Chỉ cần là người của Học viện nghệ thuật Lâm thành thì đều nghe đến cái tên Lâm Sơ Tâm này, bởi vì cô không chỉ có khả năng khiêu vũ cùng đánh đàn dương cầm mà còn biết đấu quyền anh. Mà Tưởng Manh Manh trước kia hay bắt nạt cô, đều bị cô đánh tới mức nhập viện.
Thật ra cũng không phải Sơ Tâm nhẫn tâm như vậy, chỉ là sau khi Tưởng Manh Manh bị đánh, đều nằm lại viện mấy ngày, để cho Sơ Tâm phải trả tiền thuốc men.
Lâm Sơ Tâm khẽ gật đầu.
"Cậu nhanh lên, mình sẽ cố gắng chịu đựng."
Tưởng Manh Manh đi dạo trong cửa hàng một vòng, sau đó nói với cô gái bên cạnh.
"Loại quần áo như này không xứng với khí chất của chúng ta, chúng ta nên đi thôi."
Cô ta hôm nay không muốn gây chuyện, cũng không muốn bị đánh bầm dập người, bởi vì buổi tối cô cũng phải tham gia tiệc sinh nhật của Thịnh Hoàn. Suy nghĩ của cô ta cũng không đơn giản, gia đình như Thịnh Hoàn, khách tới thì cũng đều thuộc tầng lớp như vậy.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者