy:

- Đa tạ công tử đã quan tâm, ta chắc chắn sẽ sử dụng chúng một cách thành thạo, ừm, có thể may cho công tử một bộ y phục chả hạn.

- Ha ha, tại hạ tốt số vậy sao, tại hạ cũng mong chờ được thấy tay nghề của Bích cô nương đấy. Thôi, bọn ta đi trước nhé.

- Công tử thượng lộ bình an.

Mặc dù đôi môi nở nụ cười niềm nở nhưng Xích Bích đang nghiến răng kiềm chế sự phẫn nộ: "Bọn ta? Bọn ta cơ á? Để ta xem các ngươi hạnh phúc được bao lâu!"

.

Ma Kim nắm cổ áo tên thảm bại đang gục dưới sàn nhấc lên, sau đó bảo Hồ Mẫn sử dụng thuyền bay để thuận tiện áp giải.

Địa lao là nơi tập trung giam giữ tội phạm tại thành Hoàng Hà, cũng là nơi các phu nhân hẹn nhau gặp lại trước khi tách ra.

Trên đường đi, Ma Kim cũng không trách móc gì Hồ Mẫn cả mà hắn tập trung vào việc tra khảo tên tay sai của Sát Dục hội. Chỉ là mấy câu hỏi đơn thuần như lai lịch, mục đích,... những thứ vốn hắn đã thừa biết rồi. Nô lệ hư hỏng cảm thấy khó hiểu nhưng nàng không chen ngang vào vì biết chắc rằng chủ nhân sẽ chẳng làm điều gì dư thừa.

Thiên Khả và Nhị Nô còn đang tự hỏi liệu Hồ Mẫn có truy đuổi được tội phạm hay không thì bất ngờ tiểu muội ấy đem theo cả gia chủ tới.

Ma Kim nhìn thấy hai tên đồng phạm kia có vẻ tốt số hơn nhiều so với nạn nhân của Hồ Mẫn, chúng chỉ bị xây xước nhẹ mà thôi. Hắn liền khen ngợi:

- Hai nàng cũng thật giỏi, có thể áp chế đồng giai dễ dàng như thế.

Nhị Nô tiến tới rù quến chủ nhân:

- Nè, ngài có tính thưởng gì cho em không?

Ma Kim điềm đạm đáp:

- Nếu như đây là tội phạm thì ta thưởng, nhưng xem ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, mọi người mau thả họ đi.

Thiên Khả lập tức phản bác:

- Đám người này ra tay giết người vô tội, có thiếp cùng các tỷ muội làm chứng.

- Thế có ai chết chưa?

Thiên Khả nghe Ma Kim hỏi ngược thì khựng lại suy nghĩ rồi mới đáp:

- Chưa có, nhưng đấy là nhờ thiếp ra tay bảo vệ. Nếu như thiếp không có mặt kịp thời thì đã xảy ra án mạng rồi.

- Nhưng chưa ai chết thì sao nói họ giết người. Cũng có thể họ chỉ đùa giỡn thôi mà. Các ngươi nói có phải không?

Ma Kim quay sang nhìn hai tên đang bị còng tay còng chân kia. Bọn chúng cũng không muốn chết sớm, liền lập tức hùa theo:

- Đúng đúng, bọn ta chỉ muốn luận bàn với các phu nhân một lát thôi. Chứ nếu bọn ta thực sự muốn ra tay thì phàm nhân làm gì có cơ....

Ma Kim bất ngờ dịch chuyển tới bóp miệng cái tên nhanh mồm đó và đe dọa:

- Đủ rồi. Các ngươi chỉ muốn so cao thấp với đạo lữ của ta thôi phải không?

Kẻ đó vội gật đầu ngoan ngoãn:

- Đúng, đúng! Hạ nhân nào dám.

- Cũng may mắn vì các ngươi không có ý định xấu với các đạo lữ của ta. Vậy thôi, coi như chuyện này chỉ là hiểu lầm. Các ngươi có cần bồi thường không?

- Dạ không, không cần đâu ạ, các phu nhân của Kim gia hào hiệp là một điều đáng quý. Trách bọn ta không giải thích rõ ràng mà thôi.

- Vậy coi như chuyện này chấm dứt ở đây. Chuyển lời cho tiểu thư nhà ngươi, ta rất muốn sớm ngày gặp lại nàng và nàng hôm nay vô cùng xinh đẹp. Nếu các ngươi lỡ đãng trí thì xem ra tiểu thư các ngươi không cần giữ người nữa rồi.

- Chúng nô tài biết tội, lập tức chuyển lời tâm tình của công tử đến tiểu thư ngay.

Ma Kim cũng quay sang nói với Nhị Nô:

- Nàng cũng nên lui về được rồi. Mọi chuyện đã ổn thỏa.

- Dạ vâng, thưa chủ nhân.

Nàng hồ ly cũng mau chóng trở lại trạm quan sát để túc trực, chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ mà chủ nhân đã giao phó.

Thiên Khả vẫn không cam tâm đứng nhìn Ma Kim du di cho đám cầm thú, nàng lớn giọng cảnh báo:

- Nếu chàng không xử lý nghiêm, e rằng Hoàng Hà thành sau này khó duy trì an ninh.

Ma Kim bình thản tháo nốt mấy cái còng khóa, đợi khi ba tên kia rời đi rồi thì hắn mới quay người lại nói:

- Ta có chút mệt. Cần người xoa bóp, nếu hai nàng bận bắt tội phạm rồi thì ta đành nhờ chu nhi vậy.

Hồ Mẫn nhanh nhảu xung phong:

- Không, để em, em không bận.

Ma Kim hỏi tiếp:

- Còn nàng thì sao, Thiên Khả?

Thiên Khả hít sâu một hơi rồi thở mạnh:

- Thôi được, ta chiều ý chàng lần này thôi đấy.

Thế là ba người bọn họ cùng quàng tay nhau trở về Kim phủ.

Ở phía xa xa, Xích Bích vẫn đang chăm chú quan sát, ánh mắt của nàng lộ rõ sự ghen tỵ.

Nhưng ở một góc xó nào đó, Đại Nô đang đội một chiếc nón lá che khuất nửa gương mặt cũng lườm mắt theo dõi vị tiểu thư ám hội kia.

.

.

Hơn một tuần trôi qua mà phía Sát Dục hội chẳng hề có động tĩnh gì cả. Theo như nguồn tin mật thám, Xích Bích và đám lâu la của ả vừa bị triệu hồi về tổng bộ. Ma Kim cảm nhận điềm chẳng lành liền lệnh cho thuộc hạ nhân cơ hội này tiến hành rà soát và thanh trừng nội bộ.

Tổng quan thì Nhật Nguyệt đế chế cho tới nay vẫn chưa có biến động gì to tát ngoài việc tạm thời hạn chế các hoạt động nhạy cảm như tuyển chọn giáo đồ, buôn bán vũ khí, thâu tóm các thế lực nhỏ ở những khu vực hẻo lánh.

.

Hôm nay Tiểu Đông thôi nôi, Kim phủ tổ chức một buổi tiệc nhỏ.

Đứa trẻ bán xà yêu này là kết tinh của Thanh Thanh và Lam Ngọc, chắc do thừa hưởng một phần thể chất nhân loại nên con bé không lớn nhanh như các tỷ tỷ chu yêu. Bù lại, Tiểu Đông có mang trong mình sức mạnh tiềm tàng. Do tuổi còn quá nhỏ nên không thể nhận định về các mảng khác như trí tuệ, tính cách,... chỉ có điều, triệu chứng nghiện dâm khí của con bé vẫn chưa thể tìm ra cách chữa trị.

Ma Kim đã giữ khoảng cách nhất định nhưng xem ra không nhằm nhò, Tiểu Đông dường như còn có thể hấp thụ nguồn cung ít ỏi từ hai mẫu thân của nó.

Do mấy nay không có việc gì làm nên Ma Kim dành thời gian để nghiên cứu về vấn đề này. Sau vài canh giờ phân tích dựa trên những biểu hiện của Tiểu Đông được Thanh Thanh và Lam Ngọc tường thuật lại, hắn có thể suy luận vài điều.

Thứ nhất, việc Tiểu Đông nhạy cảm với dâm khí không phải do tác động ngoại lực mà là nội lực, nguyên nhân có thể là do trong lúc mang thai, Lam Ngọc vẫn đang chịu di chứng nặng nề từ dâm khí của Ma Kim. Đây cũng lý giải tại sao sau khi lâm bồn, tâm bệnh của dân nữ này dần dần chuyển biến tốt. Thì ra chính đứa con gái tội nghiệp trong bụng đã hấp thụ hết lượng dâm khí đó thay mẹ nó. Ngoài ra, trong lần thụ thai, Ma Kim có tác động dâm khí lên Thanh Thanh nhằm hỗ trợ nàng ta xuất dịch, đó cũng có thể nguyên do xảy ra biến dị.

Ma Kim nói thẳng thừng ra sự tình mà chẳng ngại mọi người phật lòng, dù gì hành vi biến thái của Kim gia chủ không phải là điều xa lạ gì. Hắn là đang muốn thông qua việc này lần nữa nhấn mạnh cho dàn hậu cung biết về tác dụng phụ vô cùng nguy hiểm của dâm khí tối thượng, một thứ thiên phú ngoài tầm hiểu biết thông thường.

Hồ Mẫn bèn nhân cơ hội khích đểu:

- Có phải dâm khí đã khiến anh vô sinh không?

Ma Kim cũng thật thà trả lời:

- Chuyện đó anh cũng không rõ đâu. À còn một điều quan trọng hơn, đây cũng là vấn đề nan giải. Theo như phân tích của ta thì ngưỡng dục vọng của Tiểu Đông nó không ngừng tăng lên theo thời gian.

Lam Ngọc nghe tới đây thì vô cùng lo lắng, lập tức quỳ xuống khóc lóc khẩn thiết:

- Chủ nhân, van xin người bảo vệ con của ta. Tiểu nữ không muốn mất đi đứa con này đâu.

Ma Kim nở một nụ cười hiền hậu an ủi:

- Bình tĩnh đi, Tiểu Đông không vì điều này mà ảnh hưởng tới sức khỏe đâu. Chỉ là thần kinh nó sẽ có vấn đề nếu không nhận đủ liều lượng dâm khí. Hiện tại ta không muốn mạo hiểm mổ xẻ con bé nghiên cứu nên chỉ còn cách chấp nhận nó sống chung với căn bệnh kỳ lạ này vậy.

Thanh Thanh khi trước cũng từng có con, cơ mà việc sinh sản đơn tính không làm loài yêu vật máu lạnh cảm nhận tình mẫu tử thiêng liêng. Riêng Tiểu Đông là nữ tử do nàng và Lâm Ngọc cùng kết tinh, quá trình nuôi dưỡng đứa trẻ theo kiểu cách nhân loại không khỏi khiến cho yêu quái như nàng rung động.

Đối với tình trạng của hài nhi, Thanh Thanh cũng rất lo âu, chỉ là ngoài mặt che giấu đi cảm xúc để làm điểm tựa cho Lam Ngọc:

- Muội không nghe chủ nhân nói sao. Nín đi, đừng khóc nữa. Tiểu Đông của chúng ta sẽ không sao đâu.

Ma Kim bất ngờ vỗ vai xà yêu khen ngợi:

- Không ngờ ngươi cũng ra dáng thế nhỉ? Biết dỗ dành nương tử rồi đấy, ha ha. Có cần ta tìm một thân thể cường tráng nam nhi cho người đổi lại không?

Thanh Thanh xấu hổ ngượng ngùng nói:

- Ngươi có thôi đi không. Ta trước đây cũng là rắn cái cơ mà.

Mấy nữ tử xung quanh, ngay cả Lam Ngọc cũng không nhịn được phì cười.

Ma Kim cũng yên tâm phần nào, bèn chốt lại vấn đề:

- Thôi, mọi người về đi, lần họp mặt hôm nay kết thúc rồi, ta sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của Tiểu Đông và cố tìm ra cách cải thiện cho con bé. Thanh Thanh rảnh rỗi thì tới Hầm Ngục để học cách luyện dục, nàng và Lam Ngọc sau này có thể là dưỡng chất bổ dưỡng đấy. À, mọi người hẳn đã biết tác hại của dâm khí rồi, tiểu chu các con sau này không được nằng nặc đòi ngủ chung với ta đâu đấy, những người lớn cũng phải tiết chế lại.

Tiểu Thu bỗng mếu máo:

- Hu hu, bọn con muốn ngủ với cha Kim cơ.

Tiểu Xuân cũng mè nheo:

- Con cũng giống muội muội, ngủ cùng cha Kim cơ.

Ma Kim thở dài:

- Đợi ta học được cách kiểm soát dâm khí thì tính tiếp. Đừng có mà nhõng nhẽo!

Số còn lại thâm tàng cơ trí, quyết định giữ im lặng bởi họ biết bây giờ có vòi vĩnh cũng không có tác dụng, chi bằng giữ sức kiếm cơ hội lúc gia chủ nhẹ dạ để tấn công.

下一章