Lương Mộc Tình ngồi trên thảm, một tay chống cằm.
"Em ăn rồi, anh ăn đi."
Nam Cung Ngạo tao nhã dùng cơm, Lương Mộc Tình vẫn ngồi ngắm anh, cô cảm thấy ngay cả lúc ăn cũng đẹp trai như vậy, dường như không có lúc nào không đẹp trai vậy.
Nam Cung Ngạo thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, vì thế có ý định xấu, anh ăn một miếng sau đó cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, buộc cô phải ăn đồ mà anh vừa đút cho.
Khuôn mặt của Lương Mộc Tình đỏ lên, đẩy anh ra.
"Nam Cung Ngạo, anh…."
Mà Nam Cung Ngạo lại nở nụ cười.
"Anh ăn cơm trông đẹp mắt lắm sao?"
Lương Mộc Tình trong miệng nhai miếng thịt bò mà anh vừa đút cho, miệng càng đỏ hơn.
"Đáng ghét, em nhìn là được rồi mà."
Cô đứng lên đi về phía bàn làm việc của anh. Cô ngồi xuống ghế của anh, ngồi xoay vài vòng, liền cảm thấy hơi choáng váng, bèn dừng lại.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者