Hai người rời khỏi hầm ngục khi trời đã tối nhem, Ma Kim muốn xem thử thực lực của Hồ Mẫn sau khi tiến lên nhị giai, đồng thời cũng muốn kiểm tra bản thân lúc này đã lấy lại được những thiên phú gì ở kiếp trước.
Hồ Mẫn mặc dù cảnh giới trên Ma Kim tận một giai, nhưng mà nàng ấy chưa được học bất cứ công pháp hay võ kỹ gì, móng vuốt sắc nhọn của nàng chỉ đơn thuần là tập trung linh khí vào đầu ngón tay để cường hóa nó mà thôi. Vậy nên nếu không sử dụng đến vũ hồn thì khéo những yêu thú nhất giai hậu kỳ đã đủ để đối phó với nàng.
Con mồi đầu tiên đã tự tìm đến, là con sói ba đầu, tu vi nhị giai sơ kỳ. Thông thường phải đến ba tu chân giả nhị giai sơ kỳ mới đánh bại được nó.
Ma Kim đã lấy lại được toàn bộ công pháp và võ kỹ một cách hoàn hảo. Dịch Chuyển bộ pháp khiến tốc độ di chuyển của hắn hiện tại thậm chí ngang với tam giai, dễ dàng tẩu thoát nếu gặp nguy hiểm nên cũng không quá lo lắng trước con quái vật đối diện.
Hắn ra lệnh Hồ Mẫn dùng vũ hồn tấn công, nàng ấy liền triệu ra con mèo màu trắng lông xù đáng yêu để nghênh chiến.
Bạch Miêu nhảy tới, ma sói há rộng mõm, thế là mèo nhỏ chui tọt vào trong họng.
Ma Kim và Hồ Mẫn quay sang nhìn nhau với vẻ khá thất vọng, hắn đang tính ôm nàng bỏ chạy thì một điều không ngờ xảy ra.
Sói ba đầu tru tréo thảm thiết, sau đó nằm lăn ra bất động, bụng nó bị xé ra, Bạch Miêu kế đó thưởng thức món thịt chó một cách ngon lành.
"Trông ngon thế nhỉ?" Ma Kim thèm thuồng.
Thế là họ nhóm lửa lên nướng thịt giữa khu rừng u ám.
- A, ma thạch này!
Hồ Mẫn khi mổ bụng con sói phát hiện được nên hưng phấn hét lên.
Ma Kim mặc dù từng có kinh nghiệm mổ xẻ yêu thú lấy tinh thạch ở Địa Ngục nhưng hắn vẫn giả thắc mắc để kiểm tra nữ nhân bên cạnh:
- Thứ này là một trong ba nguyên liệu thăng giai phải không?
Hồ Mẫn tự tin nói:
- Đúng đó, mấy chục con ma thú nhị giai mới tìm ra được một con ngưng kết ma thạch ngang giai thôi, hai thứ tương tự còn lại là linh thạch của linh thú nhị giai, và loại tuyệt linh thảo.
- Tuyệt linh thảo?
- Ta cũng không rõ, tuyệt linh thảo là cá thể linh thảo đặc biệt, bên trong chứa lượng lớn linh khí, vượt xa những cây cùng loại.
- Ồ, ra là thế. Giá cả của chúng thế nào?
- Nguyên liệu thăng giai rất hiếm, mấy cái linh thạch, ma thạch nhất giai dùng để tu luyện thôi có cái đã lên tới một trăm đồng vàng. Hàng nhị giai như này chắc hẳn gấp cả chục, cả trăm lần.
- Thượng giới, Trung giới dùng linh thạch để làm ngân lượng, có điều đã được tinh chỉnh bởi các luyện kim sư.
- Nghe ngầu thế, nơi đó chắc phồn hoa lắm.
- Hề hề, ở trên đấy, ta có xây một nơi gọi là Tình phủ siêu siêu đẹp, trị giá lên tới tám ngàn linh thạch.
- Quao!!! Ta cũng muốn tới đó.
- Hừm, ta không thể chắc chắn bản thân có thể quay lại thế giới đó không, và đặc biệt là ngươi đó, nếu Hồ Mẫn lép gặp Hồ Mẫn ngực to thì mọi chuyện sẽ ra sao chứ?
Hồ Mẫn nghe thế liền tỏ ra hụt hẫng, gương mặt rưng rưng sắp khóc. Ma Kim xoa đầu an ủi:
- Nói thế thôi, cái gì cũng có tỉ lệ của nó mà, ta sẽ cố gắng hết sức có thể để đem người thương ở thế giới này về thế giới kia của ta. Hoặc cũng có thể, cả đợi này, ta kẹt ở lại đây để chung sống hạnh phúc với ngươi.
Nàng nghe vậy liền phấn chấn trở lại, đứng dậy nói lớn:
- Vậy thì chúng ta đi săn tiếp thôi, nếu như chàng kẹt ở thế giới này, thì cũng phải xây một nơi ở thật đẹp chứ!
- Ha ha, được thôi. Chúng ta đi nào.
Họ tiếp tục rà soát xung quanh, chủ yếu là gặp những yêu thú nhất giai vô hại.
Vừa thực chiến, Ma Kim vừa chỉ cho Hồ Mẫn cách sử dụng cỗ sức mạnh trong người, vì nàng ấy dùng phương pháp hấp thụ huyết khí để tu luyện, nên bây giờ chỉ còn cách vận dụng ma lực theo trường phái tu ma.
Hắn dạy cho nàng bộ pháp bổ trợ cực phẩm Dịch Chuyển, tuy tiến bộ khá chậm, nhưng về lâu dài, khi lên Trung giới, chỉ cần tam giai đã có thể cân tứ giai về thân thủ.
Còn về Miêu Trảo kỹ, võ kỹ hắn học của Hồ Mẫn hồi kiếp trước thông qua thiên phú thì vẫn chưa đả động tới.
"Chạy nhanh đã rồi tính gì tính tiếp!" Chính là tôn chỉ hàng đầu của nha Kim.
Hắn suốt từ nãy giờ luôn để ý sự kỳ lạ của Bạch Miêu "Đáng nhẽ vũ hồn chỉ là linh hồn hữu hình mang năng lượng, nhưng tại sao nó có thể ăn thịt, chẳng lẽ giống như Huyết Phúc có thể hấp thụ huyết khí sao? Không, này nó khác hoàn toàn, huyết khí có thể chuyển sang ma khí, còn thịt thì chuyển cách nào chứ. Đã vậy nó tồn tại như một thực thể riêng lẻ, thậm chí chẳng cần chủ nhân của nó điều khiển cơ. Không lẽ, đó chính là vũ hồn cửu giai?"
Hồ Mẫn nói bằng cái giọng hờn dỗi:
- Nè, nè, sao chàng không quan sát ta mà cứ nhìn chằm chằm vào con mèo thế?
Ma Kim bất ngờ bóp cổ nàng nhấc lên cao. Với dòng máu khổ dâm trong người, nàng chỉ giãy giụa hình thức, thậm chí lúc này đây nàng có thể chấp nhận để hắn giết một cách vô lý vì nàng coi đấy là điều sung sướng nhất cuộc đời.
Nhưng mà việc gì hắn làm đều có nguyên nhân cả, hắn muốn kiểm nghiệm xem phản ứng của con mèo có phần kinh dị đấy. Hồ Mẫn sắp ngạt thở chết, Ma Kim liền thả ra và thở dài tự hỏi "Chẳng có tí động tĩnh nào từ vũ hồn, ta lo xa rồi chăng?"
Nàng ho sặc sụa, quở trách hắn:
- Chàng độc ác quá, ta đã làm gì sai?
- Không có gì, chỉ là một tí kiểm tra về sự trung thành của nàng thôi.
Nàng tiến lại gần, liếm láp cổ hắn và nói bằng cái giọng gợi cảm:
- Tiểu nữ là gái hư đó, nếu mà không được huấn luyện thì thiếp sẽ cặp kè với kẻ khác cho coi.
Ma Kim gạt nàng sang một bên, lạnh lùng nói:
- Dẹp, ta đang không có hứng.
- Đồ khùng điên! Không chơi với ngươi nữa!
Ma Kim liền hỏi vu vơ:
- Nàng nhị giai rồi, đã có thể bay, nàng có muốn ta dạy không?
Nàng ấy liền quay lại ôm đùi hắn ngoan ngoãn nói:
- Dạ có!
Ma Kim thực chất chưa từng được thực hành nhưng về vấn đề này hắn đã nghiên cứu lý thuyết rất kỹ càng. Ở Hạ giới thì chỉ cần nhị giai đã có thể đạp gió cưỡi mây, dù sao cũng cần thiết để phi thăng lên tầng trên, ở Trung giới thì tam giai đã có thể, Thượng giới thì đến tận tứ giai.
Nguyên nhân hiện tượng trên là áp lực nồng độ linh khí thôi. Dưới áp lực này, lực công kích của nhị giai Hạ giới ngang với tam giai khi ở Trung giới và tứ giai ở Thượng giới. Và ở Địa Ngục, nơi hắn sinh ra, mức độ này còn được đẩy lên giới hạn cao hơn nữa.
Ma Kim ồn tồn hướng dẫn Hồ Mẫn về kỹ thuật phi hành:
- Thường thì tu chân giả sẽ sử dụng phi kiếm, binh khí nhị giai hay những pháp bảo chuyên dụng. Cây lưỡi hái này tuy chỉ là nhất giai nhưng lại chứa ma khí, dễ dàng cộng hưởng với nàng nên hoàn toàn khả thi. Đầu tiên nàng hay cầm lấy nó. Sau đó vận ma khí trong người ra, rồi truyền hết vào nó, nhắm mắt lại và tưởng tượng nó là một thứ thật nhẹ, thật nhẹ, như một miếng bông, như một giọt nước, như những áng mây trôi bồng bềnh, nó nhẹ đến nổi có thể bay lên trên, bay lên trên, kéo theo nàng.
Hồ Mẫn thử lần đầu không thành công đã vội nản chí:
- Khó quá đi, ta không làm được rồi!
Bốp.
Hắn tát nàng một cú trời giáng và hét lớn:
- Làm lại!
Khóe mắt nàng hơi cay, má sưng tấy, run rẩy làm theo mệnh lệnh của hắn. Dù tỏ ra đáng thương là vậy nhưng nàng còn tự nhủ bản thân có thể chịu đựng tối đa bao nhiêu trận đòn như vậy.
Cứ mỗi lần thất bại, hắn lại độc ác vả thẳng vào gương mặt ngây dại của nàng.
Tới lần thứ mười thì mới thành công khiến lưỡi hái lơ lửng lên không trung, lần thứ bốn mươi mới có thể nâng cơ thể của nàng, lần thứ bảy mươi thì đôi nam nữ mới được trải nghiệm cảm giác ôm ấp nhau tung bay trong gió.
Hồ Mẫn có chút vụng về, dù cho Ma Kim có dùng một chút thủ pháp giúp nàng ổn định dòng linh khí trong cơ thể nhưng về khoản giữ thăng bằng thì nàng vẫn thất bại. Vậy nên thay vì đứng hiên ngang trên phi cụ thì họ phải ngồi lên nó một cách chênh vênh.
Hai chiếc má phúng phính sưng phồng lên, được cái sau khi hút máu của Ma Kim thì thương tích của Hồ Mẫn hồi phục rất nhanh và toàn diện. Hắn cũng để ý vấn đề này và lên sẵn kế hoạch thử nghiệm trong tương lai, còn bây giờ việc ưu tiên là đưa mọi thứ về quỹ đạo.
Trên đường tiến về phía cổng thành, Ma Kim và Hồ Mẫn quay đầu lại nhìn cảnh bình minh rực rỡ. Ánh dương phía xa xăm khiến cả khu rừng từ tối đen chuyển dần sang màu sắc tươi xanh đầy sức sống. Tia nắng ban mai chiếu rọi tới đâu thì ấm áp lan tỏa tới đấy.
Hồ Mẫn dang tay ra reo hò sung sướng:
- Đẹp quá đi chàng ơi! Cuối cùng thì ta cũng thực hiện được mơ ước hồi nhỏ là bay lên trời cao. Còn hơn thể nữa là được cùng người yêu trải nghiệm cảm giác này. Ta hạnh phúc quá đi mất!
Ma Kim không phủ nhận cái danh nghĩa người yêu mà đối phương tùy tiện nói ra, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng và nói:
- Tuy là tu ma, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để nàng được trải nghiệm những thứ tương tự thế này.
Đôi nam nữ cũng kịp trao nhau một nụ hôn nồng cháy trong cảnh sắc thơ mộng tựa hồ như bức họa.
.
Gần về tới thành thì Ma Kim vội bảo Hồ Mẫn đáp xuống đất để tránh tai mắt của người khác.
Bay lên phải tập một lúc lâu mới làm được thì đáp xuống cũng chẳng khá hơn. Thanh lưỡi hái lảo đảo một vòng rồi cắm thẳng xuống dưới khiến cả hai ngã nhào ra đất, cũng may Ma Kim dùng cả cơ thể bảo bọc nàng nên cả hai không xảy ra thương tổn gì.
- Đồ độc ác, không có quan tâm người ta gì cả, phải hỏi em, à không, ta có sao không chứ!
Hồ Mẫn ngay sau khi rời khỏi vòng tay của hắn lại ngứa đòn giở giọng trách móc.
Ma Kim bận suy nghĩ cách vào trong thành nên mặc cho nàng lải nhải.
- Thôi thì đành dùng cách đó vậy.
Vì con nhỏ dở hơi này hôm qua chém rách cái nón của Ma Kim, cho nên hắn bây giờ chỉ đành nhận thân phận Kim công tử qua mặt nạ vốn đã quá quen thuộc với đám lính gác cổng. Cơ mà vậy cũng là một cách hay, hắn vì vậy mà có thể đánh lạc hướng cho nàng lẻn vào. Mấy tên binh lính khi nghe đối phương tự nhận là Nguyễn Kim thì có chút bất ngờ, liền gặng hỏi:
- Kim công tử là ngài sao? Ngài bình phục từ lúc nào đấy, sao lại đi từ hướng đó?
- À thì chiều hôm qua ta có đi ra rừng để điều tra. Lúc đó là ca tụi A Đẩu canh gác.
- Kim công tử quả là anh hùng đáng được lưu danh ngàn đời của Hoàng Hà thành. Ngài bị thương nặng đến thế mà vừa bình phục đã vội vàng trở lại vì an nguy của dân chúng. Xin nhận của bọn ta một lạy.
- Này này, không cần phải như thế. Á hự!
Hắn ta giả vờ rên rỉ đau đớn khiến đám binh lính nháo nhào cả lên:
- Kim công tử không sao chứ?
- Không sao không sao, vết thương cũ chưa lành lại, hôm qua ta lại bị lạc trong rừng nên dính phải phong hàn, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.
- Để hạ nhân đưa ngài về phủ.
- Không, không cần đầu!
Ma Kim giả vờ bước tới vài bước rồi ngã khụy. Thế là binh lính lập tức khiêng kiệu tới hộ tống hắn.
"Còn gì khó hơn không?" Ma Kim vô cùng đắc ý.
Về phía Hồ Mẫn, thấy đám lính gác túm tụm lại sốt sắng hầu hạ Ma Kim, nhân cơ hội đó, nàng tranh thủ lẻn vào nội thành, chạy thẳng tới Kim phủ.
Nàng cảm thấy cơ thể tràn đầy sinh lực, hơi thở vô cùng thoảng đãng, đầu óc minh mẫn, trái tim trở nên ấm áp lạ thường.
Nhớ lại khi xưa, Hồ Mẫn luôn phải hồi hộp, lo sợ khi cơ thể bốc mùi máu tanh, đôi mắt rệu rã, nhịp thở lúc nào cũng gấp gáp như muốn nuốt chửng sự sống.
Nàng không nghĩ nguyên do nằm ở cảnh giới đã đạt tới nhị giai "Lúc ta tỉnh dậy, cảm thấy một sự trống trãi lạ thường, tựa hồ như một phần ký ức đã bị biến mất và thay thế. Thứ duy nhất mà ta nhớ rõ là những ngày bị chàng ấy giam cầm. Gặp được anh ấy một lần nữa từ cõi chết, ta không cần nghĩ ngợi gì thêm ngoài việc dành cả đời này ở bên chàng."
Hồ Mẫn dáng người nhỏ bé, nhanh như sóc bay nhảy trên mái nhà, rất nhanh nàng đã tới được Kim phủ.
Hồ Mẫn không đường hoàng bước vào từ cổng chính, nàng quyết định trèo qua tường rào để vào bên trong tìm Ái Như, trùng hợp thấy tỷ ấy đang thấp thỏm đi tới đi lui vòng quanh trong sân chờ đợi Ma Kim trở về.
Ái Như qua nay vẫn đứng ngồi không yên, công việc đã bàn giao tạm cho Tuyết Hân nhưng xem ra Hân tiểu thư cũng khó mà tập trung được khi mà Kim chủ đã mất tích cả đêm.
Hồ Mẫn hớn hở lao tới định ôm lấy Ái Như, ai mà ngờ đâu bị đại tỷ đấm một phát thẳng vào mặt làm cho ma nữ văng xa chục thước. Ái Như hét lớn:
- Ngươi là ai, dám xông vào Kim phủ?
- Hu hu, là muội, Hồ Mẫn nè.
Nàng nhìn kĩ lại thì phát hiện đây đúng là Hồ Mẫn, chỉ là nước da, màu tóc có chuyển sang màu trắng.
Ái Như liền đi gần để đỡ tiểu muội dậy thì bất ngờ ma đầu vung tay, hướng thẳng móng vuốt sát tới gương mặt của tỷ tỷ. Nhưng mà lần này bà chủ của Kim gia không những không tự vệ mà còn cười lớn sảng khoái. Hồ Mẫn ngơ ngác hỏi:
- Sao tỷ không phòng vệ mà lại đứng cười? Lỡ ta là kẻ giả mạo thì sao.
- Ha ha, đúng như lời chàng ấy nói, muội thật sự rất thích bị đánh đòn đó.
- Hứ, bị tỷ phát hiện rồi. Tên Nguyễn Kim đáng ghét, cái gì cũng tiết lộ ra hết.
- Sao thế, muội không muốn chàng ấy kể với ta về muội à?
Hồ Mẫn liền ôm lấy Ái Như, úp mặt vô đồi núi của vị tỷ tỷvà nũng nịu nói:
- Muốn chứ, muốn chứ, sao lại không.
Nghe thấy đám gia nô đang hùng hục kéo tới, Ái Như liền kéo Hồ Mẫn vào phòng riêng:
- Thôi, chúng ta vào kia nói chuyện.
Đóng cửa phòng, ngồi vào bàn, Ái Như lập tức tra hỏi Hồ Mẫn:
- Chàng ấy đâu, chẳng phải đi tìm muội à?
- Hắn ta vì để đánh lạc hướng lính canh nên đi sau á, tỷ yên tâm, còn được ngồi kiệu có người hầu hạ cơ.
- Ồ, thế thì tốt quá, làm ta sốt ruột cả đêm. À mà muội thăng giai rồi à?
- Đúng vậy, nhờ có tỷ, nếu không muội đã sớm mất mạng rồi.
- Đó là điều ta nên làm mà thôi.
Một gia nô đứng ngoài cửa hỏi vọng vào:
- Bẩm phu nhân, vừa hay ban nãy có chuyện gì ạ?
Ái Như liền đáp:
- Không có gì. Chỉ là ta có chút mệt mỏi nên nhìn nhầm. Ngươi có thể bảo mọi người lui về.
- Tuân lệnh.
Ái Như bỗng mỉm cười, nàng dường như chưa thể làm quen với cái biệt danh "phu nhân", tuy có chút ngại ngùng khi được gọi nhưng cũng có một phần thích thú.
.
.
Quay lại cái lần mà Ái Như tìm kiếm tung tích của Ma Kim trong tầng hầm, nàng kinh hoàng khi phát hiện cảnh tượng đẫm máu.
Lúc đó hắn đang nằm bất tỉnh, gương mặt đã bị phá nát, hốc mắt trống rỗng, tựa một cái xác bị thú hoang ăn thịt.
Hồ Mẫn thì đang nằm bên cạnh hấp hối, rướn nhìn bằng đôi mắt long lanh, miệng nở một nụ cười mãn nguyện khi phát hiện quý nhân đến thật đúng lúc.
Ái Như hốt hoảng chạy tới, ngồi xuống bắt mạch cho Ma Kim, cảm nhận tia hy vọng vẫn chưa dập tắt, nàng xúc động đến ứa nước mắt, sau đó liền quay sang chăm sóc Hồ Mẫn.
Trong cơn đau đớn thừa chết thiếu sống, ấy vậy mà thiếu nữ nhỏ bé kia vẫn cố nói cho Ái Như vị trí cất nguyên liệu rồi thều thào căn dặn:
- Hãy... hãy... bỏ vào miệng hắn... nó... sẽ cứu... được hắn...
Ái Như sao có thể làm như vậy, bằng mắt thường, nàng dễ dàng nhìn thấy thương tích của Hồ Mẫn nặng hơn rất rất nhiều, cô nương ấy gắng gượng thoi thóp đến lúc này chỉ mong có thể giúp ích cho Ma Kim mà thôi.
Ái Như với tấm lòng nhân hậu, đâu thể vì tình yêu ích kỷ đành lòng thấy chết không cứu:
- Ta tìm thấy rồi, muội mau sử dụng đi! Chàng ấy bảo chàng ấy bất tử. Không sao đâu.
- Không... ta... không... cần.
- Im mau, muội mà chết, thì chàng ấy sẽ không thể tha thứ cho ta đâu, nếu muội không sử dụng, ta sẽ tự sát...
Ái Như chưa kịp dứt câu thì Hồ Mẫn đã nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.
Ái Như sững sờ vài giây rồi hét lớn:
- Ta đi chết đây, hẹn gặp lại hai người ở kiếp sau!
Hồ Mẫn liền mở mắt và thì thào:
- Ngừng.. ừng... lại.
- Biết ngay muội giả vờ mà. Nhưng ta thực sự nghiêm túc, nếu như muội chết, ta sẽ chết, không ai tìm được ra nơi này, chàng ấy cũng chết. Vậy nên, muội coi như vì chàng ấy mà sống tiếp. Làm ơn!
"Tại sao chứ? Cô nương ấy chỉ gặp mình vài lần thôi mà... tại sao? Ta... ta thực sự muốn kiếp này được hạnh phúc cùng hai người. Ta... ta chưa muốn chết!" Hồ Mẫn cảm động, nước mắt không ngừng tuôn rơi, khẽ gật đầu đồng ý.
Thế là Ái Như giúp cho Hồ Mẫn tiến hành giai đoạn hấp thụ nguyên liệu, sau đó mau chóng cõng Ma Kim rời khỏi đó đi tìm đại phu.
Và đương nhiên, những y quán tốt nhất Hoàng Hà thành cao lắm chỉ có thể quấn Kim gia chủ lại như một xác ướp để cầm máu tạm thời chứ lực bất tòng tâm.
.
.
Sở dĩ Ái Như nói dối hắn ta rằng tận mắt thấy Hồ Mẫn đã chết là vì có nỗi lòng riêng.
"Nếu Kim thực sự yêu Hồ cô nương, chắc chắn chàng sau khi bình phục sẽ quay lại căn hầm để tìm kiếm, và nếu cô ta chấp nhận việc bị tra tấn, sau khi thăng giai cũng sẽ nán lại đó chờ đợi chàng ấy tới đón."
"Còn nếu như một trong hai người từ bỏ, thì chia xa là lựa chọn tốt nhất cho cả hai, họ sẽ không giày xéo thể xác nhau nữa. Ta không muốn chứng kiến cảnh tượng đó..."