webnovel

Chap 10: Thì Ra Đây Là Mẫu Người Anh Thích

Lâm Triệt lại nói tiếp: "Nhưng mà anh có tiền hay có quyền cũng đâu liên quan gì đến tôi, sớm muộn gì chúng ta cũng ly hôn thôi."

Cố Tĩnh Trạch cười: "Xem như em cũng biết thức thời."

Lâm Triệt ngồi yên lặng trên xe của anh, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ, sườn mặt của anh đẹp như một pho tượng được điêu khắc cẩn thận, nét đẹp thoáng làm cô hơi sững sờ một chút.

Cố Tĩnh Trạch lại liếc mắt nhìn thấy cô đang mặc váy, nhưng hai chân không hề khép lại, chiếc quần nhỏ màu trắng lộ ra một chút có thể để người khác nhìn thấy dễ dàng.

Anh liền cau mày: "Em có phải con gái không? Ngồi cho ý tứ một chút!"

Lâm Triệt hoảng hồn cúi đầu nhìn xuống, vội vàng khép hai chân lại, cô nhất thời quên mất mình đang mặc váy. Cô ngẩng đầu lên thấy ánh mắt ghét bỏ của Cố Tĩnh Trạch, liền đối đáp lại: "Đâu phải chưa từng thấy qua!"

"..."Gương mặt anh tuấn của Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại: "Em có thể làm sao cho giống con gái một chút được không?"

"Tôi làm bộ dáng nữ tính thì anh sẽ không ly hôn sao?" Câu hỏi rất hợp lý này của cô làm Cố Tĩnh Trạch cứng họng.

Đây là lần đầu có một cô gái dám trả treo như vậy, làm Cố Tĩnh Trạch nhất thời không phản ứng lại được, anh nghiêm mặt nói : "Lâm tiểu thư, tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể cùng sống thoải mái với cuộc hôn nhân này, dù gì em cũng nên có trách nhiệm để duy trì mối quan hệ hoà hảo, rốt cuộc thì mọi chuyện cũng tại em mà ra!"

Lâm Triệt: "Ha, anh nói cứ như buổi tối hôm đó là tôi ép anh cởi quần áo của tôi vậy? Tôi chỉ làm anh lên thôi, có bảo anh lột đồ của tôi đâu?"

"..." Đáy mắt Cố Tĩnh Trạch càng thâm sâu: "Nhưng tôi thì nhớ rõ em lúc đó cũng rất hưởng thụ mà, cuối cùng ôm tôi chặt đến mức không buông, tôi nhớ rõ nhất là lúc em hưng phấn sẽ cắn chính ngón tay của mình, gương mặt đỏ ửng."

Lâm Triệt tức thì đỏ mặt, ánh mắt chăm chú của anh giống như muốn thiêu đốt cô. "Tôi... tôi... tôi sao không nhớ gì cả? Anh rõ ràng bị ảo giác rồi, tôi chỉ nhớ mình rất đau, bởi vì đó là lần đầu tiên, còn anh cái gì cũng không biết, một chút ôn nhu cũng không có!"

"À!" Anh đột nhiên tiến đến gần cô, gương mặt như muốn dán sát vào cô, nhìn làn da mịn màng đang ửng hồng lên trông mềm mại như bông. Ánh mắt đen nhánh nhìn cô mang theo một chút hài hước.

Lâm Triệt hoảng hồn trước ánh mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy của anh, liền lùi về sau.

Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, làm bầu không khí trong xe trở nên nóng lạ thường, tựa như phảng phất có gì đó sắp lên men, hơi ấm từ thân thể của anh truyền đến làm cô cảm nhận rõ ràng hương vị đặc trưng của một người đàn ông.. "Đúng, chính là bộ dáng này."

Anh nở nụ cười: "Muốn tôi chụp lại cho em xem không?"

Lâm Triệt xấu hổ đẩy anh ra rồi mới ngồi ngay ngắn lại chỗ cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỗi người đều nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Chỉ là nhiệt độ trong xe lúc này giống như đang nóng dần lên, cô thậm chí không dám quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô làm sao có thể quên đó là lần đầu tiên của cô, lần đầu mà lại cứ như vậy dâng tặng cho người ta, còn bản thân thì bị lăn lộn đến chết khiếp... Cô bụm má che mặt, trong lòng buồn bực không tưởng, không lẽ tối hôm đó mặt cô đỏ ửng như vậy sao?

Tài xế lúc này mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã về rồi."

Lâm Triệt vội vàng mở cửa xe bỏ chạy, đột nhiên cánh tay của cô bị người đàn ông phía sau nắm chặt. Cô trừng mắt quay lại: "Anh làm gì vậy?"

Cố Tĩnh Trạch híp mắt cười: "Em chạy vội làm gì, không phải là mắc cỡ đó chứ?"

"Mặc kệ tôi!" Lâm Triệt đẩy tay anh ra, lập tức chạy vào nhà.

Cố Tĩnh Trạch cười cười lắc đầu. Anh từ từ xuống xe, nhìn bóng dáng cô bé ngốc đang bỏ chạy trối chết mà cảm thấy tâm tình rất vui sướng.

Lâm Triệt đi được vài bước thì thấy một người phụ nữ xa lạ rất xinh đẹp đang đứng ngay cửa chính, khí chất mỹ lệ thanh tao, vừa nhìn đã khiến người ta liên tưởng đến bốn chữ tiểu thư khuê các.

Lâm Triệt ngần người.

Còn Cố Tĩnh Trạch bước đến, thanh âm có chút khàn khàn: "Huệ Linh..."

Thì ra là Mạc Huệ Linh, bạn gái của anh!

Vừa nhìn thấy người phụ nữ này thì Lâm Triệt dường như đã hiểu, hoá ra mẫu người Cố Tĩnh Trạch thích là như thế này. Mái tóc dài phiêu phiêu, gương mặt mỹ lệ thoát tục xa xăm, chính là bộ dáng tiểu thư khuê các, bên ngoài là âu phục màu trắng trang nhã, bên trong là một chiếc áo liền váy màu xám, cả người thoạt nhìn thông tuệ, ưu nhã.

Lâm Triệt đứng chôn chân tại chỗ, trong một lúc không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ nhìn nhìn, gương mặt điềm tĩnh đến phát ngốc, bộ dạng ngốc không thể tưởng tượng được.

Cô thấy Cố Tĩnh Trạch và người phụ nữ này đứng bên nhau thật sự rất xứng đôi. Đây chính là một phụ nữ sang trọng quý phái, không giống như cô, luôn ngốc nghếch, cái gì cũng không hiểu. Hai người chính là kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người, ai cũng phải hâm mộ.

Chỉ là lúc người phụ nữ này xoay người đối diện Lâm Triệt, gương mặt tinh xảo hơi hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt thoáng vẻ kiêu ngạo, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát rồi quay sang Cổ Tĩnh Trạch.

Lâm Triệt thấy vậy liền khẩn trương, chỉ có thể nhàn nhạt liếc mắt Cố Tĩnh Trạch một cái, lập tức thức thời nói: "A đúng rồi, quần áo của tôi mới mua vẫn chưa giặt, tôi đi giặt quần áo đây!"

Nói xong, cô liền bỏ chạy mất dạng. Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt hoảng loạn chạy đi, chân mày anh hơi nhíu lại, rồi quay đầu nhìn Mạc Huệ Linh.

Mạc Huệ Linh cười lạnh, chỉ vào bóng dáng Lâm Triệt: "Anh nhìn xem rốt cuộc mình đã mang theo kiểu con gái gì về nhà?"

Cố Tĩnh Trạch điềm tĩnh trả lời: "Tôi đã gửi email cho em rồi, em chưa đọc sao? Giờ thì sự việc đã thành như vậy, tôi không còn cách nào khác. Tôi biết em sẽ tức giận đau lòng, nhưng mọi chuyện đã xảy ra, tôi không thể thay đổi được, đây là cuộc hôn nhân tôi phải tiếp nhận. Bởi vì gia đình tôi cảm thấy cô ấy sẽ có lợi đối với căn bệnh của tôi, nên muốn tôi và cô ấy kết hôn, tôi chỉ có thể đồng ý, tôi biết em rất khó chấp nhận chuyện này. Nhưng đây là sự thật, nếu em rời bỏ tôi, hận tôi, đánh tôi, mắng tôi, yêu cầu tôi bồi thường, tôi đều chấp nhận. Chính tôi đã phản bội hứa hẹn của chúng ta, nên dù em làm gì thì tôi đều chấp nhận."

Bả vai Mạc Huệ Linh run run: "Em không muốn đánh anh hay mắng anh, em sao có thể làm tổn thương anh được? Em chỉ muốn hỏi anh, em phải làm sao bây giờ, em..."

"Tôi và cô ấy thật sự chỉ là hai người xa lạ vừa biết nhau mấy ngày, trước khi kết hôn tôi thậm chí còn không biết cô ấy tên gì, chỉ là trong nhà ép buộc nên tôi không có lựa chọn. Sau này có cơ hội, tôi và cô ấy sẽ ly hôn."

Mạc Huệ Linh lúc này mới ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh: "Thật sao?"

Cố Tĩnh Trạch gật đầu: "Đó là điều mà tôi và cô ấy đều muốn."

Mạc Huệ Linh và anh từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, chỉ vì Cố Tĩnh Trạch có căn bệnh lạ không thể chạm vào nữ giới nên hai người họ chưa từng quang minh chính đại ở bên nhau. Cố gia cũng từng thử tìm một người phụ nữ có thể trở thành vợ và sinh con cho anh, nhưng mỗi lần anh đối mặt và tiếp xúc với nữ giới thì đều phát bệnh sởi, bệnh tình lại ngày càng nghiêm trọng. Mạc Huệ Linh cũng đã thử rất nhiều phương pháp từ các loại thuốc ngoài da cho đến thuốc uống, thuốc Đông y, Tây y, nhưng bệnh sởi của anh vẫn không thay đổi.

下一章