Lương Mộc Tình nhìn bộ dạng anh tựa vào vai chính mình, thế nhưng có chút đau lòng.
Cô biết anh nhất định tìm cô khắp nơi đến phát điên rồi, hơn nữa cũng không dám suy nghĩ, năm năm này anh trải qua như thế nào?
Cho nên giờ phút này nghe được lời anh nói, lòng cô đột nhiên buộc chặt, tắt đi máy sấy, tóc đã sắp khô rồi. Hai mắt cô vẫn một mực nhìn chằm chằm cái ót của anh, anh nói những lời này khiến lòng cô đau vô cùng.
Ra đi năm năm, năm năm này cô còn có đứa nhỏ làm bạn, ngày trải qua vẫn tốt một ít.
Còn anh thì sao? Nghĩ đến anh, ánh mắt của cô có chút cay xót.
Cô đem máy sấy đặt lên trên bàn bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
"Nam Cung Ngạo, muộn rồi, ngủ thôi."
Nam Cung Ngạo thu lại vẻ lãnh ngạo, lúc này anh tựa như một đứa nhỏ, ôm thân thể nhỏ nhắn của Lương Mộc Tình, khóe miệng của anh hơi hơi nhếch lên.
Chỉ cần trong ngực có cô, thế giới của anh chính là ấm áp.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者