Bây giờ, xã hội có câu ba mẹ làm bác sĩ sẽ không muốn con mình làm bác sĩ, trừ khi không phải con ruột, An Phi rất nghi ngờ mình là con lượm về, ba cô đã làm bác sĩ một đời thì thôi chứ, sao lại muốn cô phải theo nghề nữa? Chẳng lẽ do ba cô làm Trung y cả đời rồi, chưa được nếm cảm giác của Tây y nên muốn cô tiếp tục thực hiện ước mơ sao? Đã thế, sau bao năm học hành vất vả, khó khăn lắm mới đạt được kết quả thi tốt nhất trong kỳ thi thử của bác sĩ nội trú tại Bệnh viện Nhân dân thành phố L, cô lại bị người ta “vớt” về khoa Cấp cứu với đủ mọi hứa hẹn từ Chủ nhiệm khoa Thôi Phượng Dương. Con đường trở thành bác sĩ khoa Cấp cứu có quá nhiều chông gai, An Phỉ không muốn chút nào. Vậy mà dần dà, cô lại thấy mình hợp với công việc này. Con đường này của cô có tình yêu, có tình bạn, có tình thân; có máu và nước mắt, có nuối tiếc; có nhiều điều chẳng thể quên, và cũng nhiều điều không ngờ đến...
" Nhưng mà chị nói trước, tuy ba em là bác sĩ điều trị có thành tích nổi bật trong kì thi, trình độ tốt nghiệp loại xuất sắc, nhưng không ai có thể đảm nhận được công việc của khoa Cấp Cứu.Chúng ta sẽ có một năm để đánh giá, sau một năm, nếu đạt chuẩn, các em sẽ nhận được toàn bộ tiền thưởng, còn nếu thi không đạt thì chỉ được lấy 80% tiền thưởng thôi." Vừa mới nãy còn vui vẻ hớn hả, mà bây giờ Chủ nhiệm Thôi lại gằn từng chữ nói.
" Chị cũng biết là bọn em không tình nguyện tới đây, vậy mà còn cố ý bày đặt cuộc thi sát hạch, đã vậy còn dùng tiền dụ dỗ tụi em, đúng là cáo già." An Phi bất bình nghĩ thầm. Phải biêt rằng mặc dù đã bỏ lỡ cơ hội phân khoa lần này, nhưng ba người bọn họ cũng có thể nhờ mối quan hệ để chuyển sang những khoa khác. Nhưng bây giờ có cuộc thi sát hạch này, nếu không đủ tiêu chuẩn thì không có lý do gì để chuyển đi nữa, còn nếu rớt thì dù có đi khoa nào thì đây cũng là một vết đen trong cả sự nghiệp, muốn chuyển khoa khác cũng khó mà thuận buồm xuôi gió, nếu sớm biết vậy thì từ lúc thi thà đứng bét còn hơn, cho dù phải vào khoa Điện tim cũng còn hơn phải đi theo một bà sếp khó tính thế này.
"Chủ nhiệm, phân khoa rồi mà chỉ lấy được 80% tiền thưởng, vậy thì không công bằng cho bọn em rồi." Tôn Hạ Bình rất quan tâm đến vấn đề kinh tế, anh ta lo lắng nói.
"Yên tâm, người có năng lực không bao giờ bị thiệt thòi, chỉ cần đủ tiêu chuẩn thì sẽ nhận được 100% tiền thưởng, chị tin mấy đứa chắc chắn sẽ qua được, tiền thưởng của khoa Cấp cứu, không giống như mấy khoa khác, chức vụ càng cao càng nhiều tiền, mà chính là chia đồng đều, tiền thưởng của chị và các em cũng như nhau cả thôi, chúng ta là một nhóm đoàn kết, chị hi vọng mấy em sẽ cho chị một sự bất ngờ." Chủ nhiệm Thôi hào hứng vẽ ra một tương lai tươi đẹp.
"Được rồi, đừng nghĩ tới chuyện thi sát hạch hay tiền thưởng nữa, đó là chuyện của một năm sau, tiếp theo chúng ta sẽ nói về việc chia nhóm." Tâm trạng Chủ nhiệm Thôi rất tốt, bắt đầu chia nhóm cho bọn họ.
"Chủ nhiệm, chị nói rất đúng, nhưng đây là vấn đề về thái độ, dựa vào cái gì mà vừa vào khoa, chúng em đã thua thiệt so với người khác rồi, 80% tiền thưởng em cũng không đồng ý." An Phi ngắt lời Chủ nhiệm Thôi, hai tay khoanh trước ngực, ra vẻ cho dù chị có đang bắt nạt ma mới thì cũng phải cho bọn họ một câu trả lời hợp lý, nếu không nhất định sẽ không tha.
"Tiền thưởng của bác sĩ điều trị, bác sĩ điều trị chính, bác sĩ Phó Chủ nhiệm của các khoa lần lượt là 80%, 90%, 100%, vừa nãy chị cũng có nói khoa Cấp cứu tính theo bình quân đầu người, đã tính theo đầu người rồi, vậy các em phải làm việc thì mới chia tiền được chứ, nếu trực một mình thì nhận 100% tiền thưởng, không thì 80%. Thông thường thì một năm mà trực được một mình thì cũng không tệ đâu, chị đồng ý với các em, nếu các em có thể trực một mình thì có thể đề xuất với chị, cho dù là ngay ngày mai, chị cũng sẽ tính toàn bộ tiền thưởng cho các em kể từ ngày trực một mình." Chủ nhiệm Thôi không ngờ An Phi đột nhiên nổi nóng như vậy.
"Được rồi, chỉ cần bọn em có thể trực một mình được thì chị phải cho bọn em toàn bộ tiền thưởng." An Phi xoay qua nhìn Tôn Hạ Bình và Lữ Tiêu Tiêu, vô cùng tự tin nói.
"An Phi và Lữ Tiêu Tiêu, Lý Mộc Tử là một nhóm, Tôn Hạ Bình và Dư Hạo Nhiên một nhóm, đầu tiên cứ bắt đầu từ phòng cấp cứu, nửa năm còn lại sẽ liên tục thay đổi giữa phòng cấp cứu và phòng chăm sóc đặc biệt, không còn vấn đề gì nữa chứ?" Nói xong, Chủ nhiệm Thôi nhìn họ, đợi ba người đáp lại.
Ba người gật đầu, không ai có thêm câu hỏi gì. Sau khi tốt nghiệp bọn họ cũng đã hoàn thành hai năm đào tạo bác sĩ điều trị giai đoạn một trong bệnh viện, liên tục thay đổi giữa các khoa Nội, Ngoại, Phụ sản, Nhi, bệnh nào cũng có thể thăm khám cơ bản, nhưng kinh nghiệm khám bệnh gần như là con số không, bắt đầu từ phòng cấp cứu là cách tốt nhất để làm quen công việc trong một thời gian ngắn.
Trước mắt, khoa Cấp cứu đang trong giai đoạn thiếu bác sĩ, nhưng nhu cầu tới thăm khám tại khoa Cấp cứu của nhân dân lại không ngừng tăng cao, ai cũng không làm gì được, tình trạng bây giờ là như vậy, thành Rome không thể xây xong trong một ngày, bác sĩ cũng không phải ngày một ngày hai là đã có tay nghề.
Hiện tại, khoa Cấp cứu được chia thành ba khu, khu cấp cứu bao gồm phòng khám và phòng cấp cứu của các khoa khác nhau, nằm ở phía Tây. Phòng cấp cứu, phòng Xét nghiệm, khoa Phóng xạ, nhà thuốc đều nằm ở phía hành lang hướng về phía Đông, còn khoa Nội, khoa Ngoại, khoa Phụ sản, khoa Tim mạch thì nằm phía Bắc hành lang. Ở giữa là dãy hàng lang có hai dãy ghế đợi nằm dọc theo hai bên.
Để có tầm nhìn rộng rãi, mặt hướng ra ngoài và hướng về phía hành lang của phòng cấp cứu trang bị những tấm kính rất lớn, hơn nữa hai mặt này đều treo rèm dày để đề phòng lúc cấp cứu mọi người vây xem, bên trong phòng cấp cứu tổng cộng có bốn chiếc giường, mỗi giường đều có rèm che xung quanh để bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, rèm sẽ được kéo xuống khi cần.
Nửa phía Đông là phòng bệnh và phòng chăm sóc đặc biệt, khu Đông Tây là nơi chẩn đoán bệnh của khoa Cấp cứu, thẳng cửa chính của khoa là quầy sơ khám, có y tá trực 24/24, cửa sổ phía Đông là quầy thu ngân, còn phía Tây là nhà thuốc.
Nhìn nơi mình sẽ sống suốt phần đời còn lại, An Phi tự an ủi mình: "Ít ra khoa cũng ở lầu một, dù sao thì hằng ngày cũng không cần phải chen lấn thang máy với bệnh nhân nữa." Nhưng khi liếc mắt nhìn bệnh nhân ngồi đợi ngoài hành lang, trong lòng cô vô cùng bất an, ngày mai sẽ chính thức đi làm, một khởi đầu mới.
Hôm sau, mọi thứ hoàn toàn khác với mong đợi của An Phi, cô vẫn tới muộn như thường.
Đi muộn là một căn bệnh của An Phi, từ nhỏ tới lớn đều là một đứa bé ưu tú, đây là một khuyết điểm khiến người ta cầm lên không được, bỏ xuống không xong. Tới tận bây giờ, chuông reo cô mới vào lớp, độ chính xác chỉ trong vòng năm phút, bốn mùa đều không thay đổi. Chủ nhiệm lớp thấy cô như vậy cũng quen rồi nên không quan tâm nữa, có nói gì cũng vô ích thôi, lần nào cô cũng ngoan ngoãn nhận lỗi, nhưng vẫn không chịu sửa đổi.
Ngày đầu tiên đi làm, cô lại tới muộn. Trong phòng cấp cứu, tiếng thét chói tai, tiếng tranh cãi, thiết bị giám sát liên tục báo động, cảnh tượng bận rộn nóng hừng hực, nếu so với cảnh cấp cứu trong phim Mỹ thì chỉ có hơn chứ không kém. Bận rộn kiểu này trong mắt người ngoài ngành chắc chắn giống như sứt đầu mẻ trán, ba phòng, bốn giường, ba chiếc băng ca, trên giường trên xe ở đâu cũng có bệnh nhân, mà người nhà của bệnh nhân không chỉ có một, người thì gọi điện, người thì cầm bình truyền dịch, người cầm kết quả xét nghiệm đợi bác sĩ, có người còn không ngừng bao vây bác sĩ hỏi luôn miệng, hoặc đợi bác sĩ hỏi.
Trong phòng có ba bác sĩ, đứng trước giường bệnh chỉ huy cho hai y tá cấp cứu cho trẻ sơ sinh là một nữ bác sĩ tầm 40 tuổi, trang điểm nhạt, dáng người cao gầy, cách nói chuyện để lộ tính cách mạnh mẽ, phong thái chững chạc, đó chính là Chủ nhiệm Thôi Phượng Dương của khoa Cấp cứu. Còn Lữ Tiêu Tiêu đứng phía sau thỉnh thoảng đi tới đi lui theo chân chị, lâu lâu lại chạy đi lấy phiếu xét nghiệm và dụng cụ tới.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa đang cúi đầu viết bệnh án, nhẹ nhàng khoan khoái, chính là nữ bác sĩ nhìn có vẻ giống thực tập sinh - Lý Mộc Tử, có biệt danh là "Diệt Tuyệt sư thái".
Tuy Lý Mộc Tử có biệt danh "Diệt Tuyệt sư thái" vì năng lực hơn người của mình, nhưng không được may mắn, mỗi lần tới ca trực đều gặp phải bệnh nhân nặng, từng có kỉ lục một ca đêm năm bệnh nhân qua đời.
Hành lang hiện giờ rất yên tĩnh, An Phi đứng trước cửa kính phòng cấp cứu trên hành lang nhìn cảnh tượng nóng lạnh trái ngược bên trong, âm thầm tính toán làm sao để đi vào mà không bị Chủ nhiệm phát hiện ra đây.
"Vợ, em sao vậy, mau tỉnh lại đi, đừng dọa anh mà." Một giọng nói đàn ông đột nhiên hoảng sợ vang lên.
An Phi quay đầu lại nhìn, là một thai phụ hơn 30 tuổi, bên cạnh là người đàn ông cường tráng vừa nắm chặt tay người phụ nữ kia, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng, nhìn quần áo của bọn họ, là có thể biết được đó là một đôi vợ chồng yêu thương nhau tới từ ngoại thành.
Cô không kịp nghĩ ngợi, vội vàng bước qua, cảnh tượng hoảng loạn đập ngay vào mắt, hai mắt thai phụ trợn ngược, cả người cứng đờ, tay chân liên tục co giật, người đàn ông sợ hãi luôn miệng gọi vợ mình. Thấy có bác sĩ tới, người đàn ông khóc nức nở: "Bác sĩ, cô mau mau cứu vợ tôi đi, nhanh lên, cô ấy bị sao thế này?"
"Mau để cô ấy xuống đất, nghiêng đầu." Nhìn thấy thai phụ không ngừng run rẩy, An Phi vội vàng nói với người đàn ông. Cô giúp người đàn ông để thai phụ nằm xuống đất, rồi ngồi xổm xuống, tay trái nghiêng đầu thai phụ sang một bên, tay phải nắm chặt cằm thai phụ, đề phòng cô ấy cắn lưỡi.
Người đàn ông muốn ôm vai vợ mình, An Phi ngăn cản, để anh ta đỡ đầu thai phụ, lấy một cây que đè lưỡi trong túi ra đặt trên lưỡi thai phụ, sau khi cố định xong, cô quay đầu nhìn xung quanh, đây là góc chết của phòng cấp cứu, có thể thấy mọi người sẽ khó phát hiện được bọn họ, vừa định nhờ mọi người xung quanh gọi người tới giúp, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, một nam bác sĩ từ bên trong bước ra.