Đây là suy đoán của cậu, cô gái giống như cô, nếu không vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không bỉ ổi tới mức đi ăn trộm.
Lâm Sơ Tâm đang một tay đóng cửa, nghe anh nói vậy, cô nhướn mày, môi đỏ hơi nhấp.
"Đi thong thả, không tiễn."
Cửa bang một tiếng đóng lại, hành lang lại biến thành một mảng đen nhánh.
Con ngươi Lệ Cảnh Hàn hiện lên hình ảnh Mạc Thanh Yên, bọn họ khi còn nhỏ, mẹ cậu cũng như vậy. Kiên cường mà nỗi lực, làm lơ mọi sự trợ giúp của người khác. Anh dừng lại một chút, sau đó cất bước rời đi.
…
Lúc Trương Thải Thải trở về, đã uống say khướt, Lâm Sơ Tâm đỡ cô ấy vào, cái mũi cô ấy đột nhiên ngửi ngửi.
"Sơ Tâm, hình như có mùi giống của Lệ đại thiếu nha."
Mùi hương trên người cậu thật sự đặc biệt, chỉ cần ngửi qua là khó có thể quên, cũng không biết cậu dùng loại nước hoa gì? Cô rất thích.
Lâm Sơ Tâm không nghĩ tới con bé này say rồi mà mũi còn thính như vậy, vì thế kéo cô ấy vào phòng ngủ.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者