Khi bản nhạc ấy vang lên mỗi ngày, người ta cảm thấy thật phiền phức
Nhưng khi bản nhạc ấy đột nhiên chấm dứt
Người ta lại hoảng sợ
Như thông báo một điềm chẳng lành sắp xảy đến.
Thật đáng buồn khi phải nói trên đời này có một sự tồn tại gọi là trực giác của con người. Mà, cái gọi là trực giác ấy sẽ mách bảo trước cho con người ta cái gì sẽ xảy đến với họ.
Nhưng lại có một điều đáng buồn hơn cả, liệu con người có tin vào trực giác chính họ hay không?
Thời nay, khi mọi sự mê tín đều biến mất, người ta chẳng còn tin vào bất cứ điều gì bất thường xảy ra trong cuộc sống của mình nữa. Ôi, nhưng thật là nực cười khi mê tín không còn nhưng tín ngưỡng của bản thân họ vẫn phải nhờ cậy đến Ngài Thượng Đế trên cao.
Khi cuộc sống khó khăn họ sẽ làm gì?
Cầu nguyện.
Khi công việc không ổn định họ sẽ làm gì?
Cầu nguyện.
Họ đang tin tưởng vào một quý Ngài Thượng Đế sẽ nhìn thấu con người họ và để một quý Ngài điều khiển chính cuộc sống của họ.
Đáng không?
Khi làm con rối cho một rạp xiếc vô hình?
Thế đấy, con người ta sẽ tin tưởng vào một quý Ngài Thượng Đế hơn cả chính bản thân mình.
Bỏ qua trực giác?
Đương nhiên.
Có một câu nói "Trực giác con người luôn luôn đúng" và căn bản câu nói ấy không sai chút nào.
Ngày mà bản nhạc thảm thiết ấy chấm dứt
Có một thế gia sụp đổ.
Thi thể của bốn người đứng đầu thế gia ấy được tìm thấy đều không còn nguyên vẹn, chân của bọn họ đều có dấu vết bị bẻ ngoặt.
Toàn bộ xương đều nát bấy hòa cùng thịt và máu vương vãi trên nền đất lạnh.
Một thi thể khác được cho Quý ngài chủ tịch đã chết và mất tích. Người ta chỉ có thể tìm được những bộ phận rời rạc của thi thể đó xung quanh căn nhà, chỉ còn chiếc đầu
Không thể tìm thấy.
Rồi người ta dần dần đào bới được những việc làm đáng ghê tởm của thế gia đó trước khi bị sát hại. Nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ.
Vậy còn những hạng mục thế gia ấy đầu tư?
Tất cả, bao gồm cả khu dân cư u ám vì bản nhạc da diết kia đều dỡ bỏ.
Và người được xác định là hung thủ của vụ án chấn động toàn mảnh đất Trung Hoa đó
Tự tử trong căn hộ của mình.
____o0o____
Khi cảnh sát đến, bọn họ chỉ cần đẩy nhẹ chiếc cửa là hoàn toàn có thể tiến bước vào trong căn hộ.
Lạ thật? Hắn không trốn đi? Càng không đề phòng?
Cánh cửa không khóa ấy như nói lên rằng đây chính xác là nơi họ đang tìm kiếm và là nơi sẽ cho họ một đáp án khiến tất cả bọn họ đều phải kinh ngạc
Và còn phải hoài nghi chính bản thân mình.
Cất bước vào trong căn hộ nhìn không có vẻ gì là nơi ở của một tên giết người hàng loạt, tất cả bọn họ đều cảm thấy thật vô lý.
Căn hộ này giống như
Nơi ở của một họa sĩ nghiệp dư
Một người họa sĩ kỳ lạ và khép kín hơn là một kẻ có rắp tâm giết hại người khác.
Điều kỳ lạ hơn đó chính là tất cả cửa sổ trong căn hộ này đều bị những tấm ván được đóng thủ công tạo ra với mục đích ngăn lại mọi ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong nó.
Vậy những bức tranh ban đầu họ thấy có thể vẽ như thế nào?
Tất cả chúng đều được vẽ dưới ánh nến.
Họ đã tìm thấy rất nhiều tàn nến và một cây nến cháy dở trong căn hộ.
Tất cả mọi thứ trong căn hộ đều vô cùng bừa bộn duy chỉ có những bức tranh là được bảo quản cẩn thận, chúng được treo trên những bức tường xung quanh cả căn phòng, họ còn phát hiện thấy ở cuối mỗi bức tranh lại khắc một con số.
Họ đã đếm được tổng cộng 84 con số.
Và rồi họ còn phát hiện thấy những điểm giống nhau đến kỳ lạ ở mỗi bức họa.
Có vẻ như chúng đều chỉ vẽ đến một nhân vật và một màu sắc chủ đạo duy nhất.
Đó là màu trắng, có lẽ là của ánh nắng chăng? Vì màu vẽ cùng những nét vẽ của vị "họa sĩ" đều mô tả những tia nắng, chỉ khác ở chỗ vị "họa sĩ" ấy lại sử dụng màu trắng mà thôi.
Còn có một điều kì quái khác là, trong cả 84 bức họa đều xuất hiện một chàng thiếu niên có mái tóc màu bạch kim đứng dưới những tia nắng màu trắng dị hoặc, trên tay của chàng trai đó luôn cầm một đóa hoa mẫu đơn.
Chàng trai đó không có cảm xúc gì trên khuôn mặt, chỉ nhìn thôi họ cũng cảm thấy chàng thiếu niên trong bức tranh thật lãnh cảm.
Họ tiếp tục lật tất cả các bức tranh lại và tìm thấy một cái tên khiến tất cả bọn họ đều phải thất kinh.
"Sao tên cậu ấy lại ở đây?"
"Vương tiểu thiếu gia Vương Nhất Bác!?"