Lương Mộc Tình đi xuống lầu, Hứa Thu từ phòng bếp đi ra:
"Tiểu Tình, có thể ăn tối rồi."
Lương Mộc Tình đi qua ôm lấy mẹ mình, trên mặt cô tràn đầy ý cười, dáng vẻ ấm áp mà ngọt ngào thật sự rất đẹp.
"Mẹ, Tiểu Hành đâu?"
Hứa Thu đưa mắt nhìn phòng khách, góc phòng chứa đầy đồ chơi của Tiểu Hành. Hàng ngày nó đều chơi ở đó, lúc này không có ở đó, chắc là ở trên lầu.
"Ở trong phòng với ba con."
Lương Mộc Tình hôn bà một cái:
"Mẹ, con muốn ra ngoài một lát."
Nói xong cô buông Hứa Thu ra, bước nhanh ra cửa. Cô mặc một chiếc váy màu trắng, lúc đi chập chờn tựa như độ cong của lá sen.
Hứa Thu nhìn có chút ngẩn ngơ, tối nay Tiểu Tình thật mê người. Váy cô đang mặc chắc là cô tự thiết kế đi? Thật không tệ, bà ngần này tuổi rồi mà nhìn cũng rất thích.
Bà cảm thấy con gái mình rất có thiên phú, cô muốn trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, nhất định không lâu nữa sẽ trở thành hiện thực.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者