webnovel

Hành động

Ma Kim thế mà lại cười lớn và nói:

- Ha ha, các người không tin ta thì không sao, chẳng lẽ dám nghi ngờ Bạch công tử xuất thân từ nhị phẩm thế gia sao?

Bạch Thiên Thu cũng đứng ra hét lớn:

- Ta làm chứng, ai dám nghi ngờ huynh ấy?

Bọn binh lính đang tính xông tới bắt giữ nghi phạm, nghe thế liền khựng lại.

Ma Kim quay lại khiêu khích tên anh hùng kia:

- Này, muốn ta bỏ cuộc cũng được, chúng ta so tài một trận đi.

Vị anh hùng đấy nhìn hắn với thái độ coi thường, nhếch mép cười:

- Được!

Đám người xung quanh lại dùng khẩu khí để công kích Ma Kim:

- Này, đại hiệp đó vừa mới chiến đấu xong, sao có thể công bằng chứ.

- Tên khốn khiếp nhà ngươi, rõ là được nước lấn tới.

- Mau cút về đi!

Hắn cười lớn và tháo chiếc mặt nạ ra, tất nhiên là bị ăn chửi thêm rồi.

- Nhìn kìa, đó là tên rác rưởi Nguyễn Kim.

- Ta nghe nói hắn đã hại chết phụ mẫu.

- Đúng vậy. Ta còn nghe nói hắn đã bị phế đi võ công.

- Ha ha, tên ngu ngốc này vì tình mà không tiếc mạng sống, ha ha ha, đúng là loại cặn bã.

- Sao Bạch công tử lại giao du với hạn người này.

- Đại hiệp, giết chết tên rác rưởi này đi!

- Đúng đó, thay trời hành đạo, giết chết tên khốn này đi!

Tuyết Hân ngồi trong kiệu phía nghe nhắc đến tên hắn, trong lòng cảm thấy bất an, vội kéo rèm ngó ra xem thử.

Ma Kim thừa cơ hội quay lại khiêu khích:

- Sao thế, dân chúng đòi hai ta tử chiến kia, ý ngươi thế nào.

Lão tổng quản của Phạm gia đơn giản nghĩ rằng gân cốt tên công tử vô dụng trước đó thần kỳ bình phục lại mà thôi, thực lực vốn không có thăng tiến đáng kể, bèn gật đầu ra hiệu, tên thanh niên bí ẩn hiểu ý liền hùng hổ nói:

- Được thôi! Mong đại nhân làm chứng! Đao kiếm vô tình.

Thành chủ lúc này bỗng quay qua chú ý sắc mặt của Ma Kim rồi chấp thuận đứng ra làm trọng tài.

Hai người khởi động các khớp tay chân rồi bắt đầu vào tư thế chiến đấu.

Đối thủ chủ động cầm thanh đao lớn lao nhanh đến ra đòn công kích, khí thế rất mạnh mẽ. Ma Kim dùng bộ pháp cực phẩm Dịch Chuyển, lách nhẹ người một tí rồi dùng quán tính xoay lưỡi hái.

Bịch.

Tên kia trong tích tắc đã bị Ma Kim chém rớt cái đầu xuống đất.

"Hể, có phải tên này giết con ma thú kia không thế? Làm ta hồi hộp sợ phải tái sinh để chọn con đường khác chứ! Thật cách biệt." Ma Kim thầm nghĩ.

Kết quả trận đấu chóng vánh khiến tất cả mọi người xung quanh ngạc nhiên.

- Chuyện gì vừa xảy ra thế?

- Vị đại hiệp đó.... chết rồi!

- Sao có thể như vậy?

Ấy vậy mà Ma Kim quăng vũ khí xuống đất và hét lớn:

- Ôi không! Ta vừa nhắm mắt quơ đại mà sao hắn ta chết rồi. Không thể nào. Một ngươi giết ma thú không thể nào yếu như vậy, đánh thua một ngươi đã bị phế võ công như ta.

Sau đó, hắn ta chỉ tay về phía tên tổng quản:

- Ta biết rồi, lại là Phạm gia làm. Các ngươi có chú ý không. Trước giờ các thế gia tuyển rể, tuyển dâu không hề đưa ra các yêu cầu dễ dãi như thế. Số người đăng ký tham gia đã hơn một ngàn người. Vào tới vòng chung kết vẫn hơn hai trăm người. Mà không kiếm nơi nào tổ chức lại lôi chúng ta ra rừng thiêng nước độc, vô số cạm bẫy, nếu Bạch công tử biết võ công, e rằng đã bỏ mạng dưới tay sáu tên đạo tặc, toàn thành ta phải chịu tội trước Bạch gia. Các ngươi không đặt ra nghi vấn sao? Liệu những ai sống sót có nhận ra tên này không, ai thấy hắn giết được ma thú không, hay đây là cái bẫy Phạm gia tạo sẵn để gài chúng ta, nhằm tạo ra tiếng vang lớn, triệt tiêu hết những thanh niên tương lai rạng rỡ trong thành Hoàng Hà và các vùng lận cận.

Lão quản gia tức giận hét lớn:

- Ăn nói hàm hồ, người đâu, mau bắt hắn lại!

Một đám thanh niên mặc đồng phục từ đâu bất ngờ xông ra, cầm theo cả hung khí.

Ma Kim vội chạy vòng quanh không ngừng hét lớn:

- Mọi người xem, Phạm gia lại lần nữa muốn hãm hại ta như đã từng làm trong quá khứ, mọi người nhìn xem, đám người đang đuổi giết ta có quen không, bọn họ là cái đám người duy nhất sống sót đi ra khỏi khu rừng, thành chủ đại nhân, ngài mau cứu ta, đừng để Phạm gia thao túng, ngài đã đứng ra đảm bảo cho trận đấu sinh tử rồi!

Thành chủ Hoàng Hà thành nghe vậy đành cử binh linh ra chặn đám thuộc hạ của Phạm gia kia lại.

Dân chúng dường như bị lời lẽ Ma Kim thuyết phục, vội chú ý đến đám người kia:

- Đúng đúng, tên đó rất quen thuộc, rõ là bị trọng thương chạy ra từ khu rừng, ta từng hỏi thăm hắn về tình trạng đệ đệ.

- Tên đó nãy khắp người máu me, la hét ma thú xuất hiện, tuy là đã tháo bộ râu đi nhưng ta vẫn nhớ.

- Ta từng nghe nói chính người Phạm gia hãm hại người của Nguyễn gia, ra đây là sự thật

- Đúng đó, sau khi thâu tóm Nguyễn gia, bọn họ ngày càng giở thủ đoạn áp bức.

- Khốn khiếp, Phạm gia, mau đền mạng cho hài nhi của ta!

Xung quanh bắt đầu trở nên hỗn loạn. Binh vội vã trấn an, Ma Kim nhặt lưỡi hái rồi vội đi tới kế bên Bạch Thiên Thu để hưởng tí đặc quyền.

Thế là cả hai công tử được người của triều đình hộ tống an toàn trở về thành phủ. Trước khi đi, Ma Kim hướng mắt nhìn về phía Tuyết Hân, nở một nụ cười bí ẩn rồi mới đeo mặt nạ lên.

Đám thuộc hạ cải trang làm loạn của Phạm gia bị tống vào ngục để tra khảo. Gia chủ Phạm gia, Phạm Đức, phụ thân của Phạm Tuyết Hân, hay tin thì vô cùng tức giận, lập tức phái thủ hạ đến khách điếm của Ái Như bắt người.

- Khốn khiếp, rõ ràng tên khốn đó đã lên kế hoạch từ trước. Đáng lí ta không nên chừa lại huyết mạch cho Nguyễn gia. Không ngờ sự tình lần này kinh động tới thành chủ. Tên hồ đó sao không ngó lơ như mọi khi chứ, chán sống rồi sao mà dám động vào người của Phạm gia ta. Mau! Báo tin cho bên kia đẩy nhanh tiến độ!

Nhưng mà Ma Kim ra khỏi khu rừng sớm là có lí do, sau khi đã chắc chắn âm mưu của Phạm gia, hắn đã báo cho "kẻ đứng sau" dẫn đám người của trọ quán đi trốn ở một nơi an toàn.

.

Giữa đêm khuya vắng vẻ, một đám ma nhân do Hổ Thiết cầm đầu đi đến địa lao để cướp người. Nhưng nếu tình hình không mấy khả quan, chúng sẽ chọn cách thủ tiêu những tên tiểu tốt xấu số để không còn nhân chứng cho triều đình nắm thóp.

Đám ma nhân giết chết vài tên lính gác bịt mặt đứng bên ngoài rồi khí thế xông vào, nhưng kỳ lạ thay, bên trong ngục giam lại không có ai, cả phạm nhân lẫn cai ngục, chỉ tìm thấy nhiều thùng dầu chất đống. Tên trùm đầu trọc lúc này mới hoảng hốt la lớn:

- Mau rút lui! Có mai phục!

Cùng lúc đó, từ bên ngoài, thành chủ ra lệnh hàng trăm binh lính đang ẩn nấp toàn lực bắn tên vào, mồi cả lửa để thiêu rụi hết tất thảy. Mắc kẹt trong mưa tên và biển lửa, những tên tu ma nhất giai sơ kỳ, trung kỳ cũng không còn cửa nào khác ngoài cửa tử.

Hổ Thiết trên tay thanh đao lớn liều mạng lao ra chạy trốn, mặc dù vẫn bị cung thủ bắn trúng nhưng mà bởi vì đã tu luyện tới hậu kỳ viên mãn, lớp da của y rất dày, các mũi tên chỉ có thể làm chày xước.

Toán binh lính thấy tên tội phạm bỏ chạy, lập tức đuổi sát theo phía sau. Nhưng với thân thủ nhanh nhẹn y đã kịp thời tẩu thoát về sào huyệt cũ, sau đó sử dụng mật đạo bên dưới để trốn khỏi đó như cách y từng làm để có thể thu dọn cả một hang ổ rộng lớn trong nửa canh giờ.

Tới được nơi căn phòng bí mật, Hổ Thiết mới có không gian để trút bỏ sự căm phẫn, y gầm một tiếng đầy uy lực, chợt có tiếng cười vọng lại.

"Khoan đã, sao âm thanh vang nó khác thế?" Tên trùm chau mày rồi tức giận hét lên:

- Là ai?

Ma Kim từ con đường tối tăm bước ra với thái độ giễu cợt, chỉ tay vào đối phương, ôm bụng cười lớn:

- Ha ha, mắc cười quá đi thôi.

Hổ Thiết nhìn thấy Ma Kim, có chút bất ngờ, nhưng gương mặt lại lộ rõ vẻ đắc thắng, tên trùm đanh thép thách thức bằng cái giọng đầy tự tin:

- Ngông cuồng. Nhất giai trung kỳ mà đòi chặn đường của ta sao?

Ma Kim khựng lại thắc mắc:

- Ể, sao xem được tu vi vậy, chỉ ta với!

- Nhiều lời, ta phải trả thù cho hài nhi của ta!

- Ra là con trai của ngươi hả, yếu thật đấy.

Hổ Thiết điên cuồng lao tới, cầm cây đao lớn bổ xuống, Ma Kim dễ dàng dùng lưỡi hái chặn lại. Tên trùm có chút hoảng loạn chất vấn:

- Sao có thể?

- Nhất giai đâu có vận được linh lực để đẩy độc tố ra ngoài nhỉ?

- Chẳng nhẽ, những mũi tên đấy?

- Ừ, chúng có độc.

Ma Kim liền hạ người, vung liềm, chặt đứt một cái chân của Hổ Thiết rồi tung cước đạp đối thủ văng ra xa, sau đó nhanh như thoắt áp sát để chặt đứt từng chi còn lại.

Hổ Thiết la hét thống khổ, muốn chết cũng không được, kinh hãi thắc mắc:

- Vũ khí đó không chứa linh khí, sao có thể?

- Không chứa linh khí mà là ma khí đó, cả hồn khí của ta nữa. Hạ giới và Trung giới làm gì chế tạo ra được thứ hàng này phải không, tu ma mà xài linh khí thì yếu lắm.

- Khốn nạn thật, ngươi rốt cuộc là ai chứ?

- Ta là một tên yếu đuối thôi, trước khi chết ngươi còn trăng trối gì không? Rồi ta tiễn ngươi đoàn tụ với hài nhi yêu dấu! Ha ha ha!

- Ta không cam tâm, nếu không phải là ta phải để dành nguyên liệu thăng giai cho thánh nữ thì ngươi chỉ là rác rưởi.

Ma Kim ghé sát vào tai tên bại trận nói nhỏ:

- Là để dành cho Hồ Mẫn phải không?

- Ngươi!!!

Hổ Thiết tức đến thổ huyết. Ma Kim vội cầm máu bằng cách áp sát vết thương vô lưỡi hái lúc này đã được nung nóng bằng ma khí, tiện tay cắt đứt lưỡi của nạn nhân trước khi tên đần độn này dùng hạ sách cắn lưỡi tự vẫn.

Hắn không hề ghê tay, thủ pháp điêu luyện, lại còn nhỏ nhẹ an ủi:

- Này, chưa chết được đâu. Đợi tí đã nhé!

Ma Kim quay người tính đi ra con đường cũ thì gặp lại Bạch Thiên Thu. Nghĩa đệ này hoảng hốt tiến lại hỏi thăm:

- Huynh có sao không, ta cùng thành chủ đại nhân truy đuổi, vô tình phát hiện ra mật đạo, bèn thử tiến sâu vào chỗ này, à, thành chủ và binh lính ở phía sau đó!

- Được thôi!

- Tên này là tên đầu sỏ sao?

- Ừa, hắn đã bị vô hiệu hóa rồi, để tí thành chủ tới tra khảo hắn sau.

- Nhưng mà, con đường kia dẫn tới đâu, chẳng nhẽ lại là sào huyệt khác của bọn chúng.

- Nguy hiểm lắm đấy, nhưng nếu Bạch công tử không sợ thì chúng ta cùng xông vào.

- Nam tử hán, đại trượng phu, không sợ trời không sợ đất, nay có cơ hội tận diệt đám ác ôn, há lại để chúng tẩu thoát.

Dưới sự gợi ý của Ma Kim, hai người họ cứ như vậy tiến vào con đường tăm tối.

Keng, keng. Tiếng kim loại va chạm không nhỏ.

Ma Kim cười nhạt nói:

- Sao thế Bạch đệ, lớn rồi ai lại chơi đâm lén, mà ít ra phải đâm đằng sau lưng chứ. Lại chọn cách đâm ngược từ đằng trước.

- Huynh đã sớm đề phòng ta sao?

- Ừ, ta biết từ lúc nào nhỉ? Lúc ngươi nói chuyện với Hồ cô nương chăng?

- Làm sao mà...

- Nói sao nhỉ? Hu hu, ta tưởng lúc ta cười lớn ở bữa giao lưu thì bị phát giác rồi chứ.

- Ngươi sớm biết cô nương ấy tu ma?

- Ừa, đúng rồi! Có vẻ ngươi có giao kèo với bọn chúng thì phải? Đem chi nhánh của Bạch gia tới đây thay thế Phạm gia à, để đổi lại phương pháp trị cái mạch bị đứt chăng?

- Ngươi, khốn khiếp, sao ngươi có thể biết được.

- Ta đoán thôi, ngươi đã nghe tới Khuyết Đới Thiên thể chưa? Ngươi may mắn đó mới sở hữu được nó.

- Thiên thể? Ý ngươi là gì? Địa thể đã xưng bá tới Trung giới, nói ta là Thiên Thể, nực cười.

- Ta không đùa. Bọn tu ma thấp hèn đó không biết cách trị đâu, nhưng ta biết. Nào, bỏ kiếm xuống, ta chỉ cho.

- Ngông cuồng, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?

Bạch Thiên Thu lao tới, quét kiếm nhanh như chớp, Ma Kim cũng phải cẩn thận dùng bộ pháp lùi lại mới có thể né tránh được.

Bạch Thiên Thu lên giọng chê bai:

- Kỹ thuật của ngươi quá kém cỏi rồi Kim công tử.

Ma Kim thở dài nói:

- Ta thật tiếc cho ngươi đó, sở hữu thiên thể mà lại bỏ mạng lại đây.

- Xàm ngôn!

Bạch Thiên Thu lộn người quét kiếm dọc khiến Ma Kim chật vật, có lúc phải nép sát tường để né. Bạch Thiên Thu liền đạp vào mảng tường đối diện để bật người chém nhanh. Ma Kim vẫn giữ dáng vẻ cợt nhả, vừa lùi vừa đỡ, miệng không ngừng khen ngợi:

- Cũng giỏi đó.

- Tên kém cỏi, ngươi chỉ biết hèn nhát lùi bước thôi sao?

- Có vẻ lời ngươi nói là thật, thành chủ đang dẫn người đến đây.

- Thông minh đấy, đến lúc đó để xem lão ta tin ngươi hay là tin ta.

- Uầy, tính xa thế, ta chỉ nghĩ rằng ngươi chết ở gần căn phòng thì ta đỡ nhọc công khiêng vác thôi.

- Cuồng ngôn!

Mặc dù đã tung ra toàn bộ tuyệt kỹ nhưng Bạch Thiên Thu hoàn toàn không thể phá vỡ sự phòng ngự của Ma Kim. Khi vừa đặt chân vào căn phòng lớn ban nãy, Ma Kim cười nói khiêu khích:

- Lỡ rồi, ra đây luôn đi!

- Ta không ngu đến vậy. Ngươi giỏi thì vào đây.

Thì ra Bạch Thiên Thu đã tính toán tới yếu tố địa hình khi quyết định ra tay, chỉ là y không thể ngờ được Ma Kim không hề e ngại về vấn đề này.

- Ồ, vậy sao? Thế thì ta vào.

Ma Kim hùng hồn lao tới, nắm chặt chuôi vũ khí vặn đều tay, lưỡi hái sắc bén như một cánh chong chóng xoay nhanh liên tục.

Bạch Thiên Thu đứng bị động trong con đường hẹp, căn bản là không có chỗ để né, đành giương kiếm ra cản, tuy nhiên lực xoáy của Ma Kim quá nhanh, công tử họ Bạch phải lấy cả hai tay đỡ, mấy ngón tay đã bị lưỡi liềm mài đến tận xương, dù cố chống trả không ăn thua trước đòn công kích vũ bão của cường địch.

Phản ứng của Bạch Thiên Thu cũng như nạn nhân trước đó, kinh ngạc chất vấn:

- Khốn khiếp!!! Sao có thể mạnh như vậy?

- Nhất giai xài vũ khí nhị giai, bị áp chế thực lực đấy không biết à? Tuy là cùng tu vi nhưng chênh lệch hoàn toàn về binh khí, với cả về không gian chiến đấu.

Bạch Thiên Thu không thể chống cự thêm nữa, thanh linh kiếm bị văng ra.

Chỉ chờ có vậy, lưỡi hái vô tình đẩy mạnh tới, chẳng để đối phương kịp van xin một tiếng.

Xoẹt.

Bịch.

Đầu của nghĩa đệ đã rơi xuống, Ma Kim lúc này có thể thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy đôi chút tiếc nuối thay cho nạn nhân:

- Thiệt là, nếu ngươi không ngu đến nỗi tiến sát lại hướng này, thì đã có thể chạy đến đầu đối diện kêu cứu trợ rồi. Mà cái ngu nhất vẫn là không tin tưởng người tốt như ta!

Hắn sau đó vội lau chùi vết máu rồi khiêng xác Bạch công tử trở về căn phòng rộng lớn đoàn tụ với tên ma đầu Hổ Thiết đang hấp hối.

下一章