Từ nhỏ Lăng Tử Mạt đã thích Mạc Thanh Yên, bởi vì bà lớn lên rất xinh đẹp, còn là mẹ của Hàn nên rất có tình cảm với bà, đương nhiên cô sẽ không từ chối bà.
"Vâng, bác gái."
Hai người hẹn địa điểm xong, cô khách sáo mà tắt điện thoại.
Lệ Nhất Phàm thấy cô cung kính như vậy không nhịn được cười.
Cuối cùng cô cũng đối xử với Mạc Thanh Yên như với mẹ chồng mình, nhưng con trai của mẹ chồng mà cô nhận thì chưa biết là Dục hay Hàn.
Lăng Tử Mạt tiếp tục ăn bữa sáng: "Anh, anh đừng nhìn em như vậy, em biết em đang làm gì, cũng sẽ chịu trách nhiệm cho việc em làm."
Chỉ là giờ cô tạm thời chưa nghĩ ra, trước kia lúc lãnh chứng cũng có chút giận dỗi.
Lệ Nhất Phàm cầm khăn ưu nhã lau miệng, anh đã ăn xong.
"Đây là chuyện của em, chỉ có em mới biết mình muốn gì, đến lúc đó đừng có hối hận rồi tìm anh để khóc."
Bất luận là chuyện gì anh đều có thể giúp cô, riêng chuyện tình cảm là anh không giúp được.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者