webnovel

Phòng Cấp Cứu

作者: Stillness
青春言情
連載 · 13.6K 流覽
  • 7 章
    內容
  • 評分
  • N/A
    鼎力相助
摘要

Bây giờ, xã hội có câu ba mẹ làm bác sĩ sẽ không muốn con mình làm bác sĩ, trừ khi không phải con ruột, An Phi rất nghi ngờ mình là con lượm về, ba cô đã làm bác sĩ một đời thì thôi chứ, sao lại muốn cô phải theo nghề nữa? Chẳng lẽ do ba cô làm Trung y cả đời rồi, chưa được nếm cảm giác của Tây y nên muốn cô tiếp tục thực hiện ước mơ sao? Đã thế, sau bao năm học hành vất vả, khó khăn lắm mới đạt được kết quả thi tốt nhất trong kỳ thi thử của bác sĩ nội trú tại Bệnh viện Nhân dân thành phố L, cô lại bị người ta “vớt” về khoa Cấp cứu với đủ mọi hứa hẹn từ Chủ nhiệm khoa Thôi Phượng Dương. Con đường trở thành bác sĩ khoa Cấp cứu có quá nhiều chông gai, An Phỉ không muốn chút nào. Vậy mà dần dà, cô lại thấy mình hợp với công việc này. Con đường này của cô có tình yêu, có tình bạn, có tình thân; có máu và nước mắt, có nuối tiếc; có nhiều điều chẳng thể quên, và cũng nhiều điều không ngờ đến...

Chapter 1Chương 2: Khó khăn bắt đầu

" Nhưng mà chị nói trước, tuy ba em là bác sĩ điều trị có thành tích nổi bật trong kì thi, trình độ tốt nghiệp loại xuất sắc, nhưng không ai có thể đảm nhận được công việc của khoa Cấp Cứu.Chúng ta sẽ có một năm để đánh giá, sau một năm, nếu đạt chuẩn, các em sẽ nhận được toàn bộ tiền thưởng, còn nếu thi không đạt thì chỉ được lấy 80% tiền thưởng thôi." Vừa mới nãy còn vui vẻ hớn hả, mà bây giờ Chủ nhiệm Thôi lại gằn từng chữ nói.

" Chị cũng biết là bọn em không tình nguyện tới đây, vậy mà còn cố ý bày đặt cuộc thi sát hạch, đã vậy còn dùng tiền dụ dỗ tụi em, đúng là cáo già." An Phi bất bình nghĩ thầm. Phải biêt rằng mặc dù đã bỏ lỡ cơ hội phân khoa lần này, nhưng ba người bọn họ cũng có thể nhờ mối quan hệ để chuyển sang những khoa khác. Nhưng bây giờ có cuộc thi sát hạch này, nếu không đủ tiêu chuẩn thì không có lý do gì để chuyển đi nữa, còn nếu rớt thì dù có đi khoa nào thì đây cũng là một vết đen trong cả sự nghiệp, muốn chuyển khoa khác cũng khó mà thuận buồm xuôi gió, nếu sớm biết vậy thì từ lúc thi thà đứng bét còn hơn, cho dù phải vào khoa Điện tim cũng còn hơn phải đi theo một bà sếp khó tính thế này.

"Chủ nhiệm, phân khoa rồi mà chỉ lấy được 80% tiền thưởng, vậy thì không công bằng cho bọn em rồi." Tôn Hạ Bình rất quan tâm đến vấn đề kinh tế, anh ta lo lắng nói.

"Yên tâm, người có năng lực không bao giờ bị thiệt thòi, chỉ cần đủ tiêu chuẩn thì sẽ nhận được 100% tiền thưởng, chị tin mấy đứa chắc chắn sẽ qua được, tiền thưởng của khoa Cấp cứu, không giống như mấy khoa khác, chức vụ càng cao càng nhiều tiền, mà chính là chia đồng đều, tiền thưởng của chị và các em cũng như nhau cả thôi, chúng ta là một nhóm đoàn kết, chị hi vọng mấy em sẽ cho chị một sự bất ngờ." Chủ nhiệm Thôi hào hứng vẽ ra một tương lai tươi đẹp. 

"Được rồi, đừng nghĩ tới chuyện thi sát hạch hay tiền thưởng nữa, đó là chuyện của một năm sau, tiếp theo chúng ta sẽ nói về việc chia nhóm." Tâm trạng Chủ nhiệm Thôi rất tốt, bắt đầu chia nhóm cho bọn họ. 

"Chủ nhiệm, chị nói rất đúng, nhưng đây là vấn đề về thái độ, dựa vào cái gì mà vừa vào khoa, chúng em đã thua thiệt so với người khác rồi, 80% tiền thưởng em cũng không đồng ý." An Phi ngắt lời Chủ nhiệm Thôi, hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ cho dù chị có đang bắt nạt ma mới thì cũng phải cho bọn họ một câu trả lời hợp lý, nếu không nhất định sẽ không tha. 

"Tiền thưởng của bác sĩ điều trị, bác sĩ điều trị chính, bác sĩ Phó Chủ nhiệm của các khoa lần lượt là 80%, 90%, 100%, vừa nãy chị cũng có nói khoa Cấp cứu tính theo bình quân đầu người, đã tính theo đầu người rồi, vậy các em phải làm việc thì mới chia tiền được chứ, nếu trực một mình thì nhận 100% tiền thưởng, không thì 80%. Thông thường thì một năm mà trực được một mình thì cũng không tệ đâu, chị đồng ý với các em, nếu các em có thể trực một mình thì có thể đề xuất với chị, cho dù là ngay ngày mai, chị cũng sẽ tính toàn bộ tiền thưởng cho các em kể từ ngày trực một mình." Chủ nhiệm Thôi không ngờ An Phi đột nhiên nổi nóng như vậy. 

"Được rồi, chỉ cần bọn em có thể trực một mình được thì chị phải cho bọn em toàn bộ tiền thưởng." An Phi xoay qua nhìn Tôn Hạ Bình và Lữ Tiêu Tiêu, vô cùng tự tin nói.

 "An Phi và Lữ Tiêu Tiêu, Lý Mộc Tử là một nhóm, Tôn Hạ Bình và Dư Hạo Nhiên một nhóm, đầu tiên cứ bắt đầu từ phòng cấp cứu, nửa năm còn lại sẽ liên tục thay đổi giữa phòng cấp cứu và phòng chăm sóc đặc biệt, không còn vấn đề gì nữa chứ?" Nói xong, Chủ nhiệm Thôi nhìn họ, đợi ba người đáp lại.

 Ba người gật đầu, không ai có thêm câu hỏi gì. Sau khi tốt nghiệp bọn họ cũng đã hoàn thành hai năm đào tạo bác sĩ điều trị giai đoạn một trong bệnh viện, liên tục thay đổi giữa các khoa Nội, Ngoại, Phụ sản, Nhi, bệnh nào cũng có thể thăm khám cơ bản, nhưng kinh nghiệm khám bệnh gần như là con số không, bắt đầu từ phòng cấp cứu là cách tốt nhất để làm quen công việc trong một thời gian ngắn.

Trước mắt, khoa Cấp cứu đang trong giai đoạn thiếu bác sĩ, nhưng nhu cầu tới thăm khám tại khoa Cấp cứu của nhân dân lại không ngừng tăng cao, ai cũng không làm gì được, tình trạng bây giờ là như vậy, thành Rome không thể xây xong trong một ngày, bác sĩ cũng không phải ngày một ngày hai là đã có tay nghề. 

Hiện tại, khoa Cấp cứu được chia thành ba khu, khu cấp cứu bao gồm phòng khám và phòng cấp cứu của các khoa khác nhau, nằm ở phía Tây. Phòng cấp cứu, phòng Xét nghiệm, khoa Phóng xạ, nhà thuốc đều nằm ở phía hành lang hướng về phía Đông, còn khoa Nội, khoa Ngoại, khoa Phụ sản, khoa Tim mạch thì nằm phía Bắc hành lang. Ở giữa là dãy hàng lang có hai dãy ghế đợi nằm dọc theo hai bên. 

Để có tầm nhìn rộng rãi, mặt hướng ra ngoài và hướng về phía hành lang của phòng cấp cứu trang bị những tấm kính rất lớn, hơn nữa hai mặt này đều treo rèm dày để đề phòng lúc cấp cứu mọi người vây xem, bên trong phòng cấp cứu tổng cộng có bốn chiếc giường, mỗi giường đều có rèm che xung quanh để bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, rèm sẽ được kéo xuống khi cần. 

Nửa phía Đông là phòng bệnh và phòng chăm sóc đặc biệt, khu Đông Tây là nơi chẩn đoán bệnh của khoa Cấp cứu, thẳng cửa chính của khoa là quầy sơ khám, có y tá trực 24/24, cửa sổ phía Đông là quầy thu ngân, còn phía Tây là nhà thuốc. 

Nhìn nơi mình sẽ sống suốt phần đời còn lại, An Phi tự an ủi mình: "Ít ra khoa cũng ở lầu một, dù sao thì hằng ngày cũng không cần phải chen lấn thang máy với bệnh nhân nữa." Nhưng khi liếc mắt nhìn bệnh nhân ngồi đợi ngoài hành lang, trong lòng cô vô cùng bất an, ngày mai sẽ chính thức đi làm, một khởi đầu mới. 

Hôm sau, mọi thứ hoàn toàn khác với mong đợi của An Phi, cô vẫn tới muộn như thường. 

Đi muộn là một căn bệnh của An Phi, từ nhỏ tới lớn đều là một đứa bé ưu tú, đây là một khuyết điểm khiến người ta cầm lên không được, bỏ xuống không xong. Tới tận bây giờ, chuông reo cô mới vào lớp, độ chính xác chỉ trong vòng năm phút, bốn mùa đều không thay đổi. Chủ nhiệm lớp thấy cô như vậy cũng quen rồi nên không quan tâm nữa, có nói gì cũng vô ích thôi, lần nào cô cũng ngoan ngoãn nhận lỗi, nhưng vẫn không chịu sửa đổi. 

Ngày đầu tiên đi làm, cô lại tới muộn. Trong phòng cấp cứu, tiếng thét chói tai, tiếng tranh cãi, thiết bị giám sát liên tục báo động, cảnh tượng bận rộn nóng hừng hực, nếu so với cảnh cấp cứu trong phim Mỹ thì chỉ có hơn chứ không kém. Bận rộn kiểu này trong mắt người ngoài ngành chắc chắn giống như sứt đầu mẻ trán, ba phòng, bốn giường, ba chiếc băng ca, trên giường trên xe ở đâu cũng có bệnh nhân, mà người nhà của bệnh nhân không chỉ có một, người thì gọi điện, người thì cầm bình truyền dịch, người cầm kết quả xét nghiệm đợi bác sĩ, có người còn không ngừng bao vây bác sĩ hỏi luôn miệng, hoặc đợi bác sĩ hỏi. 

Trong phòng có ba bác sĩ, đứng trước giường bệnh chỉ huy cho hai y tá cấp cứu cho trẻ sơ sinh là một nữ bác sĩ tầm 40 tuổi, trang điểm nhạt, dáng người cao gầy, cách nói chuyện để lộ tính cách mạnh mẽ, phong thái chững chạc, đó chính là Chủ nhiệm Thôi Phượng Dương của khoa Cấp cứu. Còn Lữ Tiêu Tiêu đứng phía sau thỉnh thoảng đi tới đi lui theo chân chị, lâu lâu lại chạy đi lấy phiếu xét nghiệm và dụng cụ tới. 

Cô gái cột tóc đuôi ngựa đang cúi đầu viết bệnh án, nhẹ nhàng khoan khoái, chính là nữ bác sĩ nhìn có vẻ giống thực tập sinh - Lý Mộc Tử, có biệt danh là "Diệt Tuyệt sư thái". 

Tuy Lý Mộc Tử có biệt danh "Diệt Tuyệt sư thái" vì năng lực hơn người của mình, nhưng không được may mắn, mỗi lần tới ca trực đều gặp phải bệnh nhân nặng, từng có kỉ lục một ca đêm năm bệnh nhân qua đời. 

Hành lang hiện giờ rất yên tĩnh, An Phi đứng trước cửa kính phòng cấp cứu trên hành lang nhìn cảnh tượng nóng lạnh trái ngược bên trong, âm thầm tính toán làm sao để đi vào mà không bị Chủ nhiệm phát hiện ra đây. 

"Vợ, em sao vậy, mau tỉnh lại đi, đừng dọa anh mà." Một giọng nói đàn ông đột nhiên hoảng sợ vang lên. 

An Phi quay đầu lại nhìn, là một thai phụ hơn 30 tuổi, bên cạnh là người đàn ông cường tráng vừa nắm chặt tay người phụ nữ kia, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng, nhìn quần áo của bọn họ, là có thể biết được đó là một đôi vợ chồng yêu thương nhau tới từ ngoại thành. 

Cô không kịp nghĩ ngợi, vội vàng bước qua, cảnh tượng hoảng loạn đập ngay vào mắt, hai mắt thai phụ trợn ngược, cả người cứng đờ, tay chân liên tục co giật, người đàn ông sợ hãi luôn miệng gọi vợ mình. Thấy có bác sĩ tới, người đàn ông khóc nức nở: "Bác sĩ, cô mau mau cứu vợ tôi đi, nhanh lên, cô ấy bị sao thế này?" 

"Mau để cô ấy xuống đất, nghiêng đầu." Nhìn thấy thai phụ không ngừng run rẩy, An Phi vội vàng nói với người đàn ông. Cô giúp người đàn ông để thai phụ nằm xuống đất, rồi ngồi xổm xuống, tay trái nghiêng đầu thai phụ sang một bên, tay phải nắm chặt cằm thai phụ, đề phòng cô ấy cắn lưỡi. 

Người đàn ông muốn ôm vai vợ mình, An Phi ngăn cản, để anh ta đỡ đầu thai phụ, lấy một cây que đè lưỡi trong túi ra đặt trên lưỡi thai phụ, sau khi cố định xong, cô quay đầu nhìn xung quanh, đây là góc chết của phòng cấp cứu, có thể thấy mọi người sẽ khó phát hiện được bọn họ, vừa định nhờ mọi người xung quanh gọi người tới giúp, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, một nam bác sĩ từ bên trong bước ra. 

你也許也喜歡

Ngày mùa hạ, ta gặp gỡ rồi xa

Truyện HE, em là ngoại lệ duy nhất của đời anh Sẽ không có tình tiết quá cẩu huyết hay ngược luyến tàn tâm, tiết tấu chậm rãi, ai không thích truyện nhẹ nhàng, điền văn thì xin hãy quay lại và đừng khiển trách ạ. Tác giả mới viết còn non tay, có ý kiến xin hãy cứ nhiệt tình góp ý ạ, tác giả xin trân trọng mọi ý kiến của mọi người ạ! Diệp Thanh sau khi vẽ xong bức tranh "Gông cùm" gây ám ảnh giới mộ điệu trong cuộc thi dành cho sinh viên toàn quốc liền biệt tăm. Khi lần nữa xuất hiện trước truyền thông, cô mang đến một buổi triển lãm kiệt tác mang tên "Anh". Những tác phẩm của Diệp Thanh lần này mang phong cách hoàn toàn khác với Gông cùm trước đó. Và có lẽ, Diệp Thanh là Diệp Thanh chứ không phải là Diệp Minh Châu lừng danh trước kia. Diệp Thanh và Nghiêm Giản gặp nhau lần đầu là khi cô bị mất chiếc ví ở siêu thị nhỏ toạ lạc trên một con phố sầm uất. Những ấn tượng ban đầu đã khiến họ có ký ức về đối phương. Lần thứ hai gặp lại là khi Diệp Thanh trở thành gia sư dạy vẽ cho em gái của Nghiêm Giản, thế rồi họ có cảm tình với nhau. Những tưởng tình yêu cháy bỏng ngày ấy có thể kéo dài mãi, sự khác biệt về thân phận cũng như công việc khiến anh và cô dần xa cách. Đỉnh điểm là khi Nghiêm Giản phát hiện ra thân thế của Diệp Thanh, và cũng là lúc những manh mối về Gông cùm dần tràn lan trên mạng xã hội. Sự mặc cảm và sự tự ti là thứ khiến Diệp Thanh và Nghiêm Giản xa cách. Rồi họ chia tay, đây cũng là lúc mọi chuyện đau đớn nhất cuộc đời Diệp Thanh xảy ra. 2 năm sau, cũng vào mùa hạ tháng 7, Nghiêm Giản và Diệp Thanh gặp lại nhau. Những cháy bỏng, những nhiệt huyết như ngày đầu vẫn còn đó. Nhưng nút thắt ấy có còn có thể gỡ bỏ được hay không, khi với cô, cô đã không còn là Diệp Tiểu Thanh từng được anh coi như là cả sinh mệnh nữa rồi. Liệu ai sẽ là người bỏ qua tất cả mà đứng lên níu kéo lại mảnh tình cảm này. Liệu sau cùng, Diệp Thanh và Nghiêm Giản có thể bên nhau trọn kiếp? Nữ hoạ sĩ có quá khứ đau thương x Nam cảnh sát lạnh lùng nhưng tình cảm "Anh không thể cho em một cuộc sống đầy đủ, sa hoa, anh không kiếm được nhiều tiền như em, anh không xứng với vị trí, thân phận của em. Nhưng anh thề với danh dự của người cảnh sát nhân dân, anh sẽ bảo vệ em trọn kiếp người. Nếu kiếp này không thể bảo vệ em, kiếp sau anh sẽ đi tìm em để bù đắp."

Bach_Pham_00 · 青春言情
分數不夠
5 Chs

(Nữ phụ văn) Cốt truyện đã tan vỡ

Thẩm Nhược Giai xuyên rồi, xuyên qua một cuốn truyện đam mỹ khẩu vị nặng mà cô từng đọc.Cuốn truyện đã hủy hoại tam quan của cô. Trước khi xuyên, Thẩm Nhược Giai còn cùng fan của cuốn truyện đó mắng nhau trên mạng tới khí thế ngất trời. Kết quả, cô thắng, đám độc giả thua mà tức giận đến hộc máu. Thẩm Nhược Giai hài lòng đi ngủ, mở mắt ra cô đã xuyên vào cuốn truyện đó. Bi kịch không dừng lại ở đó, bi kịch hơn là... Cô thành một nhân vật nữ phụ chết ở giữa cốt truyện. Thẩm Nhược Giai khóc ròng, đây gọi là nghiệp quật sao? Cô quyết tâm muốn sống tới đại kết cục của truyện. Cô nhất định phải sống thọ hơn bọn nhân vật chính kia. Cô muốn làm người qua đường. Nhưng mà... Vì sao đám nhân vật chính không đi theo cốt truyện? Bọn họ vì sao nhìn cô với ánh mắt kì quái vậy? Cuối cùng, Thẩm Nhược Giai phát hiện cốt truyện đã tan vỡ. Làm sao bây giờ?! Ta chỉ muốn làm người qua đường nhưng đám nhân vật chính lại có ý đồ với ta?! (╥﹏╥) -------- Lời tác giả: Vote và cmt của các bạn chính là nguồn động lực của mình. Không có loại bẻ cong thành thẳng đâu nhé, bạn nào chưa đọc mà nhận xét lung tung kiểu đấy là mình táng cho đấy :). Nếu không thích truyện thì xin hãy lặng lẽ rời đi, đừng cho vào mấy danh sách đọc như là Douma truyện nhảm,...:) không thích thì hãy lướt qua nhau chứ đừng có tổn thương nhau như thế, thân ái.

JC8 · 青春言情
分數不夠
10 Chs

I'm Here-Như là em chưa từng yêu anh

“Để quá khứ chìm vào biển lửa, có lưu luyến, có hối tiếc, có đau lòng, từng dòng nhật ký, có nụ cười xen lẫn nước mắt, cứ thế để ngọn lửa xóa sạch, thiêu rụi, không còn gì. Viết lại câu chuyện cũ theo một cách khác, theo một văn phong khác, viết lên một kết cục khác, trong một không gian khác, liệu có thể gặp được nhau?” Rốt cuộc phải bao nhiêu lần tuyệt vọng đấu tranh giữa sống và chết mới viết ra những cái chết của chính mình? Là không đủ can đảm hay tự giết chết chính mình trong tâm trí? Thật ra, không chỉ cái chết vật lý mới là kết thúc, trên thế giới này có hàng trăm hàng triệu người vẫn đang tồn tại, chỉ là trong lòng đã sớm chết đi từ lâu. Là đang sống? Hay đang tồn tại? Tôi không biết. Đặt một dấu chấm kết thúc câu truyện dài mấy trăm chương, ngày ngày vẫn đọc truyện, viết truyện, để bản thân đắm chìm trong câu chuyện đến nỗi quên đi thế giới hiện thực ở ngoài. Giống như diễn viên nhập vai quá sâu vào vai diễn không thể thoát ra được ngay, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mang toàn bộ đau đớn của nhân vật vô hình trong thế giới ảo vào hiện thực. Đôi khi cảm thấy thật hoang mang, rốt cuộc sự tình này đã xảy ra chưa hay chỉ là sự nhầm lẫn trong quá trình ghi chép của não bộ?

MCyyn · 青春言情
分數不夠
99 Chs

Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý

Truyện Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý của tác giả Kiều Diêu kể về bạn trai cũ của Trịnh Thư Ý bắt cá hai tay, ông cậu của “tuesday” lại đi Rolls-Royce Phantom, thậm chí biển số xe là một dãy ngũ quý siêu ngầu. Chia tay được vài hôm, Trịnh Thư Ý lại bắt gặp chiếc xe Roll-Royce Phantom biển số ngũ quý ở trước cổng khách sạn. Nhớ đến gã bội bạc và cô ả thảo mai của anh ta cứ như hình với bóng, cô lại cảm thấy khó chịu. Muốn tiết kiệm hai mươi năm phấn đấu á? Nằm mơ nhé! Lại còn muốn làm người thân với tôi ư? Được thôi, tôi đây sẽ làm mợ của mấy người, để đến khi cần nịnh nọt thì mấy người cũng phải cung kính với tôi. Không biết lúc ấy Trịnh Thư Ý lấy tự tin ở đâu ra, cô nở nụ cười nhẹ nhàng gõ cửa sổ ghế sau Roll-Royce Phantom. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông trẻ tuổi nhìn sang với ánh mắt sâu thẳm đầy quyến rũ đằng sau cặp mắt kính. Con tim Trịnh Thư Ý khẽ nảy lên: Ả thảo mai kia trông chả ra sao mà cậu cô ta lại đẹp trai thế này ư? Vài tháng sau, Trịnh Thư Ý thân mật kéo tay người đàn ông ngồi vào ghế sau Roll-Royce Phantom, nhìn thấy ả thảo mai và tên bội bạc kia từ xa, cô ngang ngược ngoắc tay với bọn họ: “Thấy người lớn sao không chịu đến chào?” Gương mặt cô ả tái mét như màu gan heo, chậm rãi bước tới, nhìn tài xế đang ngồi trên ghế lái, gọi một tiếng, “Chào cậu.” Trịnh Thư Ý: “…?” #Tôi tốn công tốn sức rốt cuộc lại cua lộn người?# #Ngại quá anh gì ơi, bây giờ chúng ta không quen nhau nên xin anh buông tay nhau ra!#

DaoistCGJowA · 青春言情
分數不夠
3 Chs

都市呆萌录

Tiểu Tịnh Trần là một tiểu hòa thượng mới năm tuổi rưỡi tại chùa Bồ Đề, bé được sư phụ trụ trì nhặt được và đem về nuôi trong chùa từ nhỏ, trước giờ chưa từng đặt chân ra khỏi chùa, tính tình ngây thơ, thật thà nhưng lại rất bạo lực. Bạch Hi Cảnh, người đàn ông ba mươi tuổi không vợ không bạn gái, đẹp trai, lạnh lùng, giàu có, là một nhân vật vừa có tiền vừa có quyền thế tại thành phố S xa hoa bậc nhất nước Hoa Hạ. Bạch Hi Cảnh đã từng sống trong chùa Bồ Đề, nhận sự nhờ vả của Phương Trượng sư phụ nên nhận Tiểu Tịnh Trần làm con nuôi, đưa bé xuống núi tìm hiểu cuộc sống “hồng trần”. Từ một người đàn ông lí trí lạnh lùng, cuộc sống của Bạch Hi Cảnh sau khi có thêm Tiểu Tịnh Trần dần dần thay đổi, trở thành một cha ngốc, yêu thương, chiều chuộng con hết mực. Còn Tiểu Tịnh Trần, lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống dưới núi, làm quen những người bạn mới, dưới sự giúp đỡ của cha ngốc Bạch Hi Cảnh sẽ li kì và hài hước như thế nào đây? Đặc biệt khi cha ngốc Bạch Hi Cảnh lại không hề biết “con trai bảo bối” của mình thật ra lại là một bé gái. Thế nên, cuộc sống bi kịch của cha ngốc cứ tiếp diễn hết từ ngày nọ sang ngày kia. Bể khổ vô biên, bao giờ mới bơi đến đích…

Ken Gong Zhu de Du Ping Guo · 青春言情
分數不夠
498 Chs